Ngày đầu tiên ở trên du thuyền, tổ chức hội chợ giao dịch công khai.
Ngày tiếp theo ở trên du thuyền, Tử Thử đã chết ở hội giao dịch ẩn danh.
Ngày thứ ba trên du thuyền, Ngọ Mã bị cạy két sắt. Đêm đó, đồ cất trong tủ số hai bị lấy trộm.
Ngày thứ tư trên du thuyền, ngọc chạm khắc của Thần Long bị mất.
Giản Tĩnh: Hết mưu sát rồi tới ăn cắp, đây chắc chắn là kịch bản của vụ án.
Không thì cũng chẳng lừa bịp như vậy.
Nhưng hành động càng nhiều, sơ hở cũng sẽ càng nhiều, cô chạy đến kho bảo hiểm một chuyến, lòng vòng hồi lâu nhưng không nhìn thấy điều gì khác lạ, bèn bảo Tina dẫn mình đi xem camera.
Trên camera, hơn bảy giờ tối qua Thần Long đến kho bảo hiểm gửi đồ. Đoạn phía sau ngoại trừ nhân viên bình thường đi tới đi lui ra thì không có ai tới gần, cho tới khi Tina và Giản Tĩnh đến.
Không bao lâu, Tuất Cẩu đến đây, sau khi nói mấy câu với Giản Tĩnh thì đi vào lấy đồ ra, toàn bộ quá trình không tới hai phút.
Rồi đến chiều hôm nay, ba người Vị Dương, Sửu Ngưu, Thần Long đều đến đấy, mất khoảng hơn năm phút nhưng lúc ra hai tay đều trống trơn.
Chỉ là so với vẻ mặt bình tĩnh của Vị Dương và Sửu Ngưu thì sắc mặt của Thần Long lại rất khó coi.
Giản Tĩnh xem đi xem lại mấy lần, cố gắng phóng to hết mức quần áo trên thân mỗi người nhưng vẫn không hề thấy điều kỳ lạ gì. Ngọc điêu khắc của Thần Long cô từng thấy qua, là một mảnh ngọc điêu khắc hình con nhạn khá đẹp, rất sắc sảo, nếu như để trong quần áo thì kiểu gì cũng lộ ra vết hằn.
Cô đang chống cằm trầm tư, chợt nghe thấy tiếng ồn càng ngày càng gần mình, ồn ào đau hết cả đầu.
“Tiếng gì vậy?”
“Tôi đi xem thử.” Tina đi rồi quay về, khuôn mặt hoàn toàn thả lỏng: “Ông Cổ tới.”
Giản Tĩnh cũng vui mừng: “Đi, chúng ta đi đón ông ấy.”
Sân bay trên nóc du thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, một chiếc trực thăng hạ cánh xuống từ trên cao, lắc lư hồi lâu mới ổn định lại.
Một người đàn ông trung niên sải bước đi xuống, gật đầu với Tina: “Hai ngày nay đã vất vả cho cô rồi, quả thật không dễ giải quyết.”
Tâm trạng căng thẳng của Tina cuối cùng cũng thả lỏng.
Dù sao thì cô ấy cũng lăn lộn trong ngành này được chục năm, trước kia làm trợ lý cho mấy ông chủ, chuyện khó giải quyết nhất là thỏa mãn các yêu cầu của ông chủ, gì mà chiều nay nhất định phải mua được vé vào cổng của vở opera tối nay (trong khi đó người ta đã bán trước một tháng rồi), đột nhiên sắp xếp ăn cơm với nhân vật lớn nào đó, đến đặt bàn ở nhà hàng nào đó....
Những việc này cũng không dễ làm, cô ấy cũng đã chuyển việc rồi. Nhưng lần này thì lại khác, đầu tiên là ông chủ ngủm củ tỏi, sau đó thứ đồ mấy chục triệu nói mất là mất, ai mà không thấy khủng hoảng?
“Là tôi xử lý không tốt.” Tina tự biết không xử lý được cục diện rối rắm thế này, quyết đoán xin cấp trên giúp đỡ: “Một tiếng trước lại có khách bị mất đồ.”
Cô ấy thuật lại đơn giản mà chi tiết chuyện đã xảy ra, chờ đợi câu trả lời của ông Cổ.
Ai ngờ ông Cổ suy ngẫm một hồi, hỏi Giản Tĩnh: “Cô Giản, việc điều tra có tiến triển gì không?”
Quả nhiên đã điều tra thân phận của cô rồi. Giản Tĩnh không băn khoăn nhiều, nói: “Tôi muốn xem tủ đồ số một và số ba. Có thể phiền ông mở két sắt được không?”
