Sau khi gặp phải án mạng, phản ứng của mỗi người đều không giống nhau.
Có người kinh ngạc sợ hãi, có người không hề quan tâm, có người lại hưng phấn tò mò, còn vị nhạc sĩ này trông là người bình thường nhất.
Giản Tĩnh không thể không tốn một chút công sức trấn an cô ta, lúc này mới vào chuyện chính: “Hôm nay lúc mười chín giờ hai mươi phút, cô rời khỏi phòng khách là để tham gia đấu giá sao?”
Cô ta gật đầu một cái.
Giản Tĩnh: “Tình hình lúc đó thế nào? Người chết có nói gì đặc biệt với cô không?”
“Yes! Anh ta nói rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như biệt danh của tôi. Nói thật, tôi không hề thích chó, tôi dị ứng lông chó, tại sao không phải là mèo chứ? Tôi có một con mèo ragdoll vô cùng đáng yêu.
Đầu óc của người phụ nữ này nhảy loạn xạ, mới vừa rồi còn là dáng vẻ chưa tỉnh hồn, bây giờ lại nhiệt tình nhắc tới mèo của mình, còn đặc biệt mở điện thoại của mình lên cho cô xem hình mèo.
Giản Tĩnh nói: “Chó cũng rất đáng yêu.”
“Có lẽ thế.” Cô ta nhún nhún vai, vẻ mặt xem thường.
Giản Tĩnh quay lại chủ đề chính: “Lần này cô đấu giá đồ thứ mấy, có thể nói cho tôi không?”
“Tôi không có gì phải giấu diếm, số ba.” Cô ta giơ ba ngón tay lên: “Vàng rất mê người, văn hóa Maya suy tàn cũng rất hấp dẫn.”
Giản Tĩnh như có điều suy nghĩ, một lát sau lại hỏi: “Cô có biết những người khác có hứng thú với món đồ sưu tầm nào không?”
Tuất Cẩu lắc đầu, lười biếng nói: “Tôi không để ý tới những thứ này, sorry.”
“Thế, lúc hai mươi hai giờ năm phút cô rời khỏi phòng là làm gì?” Giản Tĩnh lại hỏi.
Cô nàng trả lời không chút chần chừ: “Nhà vệ sinh.”
“Có gặp phải người nào không?”
“Tôi không để ý.”
Cuộc điều tra kết thúc.
Từ 19:05 đến 19:36, Hợi Trư, Dần Hổ, Tuất Cẩu chia ra tiến hành qua lại một lần.
Tiếp đó vào lúc 19:40 đến 20:10, hỏi Vị Dương.
Trong phòng của cô ta có rất nhiều đồ, mang theo không ít đồ sưu tầm thú vị, ngay cả trên bàn cũng chất đầy hộp. Hơn nữa trong phòng không chỉ có một mình Giản Tĩnh, Dậu Kê cũng có mặt ở đây.
Tuổi tác của ba người cũng cách nhau không ít, uống trà trưa trên sân thượng.
Ánh mặt trời rực rỡ, đại dương xanh thẳm, người phục vụ mang cà phê tới, Vị Dương lấy ra một bộ ly đĩa xinh đẹp, mời bọn họ uống trà trưa cùng.
Giản Tĩnh lễ phép khen ngợi mấy câu, từ từ đi vào vấn đề chính.
“Tôi vô cùng tò mò.” Cô nói: “Không biết thứ mà cô Vị Dương đây đấu giá là món đồ nào?”
Vị Dương nói: “Tôi là một người thực tế, mặc dù Đầu Đồng quan trọng nhưng tôi nghĩ mình không thể làm được. Thứ tôi muốn mua là Kinh Phật, giá cả cùng lắm là bảy con số.”
Giản Tĩnh cũng hỏi cô ta có thấy gì bất thường không, chỉ cần cô ta cảm thấy cần phải nói thì đều có thể.
Vị Dương suy nghĩ một chút, nói: “Trên phương diện giá cả, tôi có hơi do dự một chút, dò xét đôi câu, nhưng anh ta không nói gì, chỉ bảo đảm với tôi rằng lần giao dịch này chắc chắn sẽ bí mật. Anh ta sẽ không tiết lộ nửa chữ với bên ngoài.”
“Sau đó thì sao?”
“Đương nhiên tôi không nói gì nữa, điền giá rồi lập tức rời đi.” Vị Dương nói.
