Trong phòng ăn, Giản Tĩnh ngồi một mình bên cửa sổ, ghi lại kết quả điều tra hôm nay vào một cuốn sổ nhỏ.
Hiện tại, có ba động cơ để giết Tử Thử:
1. Để phá hủy giao dịch (Khách hàng đấu giá thất bại? Không muốn cuộc đấu giá thành công? Tránh Đầu Đồng lưu lạc ra ngoài?)
2. Cho rằng Tử Thử là người bán (Cướp Đầu Đồng? Hận thù từ xưa?)
3. Bởi vì hành động làm giả của Tử Thủ, báo thù.
Thời gian tử vong của Tử Thủ là vào khoảng 20:30 đến 22:30. Qua sàng lọc dòng thời gian của mỗi người, có thể chọn ra mấy nghi phạm sau.
Sửu Ngưu: 19:52 đến 20:30, mua số hai.
Thân Hầu: 19:50 đến 20:35, mua số hai.
Ngọ Mã: 20:15 đến 21:00, tự xưng là đấu giá viên, từ chối tiết lộ khách mời và những người đấu giá đồ sưu tầm
Dần Hổ: 20:40 đến 21:20, mua số hai.
Tị Xà: 21:30 đến 21: 55, mua số một.
Thần Long: 21:50 đến 22:00, từ chối tiết lộ.
… Kết thúc đấu giá …
Tuất Cẩu: 22:05 đến 22:15, mua số ba.
Dần Hổ: 22:10 đến 22:20, lần thứ ba rời đi.
Hợi Trư: 22:15 đến 22:25, mua số hai.
Thông qua dòng thời gian người có thể loại bỏ là Vị Dương và Dậu Kê nhưng lại không thể chắc chắn hai người họ không có nghi ngờ. Ví dụ như bà cụ Dậu Kê, bà ta có thể là đồng phạm của Thân Hầu không?
Nhưng trong đây còn có một vấn đề quan trọng.
Sau hai mươi hai giờ, mọi người có thể không nhất thiết phải đến phòng đấu giá, nhưng trước hai mươi hai giờ, mọi người đều đã đến phòng đấu giá. Nếu Tử Thử chết từ sớm thì sao những người sau lại không phát hiện? Hoặc nói đúng hơn, bọn họ giấu diếm cho ai đó sao?
Có lẽ thế, nhưng vệ sĩ nói, hơn hai mươi mốt giờ một chút, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Tử Thủ yêu cầu họ đi lấy trái cây.
Vì vậy, phạm vi có thể được thu hẹp hơn nữa.
Dần Hổ: 20:40 đến 21:20
Tị Xà: 21:30 đến 21: 55
Thần Long: 21:50 đến 22:00
… Đấu giá kết thúc …
Tuất Cẩu: 22:05 đến 22:15
Dần Hổ: 22:10 đến 22:20
Hợi Trư: 22:15 đến 22:25
Kẻ sát nhân nằm trong số năm người này.
Nhưng đừng quên danh sách đấu giá đã biến mất. Đây có thể là do kẻ sát nhân thực hiện, cũng có thể là người sau đó, hiện tại vẫn chưa có thêm thông tin.
Giản Tĩnh cắn bút, cố gắng suy luận về tính khả thi trước:
1. Trong lòng Dần Hổ biết rằng cuộc đấu giá đã thất bại, trong lúc xúc động sát hại Tử Thử rồi hoảng hốt rời đi. Mặc dù Tị Xà và Thần Long vào sau anh ta đã tìm ra vấn đề, nhưng vì lý do gì đó bọn họ chọn cách im lặng (chẳng hạn như danh sách đấu giá). Sau đó, Dần Hổ sợ mọi chuyện sẽ bị bại lộ nên đã quay trở lại phòng đấu giá, ngụy tạo phòng kín.
Có lý, nhưng khá gượng gạo. Chẳng lẽ Tị Xà và Thần Long đều có thù hận với người chết? Hẳn Dần Hổ cũng biết rõ những người đến sau anh ta sẽ phát hiện vấn đề ngay.
Hơn nữa, muốn cả hai giữ yên lặng thật sự quá khó.
2. Kẻ giết người là Tị Xà, bởi vì nguyên nhân nào đó nên Thần Long im lặng. Sau đó, khả năng cao là người sau đã lấy danh sách đấu giá và giả mạo căn phòng kín… Nếu anh ta không vào được, không biết chuyện gì đã xảy ra với người chết thế thì sự im lặng có vẻ hơi phi lý.
