Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 253 - Chương 254

Chương 254

Tư Anh Kiệt là một cậu con nhà giàu điển hình, ba anh ta thuận theo chiều gió, gia sản lớn mạnh, các chị em ra nước ngoài học hành chăm chỉ, sau khi quay về sẽ vào công ty, bắt kịp thời đại mới. Cả gia tộc không ngừng phát triển, tiền đồ vô hạn.

Anh ta cũng xem như cháu đích tôn, ba mẹ khó tránh khỏi cưng chiều, lúc đầu cũng giống như tranh đấu nội bộ X nhà họ Giang, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác là một tên cá mặn, chẳng có chút hứng thú nào với công ty, trò chơi nhân gian là mục tiêu cuộc sống của anh ta.

Các chị: “Em trai ngoan!”

Ngoại trừ cuộc hôn nhân thất bại, nhìn chung cuộc đời của Tư Anh Kiệt vẫn rất trôi chảy.

Mùa hè trượt tuyết, mùa đông lướt sóng, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì sẽ đến Bắc Cực xem cực quang, ngồi khinh khí cầu vượt đại dương, thỉnh thoảng còn lên núi cắm trại, ghé thăm trạm nghiên cứu Nam Cực.

Ngoài ra, còn tình nguyện tham gia một vài hoạt động cộng đồng. Ví dụ như cuộc hành trình đến ngoại ô Châu Âu săn ma, ở một hai đêm tại ngục giam trên đảo nhỏ.

Hội đấu giá lần này chính là một câu lạc bộ anh ta ghi danh vào bốn, năm, sáu năm trước (không nhớ rõ). Hội viên có thể mang theo đồ sưu tầm của mình tới, mời những người khác giám định, cũng có thể mua bán cho nhau, vô cùng tự do thoải mái.

Theo Tư Anh Kiệt nói, ban đầu anh ta vì muốn mua quà cho mẹ nên mới tham gia, sau đó phát hiện chơi rất vui, thế nên vẫn chưa từ bỏ.

Câu lạc bộ không tổ chức định kỳ, mỗi lần đều do những hội viên khác nhau chủ trì, có thời gian có thể tham gia, không có mức giới hạn chính xác. Nhưng những hội viên khác nhau không có cùng ý kiến, phong cách mỗi lần cũng không giống nhau.

Dưới tình huống bình thường, toàn bộ hành trình của hội giao dịch đều ẩn danh… Có lúc lai lịch của một số món đồ sưu tầm không phải chính quy. Chỉ cần có thư mời, cho dù là trộm được hay có được thế nào đều có thể tham dự.

Đừng nói Tư Anh Kiệt, ngay cả Giản Tĩnh cũng thấy vui.

Hội đấu giá ẩn danh, cực kỳ giống tình tiết kỳ ảo trong tiểu thuyết.

Lòng cô tràn đầy mong đợi ngồi lên máy bay, nửa tiếng sau xuống máy bay đến bến tàu, sau đó lên chiếc du thuyền sang trọng mà người chủ trì đã cho cập bến bên bờ biển từ trước. Chuẩn bị đến mục tiêu của hội đấu giá… hải phận quốc tế.

Chiếc du thuyền vô cùng lớn, dài hơn một trăm năm mươi mét, tổng cộng có hai mươi phòng khách, có thể chứa hơn sáu mươi thuỷ thủ, trên thuyền có bố trí các phương tiện hỗ trợ đa chức năng như hồ bơi lộ thiên, bãi đáp trực thăng, rạp chiếu phim tư nhân, phòng thể dục, phòng Sauna và Spa.

Diễn tả trong hai từ: Xa hoa.

Chủ đề bên trong mỗi phòng là các quốc gia khác nhau, tới trước được trước.

Giản Tĩnh chọn một gian phòng kiểu Anh, cách trưng bày của lò sưởi âm tường và ghế tay vịn khiến cô nhớ lại phòng sinh hoạt chung trong Harry Potter.

Trên bàn của cô có để một huy hiệu hình thỏ và một bản hướng dẫn sử dụng du thuyền.

Đương nhiên cũng có giới thiệu về hội giao dịch lần này.

Hội giao dịch công khai sẽ bắt đầu vào tám giờ tối mỗi ngày, các khách có thể đến phòng khách trên lầu ba của du thuyền để tham gia. Nơi này có thẩm định viên do người chủ trì mời tới, có thể giúp giám định cũng như tham khảo giá cả, cũng có thể tự mình tìm những người khác để giao dịch, không có ràng buộc cũng không chịu trách nhiệm.

Điều duy nhất cần phải chú ý là tốt nhất không nên tiết lộ thân phận của mình, tất cả đều gọi bằng danh hiệu.

Năm nay biệt danh đặt theo mười hai con giáp, những vị khách không nhiều không ít, vừa đủ mười hai người.

