Giao dịch đồ cổ thật ra cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Người đầu tiên lên sân khấu là Sửu Ngưu, mang tới một cái đĩa màu xanh, nghe nói là đồ thuộc thời kỳ Ung Chính. Chiếc đĩa sứ được đặt trên chiếc bàn dài, bất kỳ một người nào đang ngồi trên đó đều có thể kiểm tra. Toàn bộ quá trình đều được ba camera giám sát ghi hình lại để tránh gặp phải những chuyện bất ngờ không giải thích được.
Đồ sứ là một loại đồ cổ lớn, dễ dàng nhận biết và bảo đảm được giá trị, không ít người muốn nhìn một cái.
Nhắc tới giám định đồ sứ, hai người Thân Hầu và Ngọ Mã đều liên tục đưa ra những từ ngữ chuyên nghiệp (từ lóng), Giãn Tĩnh chẳng hiểu gì cả.
Vất vả lắm mới chịu đựng được tới khi việc giám định kết thúc, cuối cùng cũng tới khâu đắt giá.
Khác với những buổi đấu giá sát khí khắp nơi trong tiểu thuyết, quá trình đấu giá diễn ra vô cùng nhẹ nhàng. Hai bên trò chuyện một lúc, ra giá trả giá, được thì giao dịch, không được thì quay về chỗ ngồi, những người khác tiếp tục.
Người kế tiếp là Dần Hổ, mang một cây đàn violin tới giao dịch, trông như được một bậc thầy làm ra, vô cùng đắt tiền, được ra giá từ tiền triệu trở lên.
Khách hàng chỉ có một, là một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mặc đầm dạ hội, huy hiệu là chó nhỏ. Ra giá rất quả quyết, dáng vẻ như tình thế bắt buộc.
Giản Tĩnh không tham dự.
Thần Long là một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích với phong cách trừu tượng, nghe nói là đồ đến từ thời nhà Hán.
Bản chất của bức điêu khắc bằng ngọc cực kỳ tốt, ánh đèn chiếu xuống, sáng bóng dịu dàng mông lung, nhìn một cái đã biết là đồ tốt. Không ít thành viên cảm thấy hứng thú, hào hứng bàn luận.
Giản Tĩnh cảm thấy nhàm chán, quyết định ra ngoài boong tàu hóng gió.
Thuyền đã lái đến vùng biển mênh mông, trước không thấy đảo, sau không thấy đất liền, ánh sao hàng trăm triệu năm trước chiếu sáng biển khơi vô tận, núi sông bát ngát.
Loáng thoáng, những giọng nói phát ra trong bóng tối.
“Đầu Đồng… Trăm vạn…”
“Không phải cứ tiền là có thể đánh giá được…”
Cô đang định tới gần nghe, ai ngờ mặc dù bước chân không phát ra tiếng động, thế nhưng bóng người đang di chuyển trên boong tàu lại nổi bật bởi ánh trăng sáng.
Người kia lập tức im lặng, nhanh chóng bước đi xa.
Giản Tĩnh cảm thấy vô cùng đáng tiếc, lại nghĩ tới tung tích của Đầu Đồng nên vội vàng quay lại phòng khách.
Buổi giao dịch công khai cũng đi đến hồi kết.
Tử Thử tuyên bố: “Tiếp theo sẽ bắt đầu giao dịch ẩn danh.”
Nhân viên phục vụ bưng mâm nối đuôi tiến vào, thay rượu và thức ăn cho mỗi người, trong mâm đặt một phần thực đơn đặc biệt, bên trên ngoại trừ thức ăn và thức uống bình thường, còn có ba tấm ảnh, cũng kèm theo số thứ tự.
Giản Tĩnh liếc sơ qua, tổng cộng chỉ có ba món đồ.
Một bộ kinh phật thời nhà Đường, từ Đôn Hoàng.
Một pho tượng người làm bằng đồng, đến từ Bắc Kinh.
