Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 258

Chương 258

Được người chủ trì trao quyền, Giản Tĩnh khách sáo mời những người khác rời đi, một mình khám xét hiện trường.

Đầu tiên, cô kiểm tra thi thể.

Tử Thử mặc áo cánh én màu đen, người nằm nghiêng trên thảm, vẻ mặt đau khổ. Tay phải anh ta cầm chuôi dao đâm vào ngực, tựa như đang muốn rút nó ra, nhưng không biết do sức lực không đủ hay còn vì lý do gì khác, không thể thành công. Tay trái đưa về phía trước, cách đó không xa chính là điện thoại di động đặt trên bàn uống trà.

Xung quanh vết thương ứa máu, lượng máu mất đi cũng không lớn. Trên thảm có rất nhiều vết máu, rơi xuống hai ba chỗ. Từ vị trí người chết phán đoán, anh ta bò hai bước mới tắt thở, vị trí trúng dao là ở bên tường, nơi đó có đặt một tủ đựng rượu, cửa tủ được mở, đã lấy ra một chai rượu vang nhưng còn chưa kịp mở.

Bước đầu suy đoán, lúc người chết chuẩn bị rót rượu, đang xoay người thì đột nhiên bị đâm vào ngực một nhát. Người đó té xuống đất, bò hai bước muốn lấy điện thoại, nhưng chưa thành công đã chết giữa đường.

Bây giờ là hai mươi ba giờ ba mươi phút, thông qua tình trạng cương cứng của tử thi, có thể kết luận thời gian tử vong là vào khoảng trong ba tiếng đồng hồ.

Mà từ hai mươi hai giờ ba mươi phút, mọi người tập trung tại đại sảnh chờ Tử Thử. Vào lúc này Giản Tĩnh chạy ngay tới hiện trường, nhân viên bảo vệ cũng chưa từng rời khỏi phòng bảo vệ từ một cửa khác, khả năng những người khác gây án là cực kỳ nhỏ.

Vì vậy, nếu không có chuyện gì đặc biệt, có thể xác định thời gian tử vong là trước hai mươi hai giờ ba mươi phút.

Nhìn vào các manh mối tại hiện trường.

Tim khóa bị cạy đã bị hư, nhưng nhìn từ kết cấu, lại là loại khóa tay gạt vô cùng điển hình, cũng chỉ là kiểu có chốt cửa bên ngoài. Nếu không khóa trái thì chỉ cần đè tay nắm xuống là mở được.

Ở mặt đối diện với căn phòng, có một núm vuông khóa cửa theo chiều ngang. Kim loại sáng bóng tốt, cô cầm lên đặt dưới ánh đèn kiểm tra sơ lược, không có bất kỳ dấu vân tay này.

Ngoài ra, chìa khóa gian phòng ở trong túi áo trước ngực người chết, trong phòng đấu giá cũng không có cửa sổ hay cửa nào khác.

Đây giống hệt như vụ án giết người trong phòng kín điển hình.

Nhưng chỉ cần là người đã từng đọc các tác phẩm trinh thám đều không khó để nghĩ đến, thông qua dây câu cá (hoặc các loại dây tơ tằm), vật nặng (ví dụ như đá gì đó) là có thể tạo ra một công cụ vô cùng đơn sơ, khóa cửa từ bên ngoài.

Hoặc thông qua dây câu cá (…), dùng chìa khóa khóa cửa từ bên ngoài, rồi lại lặng lẽ thả vào túi cũng không phải không thể.

Chỉ là trên chìa khóa không có dấu vết bị cắt, cũng không có dấu vết do băng keo để lại, trong lúc bất chợt không thể đoán được là dùng thủ thuật gì.

Ngoài ra, đĩa trái cây đặt trên bàn uống trà nhỏ, không phải trái cây đã được cắt mà chỉ toàn là cam và táo. Trong thùng rác, có thể tìm thấy vỏ trái cây đã gọt xong.

Giản Tĩnh lấy một cái bao tay từ trong túi xách đeo vào, nhẹ nhàng rút dao ra.

Ngửi nhẹ, ngoại trừ mùi máu còn có mùi thơm của trái cây.

