Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 262

Chương 262

Một ngày mới bắt đầu với các thuyền viên đi tìm đầu đồng ở khắp nơi.

Đây là một công việc lớn và khó khăn, trên du thuyền có hàng trăm phòng, có các bộ phận với chức năng khác nhau, mà khắp nơi đều trang trí bằng vật liệu giống nhau nên không thể sử dụng máy dò.

Tina tạm dừng rạp chiếu phim, quán bar, phòng tắm hơi, bể bơi và các khu vực khác, đồng thời cử hơn hai mươi nhân viên công tác tìm kiếm từ tầng năm.

Kết quả tất nhiên là không thu hoạch được gì.

Giản Tĩnh nghi ngờ Kid đã trà trộn vào các hành khách.

Đám khói mê đêm hôm đó là đạo cụ chuyên nghiệp, có tác dụng nhanh chóng, phát tán nhanh, gần như không để lại hậu di chứng. Bác sĩ trên thuyền đã kiểm tra cơ thể của bốn vệ sĩ nhưng không tìm thấy thuốc lưu lại.

Thứ đó không có khả năng được lấy từ bất cứ đâu trên thuyền.

Trước khi đến tên trộm đã có sự chuẩn bị, thậm chí rất có thể đã để mắt đến đầu đồng từ lâu.

Nhưng có một chỗ cô không đoán ra: đầu đồng bị trộm, sau khi thuyền cập bến nhất định sẽ bị kiểm tra kỹ càng, hành lý của hành khách không có khả năng qua được khâu kiểm tra an ninh, thế thì tượng đồng lớn như vậy có thể được giấu ở đâu?

Nếu Giản Tĩnh muốn trộm, hoặc cô sẽ sớm làm đồ giả thật giống, trộm long tráo phượng, ném đồ thật xuống biển, đợi khi sóng yên gió lặng thì vớt đồ lên. Hoặc là để mắt đến người mua, ra tay vào giữa lúc chuyển đồ sưu tầm, sau khi thành công sẽ xoay ngoài bỏ chạy mất dạng.

Nhìn Kid người ta mà xem, ở nơi rộng lớn như biển, không có cánh bay thì đừng có táo tợn như thế được không?

Sao tên trộm phải làm vậy?

Chẳng lẽ mục đích của gã vốn không phải đầu đồng.

Là... người bán?

Khi đầu đồng bị mất trộm, người bán sẽ là kẻ lo lắng nhất. Nếu mục đích của tên trộm không phải là đầu đồng thì sẽ không quan tâm đến việc mình có thể mang nó đi hay không, vậy thì tất cả đều có lý.

Nhưng tại sao phải tìm người bán?

Là vì thù? Nhưng đầu đồng bị cướp đi đã qua hơn 100 năm, không biết đã qua tay bao nhiêu người, giết người bán chẳng có ý nghĩa gì, trừ khi người này vô cùng cực đoan.

Mà những người đã tiếp xúc với cô gần đây cũng không thấy có người như vậy.

Kỳ lạ, quá kỳ lạ.

Giản Tĩnh cảm thấy như thể cô đã va phải một thế cờ xảo quyệt, tất cả mọi người đều muốn đạt được mục đích riêng, chỉ có cô là người duy nhất mông lung.

Sau một buổi sáng vô ích, trong lúc ăn trưa, các hàng khách lục tục tập trung tại phòng khách để hỏi về kết quả lục soát.

Tina xin lỗi và báo với mọi người là không tìm được.

Thân Hầu không kìm được sự nóng nảy, tức giận nói: "Không tìm thấy? Vật quý giá như vậy mà cô nói một câu không tìm được là xong rồi sao?"

Tuất Cẩu đứng ngồi không yên.

Sắc mặt của Sửu Ngưu, Dần Hổ và Thần Long đều vô cùng nghiêm trọng.

Vị Dương, Ngọ Mã, Dậu Kê và Tị Xà thì vẫn bình tĩnh.

Nhưng Hợi Trư thì nghi ngờ, hung hăng nói: "Bức tượng như vậy, chỉ cần không chìm xuống biển thì sao lại không tìm được? Không phải là các cô thông đồng nuốt riêng rồi chứ?"

Tina phản ứng dữ dội, tức giận phản đối: "Tuyệt đối không có chuyện đó!"

“Thế thì sao lại không tìm thấy?” Hợi Trư cáu kỉnh: “Một buổi bán đấu giá mà người thì chết đồ thì mất, cái quái gì vậy.”

