Cô gái Vị Dương rút ra một điếu thuốc lá ốm dài, sau khi châm lửa, rít một hơi thật sâu, hỏi lại Hợi Trư: “Cho dù có thì anh đấu giá nổi sao?”
Người đàn ông trung niên Hợi Trư nói: “Có đấu giá nổi hay không thì phải xem qua mới biết.”
“Đúng thế, thế anh không cần trứng Phục Sinh sao?” Vị Dương hỏi: “Không cần thì tôi tìm người khác.”
Hợi Trư nói: “Thứ tôi muốn cũng không phải kiểu lặt vặt thế này.”
Anh ta không mấy hứng thú, nói xong cũng rời đi.
“Này.” Ngọ Mã nhân cơ hội tới chào hỏi, tham gia trò chuyện: “Có tiện cho bạn tôi xem trứng Phục Sinh một chút không?”
Vị Dương nhìn Giản Tĩnh một cái, gật đầu: “Cứ tự nhiên.”
Giản Tĩnh vừa bước qua, tò mò nghiên cứu trứng Phục Sinh phong cách Nga này.
Nó có vỏ ngoài màu xanh đại dương, bên ngoài có một chiếc đồng hồ kiểu cũ, mặt trên vẽ hình chim và hoa màu vàng. Ở giữa mở ra, có một con chim nhỏ màu trắng xuất hiện, chung quanh là một vài viên kim cương.
“Là một vật nhỏ rất đáng yêu đúng không?” Vị Dương cười: “Nếu cô thích, chỉ cần trả hai mươi ba ngàn bảng Anh.”
Hai trăm mấy chục ngàn nhân dân tệ? Món đồ chơi này quá mắc.
Trên đầu Giản Tĩnh xuất hiện một vạch đen.
Ngọ Mã nói: “Trứng Phục Sinh tốt sẽ được nạm ngọc trai, cái này chỉ là kim cương bình thường, tối đa năm ngàn bảng Anh mà thôi.”
Giản Tĩnh: 0.0
Trả giá thật độc ác.
Vị Dương lắc đầu: “Không bán, hay là anh xem thử cái khác?”
“Còn gì nữa?” Giản Tĩnh hỏi.
“Cô muốn gì?” Vị Dương cười: “Tôi là một nhà sưu tầm, trong tay tôi có rất nhiều mấy thứ lặt vặt mà phụ nữ bình thường thích.”
Giản Tĩnh suy nghĩ một hồi lâu, trong lòng chợt động một cái, nói: “Thứ tôi muốn khác với những người khác.”
Vị Dương hỏi: “Khác với nhiều người? Xác ướp? Sách da người? Ghi chép về luyện kim? Đồ gothic?”
“Không.” Cô cho rằng mình nảy ra một ý tưởng đặc biệt thú vị, bên mép hiện lên nụ cười thần bí: “Tôi muốn mua một món đồ bị nguyền rủa.”
Vị Dương sửng sốt, hỏi: “Lời nguyền của Tutankhamun?”
“Cô có thể bán Kim Tự Tháp?” Giản Tĩnh lại cảm thấy kỳ quái.
Vị Dương phủi phủi tàn thuốc, khó hiểu hỏi: “Đương nhiên không, thế nhưng món đồ cô gọi là bị nguyền rủa là cái gì?”
Cô nói: “Ví dụ như thứ mang lại xui xẻo cho một gia đình, hoặc những di vật hiến tế mạng sống con người.”
Thân Hầu mở miệng: “Có liên quan tới tôn giáo đúng không, cô gái, sở thích của cô rất đặc biệt.”
“Nếu không thì sao tôi lại tới nơi này?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.
“Đúng thật.” Thân Hầu suy tư nói: “Thứ này cũng không dễ tìm thấy, trái lại hội giao dịch cũng không chắc chắn. Lần trước tôi có gặp được một người, người kia muốn mua một xác ướp cổ ngàn năm.”
Giản Tĩnh bị dọa giật mình: “Mua được không?”
“Vừa khéo có một người biết được đường dây nên liên lạc giúp người đó.” Thân Hầu bình thản nói: “Đây là ý nghĩa của câu lạc bộ chúng tôi, tất cả những nhà sưu tầm từ bình thường đến những người nổi tiếng khắp thế giới đề có thể kết nối.”
Thói quen điều tra của Giản Tĩnh phát tác, truy hỏi: “Nghe nói ông là một nguyên lão?”
