Kim Ô kiếm được một khoản tiền từ [Hoa hồng hoàng kim].
Sau khi bộ điện ảnh và truyền hình tổ chức tiệc mừng xong lập tức bắt đầu chuẩn bị đi nước ngoài du lịch. Vui mừng còn chưa qua đi, tiếp theo sẽ là tuyển dụng, bắt đầu một đợi mở rộng việc kinh doanh.
Các nhân viên được tăng ba mươi phần trăm lương, mỗi ngày dù kiệt sức nhưng cũng vui vẻ.
Hàng ngày, Khang Mộ Thành ngoại trừ tăng ca thì chính là tăng ca, tăng ca, tăng ca
Kinh khủng đến mức nào chứ? Sáng sớm Giản Tĩnh nhắn tin cho anh, anh nhất định sẽ trả lời trong vài giây.
Thời gian dài, cô không khỏi lo lắng, nửa đêm là bắt đầu gọi điện thoại giục anh tan ca.
“Giám đốc Khang, tiền kiếm mãi không hết.” Cô kinh hồn bạt vía khuyên nhủ anh: “Thiếu ngủ sẽ gây tổn thương đến não, dễ nhồi máu cơ tim, lao lực mà chết.”
Khang Mộ Thành: “Được rồi, cúp đây.”
“Không phải anh vẫn còn ở phòng làm việc đó chứ?”
Anh: “Sắp về.”
Giản Tĩnh: “Nói dối trước mặt em, không chột dạ à?”
Khang Mộ Thành: “…”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy có thể lừa được em?” Cô buồn bực
Khang Mộ Thành: “Về ngay đây.”
“Lập tức là bao lâu, anh không về nhân viên cũng không tiện về, nửa đêm canh ba chẳng nghỉ ngơi, hiệu suất làm việc cũng không cao đâu.” Giản Tĩnh nói phải trái.
Anh dở khóc dở cười, hỏi lại: “Tĩnh Tĩnh, gần đầy tâm trạng em rất tốt đúng không?”
“Đúng vậy.” Cô thoải mái thừa nhận.
Mấy ngày gần đây, [Hoa hồng hoàng kim] đều nằm ở vị trí cao trên bảng hot search.
Mở vào những trang web lớn, chủ yếu có thể nhìn thấy tin tức hoặc các bài báo có liên quan, thỉnh thoảng còn thấy một vài đoạn video được cắt ghép.
Cảm giác này thật sự… quá tốt.
Cuối cùng cô cũng có thể thở ra như trước đây.
Không tên không tuổi chẳng bằng nổi tiếng có tên có tuổi, nhưng thân là tác giả, mình lên hot search cũng không tính là gì, chỉ khi tác phẩm leo lên vị trí dễ thấy nhất mới là thành tựu lớn nhất.
Viên mãn.
Điều duy nhất không vui là phải rút thẻ, vào ngày thứ nhất và ngày thứ hai vượt doanh thu phòng vé, hệ thống xuất hiện.
[Hệ thống: Giới hạn ao đã mở, ký chủ có rút thẻ không?]
Giản Tĩnh vô cùng mong đợi: “Rút đi”
[Rút thẻ.]
[Hoàn tất rút thẻ.]
[Tên: Thẻ giới hạn - Tỏ tình]
[Miêu tả nội dung: Có yêu nhưng từ trước đến nay chưa nói ra, vĩnh viễn bỏ lỡ. Sử dụng tấm thẻ khởi động yêu thương lặng lẽ, mỗi đối tượng chỉ được sử dụng một lần.]
[Chú thích: Muốn biết ai yêu thầm bạn không? Thử một chút đi.]
Giản Tĩnh cười lớn: “Cái quỷ gì vậy?”
[Hệ thống: Sau khi ký chủ chỉ định đối tượng sử dụng thẻ, đối phương sẽ biểu lộ tình cảm chân thành của bản thân. PS: Chỉ có thích ký chủ, họ mới bày tỏ, không thể từ không thành có, thay đổi tâm ý.]
Giản Tĩnh: “Tôi cũng không muốn biết.”
Còn cho rằng có thể kích động vận làm giàu chứ, làm nửa ngày, trọng tâm của [Hoa hồng hoàng kim] lại là hoa hồng, không phải hoàng kim. Tức giận.
[Hệ thống: Vận làm giàu của ký chủ đã rất tốt rồi, vận đào hoa khó mà biết rõ.]