“Có thể.” Ông Cổ đồng ý ngay, còn nói: “Tôi đã hỏi thăm qua lý lịch của cô Giản. Tôi tin rằng chuyện lần này cũng không thể làm khó được cô.”
Giản Tĩnh cười nhẹ, khiêm tốn bảo ‘không dám nhận’, lúc này mới nói: “Xảy ra chuyện như vậy, thực ra ai cũng đau buồn. Ngài Tử Thử đã làm nhiều chuyện cho hội giao dịch như thế, nhưng vẫn bị người ta nhân lúc yếu thế mà đột nhập.”
Ông Cổ gật đầu, cảm khái nói: “Nếu như chú mà biết mất đi đồ cổ quan trọng như vậy thì cũng không biết sẽ tiếc hận cỡ nào.”
“Ngài Tử Thử là chú của ông?”
Ông Cổ nói đến chuyện cũ năm xưa: Tử Thử sinh ra trong một gia đình tri thức, bởi vì hoàn cảnh không tốt lắm, gia đình lại trải qua khốn cảnh, nghĩ đến con gái nhỏ ốm yếu chịu không nổi khổ cực, vì thế nhịn đau gửi con bé đến cho thân thích nuôi, đó là mẹ của ông Cổ.
Mà con trai lớn thì giữ lại bên cạnh cùng trải qua khốn khó, không biết nên nói là do bản chất con người hay do hoàn cảnh đẩy đưa nữa. Tử Thử bắt đầu dấn thân vào con đường làm ăn phi pháp. Đồng thời, bởi vì được ba mẹ hun đúc từ nhỏ nên rất hiểu biết về văn hóa lịch sử. Sau này hòa bình rồi, ba mẹ lại bệnh chết, bèn nảy ra ý xấu là làm giả đồ cổ gạt người.
Giới đồ cổ thâm sâu, người có thâm niên còn nhìn nhầm huống chi những tên mới vào ôm mộng làm giàu? Không cẩn thận một tý sẽ lật xe.
Đầu sỏ gây tội Tử Thử không hề có ý hối cải, thậm chí còn tự hào: “Chúng ta làm ăn dựa vào nhãn lực, ánh mắt của bản thân không tốt còn muốn trách tôi à?”
Nhưng dù cho kỹ thuật làm giả của mình có cao siêu, tráo giả thành thật thế nào thì sau cùng cũng bị lật xe.
Người ta không thèm nói đạo lý với Tử Thử nữa, vừa đến đã động dao. Tuy may mắn tránh được một kiếp, nhưng cũng không dám làm nghề cũ nữa, sửa tên đổi họ đi xa tha hương, không nghĩ tới vừa hay tránh được trận đòn, còn tránh được cả cảnh tù đày.
Chỉ là hơn nửa đời người tiếp xúc với đồ cổ, mặc dù thu tay lại không làm nữa nhưng vẫn ngứa ngáy trong lòng. Không biết làm sao, khoảng chục năm sau Tử Thử thay đổi trở thành chuyên gia giám định, chuyên giám định đồ cổ, cũng có chút danh tiếng trong ngành.
Chính vì thế mới nhận thân thích với mẹ ông Cổ, tìm lại người thân đã thất lạc từ lâu.
“Cả đời chú chẳng có con cái, chỉ yêu đồ cổ, bản thân cũng cất một số thứ tốt. Trước đó nghe nói có người muốn bán đầu đồng, chú ấy hao phí rất nhiều công sức mới tranh được.” Ông Cổ thở dài, lắc đầu: “Ai ngờ lại dâng mạng.”
Giản Tĩnh lại hỏi: “Ông có biết tại sao Tử Thử phải hao tổn sức lực lớn như vậy để bảo vệ riêng tư cho hai bên giao dịch không?”
Ông Cổ ngẫm lại rồi nói: “Có lẽ đây là ‘buổi diễn cuối đời’ của chú ấy đi.”
Cô nhướng mày: “Quyền trượng bằng vàng cuối cùng kia à?”
“Sức khỏe không được tốt, chưa tới hai năm nữa...” Ông Cổ thổn thức: “Chú ấy cả đời nghiên cứu thứ này, lần cuối cùng nhất định muốn cố hết sức thưởng thức vẻ đẹp.”
Ông ta thành khẩn nói: “Cô Giản, lúc trẻ chú tôi quả thật đã từng làm ra mấy chuyện khốn nạn, nhưng những năm này chú ấy đã quyên góp không ít di vật văn hóa ra ngoài, cũng hay bảo với tôi rằng rất hối hận về những việc đã từng làm. Tôi hy vọng cô nể tình chú ấy đã biết hối cải mà điều tra ra hung thủ, an ủi chú ấy ở trên trời.”