Một quyền trượng bằng vàng, từ Châu Mỹ.
Cô hít một hơi lạnh.
Mặc dù ba bộ sưu tập đều không có hình, cũng không được nói rõ, thế nhưng những dòng chữ bên trong cũng xác nhận phỏng đoán của những người kia.
Tử Thử nói: “Cân nhắc tới việc có một vài vị khách lần đầu tham gia giao dịch ẩn danh, tôi nhắc lại quy tắc một lần nữa: Người bán ủy quyền cho tôi tiến hành giao dịch, khách hàng không thể nào biết được thân phận thật sự của người bán. Cũng giống như thế, vì để bảo vệ sự riêng tư của người mua, người bán cũng sẽ không biết ai là người mua.”
Anh ta nhìn xung quanh, đơn giản như lại có lực tuyên bố: “Mỗi người đều có một đêm để cân nhắc, vào giờ này ngày mai sẽ tiến hành giao dịch ẩn.”
Tên Hợi Trư giàu có đã từng tham gia là người đầu tiên lên tiếng: “Chờ một chút, còn đồ thì sao? Không cho chúng tôi xem vật thật thì sao có thể giám định là thật hay giả?”
Tử Thử đưa ra động tác yên tâm, đừng nói: “Mấy món đồ sưu tầm đều vô cùng quý giá lại yếu ớt cho nên đã được bảo vệ bên trong ba căn phòng. Đồ số một được bảo vệ trong phòng số một, đồ thứ hai ở phòng thứ hai, món thứ ba ở phòng số ba. Trước bảy giờ tối mai, các vị có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào. Nhưng bởi vì đồ sưu tầm vô cùng quý giá, mỗi lần đều chỉ cho phép một người vào, cửa có bảo vệ canh giữ hai mươi tư trên hai mươi tư, mong mọi người thông cảm.”
Hợi Trư lại nói: “Ngày mai giao dịch thế nào?”
“Sau bảy giờ tối nay, tôi sẽ chờ các vị ở phòng đấu giá.” Tử Thử giới thiệu cặn kẽ quy tắc: “Từ mười chín giờ đến hai mươi hai giờ, bất kì người nào cũng có thể đến đó tìm tôi, đưa ra giá của các vị. Sau hai mươi hai giờ, tôi sẽ thông báo kết quả cho từng người đấu giá… còn câu hỏi nào nữa không?”
Mọi người bắt đầu trao đổi ánh mắt, xì xào bàn tán.
Giản Tính hỏi Vị Dương: “Cô đến xem không?”
“Nhìn cô một cái là biết cô không có kinh nghiệm gì về giám định đồ cổ.” Vị Dương lấy ra một điếu thuốc, khoát khoát tay: “Những người biết sẽ mất ít nhất vài tiếng để giám định, tối nay không tới lượt chúng ta, ngày mai rồi nói.”
Ban đầu Giản Tĩnh vốn muốn tới xem chuyện hiếm lạ, nhưng khi nghe cô ta nói như thế, cũng cảm thấy có lý, quyết định về phòng nghỉ ngơi trước.
Trước khi ngủ, Tư Anh Kiệt gửi tới một icon mặt cười quái dị, hỏi: ‘Sao thế?’
Giản Tĩnh: ‘Phiền.’
Anh ta: ‘?’
Cô: ‘Ngủ.’
Khách đều ngủ trong những căn phòng hướng ra biển, nhưng cho dù một cánh cửa sổ hướng thẳng ra biển, không gian bên trong phòng cũng không được tính là lớn, vô cùng bức bách. Ban đêm trời nổi gió, sau nửa đêm, du thuyền phập phồng theo sóng, đung đưa khiến người khác khó chịu.
Cũng không biết cuối cùng Giản Tĩnh ngủ hay bất tỉnh do dao động.
Hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy bản thân vô cùng tiều tuỵ.