Giản Tĩnh: Mi chuyển nghề coi bói à?
[Hệ thống: Bổn hệ thống có trí tuệ và năng lực của hệ thống, hết lòng phục vụ cho ngài.]
Lại thiểu năng rồi.
Nhưng mà nó nói có chỗ đúng, sau doanh thu phòng bán vé cao, là thu nhập tiền nhuận bút đáng kể.
Có tiền ai mà không vui? Cô vui muốn chết.
Khang Mộ Thành thở dài: “Vậy em cũng không cần ngày ngày điện thoại đốc thúc anh tan làm nhỉ?”
“Là anh dẫn em đi kiếm tiền mà.” Cô cười khanh khách: “Em biết ơn anh nên đương nhiên quan tâm anh rồi.”
Anh buồn cười: “Dẫn em đi kiếm tiền mới quan tâm đến anh?”
“Em quan tâm bản thân trước sau đó mới đến tiền.” Cô nói: “Nhanh đi xuống tầng, em ở bãi đỗ xe chờ anh.”
Cuối cùng Khang Mộ Thành cũng ngồi không yên, năm phút sau đi xuống dưới.
Các nhân viên: “TUT cuối cùng ông chủ cũng tan ca rồi!”
Khang Mộ Thành ngồi lên xe của cô, bất lực thở dài: “Em đến làm gì?”
“Đón anh tan làm.” Giản Tĩnh đạp chân ga, đạp chân ga lao nhanh trên đường vắng người, tâm trạng vô cùng tốt: “Em thấy anh không nỡ để em đợi.”
Khang Mộ Thành lấy tay đỡ trán: “Tĩnh Tĩnh, trong lòng anh hiểu rõ mà. Mỗi ngày ngủ ít nhất bốn tiếng.”
Giản Tĩnh mỉm cười, tăng nhanh tốc độ: “Anh nói cái gì?”
Xe phi nhanh trên đường, thấp thỏm khiến lòng người kinh hoàng, anh đổi giọng: “Còn chưa hỏi em có tính toán gì?”
Giản Tĩnh: “Chưa nghĩ ra.”
Đều là kiếm tiền, Giang Mộ Thành quyết đoán mở rộng nghiệp vụ, Giang Bạch Diễm xây dựng phòng làm việc, ngày hôm qua cô còn gửi lẵng hoa tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy nguyên một đoàn đội ban đầu của cậu.
Khâu Lâm mang theo một nhóm người quen đi thay đổi công việc.
Nhưng điểm thất thường nhất của Giang Bạch Diễn không phải đào góc tường của ông chủ, mà để cho Pudding đảm nhận vai trò CEO.
Vì vậy, một trong những catnip có hình mèo ngộ nghĩnh là dành cho Pudding.
Bài giảng: mỗi ngày làm cá, đêm đêm bạc hà mèo.
Hoành phi: mèo sinh ra trên đỉnh.
Ngay cả một con mèo còn được làm tổng giám đốc, thế còn cô thì sao?
Mấy ngày gần đây luôn cân nhắc nên tiêu tiền thế nào.
“Túi mua rồi, quần áo mua rồi, đồ trang điểm all in rồi.” Cô nói với Khang Mộ Thành: “Tiếp theo không phải là nên đổi nhà sao?”
Đồ đạc ở trong nhà bất tri bất giác nhiều hơn, không gian hoạt động ngoài trời tốt nhất cho kỵ sĩ cũng chỉ có một nơi, từ bỏ san lấp mặt bằng, mua một ngôi nhà dường như đã trở thành lựa chọn tất nhiên.
Khang Mộ Thành bĩnh tĩnh nói: “Nên đổi từ sớm.”
Anh nói như vậy làm Giản Tĩnh lập tức hạ quyết tâm: “Được rồi, nhưng nên chuyển đến đâu?”
Mua nhà là một việc rất phiền phức.
Khang Mộ Thành hỏi: “Em có yêu cầu gì?”
“Không cách thành phố quá xa, em không muốn phải lái xe rất lâu để vào thành phố, có thể gọi đồ ăn ngoài và gọi ship, không quá ồn ào và cần có công viên cho kỵ sĩ.” Cô đưa ra vô số yêu cầu, cuối cùng nói: “Trong khả năng chấp nhận của em, đắt quá không mua nổi.”
Khang Mộ Thành suy nghĩ chốc lát, nói: “Gần nhà anh có một toà nhà đang cần đang đăng bán.”