Người nhà của người chết đã thành khẩn như vậy thì Giản Tĩnh đương nhiên đồng ý rồi.
Ông Cổ làm việc nhanh nhẹn, quần quật cả hai ngày rồi, khó khăn lắm mới về đến nơi lại không chịu nghỉ ngơi đã lập tức dẫn Giản Tĩnh đến kho bảo hiểm.
Trong lúc đó, ông ta lại hỏi kỹ càng từ đầu đến cuối chuyện miếng ngọc điêu khắc bị mất, nghe xong cũng không khỏi đau đầu.
Từ camera có thể thấy, những người bị hiềm nghi chính là mấy người từng đi vào kho bảo hiểm, nhưng bọn họ không có quyền điều tra hành lý của bất kỳ ai đặc biệt lúc này vẫn đang ở trên vùng biển quốc tế, khách mời còn đến từ nhiều quốc gia khác nhau.
“Cô Giản có manh mối gì không?” Ông Cổ hỏi Giản Tĩnh.
Câu trả lời của Giản Tĩnh rất mơ hồ, vẫn đang xem tủ số một và số ba, không biết đang nghĩ gì.
Một hồi lâu, cô mới nói: “Tôi còn cần phải điều tra một số chuyện, chi bằng ông đi nghỉ trước đi, mai gặp nói sau.”
Ông Cổ ngẫm nghĩ một lát, lựa chọn tin tưởng cô, gật đầu bảo: “Được, chỉ là thuyền không thể cứ mãi lênh đênh trên biển hoài được, ngày mai trở về điểm xuất phát có được không?”
“Tối nay hành động thôi.” Giản Tĩnh nói: “Có lẽ ngày mai, tất cả đều có thể kết thúc.”
“Vậy thì không thể nào tốt hơn.”
Giản Tĩnh bận việc cả tối, trước tiên đi lòng vòng trước phòng bảo hiểm hai tiếng, sau đó về phòng lăn lộn nửa ngày. Đúng ba giờ sáng, gọi video call với Quý Phong.
Khoảng chừng hơn mười phút anh ấy mới nhấc máy: “Cô Giản… Hơn nửa đêm rồi cô còn làm gì vậy?”
“Dậy đi, có việc muốn hỏi anh.” Giản Tĩnh gọi người ta dậy không chút dịu dàng nào.
Quý Phong còn đang ngái ngủ mà ngồi dậy trên giường trong phòng trực, nhìn nét mặt, cũng đúng thôi, mới ngủ có một tiếng rưỡi đã chị tác giả đánh thức rồi: “Cô hỏi đi.”
Giản Tĩnh: “Điều tra chút chuyện giúp tôi.”
“Chuyện này trái với kỷ luật.” Anh ấy lười biếng nói: “Điều tra chuyện gì, bạn trai cô thuê phòng mấy lần à?”
Cô: “Có phải là muốn chết rồi đúng không?”
Quý Phong: “Như thế nào, chết người rồi?”
“Không chỉ thế, đã chết một người, mất món đồ cổ mấy chục triệu.” Giản Tĩnh hỏi: “Thế thì tỉnh chưa?”
Anh ấy quả nhiên tỉnh táo lại: “Tra cái gì?”
Giản Tĩnh nói thế này thế nọ, cũng bảo: “Muộn nhất là bảy giờ phải có kết quả cho tôi.”
“… Cô thật sự xem mình là cấp trên của tôi đó.” Quý Phong khinh bỉ: “Được rồi, đã biết.”
“Đừng gọi điện thoại, trên biển không có tín hiệu.”
“Biết rồi.”
Sau đó cô ngủ một giấc ngắn, đúng sáu giờ hơn thức dậy rửa mặt.
Đúng lúc tin nhắn của Quý Phong đã gửi đến.
Xuyên qua màn hình điện thoại, anh ấy có thế thấy Giản Tĩnh đang ngồi trên sân thượng, trên mặt biển xanh ngắt nổi lên một vòng sáng đỏ, bọt sóng lấp lánh ánh vàng. Cô ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế mây.
Nếu nói hoạt bát có chỗ gì tốt, vậy thì thể hiện bằng cách thắt bím đuôi tôm.
Quý Phong híp mắt nhìn một hồi, khen ngợi: “Cô Giản thật là chưa hết tính trẻ con nha, bím tóc này y hệt như mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ.”
Giản Tĩnh đứng hình một lúc rồi chậm rãi nhìn về phía anh ấy.
Anh ấy hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, còn nói: “Trên đường tôi đi làm có đi ngang qua mấy nhà trẻ, mấy bé gái nhỏ đều thắt bím tóc kiểu này cả.”
