Tưởng Nguyệt khác với dáng vẻ khúm núp của y tá Du, cũng bị gọi tới sảnh nhưng cô ta lại không đợi được mời đã chủ động ngồi xuống.
“Nghe nói có vấn đề muốn hỏi tôi?” Cô ta tự nhiên thoải mái.
Giản Tĩnh hỏi: “Hôm xảy ra vụ án, lúc mười hai giờ ba mươi lăm phút, sau khi thấy Giang Tuyết vội vã rời đi, cô đã làm cái gì?”
Hộ lý Tưởng rất tự nhiên nói: “Tôi quay về nghỉ ngơi.”
“Không, cô đã đi vào.” Cô nói: “Giống với Giang Tuyết, cô phát hiện tình huống của chủ tịch không đúng lắm, với sự cẩn thận và độ chuyện nghiệp của cô, nhất định đã chú ý tới số morphin tiêm vào dịch bị thiếu… Rất khó kết luận tình huống ngay lúc đó của người chết là ông ta có phải đã trúng độc rồi không hay bị nghẽn hô hấp? Là sắp tắt thở, hay là đang đau khổ giãy giụa? Dù sao, cô đã đưa ra một quyết định, chính là giá họa cho người khác.”
Giang Tuyết hận đến ngứa răng, há mồm muốn mắng người, lại bị bà Giang nắm chặt cánh tay, nén lại không lên tiếng.
Hộ lý Tưởng lắc đầu, hỏi lại: “Nếu như là tôi làm thì vì sao lúc trước còn nhắc riêng với cô? Như vậy không phải quá rõ ràng sao? Hơn nữa, tuy rằng cô Giang Tuyết quát mắng tôi, tôi không thích cô ta, nhưng cũng không thể vì thế mà vu oan cô ta giết người.”
Giản Tĩnh lạnh mặt, hỏi: “Cô Tưởng, cô cho rằng bản thân mình quá thông minh, hay là cảm thấy tôi quá ngu xuẩn?”
“Tôi không hiểu ý cô lắm.” Hộ lý Tưởng kinh ngạc.
“Nếu cô cẩn thận để ý thái độ của y tá Du và bác sĩ Đào thì sẽ biết ngay bản thân sơ hở ở điểm nào.” Giản Tĩnh uống ngụm trà để giải khát, giọng điệu bỗng dưng chuyển lạnh: “Đầu tiên tôi hỏi bác sĩ và y tá, bọn họ đều gọi là ‘người bệnh’ hoặc ‘bệnh nhân’, mà cô lại gọi người chết là ‘chủ tịch’.”
Thói quen trong lời nói dễ bán đứng người ta nhất.
Phương ngôn và khẩu âm bán đứng khu vực, thói quen dùng từ bán đứng nghề nghiệp, giống như meme trên mạng trêu chọc ‘Kiểm tra report hội nghị này trước, ông chủ rất care điều này’, nếu ai có thói quen nói chuyện như vậy, không phải không ty nước ngoài thì cũng chính là du học sinh giả ngầu.
Bác sĩ và y tá sẽ không xưng hô riêng tên họ của bất kỳ bệnh nhân nào, đều gọi chung là ‘Người bệnh’ ‘Người nhà’ vân vân.
Nhưng hộ lý Tưởng vừa đến đã gọi khác với người ta, gọi Giang Quảng Trạch là ‘chủ tịch’.
Nhưng cô ta cũng không phải là nhân viên của tập đoàn Giang Thủy.
Đương nhiên, chỉ dựa vào một cái xưng hô cũng không thể kết luận được điều gì, nói không chừng cô ta được mời riêng đến, nên mới có thể gọi sếp của mình như vậy, nhưng lại đủ để khiến cho Giản Tĩnh chú ý đến.
“Cô cho rằng thân phận của mình rất an toàn, thích hợp để ‘nhắc nhở’ với tôi một số điều không liên quan.” Giản Tĩnh khẽ cười một tiếng: “Lần đầu tiên, cô đã nhắc nhở tổn thương chỗ tiêm, lần thứ hai, là Giang Tuyết tiến vào phòng, lần thứ ba, là Giang Liên… Là một nhân viên y tế bình thường, có phải cô quá để tâm rồi không?”
Cái chết của bệnh nhân còn nghi vấn, đối mặt với sự điều tra của người nhà bệnh nhân, bác sĩ Đào bo bo giữ mình, y tá Du cẩn thận, đó mới là phản ứng hợp lý.
Nhưng hộ lý Tưởng quá nhiệt tình, chuyện để tâm cũng quá nhiều.
Hộ lý Tưởng lại nói: “Cô không thể vì sự cẩn thận của tôi mà nghi ngờ làm khó dễ tôi.”