Đây hẳn là một con dao gọt trái cây.

Nhưng không phải loại dao inox có thể thấy ở bất cứ đâu, bề mặt lưỡi dao có một lớp hoa văn rất đẹp, cán dao làm bằng gỗ, cầm rất chắc tay.

Nếu nhớ không lầm thì cái này hẳn được rèn từ thép Damascus, thuộc loại hàng thủ công mỹ nghệ.

Chà, ông già này rất có phong cách, dao gọt trái cây cũng thú vị như thế.

Cô buông hung khí xuống, bắt đầu lục soát tài liệu.

Căn cứ theo lời của mọi người, cô đã sắp xếp được hành động của Tử Thử… Sau khi khách hàng tiến vào phòng đấu giá, viết giá của mình lên giấy, sau đó được niêm phong bằng sáp.

Vào giai đoạn này, Tử Thử sẽ không xem xét giá của bất kỳ người nào, để đảm bảo không tiết lộ dấu vết cho những người phía sau.

Đến hai mươi hai giờ, anh ta sẽ ở một mình trong phòng đấu giá, mở phong bì và chọn ra người trả giá cao nhất. Sau đó sẽ thông báo kết quả cho đối phương trong cuộc gặp mặt đơn độc.

Nhưng trong phòng đấu giá, cô lại không tìm được phong thư cũng không tìm thấy bảng báo giá.

Đây là kết quả khám nghiệm hiện trường lần đầu tiên.

Ngay sau đó, Giản Tĩnh tìm hai người bảo vệ tới, hỏi bọn họ tình hình tối hôm nay.

Ở chỗ này, toàn bộ bản đồ địa hình phải được mô tả chi tiết hơn, đại khái như sau:

…. [Đại sảnh] ….

….. Đường thông nhau … [Nhà vệ sinh] …

…. Đường …. Lối …. [Phòng chờ]

….. Hành lang ….

… [Phòng số 3] … [Phòng số 2] … [Phòng số 1] ….

… Lối đi khép kín …

… [Phòng đấu giá] …

… Vệ sĩ A … Vệ sĩ B …

Nhắc lại: Sau mười chín giờ, mọi người tập trung đông đủ ở sảnh, đi qua lối đi hình chữ L có thể đến nhà vệ sinh và phòng chờ ở cuối hàng lang. Đi xuyên qua phòng chờ sẽ dẫn đến một hành lang khác, đi thông đến ba phòng bảo vệ.

Xuyên qua phòng bảo vệ là có thể đến một lối đi khép kín, đi thẳng đến ngay phòng đấu giá. Phòng đấu giá có hai cánh cửa, cửa trước hướng về một hành lang lớn, được hai vệ sĩ canh giữ, cửa sau có thể vào được.

Giản Tĩnh lần lượt hỏi vệ sĩ A và vệ sĩ B.

Lời khai của họ như sau.

Giản Tĩnh: “Cho tôi biết nội dung công việc tối nay của mọi người đi.”

Vệ sĩ A: “Công việc tối hôm nay tương đối đơn giản, tôi và đồng nghiệp của tôi chỉ cần đứng canh trước cửa, bảo đảm không để bất cứ người nào ra vào, vào những lúc ông chủ cần cứ làm theo hướng dẫn là được.”

Giản Tĩnh: “Công việc bắt đầu từ mấy giờ?”

Vệ sĩ A: “Bảy giờ tối, theo lý thuyết sẽ kết thúc lúc mười hai giờ khuya.”

Giản Tĩnh: “Vẫn luôn là anh và đồng nghiệp của anh sao? Có luân phiên không?”

Vệ sĩ A: “Không có, chỉ có hai chúng tôi.”

Giản Tĩnh: “Lần cuối cùng anh nghe thấy tiếng động từ người chết là lúc nào?”

Vệ sĩ A: “Thật ra thì hôm nay tôi không nghe gì cả, cửa cách âm rất tốt.”

Giản Tĩnh: “Người chết có chuyển lời với hai người không?”

Vệ sĩ A: “Lúc hơn chín giờ, ông ấy có mở cửa nói với chúng tôi, gọi người phục vụ mang nước trái cây và rượu vang vào.”