Đương nhiên thứ Giản Tĩnh nhận được là ‘Mão Thỏ’.

“Thần thần bí bí.” Cô oán trách than phiền, lại cảm thấy chơi rất vui, thay một bộ quần áo, chuẩn bị đến quầy bar lấy một chút đồ ăn.

Quầy bar nằm ở lầu năm, hướng về hồ bơi lộ thiên.

Nhiệt độ hôm nay vượt quá hai mươi độ C, ánh mặt trời cũng tốt, cô vừa bước lên boong thuyền lập tức phát hiện trong hồ bơi có người.

Nhìn bóng lưng thì là một người đàn ông trẻ tuổi, màu da lúa mì khoẻ mạnh. Dưới làn nước sóng gợn lăn tăn, những đường cong trên vai, cổ, eo lưu loát, khoẻ mạnh, vô cùng đẹp.

Cô hơi dừng bước, yên lặng lấy điện thoại di động ra.

Mở máy quay phim, đối phương cũng bơi tới một hướng khác, đột nhiên kéo một cái, nhảy lên khỏi mặt nước. Giọt nước trong xuống văng tung toé, chạy xuống theo đường cong trên bắp thịt, uốn lượn quanh co, cuối cùng cũng không xuống eo.

Thật bắt mắt.

Ngón tay không cần đầu óc chỉ huy, nhanh chóng đè xuống nút chụp.

Trời xanh biển xanh, cơ ngực và cơ bụng.

Anh Anh Kiệt thật tốt.

Cô càng ngày càng thích Tư Anh Kiệt.

Giản Tĩnh hưng phấn ngồi xuống trước quầy bar, gọi một ly Dương Chi Cam Lộ, chờ đợi kẽ hở, thuận tay gửi tấm ảnh vừa rồi vào vòng bạn bè.

Thức uống được bưng lên ngay lập tức, cô hít một hơi, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Sao mấy chấm nhỏ trên wechat lại nhiều như thế? Cúi đầu nhìn một cái, suýt nữa nghẹt thở.

Mới vừa rồi không để ý, cũng không giới hạn nhóm các cô gái có thể nhìn thấy, trực tiếp công khai.

Xong rồi, xong rồi.

Giản Tĩnh: A…

[Hình.jpg]

Người thích: Biên kịch Hứa, đạo diễn Đinh, đạo diễn Hoàng, Trịnh Khả Yên, tổng biên tập Kim Ô…

Tả Hinh: ‘Y…’

Trịnh Khả Yên: ‘Đẹp!’

Nữ nhà văn số 1: ‘Không tệ, thật bắt mắt nhé.’

Nữ nhà văn số 2: ‘Hâm mộ sao? Rất được nhé.’

Khang Mộ Thành: ‘?’

Tư Anh Kiệt: ‘Ha ha ha ha, Tĩnh Tĩnh dũng cảm, thích thì tới đi.’

Khang Mộ Thành trả lời Tư Anh Kiệt: ‘Đừng có dạy hư con nít.’

Khang Luỵ: ‘Mẹ thấy vô cùng tốt.’

Quý Vân Vân: ‘Ôi! Đẹp trai!’

Quý Phong trả lời Quý Vân Vân: ‘Em chưa thành niên, chú ý một chút.’

Quý Vân Vân: ‘Tháng trước vừa tròn mười tám, anh ruột?’

Quý Phong trả lời Quý Vân Vân: ‘Đang trong giờ học mà chơi điện thoại cái gì?’

Quý Vân Vân: ‘Đi làm mà chơi điện thoại cái gì?’

Quý Phong: ‘Cô Giản, tìm hiểu một chút về tội truyền bá đồ dơ bẩn đi.’

Giản Tĩnh: “…”

Cô yên lặng xoá vòng bạn bè, xem như chưa có gì xảy ra.

Nhưng Giang Bạch Diễm lập tức gửi hình tới, tức giận nói: ‘Cô Tĩnh Tĩnh thật quá đáng, làm như không ai có cơ bụng vậy!’

Sau đó gửi một loạt ảnh có sẵn.

Mặt Giản Tĩnh lạnh lùng: ‘Đều nhìn cả rồi.’

Cậu ấy: ‘?’

Giản Tĩnh: ‘Đạo diễn Mai gửi cho tôi, còn có cả cảnh quay nữa.’

Giang Bạch Diễm: ‘Hoa nhà trồng không thơm bằng hoa dại sao?’

Lương tâm Giản Tĩnh mê muội: ‘Đều không thơm.’

Cậu ấy: ‘Rơi lệ.jpg’

Người tiếp theo là Quý Phong.

Anh ấy gửi ba trăm sau mươi ba điều ‘luật hình sự’ cho cô.