“Còn có số lượng của thuốc.” Giản Tĩnh quay mặt về phía mọi người: “Để tôi nói cho mọi người dễ hiểu một chút, lượng morphin gây chết người là 200-500 mg, lượng thuốc tiêm vào là 60 mg, liều lượng này không ít không nhiều, vừa đủ để dẫn đến ngộ độc cấp tính.”
Cô nói: “Nếu như do người ngoài nghề làm, vì sao không trực tiếp phá vỡ toàn bộ bình thuốc, để người ta không thể nào đoán được đã vỡ bao nhiêu chiếc bình? Liều lượng chuẩn xác đến như vậy, không nhiều không ít, vừa đủ để khiến liều thuốc xảy ra vấn đề, lại có thể ngụy tạo thành ngoài ý muốn, người này nhất định biết đặc tính của morphin.”
“Ngoài ra, thuốc được trên ngăn tủ thứ năm của tủ đồ gần cửa, thủy tinh vỡ sẽ vang ra tiếng ngay. Hơn nữa, nơi đó vẫn chưa trải thảm, nếu thuốc tự nhiên rơi vỡ thì y tá Du hẳn là sẽ nghe thấy tiếng động. Nhưng cô ấy không nghe thấy động tĩnh gì tương tự cả, thế thì tất nhiên đã có người cẩn thận nghiền nát nó. Tôi đã tìm được một mảnh vỡ của bình thuốc ngay dưới tấm thảm bên giường.”
Giản Tĩnh lấy ra một túi nilon được đóng kín, để lên bàn trà, bên trong đựng mảnh thủy tinh giống như bình thuốc morphine Hydrochloride Injection.
Giang Kỳ cầm lấy nhìn trong chốc lát, ánh mắt như dao sắc nhìn về phía hộ lý Tưởng.
“Tưởng Nguyệt, sau khi cô đi vào phòng, phát hiện tình hình của chủ tịch không ổn, đồng thời, ý thức được liều morphin không đúng lắm nên cô đã đoán được có người làm gì đó. Nhưng liều lượng gây hại chưa đạt tới nên cô đã ‘giúp’ bọn họ một phen, nghiền nát mấy bình thuốc còn dư lại, đảo lộn liều lượng của thuốc.”
Tưởng Nguyệt nhún vai: “Nghe cô suy đoán như thế thì giống như xác định tôi là người có hiềm nghi nhất, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, sao tôi phải làm vậy? Là ai thu mua tôi?”
“Không có người thu mua cô, lý do cô làm như vậy rất đơn giản, giải quyết đối thủ.” Giản Tĩnh nói: “Bởi vì, cô là người thứ bảy có được quyền thừa kế. Luật sư Thái, tôi nói đúng không?”
Luật sư Thái nhấp miệng, ngầm thừa nhận.
Bà Giang nhíu lại mày, nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ.
“Hồ ly tinh.” Giang Âu cười lạnh: “Điên rồi, thế mà dám làm loại chuyện này.”
“Không không, các người đã đoán sai.” Giản Tĩnh cong khóe môi: “Cô Tưởng Nguyệt này, tính tuổi, hẳn là đứa con thứ tư của nhà họ Giang, đúng không?”
Tưởng Nguyệt ngẩng đầu, giữa mày hiện lên quật cường và nghi ngờ: “Sao cô biết được? Ngoại trừ luật sư Thái, hẳn là không có ai biết.”
“Các người từng vào phòng sách của chủ tịch rồi chứ?”
Giang Liên nói: “Đương nhiên, nhưng trong phòng sách chẳng có gì cả, chỉ có một ít đồ cổ.”
“Đúng vậy, nhưng chủ tịch vốn dĩ định biến nơi này thanh chỗ an dưỡng tuổi già, cho nên trang trí đều tỉ mỉ vô cùng. Đặc biệt là những vật trang trí, tất cả đều là tác phẩm của các tác giả nổi tiếng nhỉ?”
Giang Âu không kiên nhẫn: “Nói trọng điểm.”
“Đây là trọng điểm, nhưng anh nhìn không thấy.” Giản Tĩnh lạnh nhạt nói: “Cầm tinh trên giá Bác Cổ, mấy người không cảm thấy rất thú vị à? Đều được làm bằng nguyên liệu quý, hơn nữa, vừa hay khớp với cầm tinh của vài người.”
“Giang Liên sinh năm 1983, cầm tinh hợi, Giang Kỳ 1990, cầm tinh ngọ, Giang Âu sinh năm 1997, cầm tinh sửu, Tưởng Nguyệt tôi đoán là sinh năm 1998, cầm tinh dần, Giang Bạch Diễm sinh năm 2000, cầm tinh thìn, Giang Tuyết hẳn là sinh năm 2006, cầm tinh tuất, đúng không?” Cô hỏi từng người.