Giản Tĩnh suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn về phía Dậu Kê. Bà ta và Thân Hầu cũng rời khỏi phòng khách, nhưng thời gian trở lại khác nhau.
Thời gian của bà ta là 19:50 đến 20:05, Thân Hầu là 19:50 đến 20:33.
“Bà và Thân Hầu cũng chọn số hai nhỉ?”
Bà cụ gật đầu.
“Hai người ra giá thế nào?”
Giọng của Dậu Kê vẫn luôn không nhanh không chậm: “Chúng tôi ước tính một mức giá, nếu mang ra đấu giá bên ngoài thì khoảng năm mươi đến bảy mươi triệu là một thứ khiến người bên ngoài gặp phải sẽ náo loạn. Vậy hai, ba trăm triệu cũng không có gì lạ. Nhưng nếu để đấu giá ở đây, chắc chắn lợi ích thiết thực rất nhiều. Hai mươi, ba mươi triệu cũng có thể thử một chút. Tôi và lão Hầu đã liên hệ với mấy người bạn, định ra một con số, ra giá hai triệu bảy trăm nhân dân tệ.”
Lần đầu tiên Giản Tĩnh có khái niệm rõ ràng về giá cả.
Vị Dương cũng vô cùng nghi ngờ: “Giá này ổn không?”
“Ban đầu thì được, nhưng bây giờ…” Bà cụ Dậu Kê lắc đầu một cái, thở dài: “Tôi đoán chắc chắn giá mấy người kia đưa ra cao hơn chúng tôi.”
Giản Tĩnh: “Những người khác?”
“Hổ, Ngưu, Trư chắc chắn đều hướng vào số hai, trông cũng không thiếu tiền.” Bà Dậu Kê trầm ngâm: “Nhưng, nói tới giết người, Long và Xà cũng có hiềm nghi.”
Giản Tĩnh hứng thú: “Tại sao?”
Bà lão cười và nói: “Cô bé, cô vẫn còn quá trẻ. Họ rõ ràng ở đây vì một người và không có hứng thú với đồ cổ.”
“Ý bà là họ quen người chết?” Giản Tĩnh hỏi:“ Bà có biết người chết là người như thế nào không? ”
“Người cũng đã chết rồi, không còn gì để nói.” Bà lão uống trà đỏ, giọng điệu đều đều: “Trước đây cậu ta làm việc rất nổi tiếng, tay nghề đúng là tốt. Nhưng đáng tiếc lại không đi đúng đường, khiến người khác hận."
Chỉ cần người già, mở lời nói chuyện thì không cần phải lo lắng về việc họ sẽ vòng vo, chỉ cần bày ra dáng vẻ lắng nghe, họ sẽ rất vui vẻ kể cho bạn nghe một vài chuyện cũ.
Dậu Kê cũng vậy.
Bà ta di dân ra nước ngoài nhiều năm, đôi khi đột nhiên chẳng nhớ nổi một thành ngữ, thỉnh thoảng ngừng lại, thế nhưng nói rồi thì càng lúc càng lưu loát, thỉnh thoảng còn nói tiếng địa phương.
Theo lời bà ta kể, Tử Thử có tầm nhìn độc đáo, hiếm khi bỏ sót khi nhìn đồ cổ, lại có tay nghề thủ công siêu phàm, đặc biệt là giỏi ngụy tạo đồ cổ, đồ sứ gì đó. Đồ bằng ngọc, dụng cụ đồng đen, vô cùng tinh thông. Nếu không kiểm tra bằng dụng cụ khoa học thì việc dựa vào mắt thường chắc chắn không phân biệt được hàng giả với hàng thật.
Anh ta dựa vào ngón nghề này đã gạt không ít người rồi.
Nhưng đồ cổ chính là như thế, đều dựa vào ánh mắt và vận may, tự nhìn mà nhìn sót cũng không thể trả hàng lại, chỉ có thể ngậm ngùi nhận lấy
Tuy nhiên, người ta vẫn nói, người thường đứng bên sông nào có thể không ướt giày.
Trong lúc Tử Thử tự hào nhất thì hoàn cảnh cũng không yên tĩnh như bây giờ, rồng rắn hỗn tạp, anh ta không cẩn thận đắc tội với một vị đại ca.
Người ta cũng không nói nhảm, bắt anh ta, cắt đứt hai đầu ngón tay anh ta, hỏi: “Sau này có còn làm nữa không?”
