Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 248

Chương 248

Đút thẻ nhớ vào đầu đọc, mở máy tính lên, trên màn hình trong phòng khách xuất hiện tệp video.

Trong video, tinh thần của chủ tịch thoạt nhìn cũng khá ổn định. Ông ấy nói rất rõ ràng: “Hôm nay là ngày ba mươi mốt tháng một năm hai ngàn không trăm hai mươi hai, tôi quyết định lập di chúc của mình, nhân chứng là luật sư Thái và luật sư Vương.”

Luật sư Thái và một người luật sư nữ đứng trong video, xác thực tính chân thật của video lần này.

Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, mỗi người đều căng thẳng lẫn bất an nhìn chằm chằm màn hình. Giản Tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, thế nhưng không một ai chú ý tới ánh mắt của cô.

Bọn họ đều rất… Rất kính sợ chủ tịch.

Lại nhìn người già trên màn hình, ông ấy đã nhiều tuổi rồi, đầu tóc hoa râm, cơ thể bởi vì hóa trị nên yếu ớt. Nhưng gương mặt kiên định, giọng điệu cứng rắn, hoàn toàn là hình tượng của một tên độc tài.

Chủ tịch, đúng rồi, ông ấy không chỉ là người đứng đầu của tập đoàn, mà còn là người có uy quyền nói một không hai ở trong nhà.

“Di chúc của tôi có hai điều kiện: Thứ nhất, tất cả con cái đều có mặt đầy đủ, tôi có sáu đứa con ruột Giang Liên, Giang Kỳ, Giang Âu, Giang Nguyệt, Giang Tầm, Giang Tuyết, thiếu một đứa cũng không được. Thứ hai, các người đều đồng ý với kết quả nhận được từ cái chết của tôi.”

Giọng điệu của chủ tịch rất bình tĩnh, cũng không kiêng dè nói đến chuyện sau này của mình: “Mấy ngày cuối đời kia, tôi sẽ nói chuyện phải thay đổi di chúc cho mấy người biết, nhưng trên thực tế, di chúc trước nay chỉ có một bản, tôi chưa từng có ý định đổi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Trên mặt Giang Liên không còn một giọt máu, cô ta hoảng hốt đến mức thiếu chút nữa thì đứng lên. Trong lúc nhất thời, cô ta thế mà quên mất ba mình đã qua đời, buột miệng thốt ra: “Là sao?”

Giống như đoán được sẽ nhắc đến chuyện con cái, trong video, chủ tịch bình tĩnh mà nói thẳng đáp án: “Ngay cả anh em ruột thịt cũng có thể vì tiền mà trở mặt thành thù, huống chi sáu người đều không cùng một mẹ. Sau khi tôi chết, các người không thể nào đồng tâm hiệp lực giải quyết chuyện công ty, mà đây là điều mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.”

“Đáng tiếc làm một người ba, tôi không thể bên trọng bên khinh, đặc biệt là Giang Tầm và Giang Nguyệt quanh năm đều không ở cạnh tôi, tôi dường như chẳng có cơ hội làm tròn trách nhiệm của một người ba.” Giọng nói của ông ta hòa hoãn, toát ra vẻ dịu dàng hiếm có.

Nhưng mà ngay sau đó, ảo giác bị phá vỡ, khóe miệng ông ta cong lên, cảm giác đè nén vô cùng: “Cho nên, tôi đành phải dùng biện pháp này, giải quyết tất cả vấn đề.”

Nói tới đây, chủ tịch hơi tạm dừng, dường như đang góp sức, mà bên ngoài video, không khí đã căng thẳng.

Ngay cả Giản Tĩnh là người ngoài, cũng không nhịn được mà thở nhẹ ra.

Chủ tịch nói: “Tôi biết, một khi nói muốn sửa đổi di chúc, nhất định có người sẽ nghĩ cách ngăn cản tôi, mà cách đơn giản nhất, chính là để tôi câm miệng.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng người đang ngồi nghe thấy người chết chính mình thừa nhận, vẫn khó nén chấn động.

“Có ai động thủ?” Bên môi chủ tịch xuất hiện nụ cười lạnh: “Tôi không quan tâm. Nếu các người đã có chung nhận thức, như vậy, luật sư Thái có thể tuyên bố nội dung di chúc.”