Ngoại trừ Giang Bạch Diễm gật đầu theo ra, những người khác đều duy trì dáng vẻ im lặng không lên tiếng.
Giản Tĩnh nói: “Chủ tịch rất vô tình với người phụ nữ của mình, nhưng từ yêu cầu trước khi chết đi của ông ấy có thể thấy được, ông ấy vẫn rất để tâm tới con cái, con giáp đặt ngay trước giá sách, vừa ngẩng đầu là có thể thấy.”
Trong yên tĩnh, hộ lý Tưởng nói: “Tôi chưa từng để ý tới điều này, đây là lần đầu tôi đến đây. Dù sao tôi với ba nhận nhau cũng là chuyện của mấy năm trước rồi.”
Giang Liên hỏi: “Luật sư Thái, ông biết chuyện này không?”
Luật sư Thái gật đầu, cũng nói: “Cô Tưởng với chủ tịch đã làm giám định huyết thống rồi.”
“Có lẽ các người căn bản không biết mẹ của tôi, bà ấy ở bên cạnh chủ tịch ba năm, bởi vì ông ấy chưa từng nghĩ tới việc sẽ cưới bà ấy nên cuối cùng quyết định rời đi rồi kết hôn với ba nuôi của tôi.” Tưởng Nguyệt bắt đầu kể lại câu chuyện của mình: “Mẹ tôi qua đời vào năm năm trước, ba nuôi tái hôn, tôi đã quyết định đến tìm ba ruột của mình.”
Giang Âu nhướng mi, khinh thường nói: “Không ai có hứng thú với chuyện của cô cả, tất cả những nguyên do vợ lẽ bị bao nuôi đều từ một khuôn mà ra cả, đổi thang mà không đổi thuốc. Đừng giả bộ tội nghiệp nữa, nói cho cùng không phải vì đều tiền à.”
Tưởng Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Chuyện này có liên quan gì tới tôi? Tôi đúng là con ngoài giá thú, nhưng không có chủ tịch, thì từ đâu mà có tôi? Tôi đến tìm ba ruột là sai à?”
“Khụ.” Giản Tĩnh đúng lúc cắt ngang lời chất vấn: “Hiện tại không phải lúc chất vấn đạo đức, chúng ta quay về chuyện vụ án đi. Cô Tưởng Nguyệt, cô cũng có quyền thừa kế, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của trợ lý Phạm mà cô đã xuất hiện sớm hơn bất kỳ ai trong này, cho nên, cô hoàn toàn có động cơ để giá họa.”
“Trợ lý Phạm?” Giang Liên kinh ngạc nhìn về phía người đang im lặng.
Trợ lý Phạm nói: “Dù sao cô Tưởng cũng là con gái của chủ tịch, cô ấy hy vọng có thể ở bên cạnh chủ tịch nên biện pháp tốt nhất chính là giấu giếm thân phận.”
“Cô ấy cũng là bạn gái của con trai ông.” Giản Tĩnh nói: “Ông không nói dối, nhưng lại chọn giấu giếm.”
Trợ lý Phạm mấp máy môi, không cách nào phủ nhận.
Giang Liên cười lạnh một cái.
Giản Tĩnh mỉm cười. Trợ lý Phạm giấu tin tức rất tốt, người nhà họ Giang không một ai biết được, nhưng người tài xế thân thiết của chủ tịch thì khác. Giang Bạch Diễm bán đứng sắc đẹp, đào ra được tình báo.
Cô vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Được rồi, chuyện tới nước này đã rõ ràng vô cùng rồi, để tôi tóm gọn lại chuyện xảy ra đêm đó:
Giang Liên đi vào đầu tiên, tiêm một liều thuốc cho chủ tịch; Giang Âu là người thứ hai, anh ta phát hiện hành động của chị cả, vội vàng tìm anh hai xin giúp đỡ; Giang Tuyết là người thứ ba, cô nghĩ lầm chủ tịch đã qua đời, lại dẫn lửa thiêu thân, lập tức đi tìm bà Giang; Tưởng Nguyệt là người thứ tư, cô làm vỡ bình thuốc, đảo lộn lượng thuốc tiêm, giá họa cho Giang Tuyết và Giang Liên; bà Giang là người thứ năm, bà vì bảo vệ con gái, tắt điện đóng lại hộp y tế chuyên dụng; Giang Kỳ là người thứ sáu, anh đã làm giả vân tay của bà Giang, muốn giá họa cái chết của ba lên người bà ấy.”
“Phía trên, chính là tất cả chân tướng của đêm đó.”
Giản Tĩnh tổng kết.
Giang Kỳ nói: “Tất cả đều là suy đoán của cô, cô không có chứng cứ.”