Tử Thử kinh sợ vội vàng nói: “Không dám, không dám nữa.”
Vị đại ca đó để anh ta về, anh ta tận dụng thời gian đi đến bệnh viện, cuối cùng cũng nối lại được. Thế nhưng từ nay về sau hai ngón tay cái cũng không quá linh hoạt, không làm được việc tinh tế.
Từ đó anh ta thu tay.
Tính toán một chút, lần bỏ phiếu cuối cùng cũng là chuyện hơn mười năm trước.
Giản Tĩnh không khỏi nghi ngờ: “Lâu như thế còn có người đến báo thù sao?”
Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, nhưng là Vị Dương lên tiếng: “Ngành đồ cổ này trầm như chìm trong nước, người phá sản vì một món đồ còn ít sao? Nhà tan cửa nát cũng có. Tôi đã gặp được một kẻ bỏ ra một số tiền lớn mua mấy món đồ cổ, muốn chuyển tay kiếm một món tiền lớn hơn, kết quả lại là hàng giả. Bản thân mình nhảy lầu không nói, tiền nợ cũng đổ lên đầu vợ con.”
Giản Tĩnh ‘ồ’ một tiếng, yên lặng thêm một động cơ mới vào sổ.
Bởi vì lúc này Thân Hầu đã ngủ trưa nên người tiếp theo Giản Tĩnh đến tìm là Sửu Ngưu.
Dòng thời gian của anh ta là 19:52 đến 20:30.
Câu hỏi của Giản Tĩnh vẫn giống như trước, đơn giản hỏi anh ta mua số mấy, lúc ấy có nói chuyện gì đáng chú ý không.
Câu trả lời của Sửu Ngư cũng là số hai, cũng bày tỏ việc mình không đồng ý đối với quy tắc bán đấu giá.
“Tôi không ngạc nhiên vì cái chết của anh ta.” Sửu Ngưu trông như một người tương đối có tiền, lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ kiêu ngạo của một nhân vật lớn: “Tin tức của khách hàng và người bán đều nằm trong tay, không phù hợp với quy tắc của buổi đấu giá kín, trừ phi anh ta là người bán.”
Lại là một câu trả lời mang tính dẫn dắt.
Giản Tĩnh gật đầu phụ họa, nhưng lại đưa ra nghi vấn: “Nếu như anh ta là người bán thì giết anh ta thì có ích lợi gì? Khách hàng cũng không mua được đồ.”
“Có người cũng không muốn đồ bị bán, vì thế không tiếc việc giết người.” Sửu Ngưu lạnh lùng nói.
Giản Tĩnh trầm ngâm không nói, một lúc sau, cô lên tiếng hỏi: “Anh có chứng cứ việc anh nói người chết là người bán không?”
“Tôi đoán bậy thôi, suy cho cùng thì người bán là ai cũng không quan trọng.” Sửu Ngưu nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cứ như thế thì không biết Đầu Đồng sẽ lưu lạc đến nơi nào.”
Bởi vì cái nhìn của Giản Tĩnh quá rõ ràng nên anh ta chủ động nói: “Ban đầu tôi định sau khi mua xong sẽ mang đi quyên góp, tiếc là.”
Giản Tĩnh cười cười, cũng không xem là thật.
Sau Sửu Ngưu là Ngọ Mã, anh ta cũng rời đi lúc 20:15 và quay lại lúc 21:00, giẫm lên bờ vực của giờ tử vong. Giản Tĩnh đã chuẩn bị xong câu hỏi để hỏi anh ta.
Nhưng ai ngờ lúc tìm tới Ngọ Mã, vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc trò chuyện với nhân viên làm việc trên du thuyền.
“Chuyện này là thế nào?” Giản Tĩnh vô cùng tò mò.
Ngọ Mã cười khổ, bất lực và không thể tin được: “Phòng của tôi bị kẻ trộm ghé thăm.”
Cô ngạc nhiên: “Trộm?”
“Đúng vậy, két sắt của tôi đã bị mở ra.” Ngọ Mã bước sang một bên mời cô vào phòng. Phòng làm việc của anh ta và phòng của Giản Tĩnh là hình ảnh phản chiếu và được sắp xếp gọn gàng, trên bàn chỉ có một chiếc máy tính xách tay, không có nhiều hành lý.
Nhưng chiếc két sắt trong tủ đã bị mở và ổ khóa bị hư hỏng rõ ràng.