“Có thể nói là vậy. Tôi là thành viên lớn nhất của câu lạc bộ.” Thân Hầu nói: “Nhưng mà hai năm trước cơ thể không tốt nên rất ít khi tham gia.”
Giản Tĩnh hỏi: “Thứ tôi muốn mua, ông biết nơi nào có không?”
“Cô nhóc, đừng gấp, cô vừa đến, ai biết cô là ai, cho dù có thì dựa vào cái gì phải bán cho cô?” Thân Hầu ra vẻ dày dặn kinh nghiệm dạy dỗ: “Giao dịch của chúng tôi không phải mua bán một phát, phải nói đến ân huệ.”
Vị Dương lặng lẽ liếc mắt.
Sau đó chính là thời gian diễn giải của ông già Thân Hầu. Đầu tiên ông ta nói mình từng là một nhân viên nhỏ ở phòng đấu giá, sau giải thích về hai mươi năm làm thẩm định viên của mình, mặc dù giọng có hơi giảng đạo một chút nhưng nội dung vững chắc, mọi người đều nghe say sưa.
Thật ra Giản Tĩnh cũng không phải tới đây vì mua bán, tâm trạng vui chơi chiếm phần lớn, cũng không gấp, nghe ông ta khoe khoang.
Mấy ông già thích nhất là như thế, bọn hậu bối ngoan ngoãn nghe mình nói kinh nghiệm. Thân Hầu nói hăng say, chủ động nói tới tin đồn vừa rồi.
“Tôi nói, chuyện quốc bảo chưa chắc là giả.” Thân Hầu cúi đầu nhìn lá trà trong ly thuỷ tinh, chậm rãi nói: “Hội giao dịch năm nay không tầm thường đâu.”
Vị Dương nói: “Tôi không thấy có gì đặc biệt.”
“Năm nay có rất nhiều gương mặt mới.” Thân Hầu nhướng mày, ánh mắt sắc bén lướt qua Giản Tĩnh, tựa như đang thăm dò điều gì: “Cô đoán xem có bao nhiêu người tới đây vì tin đồn?”
Vị Dương cũng liếc nhìn Giản Tĩnh, hai người bọn họ tương đối biết nhau, lời nói tuỳ ý: “Tôi nhớ ba năm trước còn nói có bức vẽ Monet, kết quả lại là làm nhái.”
Thân Hầu lắc đầu, nói: “Không giống nhau.” Ông ta đột nhiên hỏi Ngọ Mã: “Tôi cũng chưa từng gặp cậu, mới tới sao? Hay là đến cùng ai?”
“Lấy thư mời của bạn tôi.” Ngọ Mã thản nhiên nói: “Tôi là một người đấu giá, tới đây làm một vài việc bán thời gian.”
Thân Hầu ‘a’ một tiếng, lại hỏi Giản Tĩnh: “Cô thật sự muốn mua đồ cổ có liên quan tới tôn giáo sao? Trông cô không giống có đạo.”
Tuổi tác của ông già dù đã lớn nhưng vẫn rất nhạy bén. Giản Tĩnh nghĩ, trả lời: “Đương nhiên không tin, người tin vào tôn giáo sao muốn mua thứ này?”
Cô giành quyền chủ động: “Thật ra tôi cũng không hiểu, đồ sưu tầm cấp quốc gia là thứ gì? Xác ướp Ai Cập?”
Ngọ Mã lại nói: “Hẳn không phải, cũng không thể gọi đấy là đồ sưu tầm cấp quốc gia được.”
“Hầu… Thân Hầu, đừng có mà thừa nước đục thả câu.” Dường như Vị Dương không biết nội tình, hỏi: “Là thứ gì khiến cả ông cũng khẩn trương như thế?”
Thân Hầu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt ba người: “Tôi nghe nói là Đầu Dê trong mười hai con giáp.”
Giản Tĩnh hơi bối rối, chợt thấy khiếp sợ: “Ý ông là Đầu Đồng mười hai con giáp của Viên Minh Viên?”
Chẳng lẽ là nói đùa sao?
“Thật hay giả đấy?” Ngọ Mã cũng vô cùng hoảng hốt: “Tôi nghe nói rắn, dê, gà chưa từng xuất hiện, rất có thể đã bị tiêu huỷ, sao lại xuất hiện ở đây? Không thể nào.”