“Hơn nữa cô căn bản chưa nói rõ, là ai giết ba.” Giang Âu bổ sung.
“Có cái gì không rõ.” Giang Bạch Diễm nói: “Là các người cùng giết ba.”
Xung quanh đều tĩnh lặng.
Giang Âu phản bác: “Ăn nói bậy bạ, cô ấy cũng nói, chị cả tiêm thuốc rất ít, chưa đạt đến lượng trúng độc, nhất định là trợ lý Doãn tháo máy dưỡng khí ra mới hại chết ông ấy.”
Giang Tuyết lập tức kháng nghị: “Là thứ thuốc Giang Liên dùng kia! Lúc tôi đi vào ba sắp không xong rồi, rõ ràng chính là cô ta.” Sức chiến đấu của cô ta bùng nổ, lấy một chọi hai, mũi giáo lại chỉ Tưởng Nguyệt: “Còn cô nữa, nói không chừng lúc cô đi ba còn có thể cứu được, cô còn là y tá nữa, thế mà chẳng làm gì cả.”
“Tôi chỉ là không làm gì cả thôi, mẹ cô lại tiễn chủ tịch một đoạn.” Tưởng Nguyệt cũng không phải đèn cạn dầu, chữ nào cũng như có dao.
Mọi người cắn xé lẫn nhau, quả thực loạn hết cả lên.
Giản Tĩnh nói: “Được rồi, các người đừng ầm ĩ nữa, tôi nói đáp án, mấy người đều chấp nhận hết à? Nếu không chấp nhận, thì có muốn nghe suy đoán khác của tôi không?”
“Cô còn lời gì nữa, nói ra luôn đi.” Giang Kỳ nói.
Giản Tĩnh trầm ngâm một hồi, nói: “Tôi cho rằng, chủ tịch đã đoán trước được hành động của mấy người, có lẽ di chúc của ông ấy không giống hoàn toàn so với tưởng tượng của mọi người.”
Lời này vừa nói ra, tiếng tranh chấp lập tức biến mất.
Giang Âu hỏi: “Cô có ý gì?”
“Các người không cảm thấy yêu cầu của chủ tịch rất kỳ lạ à?” Giản Tĩnh buông tay: “Tất cả con cái đều phải đến, mà không hề nghi ngờ gì với cái chết của ông ấy, vế trước thì còn dễ hiểu, nhưng vế sau thì sao đây.”
Đúng vậy, mấu chốt của vụ án này chính là động cơ tâm lý của mỗi người, nhưng cũng đừng quên, người thiết lập quy tắc có dụng ý.
“Tôi tò mò lắm, thế nên xem xét hai lần ở trong phòng ngủ.” Giản Tĩnh lấy ra chiếc camera nhỏ từ trong túi của chiếc váy dài: “Bên trong có thẻ nhớ, tôi còn chưa xem, mọi người …”
Cô chớp mắt, tò mò hỏi: “Có muốn cùng xem thử hay không?”
Im lặng.
Im lặng đến ngập mùi chết chóc.
Sắc mặt ai nấy đều không đẹp, dù sao thì làm chuyện xấu là một chuyện. Thế mà lại bị người ta đoán ra hết, đặt camera quay lại hết, đó lại là một chuyện khác.
Gương mặt của Giang Liên rất khó coi, trắng bệch, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Giang Âu nôn nóng xoa tay. Còn Giang Tuyết giống như có hơi hối hận, lại nhìn mẹ mình, rồi đột nhiên trầm mặc. Tưởng Nguyệt lại rất cảnh giác, liếc nhìn camera, mơ hồ lộ ra chút sợ hãi.
Nhưng cuối cùng, là Giang Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Bạch Diễm đang muốn mở miệng, nói: “Không cần, tôi chấp nhận.”
“Những người khác thì sao?” Giản Tĩnh hỏi: “Thấy sao, có lẽ suy đoán của tôi có sai sót.”
Không ai lên tiếng.
Bà Giang nói: “Cứ như vậy đi, luật sư Thái, có phải có thể tuyên bố di chúc rồi chứ?”
Luật sư Thái nhìn từng người một, ai cũng không có dị nghị. Ông ta đẩy gọng kính, lấy ra một túi văn kiện từ trong túi đeo bên mình.
“Đây là thứ chủ tịch giao cho tôi lúc trước, bảo tôi mở ra ngay trước mặt mọi người.” Luật sư Thái đưa mọi người nhìn văn kiện kín mít, lúc này mới xé niêm phong.
Bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng.
Luật sư Thái xem nhanh chóng, rồi sau đó, nhìn về phía Giản Tĩnh: “Có lẽ, chúng ta vẫn nên xem thử ghi hình, chủ tịch nói rồi, di chúc ở trong video.”