Anh ta vứt dao và nĩa trong tay, chỉ vào Giản Tĩnh: "Không phải cô đang điều tra à? Cái đéo gì cũng chưa điều tra ra được? Tôi thấy cô đúng là vô dụng, chi bằng cập bờ nhanh nhanh lên, gọi cảnh sát tới rồi tính."

“Khụ.” Giản Tĩnh bị điểm tên không thể giả chết được nữa, hắng giọng nói: “Được, vậy nhân cơ hội này, mọi người cùng nhau đối mặt đi.”

Cô nói: "Đầu tiên là cái chết của Tử Thử có hai vệ sĩ làm chứng. Lúc 09:00 tối, Tử Thử bảo họ đi lấy một ít hoa quả, đó là đĩa hoa quả tại hiện trường vụ án, còn hung khí giết chết anh ta là dao gọt hoa quả. Vì vậy, theo quan sát của tôi, tổng cộng có năm nghi phạm là Dần Hổ, Tị Xà, Thần Long, Tuất Cẩu và Hợi Trư. "

Giản Tĩnh báo danh sách: "Tôi muốn hỏi lúc mọi người nhìn thấy người chết thì ông ta còn sống không?"

Dần Hổ nói: "Lúc tôi đi, đương nhiên ông ta vẫn còn sống."

Cô nói: "Trên bàn có đĩa hoa quả không?"

Dần Hổ cau mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói: "Tôi không để ý, hình như là không có."

Tị Rắn: "Lúc tôi đi lúc 09:30, Tử Thử vẫn còn sống."

Vẻ mặt của Dần Hổ dịu đi: "Đúng vậy, người giết Tử Thử không phải tôi."

Giản Tĩnh khách sáo nói: "Anh có rời đi một lần lúc 22:10, vì thế anh không thể bị loại trừ. Còn anh Thần Long thì sao?"

Thần Long hơi do dự rồi gật đầu nói: "Tôi đi lúc 09:50, khi ấy ông ta vẫn còn sống."

Giản Tĩnh gật đầu, như vậy thì sự nghi ngờ đối với Tị Xà đã nhỏ đi nhiều. Cô lại hỏi Tuất Cẩu: "Sau 22:00, cô có thấy người chết không?"

“Đương nhiên là không.” Tuất Cẩu đáp lại một cách chắc chắn: “Tôi chỉ đi một chuyến đến nhà vệ sinh thôi.”

Giản Tĩnh lại nhìn Dần Hổ: "Còn anh?"

Dần Hổ: "Nhà vệ sinh."

"Thứ cho tôi hỏi một chút, là đi nặng hay nhẹ?"

Dần Hổ: "Tôi hơi bị tiêu chảy."

"Còn anh Hợi Trư?"

“Nhà vệ sinh.” Hải Lợn đáp.

"Nặng hay nhẹ?"

"Đi nhẹ được chưa! Phiền thấy bà đi được."

"OK, có khả năng thời gian của Dần Hổ là từ 22:10 đến 22:20, thời gian của Hợi Trư là từ 22:15 đến 22:25." Giản Tĩnh đứng dậy và đứng giữa hai người họ, ngăn họ trao đổi: "Nếu cả hai đều đang trong nhà vệ sinh, hai người có gặp nhau không? Một, hai, ba, xin hãy trả lời!"

"Có gặp."

"Không nhìn thấy."

Câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau.

Giản Tĩnh hài lòng nhìn hai người: "Anh Dần Hổ?"

Dần Hổ bình tĩnh nói: "Ta nghe thấy bên ngoài có người, không rõ có phải là anh ta hay không."

Hợi Trư cũng nói: "Đi tiểu nên không chú ý là ai đi."

"Sau hai mươi phút thì Dần Hổ trở lại sảnh. Tôi tạm tính anh ta đi nửa phút. Xả bồn cầu, mặc quần và rửa tay. Anh Dần Hổ, anh là người rất thích sạch sẽ đúng không? Ba phút có đủ không? ”Giản Tĩnh nói nhanh: "Hợi Trư, anh tính rõ ràng đi, 15 anh tách ra thì chắc chắn là 16 sẽ vào nhà vệ sinh nhỉ? Hai người không gặp nhau à?"

Cô hung hăng nói: "Một người không nhìn rõ, một người không nhìn thấy, đùa tôi chắc? Nói đi, để làm gì?"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người họ.

Hợi Trư như lợn chết không sợ nước sôi, vuốt tay một cách xuề xòa.

Trái lại, Dần Hổ không chịu được, im lặng một lúc mới nói: "Tôi không nói dối, tôi chỉ giấu giếm chuyện này để tránh phiền phức mà thôi."