“Được.” Luật sư Thái xuất hiện ở trong màn ảnh, lấy ra một phần văn kiện đã ký xong, bắt đầu đọc: “Di chúc của ông Giang Quảng Trạch có nội dung như sau:

“Nếu đương sự tự nhiên tử vong, tài sản chia như sau: Bất động sản do con cái và người vợ là bà Doãn Mộng, chia ra dựa theo giá cả thị trường. Tập đoàn Giang Thủy và cổ phần công ty con, phân đều cho sáu đứa con. Công ty Giang Thủy chia cho Giang Tầm, Giang Nguyệt, Giang Tuyết, công ty truyền thông cho Giang Kỳ, công ty năng lượng chia cho Giang Liên và Giang Âu, một ít động sản và châu báu còn lại, tặng cho bà Doãn Mộng.”

Bà Giang nở nụ cười trào phúng.

Tất cả như bà ta dự đoán, tài sản chân chính của chủ tịch, tất nhiên chia cho con, người vợ là bà ta đây, chỉ có thể được chia một số thứ đồ giá trị nhưng chẳng có ích lợi gì.

Nhưng đây không phải kết quả cuối cùng.

Trong video, luật sư Thái lật qua một trang khác, luật sư Thái bên ngoài video, miệng mím chặt, cố gắng không để lộ ra chút cảm xúc nào.

“Nếu đương sự không tự nhiên mà tử vong, trong những người thừa kế, người nào đó hoặc một số người nào đó mưu hại đương sự sẽ mất đi bất động sản và quyền thừa kế, các tài sản khác vẫn chia theo phương thức chia tài sản.”

Luật sư Thái tạm dừng video, giải thích nói: “Tôi đưa ra ví dụ, nếu người nào đó mất đi quyền kế thừa, như vậy, cổ phần của tập đoàn Giang Thủy sẽ chia đều cho năm người còn lại, cổ phần khác cũng như thế.”

Mọi người ngu luôn, tiện đà nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Giang Bạch Diễm bị nhìn chằm chằm nhiều nhất, nhưng bản thân cậu ấy lại không lộ ra chút vui mừng, ngược lại như suy tư gì.

Lúc này, trong video chủ tịch lại mở miệng: “Tôi nghĩ lúc này, có lẽ có người muốn lật lọng, các người có thể chọn một cách khác, kiểm tra thực hư chân tướng. Tôi lắp camera trong phòng, phát nội dung theo dõi. Nhưng mà…”

Ông ta nói đầy thâm ý: “Sau khi xem xong, nếu bị nhận định là hung thủ, người đó sẽ mất đi quyền thừa kế, nếu không phải, như vậy, người đó sẽ nhận được toàn bộ tài sản.”

Không đợi mọi người phản ứng, ông ta lại nói thêm một câu: “Nhưng kiểm tra thực hư, cần phải được sự đồng ý của mọi người.”

Giản Tĩnh lúc ban đầu không hiểu được, nghĩ thầm đây là điều kiện mâu thuẫn gì, nhưng suy nghĩ một chút nữa thì nhất thời bừng tỉnh.

Cô hiểu rồi.

Chủ tịch hẳn là không đoán được, cô đã hoàn lại nguyên trạng vụ án. Trong dự đoán của ông ta, hung thủ giết người bị đẩy ra, rất có khả năng không phải hung thủ chân chính.

Quá trình điều tra, kỳ thật là một quá trình kết liên minh, cho nên mới nói ‘Đạt thành nhận thức chung’.

Mọi người có thể lựa chọn đẩy ra một con dê thế tội, để người đó mất đi phần lớn quyền thừa kế, chỉ để lại bất động sản để sống.

Mà trong quá trình này, những người khác trở thành đồng mưu.

Gì mà liên minh mới không gì phá nổi?

Tập hợp những người phạm tội.

Vì thế, mặc dù là con cái khác mẹ, vì đạt được tài sản, phải ‘Hòa thuận ở chung’, mọi người cắn xé điểm yếu của nhau, không ai dám chân chính trở mặt.