Vị Dương đồng tình: “Đúng thế, cho dù vật này có xuất hiện cũng nên ở mấy hội đấu giá lớn, cầm tới áp đảo cũng đủ.”
“Theo lý thì đúng là như thế.” Thân Hầu cười nhạt: “Thế nhưng các người đừng quên, nếu thật sự bắt được ở hội đấu giá thì phải bỏ ra bao nhiêu tiền cơ chứ?”
Ba người thoáng im lặng.
Về mặt thủ công, Đầu Đồng không phải món đồ cổ sưu tầm quý giá, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt, Muốn mua thứ này trong buổi đấu giá công khai, trừ phi quyên góp lại cho quốc gia, nếu không đương nhiên sẽ bị chỉ trích cực lớn.
Không công khai đấu giá, dùng phương thức giao dịch riêng tư để mua nó cũng không phải không thể. Dù sao đối với người nước ngoài mà nói, có thể đây không phải thứ gì quý giá.
Nghĩ tới đây, gan Giản Tĩnh cũng đau, thầm chửi thề một câu.
“Nói tóm lại, có hay không thì cứ chờ xem.” Thân Hầu nói.
Bởi vì tin tức về Đầu Đồng, Giản Tĩnh nhanh chóng mất đi tâm trạng vui chơi, quay về phòng nghỉ một chút.
Ngủ trưa dậy, màn đêm bao trùm, thuyền đã lái ra biển khơi. Từ ban công trong phòng nhìn về phía xa xa, thành phố bên bờ đã trở nên mơ hồ, ngọn đuốc và sao ở phía xa xa hoà vào làm một, chẳng phân biệt được.
Cô dùng bảng màu mắt mới mua trang điểm tông màu đỏ vàng, rồi lại chọn ra nhiều kẹp tóc hình thỏ bên trong túi đựng phụ kiện.
Sau khi đã thu xếp gọn gàng, cô cài huy hiệu lên, đi tới phòng khách.
Hội giao dịch công khai sẽ được tổ chức ở đó vào lúc tám giờ.
Có thể nhận thấy sự sang trọng của phòng khách bằng mắt thường, mấy món tráng miệng là kỹ thuật của các đầu bếp Michelin, rượu vang ít nhất mười năm tuổi trở lên, mọi người đều ăn mặc vô cùng có phong cách.
Đầu tiên, Giản Tĩnh đứng ở cửa ba giây, thẻ thoát thân phát huy tác dụng, để cô chú ý tới vị trí của các cửa ra vào, năm giây tiếp theo là sân khấu của thẻ quan sát, cô nhanh chóng thu hình tượng của riêng mình vào.
Địa điểm được bố trí theo hình vòng cung, có tổng cộng mười hai chiếc ghế tay vịn, ở chính giữa là một chiếc bàn dài, bên trên được trang bị bao tay, kính lúp, các loại thiết bị ghi hình.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng đen đồng nhất… nam thanh nữ tú, gần như không có người nào có dáng vẻ khó coi. Những năm gần đây, nhân viên phục vụ có yêu cầu cao thế sao? Những người khác đang tụm năm tụm ba ngồi trò chuyện.
Thân Hầu đeo kính lúp, đang giám định một món đồ bằng ngọc, bên cạnh là một bà cụ thấp bé, gầy trơ xương, trông như mắc bệnh nan y.
Hai người nói món đồ bằng ngọc là từ thời nhà Thương hay thời Xuân Thu, một lượng lớn từ chuyên môn, Giản Tĩnh không hiểu.
Vị Dương ngoắc ngoắc tay với cô, hai cô gái ngồi chung một chỗ.
“Tôi tìm một chút, lần này mang theo một thứ thú vị, cô em xem xem có thích hay không?” Cô Vị Dương mở lớp vải nhung trên bàn, để lộ một cây son màu bạc.
Vỏ ngoài hẳn đã được đánh bóng lần nữa, mặc dù có thể nhận ra đã lâu, nhưng cũng không có vết hao mòn rõ ràng, hình dáng trông hết sức bình thường, giản dị hơn những cây son hiện giờ rất nhiều.
Nhưng Vị Dương giới thiệu: “Tác phẩm của những năm 1960, vũ khí đặc trưng của các nữ đặc công KGB, Kiss Of Death, đường kính bốn, năm ly, chỉ có thể lắp được một viên đạn.”