“Này gọi là tết tóc bện hộp.” Cô mỉm cười: “Nếu như anh ở ngay trước mặt tôi thì tôi sẽ cho anh thử.”
Quý Phong: “Ơ kìa.”
“Kết quả thế nào?” Giản Tĩnh nói thẳng: “Giống như tôi nghĩ chứ?”
“Đúng vậy, người tài như cô liệu sự như thần.” Đầu dây bên kia, Quý Phong vừa pha cà phê, vừa nhìn gánh hàng rong nhỏ ngoài cửa, trong miệng không ngừng nói với cô từng chuyện đã hỏi thăm được.
Giản Tĩnh lâu lâu cũng đáp lại một tiếng, cuối cùng hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Bánh nướng… Á đ… chờ tôi một lát.” Anh ấy thả điện thoại xuống, nhanh chân chạy ra cửa gọi một bà lão bán đồ ăn sáng lại: “Cho tôi hai cái bánh nướng thêm bánh quẩy, lại thêm trứng luộc nước trà, mà có tào phớ không?”
Năm phút sau, anh ấy cầm theo túi nilon đựng đồ ăn quay về, vẻ mặt thư thái: “Cô Giản?”
Màn hình đã tối thui.
Cô gửi một tin nhắn bằng giọng nói đến, mở ra nghe thấy nụ cười chết giễu: “Béo chết anh.”
Anh ấy: “…” Dữ ghê.
Bên kia, Giản Tĩnh dọn dẹp đồ xong quyết định đến quán ăn sáng.
Đầu bếp đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi, cô đến phòng bếp hỏi: “Có bánh nướng không?”
Đầu bếp lẳng lặng nhìn cô một hồi rồi hỏi: “Có thể làm bánh hẹ nướng cho cô.”
“Được.” Giản Tĩnh hỏi thêm: “Bánh bao nhân cua có không?”
Đầu bếp hăng hái tinh thần: “Có, còn cần gì nữa không?”
“Hoành thánh.”
Giản Tĩnh một hơi gọi mấy món, đợi người ta bưng đồ ăn nóng hầm hập đến thì nhanh chóng chọn góc chụp lại, không thèm chỉnh sửa mà gửi trực tiếp cho Quý Phong.
Anh ấy: Tôi đã ăn rồi!
Cô: Xớ!
Giản Tĩnh vèo cái ăn sạch bữa sáng, sau đó gửi tin nhắn cho ông Cổ, bảo ông ấy hẹn khách ở sảnh lớn lúc mười giờ đúng.
Cô muốn phá (giả) án (ngầu).
Thời gian thoáng qua, khoảng mười giờ, mười người khách và thư ký Tina, ông Cổ cùng tới sảnh lớn.
Nơi này vẫn còn giữ lại cách sắp xếp trong buổi đấu giác nặc danh.
Giản Tĩnh ngồi ở nơi dễ nhìn thấy nhất, một chiếc bàn nhỏ được phủ khăn ở bên cạnh, trên đó đặt một ly cà phê nóng hôi hổi, khói trắng lượn lờ.
“Mời mọi người ngồi.” Cô nói: “Mời mọi người đến là để làm rõ chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.”
Vị Dương hỏi: “Tìm được hung thủ rồi à?”
Thân Hầu lại quan tâm: “Tìm ra đầu đồng chưa?”
Ngọ Mã nói: “Tôi nghe bảo thuyền quay về cảng? Có phải định báo cảnh sát không?”
Thần Long muốn nói lại thôi.
“Điều tra hồi lâu xong cuối cùng cũng phải báo cảnh sát?” Hợi Trư bực bội: “Sẽ không phải giữ chúng ta lại mấy ngày nữa chứ? Tôi còn có việc nữa, phiền chết đi được.”
Sửu Ngưu không thay đổi sắc mặt, Dần Hổ hờ hững, Tị Xà đeo khẩu trang ho khan dữ dội hơn. Hồn của Tuất Cẩu dường như không ở đây, Dậu Kê vẫn bình tĩnh như vậy.
“Nghe thử cô Giản nói thế nào đã.” Ông Cổ lời ít mà ý nhiều.
Giản Tĩnh nói: “Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, với bản thân tôi mà nói, điều tôi hy vọng nhất chính là điều tra rõ án mạng của Tử Thử. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, nếu không biết rõ câu đố về đầu đồng thì không thể nào làm rõ được chân tướng.”
Cô nhìn mọi người xung quanh, giọng điệu quả quyết: “Cho nên chúng ta nói về chuyện đầu đồng bị mất trộm trước. Dù sao thì chủ nhân của đầu đồng đã đặc biệt tìm tôi đến để nhờ tôi tìm kiếm đầu đồng.”