Còn có một cách khác, là một bảo hiểm, cũng là chỗ cao minh nhất của bố cục này.

Người bị nhận định là hung thủ, nếu không phải hung phạm, nhất định sẽ nghĩ cách lật cờ, yêu cầu xem ghi hình. Nhưng những người khác tuyệt đối không cho phép người đó làm như vậy.

Hung thủ có cả cộng đồng, liên minh mới có thể đi tiếp được, tập đoàn mới có thể tránh nội đấu mà sụp đổ.

Nói cách khác, chủ tịch lợi dụng cái chết của mình, mạnh mẽ dọn sạch con cái không một lòng vì tương lai của công ty.

Đồng thời, nếu dưới tình huống người bị nhận định như thế, có thể dùng năng lực của bản thân, xoay chuyển càn khôn, thì chứng minh người đó có năng lực áp đảo thủ đoạn của những người khác.

Tâm huyết nửa đời của ông ấy giao vào tay người này, cũng sẽ phát triển.

Cho dù là loại nào, tập đoàn đều được bảo đảm.

Giản Tĩnh thổn thức không ngừng.

Thật ra, chủ tịch không để bụng chân tướng, cũng không để bụng ai sẽ giết mình rồi có thể bị trừng phạt hay không.

Điều ông ấy quan tâm, thật ra chỉ có tập đoàn Giang Thủy.

Đây mới là con ruột nhỉ.

Nhưng tình huống hiện tại, giống như vượt qua dự đoán của ông ta. Chủ tịch không để bụng chân tướng, thì chân tướng cũng tự động trồi lên mặt nước.

Giang Liên hỏi: “Luật sư Thái, vậy tình hình thế này nên tính là trách nhiệm của ai?”

Luật sư Thái cũng rất khó xử, châm chước nói: “Dựa theo suy luận vừa rồi, cô Giang Liên, bà Giang đều có khả năng tạo ra cái chết cho chủ tịch, anh Giang Âu, cô Giang Tuyết, cô Giang Nguyệt và anh Giang Kỳ, đều thuộc về nên cứu, tình trạng có thể cứu trợ, nhưng lại không cứu, thuộc về phạm tội gián tiếp, cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm.”

Ngừng lại một chút, lại nói: “Cô Giang Tuyết còn chưa thành niên, tình hình cũng khác.”

“Nói lâu như vậy, người vô tội là ai?” Giang Âu lạnh lùng nói: “Bằng không chúng ta xem camera, tôi phải xem thử, có phải thật sự không làm gì hay không.”

Giang Bạch Diễm phỉ nhổ: “Mày coi tao là thằng ngu à?”

Giang Kỳ nói: “Ba có còn nói những lời gì khác nữa không?”

Luật sư Thái nói: “Sau khi làm xong di chúc, chủ tịch còn có một bức thư dành riêng cho người thừa kế.”

Tưởng Nguyệt vẫn luôn im miệng không nói, lúc này mới nói: “Cho nên rốt cuộc là chia kiểu nào, luật sư Thái nói lời chắc chắn đi.”

Luật sư Thái thật một ho thật sâu: “Trừ phi có thể kết luận cái chết của chủ tịch là do ai đó làm ra, ví dụ như chủ tịch chết trước khi cô Giang Nguyệt đến thì cô ấy mới có thể miễn trừ trách nhiệm, nếu không, bị coi là đồng phạm.”

Tưởng Nguyệt há miệng, thiếu chút nữa nói người đã chết.

Nhưng bà Giang lập tức mở miệng: “Lúc tôi đi, ông ấy còn thở.”

Tưởng Nguyệt không khỏi nhìn về phía bà ta, trong mắt tràn đầy tiếc nuối. Nếu cho các cô một chút thời gian thì hai người có thể thảo luận khẩu cung, chuyện sẽ đơn giản đi.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, bà Giang cười lạnh: “Cô cho rằng tôi sẽ giấu giúp cô sao? Dựa vào cái gì, cô đã hại con gái tôi! Hơn nữa…” Bà ta nhìn Giang Kỳ, hất cằm: “Còn cậu ta nữa.”

Trên mặt Giang Kỳ hiện lên tầng mây mù xám xịt.