Giản Tĩnh: “Lúc ấy là mấy giờ? Bên trong có ai không?”

Vệ sĩ A: “Tôi không rõ, không chú ý.”

Giản Tĩnh: “Hôm nay anh có rời khỏi vị trí của mình không?”

Vệ sĩ A: “Có rời đi hai lần, một lần là lúc hơn chín giờ đi tìm người phục vụ, một lần là mười giờ để đi vệ sinh.”

Câu hỏi kết thúc tại đây.

Cô lại hỏi vệ sĩ B mấy câu hỏi giống vậy.

Anh ta chứng thực câu nói của A về việc đi lấy trái cây lúc hơn chín giờ, sau đó còn nói cho cô biết gần tám giờ anh ta có đi vệ sinh một lần, sau đó vẫn luôn đứng canh trước cửa.

Cũng giống như thế, bởi vì hiệu quả cách âm rất tốt nên anh ta không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào.

Giản Tĩnh lại hỏi thăm trợ lý Tina, cô ta nói, hai vệ sĩ đều được thuê từ một công ty an ninh, uy tín của công ty đó rất tốt. Đã cung cấp vệ sĩ cho rất nhiều doanh nhân, khách lớn, thân phận được trải qua thẩm tra nghiêm khắc, cũng không phát hiện vấn đề gì.

Nói cách khác, bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng bị mua chuộc, phản bội chủ nhân.

Ngoài ra, giống như những cánh cửa khác vậy, lúc bọn họ phá cửa vào, khóa cửa vẫn luôn duy trì trạng thái khóa trái. Trừ khi người chết tự mình mở cửa, nếu không đám vệ sĩ không cách nào tiến vào đó.

Hơn nữa hành lang bọn họ canh giữ là một trong những lối đi chính, có camera giám sát, cũng có thể chứng minh bọn họ trong sạch.

Trong toàn bộ khu vực, một đầu đường đã bị phong tỏa.

Ở trong phòng khách kia, mặc dù có nhân viên phục vụ ra vào trong phòng khách, ban nhạc vẫn còn biểu diễn, nhưng bọn họ đều ra vào từ cửa phòng khách. Giản Tĩnh có thể đảm bảo, ngoại trừ mười người khách kia, không có bất kỳ người nào tiến vào thông qua lối đi hình L.

Nói cách khác, hung thủ ở ngay trong phòng khách.

Như thế, bước tiếp theo đương nhiên phải điều tra thân phận của mười vị khách.

Giản Tĩnh đưa cho bọn họ một tờ đơn, ghi vào ấn tượng và phân tích của từng người.



Sửu Ngưu: Thói quen ngôn ngữ khác với người trong nước, trước đây khi nói chuyện phiếm với Thân Hầu đã từng nói tiếng Mân Nam, là hoa kiều Nam Dương?

Dần Hổ: Lễ phép lạnh nhạt, tiếng Trung rất lưu loát, hương vị Nhật Bản rất nồng. Đã từng gặp trong phòng số một.

Thần Long: Người không có cảm giác tồn tại, dường như có chút cô đơn, chưa từng gặp riêng.

Tị Xà: Bị bệnh, không ngừng ho khan, cũng không có cảm giác tồn tại.

Ngọ Mã: Anh đẹp trai sáu múi, cộng thêm là người trung gian mai mối. Anh ta cũng tham gia buổi đấu giá bí mật, nói rằng ra giá thay người khác, là ai đã ủy quyền?

Vị Dương: Có phẩm chất của một người phụ nữ trung niên, nhà sưu tầm kiêm chủ tiệm đồ cổ.

Thân Hầu: Người dày dặn kinh nghiệm, nhà giám định, cực kỳ không muốn Đầu Đồng rơi vào tay người ngoài (là động cơ sao?).

Dậu Kê: Một người phụ nữ gốc Hoa di dân sang Anh, người quen của Thân Hầu, cố ý liên kết với những vị khách khác để đoạt lấy Đầu Đồng.

Tuất Cẩu: Một phụ nữ ngoại quốc mua đàn violin, cô ta có động cơ gây án không?