Nhưng vừa soi gương… vẫn là cô gái trẻ tuổi rạng rỡ.
Vậy còn được.
Cô thức dậy ăn sáng, gặp đông đảo những vị khách mắt thâm quầng trong phòng ăn. Nếu nói chiều hôm qua, mọi người đều tò mò mang theo vẻ hưng phấn tuỳ ý thì hôm nay lại vừa bất an vừa nghiêm túc, hưng phấn.
Ông già với mật danh Thân Hầu cũng ở đây, chậm rãi uống trà thiết quan âm. Ngồi bên cạnh ông ta chính là một người phụ nữ đã lớn tuổi, đầu tóc bạc trắng, uống trà kiểu anh, trước ngực gắn một chiếc huy hiệu gà.
Giản Tĩnh cầm mâm đi tới, chào hỏi: “Mọi người đã xem xong rồi sao?”
Thân Hầu ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt phức tạp: “Trông không giống đồ giả.”
“Ông am hiểu đồ thời nhà Thanh như thế, ngay cả ông cũng nói vậy thì tôi thấy lên đến tám mươi chín mươi phần trăm. Hơn nữa máy giám định niên đại cũng không thành vấn đề.” Bà cụ kia hiền hoà gật đầu một cái với Giản Tĩnh: “Ngồi đi, cô cũng quan tâm đến thứ này à.”
Giản Tĩnh hỏi: “Tôi vô cùng tò mò, sẽ có người mua lại sao?”
“Chúng tôi đang thương lượng vấn đề này.” Bà lão ung dung thong thả nói: “Nếu giá cả không cao thì chúng tôi sẽ góp tiền lại mua nó. Mặc dù tôi đã di dân mấy thập niên, nhưng vẫn ý thức được.”
Thân Hầu lại vô cùng cố chấp: “Không được, vốn là đồ của chúng ta, bỏ ra số tiền này thì có thể mua được hết mấy món còn lại sao?”
Bà cụ hỏi ngược lại: “Vậy ông định làm thế nào? Ra một cái giá cao để mua nó?”
Thân Hầu nói: “Tôi phải tìm Tử Thử trò chuyện một chút, tìm ra người bán.”
“Người ta ẩn danh là vì không muốn bị người khác biết.” Bà cụ khinh thường: “Tử Thử sẽ không nói cho ông biết đâu, đây là quy tắc. Nếu không sau này hội giao dịch có thể làm ăn được nữa à?”
Thân Hầu: “Thử một chút rồi tính tiếp, tôi cũng hỏi thăm lai lịch của những người khác… Bà có biết ai không?”
Bà cụ nói: “Tuất Cẩu là người Pháp, là nhạc sĩ vô cùng nổi tiếng, tới vì đàn violin.”
Giản Tĩnh nghĩ, thế chính là người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng hôm qua rồi.
Bà cụ lại nói: “Bốn người Sửu Ngưu, Dần Hổ, Thần Long, Tị Xà này… Mặc dù tiếng Trung đều vô cùng lưu loát, nhưng không phải là người Trung Quốc hoàn toàn.”
Thân Hầu nói: “Có thể là hoa kiều Nhật Bản, Hàn Quốc hoặc Đông Nam Á.”
“Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, người gốc Châu Á lớn lên không có sự khác biệt rõ ràng.” Bà cụ nói: “Nhưng, có một tên nhóc có khuôn mặt lai tạp rõ ràng.”
Thân Hầu gãi đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù dùng cách gì thì tôi cũng muốn ngăn cản lần giao dịch này.”
Bà cụ an ủi: “Luôn sẽ có cách. Được rồi, tôi phải đi nghỉ ngơi đây, dày vò hơn nửa đêm, bộ xương già này cũng sắp rã rồi.”
Giản Tĩnh dùng ánh mắt để chào tạm biệt, bắt đầu bữa ăn sáng.