Giờ phút này, anh ta không thể xác định bản thân có thể vạch trần bọn họ không, nếu có thể đạt thành nhất trí, liên quan tới bản thân sẽ phủi sạch sẽ.

Đáng tiếc đã quá muộn.

Anh ta không hiểu được dụng ý của ba, từ đầu đến cuối, chân tướng đều không quan trọng. Quan trọng là trong đề mục này, bọn họ có thể phát huy được bao nhiêu năng lực.

Tài sản bao nhiêu, thật ra là do bọn họ tự mình quyết định.

Ba dù sao cũng là ba, chủ tịch vẫn là chủ tịch kia.

Anh ta nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu, lại hỏi: “Giang Tầm, cậu thật sự không có ra tay chứ?”

“Anh hai, anh có cảm thấy trong chuyện này, tôi biến mất rất lạ hay không?” Giang Bạch Diễm kinh ngạc hỏi.

Giang Kỳ nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ không phải sao.”

Giang Bạch Diễm cong mày, cười giống y như lúc nhỏ, ngoan ngoãn lại ngọt ngào. Nhưng giọng điệu của cậu ấy, đã không còn là một đứa nhỏ đáng yêu.

“Một chút cũng không kỳ lạ, tôi vốn dĩ là người tàng hình trong nhà mà.” Cậu ấy hỏi: “Anh trước giờ đều không thấy tôi, hiện tại, vì sao lại có thể thấy được?”

Giang Kỳ trầm mặc.

“Bởi vì tiền, đúng không? Dù anh không muốn thấy tôi, thì cũng chỉ có thể nhìn tôi thôi.” Giang Bạch Diễm lại cười. Cậu ấy vẫn luôn cho rằng người anh hai này không dính khói bụi trần gian, ai ngờ kết quả cũng là một người trần tục như bao người.

Con hoang thì sao, nói tới tiền, cũng không phải không thể nhắc đến tình cảm anh em.

Châm chọc cỡ nào, có tiền thì mua được tình cảm.

“Tiểu Tầm.” Giang Liên ấm giọng, diễn trò gia đình tình thâm: “Mọi người đều không chấp nhận kết quả này, cậu cũng chưa vào tập đoàn ngày nào, người của công ty căn bản không biết cậu là ai, cậu chẳng được ích lợi gì cả.”

“Chị cả, người ta mới vừa diễn bộ phim rất hot, sao không có ai biết tôi là ai chứ?” Cậu ấy ra vẻ hoàn toàn không hiểu được, uất ức hỏi lại.

Giang Liên nhịn xuống sự tức giận: “Cậu biết tôi không có ý này, tôi nói công ty…”

“Đừng nói nữa.” Giang Âu cắt ngang lời chị gái, cười lạnh: “Chị bảo cậu ta lấy, tôi xem cậu ta có thể lấy đi bao nhiêu.”

Giang Tuyết không khỏi nhìn mẹ, vẻ mặt bà Giang không cảm xúc mà xem diễn.

Luật sư Thái xoa thái dương, khó khăn nói: “Nơi này có tờ văn kiện, nếu mấy người đều thống nhất, hãy ký tên ở chỗ này. Đương nhiên, các người không ký cũng không ảnh hưởng tới hiệu lực của di chúc.”

Ba anh em nhà họ Giang vẫn không nhúc nhích, dùng hành động để kháng nghị.

“Luật sư Thái.” Bà Giang mở miệng: “Hôm nay đã khuya, có thể ngày mai nói tiếp được không, đề mọi người tiếp thu một chút, suy xét một chút, ông thấy thế nào?”

Luật sư Thái nhanh chóng đồng ý: “Đương nhiên, không thành vấn đề, tôi đây sáng ngày mai… À, một một giờ chiều lại đến.”

Không ai giữ lại.

“Các người từ từ bàn bạc, tôi đi ngủ.” Giản Tĩnh cũng ăn dưa đến mệt rồi, ngáp một cái, trở về phòng ngủ.

Tất cả người nhà họ Giang đều không nhúc nhích.

Bọn họ đều rất rõ ràng, kế tiếp, là thời gian giao dịch.

Bình Luận (0)
Comment