Nơi Khang Mộ Thành và chủ tịch Khang ở không phải là khu biệt thự mới xây mà là một ngôi nhà cũ trong khu nhượng quyền, có ít nhất bảy mươi, tám mươi năm lịch sử, bề ngoài được giữ gìn hoàn hảo, bên trong lại được xây lại thành công trình hiện đại.
Nhìn từ vị trí, vẫn nằm trong thành phố, nhưng trong ầm ĩ có yên tĩnh, đẩy của vào liền có một nơi khác, vô cùng hiếm thấy.
Giản Tĩnh đã đến nhà họ Khang nhiều lần, nghe vậy động lòng: “Là kiểu giống nhà anh à?”
Anh gật đầu.
Cô quả quyết: “Mua.”
Khang Mộ Thành lại nói: “Phải nghĩ cho kĩ, kiểu nhà này thuộc di tích văn hóa, tường, nóc nhà đều không thể thay đổi, có nhiều chỗ không thoải mái như biệt thự mới, bên ngoài cũng không có chỗ đậu xe.”
“Không sao, em không ngại.” Trái lại cô quan tâm đến một vấn đề khác: “Cách nhà anh có xa không?”
“Ba, năm mươi mét.” Anh nhớ lại: “Quẹo cua.”
“Em thích kiểu nhà cổ, sẽ càng có linh cảm sáng tác hơn.” Giản Tĩnh nói: “Hơn nữa làm hàng xóm của anh chắc chắn sẽ rất tốt.”
Khang Mộ Thành: “Vì có thể gửi chó ở nhà anh đúng không?”
“Anh biết cũng không nên nói ra.” Cô phàn nàn
Là do em thể hiện quá rõ ràng. Anh âm thầm lắc đầu, không tranh luận nhiều: “Để anh liên hệ giúp em, cần anh đi xem cùng không? Hay là tự đi?”
Giản Tĩnh: “Anh đi cùng em đi.”
Khang Mộ Thành cầm điện thoại xem bản ghi chép: “Được, tối mai anh rảnh, bảy giờ nhé?”
“Ngày kia thứ bảy, tầm chiều đi.” Cô thương lượng: “Đương nhiên em muốn đi xem vào ban ngày.”
Anh thỏa hiệp, hủy bỏ kế hoạch đi công tác: “Được rồi.”
Giản Tĩnh mua nhà mới rất thuận lợi.
Vốn dĩ cả gia đình chủ nhà đã ra nước ngoài nhưng cũng không muốn tùy tiện tìm người bán. Kiểu kiến trúc có bối cảnh lịch sử thế này, hẳn phải là ngưởi có lòng bảo vệ mới có thể tồn tại từ đời này sang đời khác.
Vì vậy trước đó chủ nhà đã từ chối hai khách hàng, nếu không căn nhà ở khu vực tốt như vậy đã có người mua mất từ sớm.
Nhưng lần này, Khang Mộ Thành đi cùng, hai bên là hàng xóm nhiều năm, hiểu rõ nhau, lại nghe Giản Tĩnh là người nhà thì càng hài lòng.
“Phim rất hot gần đây là do cô viết đúng không.” Chủ nhà nói: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên.”
Giản Tĩnh: “Cảm ơn.”
“Có tổng giám đốc Khang đứng ra đảm bảo, tôi không có gì không yên tâm.” Chủ nhà gật đầu, cười: “Nơi này trước đây là chỗ ở của người trí thức, giờ có nhà văn đến ở, mùi sách càng đậm.”
Giản Tĩnh khách khí, lịch sự mỉm cười.
Khang Mộ Thành để cô đi dạo xung quanh, còn mình trò chuyện với người bán.
Giản Tĩnh như được đại xá, lập tức đi nhìn kỹ khắp nơi trong nhà.
Diện tích của căn nhà này không lớn, không tính cả sân thì là hai trăm mét, có tổng cộng hai tầng lầu, gạch đỏ tường trắng, bên trong giữ nguyên cửa sổ lớn và lò sưởi cũ kĩ kiểu Pháp, cùng với mấy ô cửa sổ cũng vô cùng rực rỡ.
Ánh nắng chiếu vào, đủ màu sắc vô cùng đẹp, rất văn nghệ cũng rất mộng ảo.
“Cô Giản cảm thấy thế nào?” Người môi giới hỏi: “Nói thật, kiểu nhà này rất khó tìm, nếu như không phải tổng giám đốc Khang điện thoại cho tôi thì chắc chắn tôi sẽ sắp xếp vị khách khác xem trước.”