Cháo yến mạch, thịt ba chỉ, trứng chiên, bánh mì sandwich, cơm chiên, bánh vòng, còn có một chút trái cây.
Mùi vị không ngon, nhưng đủ tiêu chuẩn một bữa sáng năm sao cao cấp thường ngày.
Sau đó, đương nhiên là xếp hàng xem ba món đồ sưu tầm ẩn danh rồi.
Quyền trượng bằng vàng ở phòng số ba không có ai, cô có thể yên lặng thưởng thức nó.
Quyền trượng không hoàn toàn làm bằng vàng, bộ phận ở phía dưới được làm bằng bạc, chỉ có đầu chuôi là làm bằng vàng, khảm opal cổ, hoa văn phức tạp, tinh xảo, tràn đầy hơi thở cổ xưa thần bí.
Giản Tĩnh không nhịn được nín thở, có lẽ xét về độ tỉ mỉ và chất liệu, món thứ ba mới là món quý giá nhất. Trải qua một thời gian dài, màu vàng cũng chưa từng bạc màu, vẫn toả ánh sáng mông lung, sức quyến rũ mười phần.
Nhưng cho dù quyền trượng có đẹp đi nữa, Giản Tĩnh cũng chỉ nhìn một chút mà thôi.
Cô không biết lịch sử của nó, cũng chẳng thấy hứng thú với lai lịch của nó, tương tự, cô cũng chẳng quan tâm việc cuối cùng nó sẽ về tay ai.
Bên trong phòng số một có người, cô đợi một lúc thì chạm mặt với đối phương.
Là Dần Hổ.
Anh ta là một người đàn ông cao gầy, chẳng liên quan gì tới con hổ vạm vỡ, mặc âu phục màu đen, khách sáo gật đầu một cái với Giản Tĩnh, không nói lời nào lập tức rời đi.
Bên trong phòng bảo vệ cuốn kinh phật.
Bảo vệ canh giữ ngoài cửa, yêu cầu cô kiểm tra an ninh một lầu, sau khi chắc chắn trên người không có đồ mang tính phá hoại thì mới cho cô bước vào.
Không gian bên trong phòng không lớn, bốn phía đều có camera giám sát ghi hình lại.
Cô đến gần, nghiêm túc quan sát kinh phật.
Dưới ánh sáng mạnh chiếu trực tiếp có thể thấy rõ dấu vết tờ giấy đã được tu sửa, trang giấy giòn khiến người khác cảm thấy vừa chạm vào sẽ rách. Tờ giấy dán trên tủ kính nói rõ, món đồ sưu tầm này đã vô cùng yếu ớt, phải được giữ trong không gian ẩm ướt, khép kín, không được phép chạm tay vào.
Giản Tĩnh cũng không nhận ra thật giả, nhanh chóng thấy tẻ nhạt, vô vị.
Cô muốn đến xem món đồ sưu tầm thứ hai.
Nhưng bảo vệ nói có người.
Đợi gần nửa tiếng, người bên trong vẫn chưa đi ra.
Cô không làm gì được nên không thể làm gì khác hơn là nhìn ra chỗ khác.
Buổi chiều, cô gặp phải Thân Hầu và Sửu Ngưu đang nói chuyện phiếm trong phòng trà, tiếng nói rất thấp, không nghe rõ, cũng gặp phải Ngọ Mã đang bàn chuyện làm ăn với người phụ nữ ngoại quốc và Vị Dương.
Đến bốn giờ, cuối cùng phòng bảo vệ số hai cũng trống.
Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy Đầu Đồng.
Thẳng thắn mà nói, là một bộ phận kiến trúc, công nghệ và cả bề ngoài của nó cũng không được gọi là đẹp, gây sốc, chỉ là một cửa thoát nước bình thường, cùng lắm là vật liệu tốt, chế tạo theo phong cách cổ xưa, tràn đầy hương vị lịch sử.