Giản Tĩnh: "Anh mà không nói ra thì mới là rắc rối đấy."

Anh ta thở dài, thừa nhận: "Tôi đã đến phòng đấu giá vì muốn sửa lại báo giá của mình, tôi thực sự rất muốn có đồ sưu tầm số 2. Cái đó... Tôi đã chuẩn bị sẵn một khoảng sân vườn rất đẹp, nếu mua được tượng đồng thì có thể tái hiện kỳ quan của chiếc đồng hồ nước trong sân nên tôi sẵn sàng trả giá cao."

“Vậy sau khi anh đến phòng đấu giá, người chết có còn sống không?” Giản Tĩnh hỏi.

Dần Hổ nói: "Tôi không biết, cửa đã bị khóa, tôi gọi một lúc mà Tử Thử không trả lời. Tôi nghĩ anh ta đang từ chối yêu cầu của tôi nên đành phải rời đi."

“Anh muốn nói là tôi giết anh ta hả?” Thần Long cười nhạt: “Không thể giải thích được.”

Dần Hổ bình tĩnh nói: "Tôi không nói như vậy, tôi chỉ nói sự thật về những gì tôi nhìn thấy mà thôi."

Giản Tĩnh gật đầu, lại hỏi Hợi Trư: "Anh thực sự không đi à?"

Lúc này mặt dày đúng là có chỗ tốt, Hợi Trư đổi giọng, không chút áp lực nói: "Tôi cũng đi qua xem một chút, cửa phòng đóng, tôi gọi hai lần nhưng không có động tĩnh gì cho nên đành phải quay lại."

"Nhưng chỉ mười phút sau, anh tức giận xông tới đập cửa, là vì biết người đó đã chết rồi à?" Giản Tĩnh đào hố.

Hợi Trư ngẩn người, thề thốt phủ nhận: "Đương nhiên không phải! Tôi cứ chờ đợi là nóng nảy. Đợi một lúc lâu rồi mà ông ta không ra, tôi lại nóng lòng muốn biết kết quả…"

Giản Tĩnh nói: "Được rồi, hiện tại mọi người hãy nghĩ kỹ đi, mỗi người đều dừng ở trước cửa mấy phút?"

Dần Hổ suy nghĩ một chút: “Tôi gõ ba lần, mỗi lần ba cái, khoảng cách trên dưới 10 đến 20 giây, tôi nghĩ chắc là không quá hai phút.” Dừng lại một chút rồi nhấn mạnh nói: “Trước đó tôi vẫn không nói dối, sau khi rời đi thì đúng là tôi đã đi vào nhà vệ sinh."

Hợi Trư nói: "Tôi cũng vậy, gọi hai lần mà không thấy động tĩnh gì nên đã trở về. Cô hỏi cái này làm gì?"

“Từ sảnh đến phòng đấu giá, đi chậm thì hai phút, chạy chậm thì 30 giây là đủ.” Giản Tĩnh giải thích nói: “Tôi chỉ muốn giải đáp một nghi vấn là tại sao hung thủ lại tạo ra mật thất.”

Tị Xà như thể đã hiểu ra: "Ý của cô là, chẳng lẽ khi có người tới đó thì hung thủ vẫn ở trong phòng chưa chịu rời đi? Cho nên mới phải tạo ra mật thất che đậy thời gian?"

“Đúng vậy.” Giản Tĩnh đưa ra ví dụ: “Giả sử Hợi Trư đến lúc 22:16 và rời đi lúc 22:19, thì hung thủ hoàn toàn có thể quay lại sảnh sau khoảng 20 phút. Đúng lúc hai người vội vàng chạy tới, mà cửa ra vào thì có ba cái, dù nhỏ nhưng quả thực là có khả năng như vậy.”

Dần Hổ trầm giọng hỏi: "Cô nghi ngờ tôi là hung thủ, hay là..." Đôi mắt anh ta nhìn về phía Tuất Cẩu, lộ vẻ nghi ngờ.

Tuất Cẩu tức giận phản bác lại: "Anh nhìn tôi làm gì? Tôi không có chỗ nào khả nghi hết."

“Bình tĩnh, đừng nóng vội, chỉ đơn giản bàn về thủ pháp gây án mà thôi.” Giản Tĩnh rất vô tội, như không có ý nghi ngờ ai, bình tĩnh chuyển sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta hãy nói về đồ sưu tầm số 2 bị trộm.”