Hợi Trư: Một tên lắm tiền, vừa tới đã nhắm vào bảo vật quốc gia, đoạt được Đầu Đồng là chuyện quan trọng nhất?



Sương mù dày đặc.

Giản Tĩnh thở dài, chuẩn bị đến ba phòng bảo hiểm xem một chút.

Ở nơi đó, cô gặp phải Tina.

Cô ta nói với Giản Tĩnh: “Tôi đã sắp xếp vệ sĩ luân phiên trực ở phòng bảo hiểm hai mươi tư trên hai mươi tư rồi.”

Giản Tĩnh nói: “Camera giám sát thì sao?”

“Không lắp bên trong được, bên ngoài tạm thời lắp được một cái.” Hiệu suất làm việc của Tina cũng không tệ, cân nhắc vô cùng chu đáo.

Giản Tĩnh khá yên tâm, lại bảo Tina gọi nhân viên công tác thay khóa cửa, mang chìa khóa đến phòng của cô.

Tina lập tức đồng ý.

Làm xong tất cả mọi thứ, Giản Tĩnh mới trở về phòng mình nghỉ ngơi, chuẩn bị tra hỏi từng nghi phạm vào ngày mai.

Đại khái vì có vụ án, trong lòng còn có chuyện nên cũng không để ý tới việc du thuyền có rung lắc hay không, ngã xuống lập tức ngủ đi.

Ngày tiếp theo, cô đặc biệt tìm đầu bếp làm bữa sáng kiểu Trung Quốc. Sau khi ăn uống no say thì một mình chui vào phòng đấu giá.

Cô mang theo rương hóa trang, tầng thứ nhất là đồ trang điểm thường dùng, tầng thứ hai chính là dụng cụ phát hiện dấu vết, đừng hỏi tại sao lại mang theo thứ này bên người, cứ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, danh ngôn chí lý.

Sau một chút nỗ lực, một vài dấu vân tay đã được trích xuất từ hung khí. Cô chuyển nó cho Tina, yên cầu cô ta tìm và đối chiếu với dấu vân tay của nạn nhân càng sớm càng tốt.

Bên ngoài cửa phòng có rất nhiều dấu vân tay của nhiều người, bên trong đã được lau sạch sẽ, hoàn toàn không để lại dấu vân tay.

Sau khi làm xong tất cả thì cũng gần mười giờ, Giản Tĩnh bắt đầu tìm các vị khách để lấy lời khai.

Cô quyết định dựa theo thứ tự thời gian, một chọi một đến cửa viếng thăm.

Cân nhắc lại lần nữa, thời gian tử vong ước tính là vào khoảng hai mươi giờ ba mươi đến hai mươi hai giờ ba mươi.

Đầu tiên là Hợi Trư.

Anh ta là người đầu tiên rời khỏi hội trường, ngay từ đầu anh ta đã vô cùng để ý đến quốc bảo, thời gian rời đi là từ mười chín giờ năm phút đến mười chín giờ hai mươi bảy, tổng cộng mất hai mươi hai phút.

Giản Tĩnh hỏi anh ta: “Anh là người đầu tiên đấu giá?”

Hợi Trư thừa nhận: “Đúng.”

Cô: “Có thuận lợi không?”

Hợi Trư: “Đương nhiên.”

Cô: “Có thể cho tôi biết anh đã đưa ra con số nào không?”

Hợi Trư do dự một chút, cuối cùng cũng nói thẳng: “Thật ra cũng vô cùng rõ ràng tôi lấy số hai.”

Giản Tĩnh nói: “Tôi để ý đến vào lúc 22:15 có rời khỏi đây một lần, đi đâu thế?”

Ánh mắt Hợi Trư né tránh: “Không có gì, đi toilet.”

Giản Tĩnh: “Đến phòng đấu giá sao?”

Hợi Heo: “Không, tuyệt đối không.”

Cô liếc anh ta một cái, tầm mắt quét qua một góc trong phòng, gật đầu một cái, xem như kết thúc tra hỏi.

Người thứ hai là Dần Hổ.