Nhưng không ai có thể xem thường, cảm thấy nó chính là một pho tượng đồng bình thường.
Giản Tĩnh hỏi hệ thống: “Cái này có thể giám định thật giả không?”
Hệ thống: [Mời ký chủ rút thẻ.]
Cô rút năm điểm tượng trưng.
Hệ thống vô cùng ăn ý đưa ra thẻ vật phẩm.
[Tên: Thẻ vật phẩm – giám định (1)]
[Nội dung miêu tả: Có thể giám định tuổi, thành phần và công nghệ của một vật phẩm, chỉ có thể sử dụng bản sao lần này, sau khi rời khỏi bản đồ sẽ tự động tiêu huỷ.]
[Chú thích: Vật phẩm dùng một lần, tính xác thực 100%.]
Giản Tĩnh dùng thẻ vật phẩm này, sau đó cô im lặng.
Bốn phía đều có camera giám sát, cửa kính chống đạn, còn lắp đặt cơ quan chống cháy nổ, đừng nói hai tay cô trống trơn không hề chuẩn bị, cho dù là Kid cũng phải hao phí chút công phu.
Phiền não.
Cô xụ mặt rời đi.
Chưa tới bảy giờ, mọi người lần lực tập trung tại phòng khách. Cần phải miêu tả cặn kẽ hoàn cảnh ở nơi này một chút, điều này vô cùng quan trọng đối với chuyện xảy ra sau đó.
Đầu tiên, phòng khách nằm ở lầu bốn, hôm nay được bố trí thành một bữa tiệc tối.
Trên bàn dài xếp đầy hải sản, cua hoàng đế, hàu, cá đù vàng lớn, cá ngừ, tôm hùm Châu Úc… màu sắc thức ăn vô cùng phong phú. Còn có cơm chiên hải sản, cháo bào ngư, ngoài ra còn có các món tráng miệng chủ lực như sushi, tiramisu, macaron, bánh donut.
Đương nhiên cũng không thể thiếu rượu, rượu vang, sâm panh, rượu whisky, mao đài, có cả rượu sake, xem xét đến đầy đủ khẩu vị của các vị khách khác nhau.
Trong phòng khách có tổng cộng hai cửa ra vào, một cái ở hành lang, một cái khác thông ra một lối đi hẹp dài. Dọc theo con đường này là có thể đi vào một phòng chờ ngăn cách bên ngoài.
Phòng chờ có ba cửa ra, thông tới ba phòng bảo hiểm số một, hai, ba. Ở nơi đó, mọi người có thể xác nhận độ thật giả của đồ sưu tầm, cân nhắc có nên đấu giá hay không.
Bước vào phòng bảo hiểm, đi ra ngoài từ một cửa khác, là có thể đến phòng đấu giá.
Tử Thử ở đó tiếp nhận giá mọi người đưa ra.
Đúng hai mươi hai giờ, phiên đấu giá kết thúc.
Đồng thời, đồ sưu tầm trong phòng bảo hiểm sẽ được cất vào một chiếc rương bảo hiểm, tránh để đồ sưu tầm xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Hai mươi hai giờ ba mươi phút, anh ta sẽ tuyên bố kết quả.
Tử Thủ tuyên bố với mọi người: “Lần này đã sắp xếp bảo vệ sự riêng tư của người mua ở mức cao nhất, không ai biết bạn mua vật phẩm đó, ra giá bao nhiêu. Mọi người hoàn toàn có thể yên tâm.”
Sắp xếp cẩn thận kín đáo như thế vốn nên được các vị khách tán thưởng.
Nhưng đại đa số người đều đưa ra vẻ mặt vô cảm… Nếu không phải lạnh lùng chết lặng thì giống như đang cố gắng kìm nén chuyển động tâm lý, sợ bị người khác nhận ra đầu mối.
Giản Tĩnh nghĩ, được rồi, xem ra tối nay hội giao dịch không thể yên bình được rồi.