“Anh bị mất gì?” Giản Tĩnh hỏi.
“Không mất gì cả, trong két chỉ có một số tài liệu.” Ngọ Mã hai tay ra, cảm thấy kỳ quái: “Cho dù có trộm thì bọn họ cũng không nên tới thăm phòng của tôi mới đúng. Tôi chẳng có đồ gì.”
Giản Tĩnh ngồi xuống nghiên cứu khóa, nhận định bị mở ra bằng một lực mạnh, lại nhìn khóa phòng một chút, hoàn hảo không hư hại gì, hiển nhiên tên trộm này đã nghĩ ra cách lấy được thẻ phòng
“Quên đi, tôi không mất gì cả.” Ngọ Mã cũng không mất gì nên cũng không định quan tâm nhiều: “Cô đến hỏi tôi chuyện tối hôm qua đúng không?”
Cô gật đầu rồi đi thẳng vào vấn đề: "Anh rời khỏi phòng đấu giá vào khoảng 9 giờ. Khi ấy tình trạng của người quá cố thế nào?"
Ngọ Mã nhún vai: "Tôi không thấy có vấn đề gì cả."
“Thế anh ra giá cho số mấy, có thể nói cho tôi biết được không?”
Ngọ Mã cười: "Thông tin của khách hàng không thể nói bậy bạ được, tôi vẫn còn muốn tiếp tục công việc đấy."
"Là số hai sao? "
Anh ta cười đầy ẩn ý, không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Giản Tĩnh cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Sắc trời đã có chút đen, cô muốn nhanh chóng đi hỏi thăm hai người lần cuối trước khi ăn tối.
Một con rồng và một con rắn.
Giờ của Tị Xà là 21:05 đến 21:55, thời gian của Thần Long là 21:50 đến 22:00. Về mặt thời gian, cả hai đều là những người đáng ngờ, hơn nữa trông bọn họ cũng không giống tới mua đồ cổ chút nào.
Hỏi Tị Xà trước.
Hình như anh ta bị ốm rất nặng, lần này anh ta đeo khẩu trang, sắc mặt tái nhợt, hai bàn tay nổi đầy gân xanh, không giống như những gì anh ta nói chỉ là đau họng.
“Mời ngồi.” Giọng anh ta khàn hơn hầu hết mọi người: “Hỏi gì thế?”
Giản Tĩnh hỏi “Anh làm gì trong khoảng thời gian từ 9:30 đến 9:55 đêm qua?”
Tị Xà: “Đấu giá."
“Số mấy?”
"Số một."
Giản Tĩnh liếc anh ta một cái, hỏi: "Anh có quen biết người chết từ trước không?"
"Tôi không biết, khụ." Tị Xà luôn luôn ho khan hai tiếng, khàn khàn nói: "Tôi mượn thư mời của một người bạn. Khụ, trước đây không liên quan tới những thứ này."
Người đàn ông phối hợp ngoài dự liệu. Giản Tĩnh len lén liếc nhìn phòng anh ta một lượt, cũng có rất ít hành lý, nhưng một ít đồ đạc có giá trị lớn, hiển nhiên là điều kiện kinh tế tốt.
Cô không nhịn được hỏi: "Mạo muội hỏi một chút, nếu anh chưa từng tham gia những việc này thì tại sao lần này anh lại muốn tham gia câu lạc bộ của hội giao dịch như vậy?"
Tị Xà dừng một chút, nói: "Sức khỏe của tôi, tôi muốn tìm một thứ gì đó đặc biệt trấn áp mạng sống, nghe nói ở đây có một bộ kinh phật nên tới xem thử một chút.”
Giản Tĩnh bừng tỉnh, mê tín.
Người cuối cùng là Thần Long.
Anh cả này là người có thái độ thờ ơ nhất từ trước đến nay, không cho Giản Tĩnh vào cửa.
Cô hỏi: “Có tiện nói tôi biết anh chọn đồ số mấy không?”
Thần Long thờ ơ nói: “Không tiện.”
Cô: “Trước đây anh từng gặp người chết chưa?”
Thần Long: “Không bình luận.”
Cô: “Vậy sau bảy giờ tối hôm qua, có gặp người chết không?”
Thần Long: “Không có gì đừng tới làm phiền tôi.”
Cứ như thế, Giản Tĩnh kết thúc thẩm vấn lần đầu tiên đối với mười người.