Giản Tĩnh: ‘Thế anh tới bắt tôi đi.’

Quý Phong: ‘…’

Giản Tĩnh: ‘Cũng không nhin anh, quản nhiều thế?’

Anh ấy cũng yên lặng.

Người tiếp theo đương nhiên là tổng giám đốc Khang.

Đại khái anh ấy đã suy nghĩ cặn kẽ rất lâu mới uyển chuyển nói: ‘Chú ý an toàn.’

Giản Tĩnh giả vờ ngây ngẩn: ‘Em cũng sẽ rơi xuống biển, nếu có rơi xuống biển em sẽ tự cứu, cứ yên tâm.’

Bên kia biểu thị đang nhập, nhưng qua một lúc lâu cũng không thấy gửi tới.

Ngược lại, Tư Anh Kiệt chạy tới hỏi: ‘Vui không?’

Giản Tĩnh gửi cho anh ta vẻ mặt một người ca tụng đến ngây người.

Tất cả đều không nói.

“Này.” Lúc cô đang chơi điện thoại, anh cơ bụng đẹp trai chủ động tới nói: “Cô cũng tới tham gia hội giao dịch sao?”

Giản Tĩnh ngẩng đầu, thấy rõ tướng mạo của anh ta, khuôn mặt và dáng người lai điển hình, đàng hoàng hào phóng, giá trị nhan sắc cũng không giảm điểm của tài năng của bản thân, cũng không giọng khách át giọng chủ, là một anh trai vừa nhẹ nhàng khoan khoái, vừa thoải mái đẹp trai, làm người khác rất thích.

Đối với người như vậy, cho dù nói nhảm cũng đồng ý trả lời: “Đúng thế, còn anh thì sao?”

“Tôi cũng thế.” Anh ta cười híp mắt, nói: “Ngọ Mã, còn cô thì sao?”

Giản Tĩnh: “Mão Thỏ.”

“Đúng là một biệt danh đáng yêu.” Ngọ Mã tuỳ ý trò chuyện: “Cô tới bán đồ, hay tới mua đồ?”

Giản Tĩnh nói: “Tôi muốn mua một món đồ sưu tầm thú vị.”

Ngọ Mã vô cùng nóng lòng: “Đồ sưu tầm kiểu gì? Niên đại? Quốc gia?”

Cô lắc đầu một cái, cười nói: “Tôi hoàn toàn không có ý tưởng, chỉ tùy ý xem một chút… Đây là lần đầu tiên anh tới sao?”

“Lần thứ hai.” Anh ta nói: “Lần trước là chuyện của ba năm trước, lúc ấy tôi tới đây với một người bạn, tôi đến giúp cậu ta xem đồ tốt. Có lẽ, tôi cũng có thể giúp cô một tay.”

Anh đẹp trai Ngọ Mã cười, ánh mắt ranh mãnh: “Chỉ cần cô nói cho tôi biết yêu cầu của cô thì tôi có thể hỏi thăm giúp cô, đồ sứ và điêu khắc là lĩnh vực chuyên môn của tôi. Nếu như cô tin tưởng, tôi cũng có thể giúp cô xem một chút.”

Giản Tĩnh hiểu: “Tôi cần trả bao nhiêu?”

“Đối với các cô gái xinh đẹp thì chỉ cần một chút xíu thôi.” Anh ta xoa xoa mũi mình, làm động tác ném: “Năm ngàn đô la mỹ, giá tổng cộng, cô không cần lo lắng về giá giao dịch, thêm một đơn cộng thêm một ngàn đô la mỹ.”

Giản Tĩnh nói: “Nếu tôi chọn không trúng thì sao?”

“Vậy thì kết giao bạn bè.” Ngọ Mã buông tay một cái: “Tôi cũng không thiệt.”

Giản Tĩnh vừa mới đến, đúng là đầu óc có hơi mơ hồ nên có thể có một anh đẹp trai hướng dẫn mua hàng cũng không tệ.

Cô gật đầu một cái, nói: “Tôi muốn biết ở đó có những thứ gì.”

Ngọ Mã cười: “Cô Thỏ, vận may của cô rất tốt, năm nay có đồ sưu tầm vô cùng quý giá.”

Cô làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.

“Đây là một câu lạc bộ phân tán, mặc dù thành viên rất nhiều nhưng trên cơ bản không giàu thì sang. Đồ cổ đặc biệt quý giá sẽ giao cho phòng đấu giá lớn, an toàn hơn, cũng được bảo vệ cao hơn.”

Nói về công việc, anh Ngọ Mã lập tức lộ vẻ chuyên nghiệp: “Giao dịch trong câu lạc bộ, tôi cho rằng giống ‘vui thú’ hơn, kiểu trò chơi giám định không rõ ràng này rất thú vị, có lúc thật sự có thể mua được một vài món đồ sưu tầm hiếm thấy trên thị trường nhưng cũng có lúc không có ai mang cục cưng thật sự tới làm đạo cụ biểu diễn cho trò chơi.”