Giản Tĩnh nói: “Cái này nhỏ như thế, đoán chừng lực sát thương chỉ tầm hai đến ba mét, chỉ là một món đồ chơi nhỏ.”
“Vốn là của tôi, tôi cũng không bán súng thật.” Vị Dương buông tay: “Trong nước cô cũng không có, có muốn hay không?”
Giản Tĩnh muốn, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hội viên trong giới, mười ngàn, đô la mỹ.” Cô Vị Dương mỉm cười ra giá: “Rất công bằng nhé.”
“Ba mươi ngàn nhân dân tệ.” Ngọ Mã làm hết bổn phận xen vào, trả giá giúp Giản Tĩnh: “Đây chỉ là một món đồ chơi nhỏ, công nghệ cũng không phức tạp, tìm đại một công xưởng là có thể sao chép, cũng không phải đồ nổi tiếng gì.”
Vị Dương: “Năm chục ngàn, loại này rất hiếm trên thị trường.”
“Không có giá trị, hiếm thấy cũng vô ích.”
Vị Dương cười, thật ra cô ta cũng không để ý chút tiền lẻ này, trong giao dịch đồ cổ thì ba mươi ngàn hay năm mươi ngàn cũng chỉ là một con số lẻ mà thôi.
Nhưng cô ta hưởng thụ quá trình này, vô cùng thú vị: “Được rồi, xem như kết thêm bạn mới… Không phải anh mà là cô thỏ này… ba mươi lăm ngàn, bên trong còn có một viên đạn.”
Giản Tĩnh làm động tác ‘Ok’, trực tiếp chuyển tiền cho cô ta.
Hoàn thành một cuộc làm ăn, quan hệ của hai người dường như thân thiết hơn nhiều.
Vị Dương chủ động nói: “Dường như lần nào tôi cũng tham gia, năm nay đúng là không giống. Lúc ăn cơm tối, tôi thấy có người mắt cũng không hề chớp mua một cái đồng hồ mấy triệu.”
Cô ta là một nhà sưu tầm có chút danh tiếng trong nước, đều là người bán, nhỏ thì nụ hôn thần chết mấy chục ngàn, lớn thì đồ cổ châu báu mấy triệu đều từng xem qua. Cũng tương đối dè dặt, không mở cửa hàng, chỉ dựa vào tiếng đồn, tham gia một lần hội giao dịch của câu lạc bộ là đủ ăn ba năm.
Nhưng năm trước cũng không khoa trương như thế.
“Người có tiền trong câu lạc bộ không ít, nhưng đều là vui vẻ mới có thể tiêu tiền… Lần trước có một tên nhà giàu thích sưu tầm tiền, mấy đồng nhỏ mấy ngàn hay mấy chục ngàn, anh ta nhất định phải xem mới mua.” Vị Dương nhấp một ngụm rượu vang, vẻ mặt khó hiểu: “Có thể lời của Thân Hầu là thật.”
Giản Tĩnh suy nghĩ trong giây lát, hỏi: “Nếu có, vậy sẽ lấy ra ngay trước mặt mọi người sao?”
“Chắc hẳn là không.” Vị Dương không chắc.
Ngọ Mã nói: “Tôi đã nghe ngóng qua rồi, ít nhiều gì mọi người cũng nghe thấy tin tức, nhưng không ai nói ra được nó nằm trong tay người nào.”
Vị Dương: “Đây là muốn giao dịch riêng tư rồi.”
Giản Tĩnh vẫn có chút không rõ, nhưng cũng không truy hỏi.
Hội giao dịch khai mạc.
Người chủ trì đi tới chính giữa, lời ít ý nhiều lên tiếng: “Tôi là Tử Thử, người chủ trì của lần giao dịch này, theo yêu cầu của hội viên, lần này hội giao dịch sẽ chia làm hai đợt đấu giá công khai và ẩn danh.”
Có lẽ biết giữa các thành viên cũng không quen biết, anh ta giảm bớt nhiều câu khách sáo, nói thẳng: “Đầu tiên là giao dịch công khai, mời mọi người dựa vào vị trí danh hiệu của mình, công bố đồ sưu tầm của mình. Tiếp tục quy tắc cũ, là người chủ trì, lần này tôi không tham gia vào bất cứ giao dịch nào.”
Không ai ý kiến, anh ta trực tiếp tuyên bố: “Thế thì, hội giao dịch bắt đầu.”