Giản Tĩnh có hơi do dự: “Tôi ở một mình, như vậy không phải hơi lớn sao?”
Cô môi giới mỉm cười: “Có thể ở cùng bạn trai, sau này kết hôn rồi sinh con, chỉ ngại nhà không đủ to thôi.”
“Bạn trai?” Cô lắc đầu, dùng tư duy của một nhà văn, dùng ánh mắt điều tra, nói: “Phòng quá nhiều, bố cục không lớn, kết cấu cũng có hơi phức tạp.”
Giản Tĩnh gần như hà khắc nhìn kĩ từng ngóc ngách nhỏ: “Có nhiều CCTV ở góc chết, sân thượng thuận lợi cho việc trèo tường, phòng khách hoàn toàn không thể nghe thấy động tĩnh ở cửa lớn, sân được chăm sóc tốt nhưng dễ dàng giấu người, từ lúc lẻn vào đến khi rời đi cũng không hề áp lực chút nào.”
Người môi giới: “A?”
Ba tiếng sau, Giản Tĩnh bỏ ra một số tiền đặt cọc đắt đỏ, ký vào hợp đồng mua nhà.
Khang Mộ Thành có hơi kinh ngạc: “Anh cho rằng ít nhất em cũng suy nghĩ mấy ngày.”
“Em đã suy nghĩ có mấy cách giết người.” Cô buồn bực không vui: “Nơi này quá thích hợp để làm sân khấu cho vụ ám sát, em không nhịn được.”
Khang Mộ Thành: “…”
Tiếp theo phải đến mấy chỗ liên quan đăng ký, đối phương còn muốn kiểm tra thân phận của cô, việc sang tên nhà có bối cảnh lịch sử phức tạp hơn nhà bình thường.”
Nhưng qua xét hỏi cũng rất thuận lợi.
Nhân viên làm việc nói: “Cô Giản có độ tin cậy cao, nhiều lần làm việc chính nghĩa đều được ghi chép lại, từng được khen thưởng rất nhiều lần, tư chất không có bất kỳ vấn đề gì.”
Giản Tĩnh: “Khụ.”
Nói chung đã mua xong.
Người chủ ban đầu là một gia đình bốn người, cách bài trí không phù hợp với yêu cầu của cô, ngoại trừ một số đồ vật cũ mang tính lịch sử thì tất cả đều được phá bỏ và xây dựng lại. Đặc biệt, cô thường xuyên phải ‘giao lưu’ với phần tử phạm ở thành phố Hòa Bình nên để đảm bảo an toàn, an ninh phải trang bị hệ thống tốt nhất.
Đây đều là tiền, tiền, tiền.
Tiền cần tiêu đủ mua một cái chung cư mới.
Còn cả nội thất trong nhà.
Để lắp đầy một căn phòng lớn thì cần rất nhiều nội thất.
Giản Tĩnh không có thời gian hối thúc Khang Mộ Thành tan làm (Đây có phải là âm mưu của anh không?), bình thường nội thất có thể mua ở các trung tâm thương mại, nhưng muốn kết hợp có hiệu quả tốt thì chắc chắn cần phải mua một số đồ có phong cách phù hợp niên đại.
Cô suy nghĩ, việc này không thể nhờ Khang Mộ Thành giúp đỡ, tìm Giang Bạch Diễm cũng không thích hợp, vừa mới có tin đồn đấy. Những người khác cũng có việc cần phải làm, không thể làm gì khác hơn là thay đổi người bóc lột.
“Anh Anh Kiệt.” Cô nói: “Bao giờ anh về? Đi cùng em xem đồ nội thất.”
Tư Anh Kiệt: “Tĩnh Tĩnh, anh đang ở Peru, ngày mai đi thuyền đến Nam Cực xem chim cánh cụt, không về được.”
Giản Tĩnh: “À.”
“Thế… thế này đi.” Anh ta có chút áy náy, vắt óc suy nghĩ: “Anh vừa nhận được lời mời đến hội giao dịch, hay là em đến đó xem thử?”
Giản Tĩnh hỏi: “Ở đâu?”
Tư Anh Kiệt báo địa chỉ, nói: “Lần này đúng lúc ở Thái Bình Dương, cách không xa, em có thể suy nghĩ thử xem.”
Cô hứng thú quyết định đi xem một chuyến rồi nói sau.
Lần này đi, lại xảy ra một vụ án mới.