Cô suy nghĩ nói: "Dựa theo tình hình trước mắt mà phân tích, các thuyền viên đều có chứng cứ ngoại phạm, trừ khi là nhiều người cùng phạm tội. Nhưng cô Tina nói các nhân viên công tác nếu không phải có lý lịch lâu năm thì là những người bán mạng được tuyển dụng từ nhiều nơi khác nhau, rất khó thông đồng."

Tị Xà ho khan vài tiếng, khàn giọng nói: "Nếu vậy, tên trộm cũng ở trong số chúng ta?"

“Rất có thể.” Giản Tĩnh nói: “Rạng sáng 02:00 đêm qua mọi người có nghe thấy tiếng gì đặc biệt không?”

Mọi người nhìn nhau lắc đầu.

Chỉ có Tị Xà suy tư một hồi rồi chậm rãi nói: "Tôi ho đến mức không ngủ được, mơ hồ nghe thấy tiếng đóng mở cửa."

Giản Tĩnh ngạc nhiên: "Anh chắc không?"

“Chắc chắn.” Anh ta nói: “Tuy rất nhỏ, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy. Nếu đoán đúng thì hẳn là mấy người xung quanh tôi.”

Vị trí của các khoang được sắp xếp theo mã số, cụ thể như sau:

Sửu Ngưu.. Mão Thỏ.. cầu thang.. Tị Xà.. Vị Dương.. cầu thang.. Dậu Kê.. Hợi Trư

Dần Hổ.. Thần Long.. cầu thang.. Ngọ Mã.. Thân Hầu.. cầu thang.. Tuất Cẩu.. phòng trống.

Tị Xà có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ, chứng tỏ nếu không phải Vị Dương thì là Ngọ Mã.

“Anh có nghe thấy âm thanh gì khác không?” Giản Tĩnh hỏi.

Anh ta nghĩ ngợi rồi lại nói: "Hình như một lúc sau có tiếng bước chân. Tôi không nghe rõ lắm, sau đó thì nhân viên công tác gọi điện thoại cho tôi."

Vị Dương lại nói: "Không phải tôi, tôi ngủ rất ngon. Đúng rồi, tôi mở phần mềm theo dõi giấc ngủ, mọi người có muốn xem không?"

Cô ấy nói rồi mở phần mềm trên điện thoại lên cho họ xem mục đã ghi lại của phần mềm, thời gian ngủ bắt đầu từ 12:00 và kết thúc lúc 02:20.

Ngọ Mã đứng ngồi không yên: "Ý của cô không phải là nói tôi đấy à? Tôi không có hứng thú với đầu đồng."

"Tôi chỉ nói nghe thấy âm thanh... khụ khụ khụ..." Tị Xà ho mạnh liên tục hồi lâu.

Giản Tĩnh đưa một ly nước chanh qua: "Từ từ thôi, có muốn gọi bác sĩ lấy thuốc cho anh không?"

Tị Xà lắc đầu, uống một ngụm nước, chậm rãi nói: "Tôi nhớ ra rồi, trước đó tôi chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, không thấy tiếng bước chân, một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân... khụ khụ, có hơi lạ."

"Không nghe thấy tiếng bước chân? Chẳng lẽ là vào phòng người nào đó?" Dậu Kệ vẫn luôn im lặng, nhưng mỗi lần mở miệng luôn nói đúng trọng tâm: "Còn nữa, có ai bị mất thứ gì không?"

Vị Dương sởn tóc gáy: "Chẳng lẽ gã vào phòng tôi trộm đồ? Nhưng mà đồ của tôi đều đã cất trong hầm, chắc là không mất gì đâu."

Giản Tĩnh đoán chừng khoảng cách, nói: "Tôi đề nghị mọi người quay lại kiểm tra những món đồ đắt tiền gửi trong hầm bảo hiểm. Tên trộm vẫn chưa bị bắt nên khó có thể đảm bảo gã có tiếp tục ra tay không."

Tất nhiên mọi người đều hiểu rõ chuyện này, lần lượt rời khỏi.

Nhưng đã hơi muộn rồi.

Ngay sau khi cuộc họp kết thúc không lâu, Thần Long, người chưa bao giờ phối hợp điều tra tìm đến cửa nói bức bức ngọc điêu của anh ta đã bị mất.

Giản Tĩnh: "Tôi nhớ đồ đạc của anh ở trong hầm bảo hiểm mà?"

Anh ta gật đầu, sắc mặt lo lắng: "Cô nhất định phải tìm ra ai đã lấy trộm đồ của tôi."

"Anh gửi đồ vào đó khi nào?"

"Sẩm tối hôm qua."

Bình Luận (0)
Comment