Lúc đấu giá, anh ta rời đi hai lần, lần đầu tiên là từ mười chín giờ mười lăm phút đến mười chín giờ ba mươi phút, lần thứ hai là hai mươi giờ bốn mươi phút đến hai mươi mốt giờ hai mươi phút.

Vô cùng khả nghi.

Giản Tĩnh hỏi: “Cho tôi biết hoạt động của anh ngày hôm qua đi.”

Tư thế Dần Hổ ngồi đàng hoàng, tay đặt trên đầu gối: “Cho phép tôi giải thích một chút, lần đầu tiên tôi ra ngoài cũng không thành công cho nên mới đi lần thứ hai.”

Giản Tĩnh cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Tại sao?”

“Bởi vì trong phòng đấu giá có người.” Anh ta nói: “Tôi nghĩ dù sao cũng không cần nóng lòng nên quyết định quay về nghỉ ngơi một chút, trễ một chút rồi quay lại.”

Giản Tĩnh gật đầu một cái, chưa nói có tin hay không tin, chỉ hỏi: “Lần thứ hai anh đi là tình huống gì?”

Dần Hổ nhớ lại: “Mọi thứ đều vô cùng bình thường, tôi viết giá xuống tờ đơn, dán kín nó lại rồi giao cho ngài Tử Thử.”

Giản Tĩnh: “Khi đó anh ta vẫn còn sống?”

“E rằng là thế.” Anh ta nói.

Giản Tĩnh hỏi: “Người chết có nói chuyện gì với anh không? Trông anh ta thế nào?”

“Vô cùng thân thiện, trong thời gian tôi suy nghĩ giá cả, anh ta nói tôi không cần phải gấp gáp, còn hỏi tôi có muốn uống một ly rượu không?”

Giản Tĩnh suy nghĩ, hỏi: “Khi ấy trên bàn anh ta có đĩa trái cây không?”

Dần Hổ: “Xin lỗi, tôi không để ý, đồ đấu giá chiếm hết tâm trí tôi rồi.”

Giản Tĩnh nói: “Anh đấu giá vật số mấy, có thể nói không?”

Dần Hổ chần chừ một lúc, nói: “Số hai.”

“Anh có nắm chắc với việc ra giá không?” Cô hỏi.

Dần Hổ trả lời đơn giản có lực: “Tôi đã dốc hết sức.”

“Tôi nghĩ hẳn là trong lòng anh cũng không chắc chắn nhỉ.” Giản Tĩnh cười một tiếng, nói rõ lần thứ ba anh ta rời đi: “Vào lúc hai mươi hai giờ mười phút, tôi thấy anh có rời đi một lần, là đi xác nhận giá sao?”

Dần Hổ không có biểu cảm gì: “Không, tôi đi vệ sinh.”

“A, hóa ra là vậy.” Cô làm ra vẻ áy náy cười một tiếng, đột nhiên nhìn thấy thùng rác bên dưới bàn sách của anh ta, rác bên trong đã được phân loại thành nhiều loại khác nhau. Sau khi uống hết chai nước suối, ngay cả giấy gói và nắp chai cũng bị tách ra.

“Người Nhật Bản?”

Dần Hổ nhếch miệng, cứng rắn trả lời: “Tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến vụ án.”

“Chỉ hỏi một chút thôi.” Cô nghiêm túc rời đi.

Người thứ ba là Tuất Cẩu, phụ nữ ngoại quốc. Theo Dậu Kê nói cô ta là người Pháp, nhạc sĩ nổi tiếng. Thời gian cô ta rời khỏi phòng khách là mười chín giờ hai mươi phút và mười chín giờ ba sáu phút.

Giản Tĩnh và cô ta chưa từng tiếp xúc nên lần đối mặt nói chuyện này không khỏi cẩn thận quan sát đối phương.

Cô ta cũng không quá xinh đẹp nhưng rất có khí chất phái nữ, tóc vàng là nhuộm, trên mấy sợi tóc lộ ra màu đen, con ngươi màu xanh, sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen rõ ràng, hiển nhiên tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.

“Trời ơi.” Tuất Cẩu dùng giọng điệu rầu rĩ nói: “Sao lại xảy ra chuyện này chứ?”
 

Bình Luận (0)
Comment