3. Kẻ giết người là Thần Long, người vào cuối cùng.
Nhưng đừng quên rằng Tuất Cẩu, Dần Hổ và Hợi Trư lại ra ngoài vào lúc hai mươi hai giờ. Không thể trùng hợp như vậy được, cả ba người đều vào toilet thật sao? Chỉ cần có một người đến phòng đấu giá, tại sao họ không đề cập đến mật thất?
Đúng rồi, mật thất.
Cô khoanh tròn từ đó.
Có rất nhiều cách để tạo ra một mật thất, nó không chỉ được nhắc đến một lần trong các tiểu thuyết trinh thám.
Ví dụ:
1. Ngụy tạo cái chết của người quá cố là tự sát hoặc một vụ tai nạn.
2. Đổ lỗi cho người có chìa khóa hoặc tồn tại trong cùng một căn phòng.
3. Trì hoãn thời gian tìm thấy người chết.
4. Sử dụng căn phòng bí mật để quấy nhiễu cuộc điều tra và làm cho mọi người bỏ qua một số bằng chứng quan trọng.
5. Nghệ sĩ tội phạm, làm mật thất để khiêu khích thám tử hoặc cảnh sát.
Tuy nhiên, nếu theo bản đồ sẽ không phá án được. Căn cứ theo manh mối đã biết, Giản Tĩnh có thể biên soạn bảy hoặc tám phiên bản phù hợp với vụ án.
Nói thật, mặc dù bị Quý Phong chế nhạo tiểu thuyết trinh thám vô số lần, nhưng lý do khiến lần nào Giản Tĩnh cũng thành công nằm ở một nguyên nhân rất đơn giản… sự thật là duy nhất.
Chỉ có phiên bản của sự thật mới có thể hoàn toàn phù hợp với từng manh mối, và không có khả năng thứ hai.
Còn thiếu điểm nào chứ? Cô ôm má nghĩ ngợi, không biết rằng người phục vụ đã mang đĩa đến.
Lúc này, những vị khách khác cũng đến ăn.
Ngọ Mã ngồi với Vị Dương, Dậu Kệ, Thân Hầu, mới nói mấy câu, anh ta đã đề cập đến việc mình đã bị cướp két sắt và nhắc nhở Vị Dương: "Chỗ cô có không ít đồ, nên lưu ý một chút, đừng để ăn trộm lấy."
Vị Dương vô cùng ngạc nhiên: "Có kẻ trộm trên thuyền sao? Đã tìm được chưa?"
“Tôi đã hỏi những người trên thuyền, họ nói rằng không làm mất thẻ mở cửa.” Ngọ Mã nói: “Nhưng mọi người cũng biết, thiết bị điện tử không đáng tin, tiện tay là có thể sao chép được một tấm, cũng nên cẩn thận một chút đi.”
Vị Dương cau mày.
Bà cụ Dậu Kê đề nghị cô ta: “Chi bằng hỏi mượn trợ lý một cái két sắt đi, chắc chắn kho bảo hiểm của họ ăn toàn hơn phòng riêng rồi.”
“Tôi đi hỏi một chút.” Vị Dương mang theo một số đồ lặt vặt, giá trị mỗi món đều không cao, chỉ khoảng mấy trăm ngàn, nhưng đều xinh xắn lả lướt. Nếu như bị ai đó lấy mất thì cũng không dễ tìm lại.
Cô ta vội vàng rời đi, chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cô ta đã trở lại với vẻ mặt thoải mái: “Quả thật có một cái hầm trên tàu, tôi đã chuyển đồ sang chỗ khác rồi.”
“Có đáng tin không?” Ngọ Mã hỏi.
Vị Dương cười nói: “Tạm được, là cửa chống trộm chuyên nghiệp, bền chắc hơn trong phòng nhiều.”
“Vậy thì tốt.” Thân Hậu vội vàng gật đầu, trầm ngâm nói: “Nhưng mà không có lý gì trộm lại trộm đồ của cậu được.”
Ngọ Mã nói: "Tôi cũng ngạc nhiên. Trông tôi không giống một người giàu có đúng không? Nếu là người trên tàu thì chẳng lẽ lại không biết ai có tiền sao?" Anh ta vừa nói vừa nháy mắt về phía Hợi Trư.
Cả người Hợi Trư mặc đồ hiệu, đồng hồ Patek Philippe, thắt lưng Hermes, quần áo của Gucci, còn có một chiếc vòng đeo tay đẹp mắt, giọng điệu rất lớn: “Đây là thứ gì thế? Thật con mẹ nó khó ăn, mang vi cá lên cho tôi.”
Đầu bếp bị gọi ra kỷ luật: “...”
Thân Hầu kéo kéo da mặt, trên gương mặt già nua, ánh mắt lộ ra sự sáng bóng: “Có lẽ thứ tên đó muốn trộm không phải thứ đáng tiền thì sao?”