Anh ta nhìn Giản Tĩnh một cái, nhẹ giọng: “Nhưng năm nay, tôi không thể chắc tin tức chắc chắn là thật, chỉ mơ hồ nghe phong thanh… Nói trong hội giao dịch có người mang đồ sưu tầm cấp quốc gia tới.”

Giản Tĩnh kinh ngạc: “Thật hay giả?”

“Không ai biết, chỉ nghe phong thanh, đa phần đều là giả, chỉ có vô cùng ít thời điểm…” Anh ta hơi ngừng một lát, vừa cười nói: “Nói thật, mặc dù tôi nghe được kiểu này, thế nhưng cũng không tin, có lúc kiểu tin tức nửa thật nửa giả này là để kích thích ham muốn cá cược của những vị khách. Cô Thỏ, tôi đề nghị cô đừng tưởng thật, dùng cái này để tụ tập ra biển một lần thích hợp hơn.”

Lời khuyên này rất thành khẩn, Giản Tĩnh không nhịn được cảm thấy có cảm tình với anh ta: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng anh vẫn còn chưa nói tới điểm chính.”

Ngọ Mã cười, gió biển thổi qua mang theo sự quyến rũ khác biệt: “Thế tôi sẽ nói một chút chuyện tôi biết.”

“Đồ sưu tầm ở hội giao dịch chia thành mấy loại: 1. Đồ cổ thứ thiệt, bọn chúng đến từ khắp nơi trên thế giới, niên đại có dài có ngắn. Bình thường mà nói, giá trị từ mấy chục ngàn đến triệu, cũng không quá đắt. 2. Một vài món đồ cổ có ý nghĩa đặc biệt, phạm vi vô cùng rộng rãi. Lần trước có người bán đồ riêng tư của một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, giá trị mỗi người khác nhau. 3. Một số ít động sản và bất động sản, dưới tình huống bình thường thì giao dịch với người quen, sẽ không xuất hiện trong trường hợp công khai.”

Cuối cùng Giản Tĩnh cũng có khái niệm đại khái.

Cô hỏi: “Tôi phải đi nơi nào xem đồ sưu tầm của người ta?”

“Everywhere.” Ngọ Mã cầm một chiếc áo thun đặt ở bên cạnh, tiện tay khoác lên người: “Tới đây với tôi.”

Vô hình, Giản Tĩnh có hơi hối hận vì không mang theo đồ bơi mua ở đảo người cá, qua lâu như thế cũng không kịp mặc lấy một lần.

Cô phiền muộn đi theo Ngọ Mã xuống tầng, tiến vào khu vực lầu bốn.

Nơi này có nhà ăn và quán cà phê, vẫn chưa tới giờ cơm, chỉ có mấy người tụ năm tụ ba trong quán cà phê.

Một cái bàn tròn cạnh cửa sổ, có ba người đang giám định một quả trứng Phục Sinh tuyệt đẹp.

Giản Tĩnh: Dường như mình đã từng nhìn thấy món đồ này trong tác phẩm nào đó rồi?

“Trứng Phục Sinh vô cùng tuyệt đẹp.” Ông lão ở giữa mặc trang phục thời Đường, mang bao tay, dùng kính lúp quan sát cẩn thận, ung dung thong thả nói: “Mặc dù không phải tác phẩm của Faberge, chỉ là đồ nhái của những thợ hoàn kim cùng thời nhưng lại được bảo quản rất tốt. Tôi nói, xem như món đồ sưu tầm thông thường cũng là lựa chọn tốt.”

Bên tay ông ta đặt một chiếc huy hiệu Thân Hầu, trông như nhà thẩm định.

Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh ông ta nói: “Nếu ông muốn tác phẩm của Faberge thì tôi có một bao thuốc lá của ông ấy, được sản xuất tại London.”

Trước ngực cô ta có một huy hiệu Vị Dương, ngữ khí nghe như một người bán.

Cuối cùng là một người đàn ông bên hông có huy hiệu Hợi Trư, một người đàn ông trung niên xoi mói: “Không có trứng Phục Sinh Đế Quốc nổi tiếng sao?”

Thân Hầu công bằng nói: “Quá hiếm, gần như đều được cất giữ trong viện bảo tàng, xem như thuộc quyền tư nhân, cũng không mang tới đây giao dịch.”

Hợi Trư trông như lần đầu tham gia, lập tức hỏi: “Giao dịch này sẽ thấp như thế sao? Thế nhưng tôi nghe nói lần này có bảo vật cấp quốc gia nên mới tới.”
 

Bình Luận (0)
Comment