Vị Dương đặt dao xuống, mân mê ly rượu vang: “Không thì là gì?’
Thân Hầu cười nhạt, không trả lời.
Giản Tĩnh ở bàn bên cạnh lắng nghe toàn bộ quá trình, trong lòng thầm trả lời trả lời thay ông ta: Thư ủy quyền.
Thư ủy quyền người bán ủy quyền cho Tử Thử.
Tử Thử đã chết, ngài Cổ cũng không biết người bán là ai, ai nhận được giấy ủy quyền là có thể lấy đi bộ sưu tập.
Tên trộm này được đấy, đầu óc linh hoạt.
Tuy nhiên người biết chuyện này chỉ có mười một vị khách và Tina, nếu như thân phận của cô trợ lý không có vấn đề gì thì tên trộm này không phải cũng ở trong số mười người này chứ?
Có nhiều thứ hết lần này tới lần khác đều như nhìn hoa trong sương mù.
Giản Tĩnh đóng máy tính xách tay lại, cầm dao nĩa lên, chuẩn bị xử lý đĩa mì Ý đã hơi nguội.
Trong khoảng thời gian này, Sửu Ngưu và Tuất Cẩu cũng tới ăn cơm tối. Người đầu tiên yêu cầu bò bít tết kèm với nghêu tuyết hầm đu đủ, người sau lại gọi súp hành kiểu Pháp và khoai tây hầm.
Đều rất thơm.
Giản Tĩnh: “Làm phiền cho tôi thêm một phần sủi cảo tôm.”
Ăn uống no say, trở lại hiện trường.
Lần này, cô tỉ mỉ khám xét một lần nữa, càng thêm nghi ngờ: Có phải Tử Thử đi lấy rượu là muốn chúc mừng chuyện gì không? Dao cũng lấy ngay ở chỗ đó, nghĩa là không có chuẩn bị trước, ý muốn giết người của hung thủ chỉ là nhất thời?
Hơn nữa, mấy người bọn họ cũng đều nói việc giữ bí mật Tử Thử làm rất tốt, chắc hẳn sẽ không tùy tiện tiết lộ kết quả trước khi buổi đấu giá kết thúc. Hung thủ không biết kết quả thì tại sao lại giết người?
Từ đó xem ra, người rời đi sau hai mươi hai giờ rất đáng nghi.
Ngoài ra, cái này có loại bỏ được khả năng báo thù không? Nếu báo thù đương nhiên là đến có chuẩn bị, kế hoạch cẩn thận, trong hoàn cảnh địa hình đặc biệt như ở nơi này, ra vào cũng bị hạn chế thì hoàn toàn không phải thời cơ tốt để ra tay.
Là vì không hài lòng với kết quả đấu giá? Hay là lúc đang trong trò chơi bất ngờ biết được Tử Thử là người bán?
Tuất Cẩu: 22:01 đến 22:15, Dần Hổ: 22:10 đến 22:20, Hợi Trư: 22:15 đến 22:25.
Tuất Cẩu (nếu như không nói dối) muốn mua số ba, hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh, động cơ không vững. Dần Hổ và Hợi Trư đều bị kiềm chế và bộc phát, nhưng là tình thế bắt buộc đối với số hai, sự nghi ngờ khá lớn.
Hơn nữa, xét từ cách giết người, Tuất Cẩu phải giết một người đàn ông ở độ tuổi năm mươi một cách nhanh chóng và tàn nhẫn, thể lực và kỹ năng cũng khó.
Chẳng lẽ hung thủ là Dần Hổ và Hợi Trư?
Dần Hổ chạy đi chạy lại ba lần, ý nguyện mãnh liệt. Tính cách Hợi Trư thô lỗ, cố ý đầu tiên xông vào mật thất, tựa như rất phù hợp với động cơ chết tạo mật thất… Nhưng rốt cuộc mật thất này có tác dụng gì?
Không, không đúng.
Hoàn toàn không đúng!
Giản Tĩnh đột nhiên phiền não, luôn cảm thấy vụ án này có hơi không giống với phân tích bây giờ, dường như nói xuôi được, hợp tình hợp lý, không khác giải thích, nhưng chính là khiến cả người không thoải mái.
Đây là cảm giác khi nắm không đúng mạch.
Trực giác nói cho cô biết không phải, hơn nữa dưới thẻ giới hạn ‘Linh Cảm’, trực giác vẫn thường chính xác.
Suy nghĩ vừa rồi của cô chắc chắn không phải chân tướng.
Cô dùng sức vỗ đầu một cái, bỏ sạch toàn bộ suy nghĩ trước đó.
Quên buổi đấu giá, quên đồ sưu tầm, quên cả động cơ.
Bắt đầu chải chuốt lại đầu mối.
Trước mắt đã biết đầu mối có thể tin: 1. Dòng thời gian bản thân cô tận mắt nhìn thấy. 2. Bằng chứng của hai người vệ sĩ. 3. Hoàn cảnh địa hình trong mật thất, bao gồm cả phòng đấu giá và căn phòng lớn từ phòng khách đến phòng đấu giá. 4. Đơn đấu giá đã biến mất.
Còn gì nữa không?
Có đầu mối nào mà cô chưa để mắt đến?
Giản Tĩnh trầm tư suy nghĩ, vẫn không có câu trả lời.
Đồng hồ báo thức điểm mười một giờ, cô liếc nhìn về phía đồng hồ treo trên phòng đấu giá, chuyển cái ghế sang, leo lên xem một chút. Rất tốt, bụi bám đều, dày mỏng vừa phải, cũng không có ai động tay động chân với thời gian.
Thế tại sao phải tạo mật thất chứ?
Một căn phòng vô cùng đơn giản mà bất cứ người nào đã đọc tiểu thuyết trinh thám đều biết làm, cũng có thể nói ra cách làm mật thất đơn giản, rốt cuộc nó có gì cần thiết?
Sẽ không phải hung thủ nhạy bén, bệnh phát tác nên thuận tay làm đó chứ?
Chất lượng giấc ngủ kém.
Dường như mơ màng híp một chút đã nghe tiếng động kỳ quá vang lên bên ngoài. Cô giật mình, trực tiếp bò dậy lao tới cửa, cảnh giác dò xét trên hành lang: “Sao thế?”
Một nhân viên làm việc lao xuống từ trên thang lầu, thở dốc nói: “Không xong rồi, phòng bảo hiểm xảy ra chuyện rồi.”
Giản Tĩnh: “Sao cơ?”
Cô vội vàng chạy lên lầu, mới tới đại sảnh đã nhìn thấy khói mù màu trắng gay mũi trào ra, bảng tự động nhắc nhở ‘Vi lượng thuốc mê’.
“Cô đứng đây chờ, tôi đi xem một chút.” Cô cản nhân viên làm việc, một mình tiến vào.
Tiến vào lối đi, sương trắng càng dày hơn, cô nín thở, muốn mượn sức miễn dịch lao vào. Thế nhưng lần này cô đã đánh giá cao việc tăng một điểm.
Khó khăn lắm mới tới gần phòng bảo hiểm thì đã cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy bốn vệ sĩ canh giữ cửa phòng đều té xỉu trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Cô rất muốn cẩn thận kiểm tra một lượt nhưng cái này ngăn cản lối đi, đợi thêm một giây cũng rất khó nên cô chỉ có thể rút lui thật nhanh, trở về đại sảnh, mở toang cửa ra. Đồng thời gọi nhân viên làm việc sắp xếp dụng cụ điều chỉnh thông gió, nhanh chóng xua tan thuốc mê.
Khoảng chừng mười phút, cuối cùng khói mù màu trắng cũng tan đi, cô vội vàng chạy vào.
Tất cả cửa của ba phòng bảo hiểm đều mở toang, rương bảo hiểm một và hai không chút hư tổn, thế nhưng rương bảo hiểm số hai có giấu Đầu Đồng đã bị cắt bằng một lực mạnh, bên trong trống trơn.
Giản Tĩnh không nhịn được chửi thề.
Nhân viên làm việc đi cùng cũng ngây ngốc: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đánh thức Tina, liên lạc với ngài Cổ, sau đó gọi các vị khách đến phòng ăn.” Giản Tĩnh nói.
Nhân viên làm việc vội vàng làm theo.
Lúc Tina tới, trên người còn mặc đồ ngủ, dùng giọng điệu khiếp sợ và mờ mịt hỏi: “Đồ sưu tầm… bị trộm? Ai trộm?”
Giản Tĩnh cũng vô cùng suy sụp, cô cũng muốn biết. Nhưng cô không thể rối, thong thả nói: “Chúng ta phải điều tra chuyện này, cô đi hỏi tất cả nhân viên làm việc trên thuyền mới vừa rồi có ai không ngủ hoặc rời khỏi phòng không?”
Tina có một chỗ tốt, mặc dù không nắm được chủ ý, nhưng có lệnh là có thể làm việc: “Vâng, được.”
Giản Tĩnh gọi bốn vệ sĩ ngất xỉu đến, bọn họ vẫn còn hơi choáng váng, không rõ tình trạng.
“Nói một chút về chuyện vừa xảy ra, anh trước.” Cô tiện tay chỉ một người.