Nghe vậy, Tuất Cẩu không được tự nhiên di chuyển.
Thần Long kinh ngạc, tức giận rồi lại mờ mịt, dường như có điều gì đó muốn nói ra nhưng kiềm lại.
“Đầu tiên tôi có thể nói với mọi người rằng tôi đã tìm ra đầu đồng rồi.” Giản Tĩnh cầm tấm khăn trải bàn lên, lộ ra đầu dê bị cô giấu dưới chiếc bàn.
Cô lấy nó ra để lên trên bàn, nhưng cản lại những người khác đang muốn đi lên.
Thân Hầu hỏi: “Cô tìm thấy ở đâu?”
“Tủ số hai trong phòng bảo hiểm.” Giản Tĩnh thẳng thắn công bố đáp án: “Khu vực từ sảnh lớn đến phòng đấu giá vốn dĩ chính là một phòng tiệc, phòng chờ và phòng bảo hiểm đều là phòng được xây dựng tạm thời. Đầu đồng ở trên nóc phòng bảo hiểm, trước giờ đều chưa từng bị mất.”
Vị Dương sửng sốt một lát, khó hiểu nói: “Vì sao người đó phải làm như vậy?”
“Bởi vì mục tiêu của người này không phải là ăn cắp đầu đồng, mà là muốn tìm ra thân phận người đã bán ra nó.” Giản Tĩnh nói.
Dậu Kê nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không đúng, trước khi lên thuyền chẳng ai biết đầu đồng có thật hay không, càng không biết bán đấu giá kiểu gì. Cô nói tên trộm là người chuyên nghiệp, chẳng lẽ tên đó đã đoán trước được tất cả?”
“Bà nói rất có lý.” Giản Tĩnh kính trọng người phụ nữ này hơn đôi chút nên kiên nhẫn nói: “Thế nên tên trộm chuyên nghiệp đã phun khói gây mê, che đi camera này cũng không phải là người lấy đi đầu đồng.”
Mọi người kinh hãi, càng thêm hoang mang.
“Tên trộm đã có chuẩn bị trước. Đúng rồi, nếu nói đến tính chuyên nghiệp thì tôi sẽ tạm thời gọi tên trộm này là ‘người đó’ đi. Mục đích chân chính của người đó quả thật là đầu đồng, nhưng không phải công khai đi trộm, dù sao một khi mất đi thì mọi người sẽ nháo nhào tìm kiếm, căng hơn thì sẽ báo cảnh sát, nên khó lòng mang đi.”
“Nhưng trùng hợp là Tử Thử đã chết, ông Cổ chỉ chấp nhận người có giấy ủy quyền, không chấp nhận người khác. Bởi vậy có một cách càng đơn giản hơn có thể đường đường chính chính mang đầu đồng đi.”
“Giấy ủy quyền.” Thân Hầu cười lạnh: “Nếu có thể trộm được giấy ủy quyền thì có thể giả làm chủ nhân, trực tiếp mang đi, kế hoạch hay lắm. Người này là ai?”
Giản Tĩnh nhìn về phía Tuất Cẩu nhún vai.
Tuất Cẩu la lên: “Cô điên rồi à? Sao có thể bôi nhọ tôi như vậy?”
Ngay cả Dậu Kê cũng có chút nghi ngờ: “Cô ta ở Pháp cũng có tiếng tăm mà, sao có thể là trộm được chứ?”
“Bởi vì cô ta căn bản không phải nhà soạn nhạc kia.” Giản Tĩnh nói: “Tuy rằng tiếng Pháp của cô ta tạm được, còn cho tôi xem ảnh trên ins của nhà soạn nhạc kia, đặc biệt nhấn mạnh đến con mèo của cô ta, gọi món cũng đều là những món đặc trưng của nước Pháp, nhưng tôi lại thấy có vài chỗ đáng ngờ, chỉ là không nghĩ nhiều về nó.”
“Mấy chỗ?”
“Thứ nhất, tay cô ta không có vết chai, tôi lướt xem twitter của nhà soạn nhạc kia, hình chụp tay không nhiều lắm nhưng có thể thấy khớp xương tay thay đổi đôi chút, đây là kết quả của việc khổ luyện đàn violin. Thứ hai, lúc trước cô ta làm động tác số ba.”
Giản Tĩnh giơ ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út lên, động tác số ba quen thuộc:
“Tôi từng quen một cô gái yêu Pháp nồng nhiệt.” Cô gái mà cô muốn kể chính là Kimberly, người chị họ chết thảm trong lâu đài mùa đông: “Động tác thể hiện con số của cô ấy khác chúng ta một chút, là thế này.”
Đổi thành ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa.
Dậu Kê lập tức nói: “Ý, đúng vậy, quả thật là thế.”
“Tôi không thể nào tin được, cô vì những chuyện như vậy mà gán tội cho tôi.” Tuất Cẩu không hoảng loạn chút nào, lạnh lùng nói: “Tôi tin lầm cô rồi.”
“Còn chưa nói hết, đừng gấp.” Giản Tĩnh nói: “Những chi tiết này chỉ khiến tôi nghi ngờ cô, điều khiến tôi thật sự tin rằng cô có vấn đề là bởi vì người bán thật sự đã không nhịn được nữa… Đúng không anh Thần Long? Thứ anh làm mất không phải ngọc khắc mà là giấy ủy quyền.”
Thần Long trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Anh cũng không cần trách bản thân.” Cô có lòng tốt khuyên bảo: “Tôi không bởi vì anh đến tìm tôi mà nghi ngờ anh, chỉ là cảm thấy kỳ lạ từ lâu rồi.”
Dậu Kê hỏi: “Lần này lại là vì sao?”
“Đầu tiên là nhờ có anh Sửu Ngưu nhắc nhở tôi. Anh ta đã nói quá trình bán đấu giá không đúng lắm. Tử Thử biết thân phận của người mua và người bán, đồng thời báo giá cũng chỉ có một mình anh ta biết. Nếu anh ta bị người khác mua chuộc đổi báo giá đi thì không phải người bán sẽ lỗ nặng sao? Nếu Thần Long không tin tưởng Tử Thử thì sao có thể uỷ quyền như vậy?”
Giản Tĩnh tự hỏi tự đáp: “Có hai khả năng: Hoặc Tử Thử là người bán, chuyện này đã được chứng minh là sai rồi, hoặc người bán cũng ở trên thuyền, tự mình đọc phiếu báo giá. Tử Thử làm đủ mọi chuyện đều là vì giúp người đó giấu giếm thân phận. Như thế, người đi cuối cùng và chỉ mất có mười phút, anh Thần Long chắc chắn là người có khả năng nhất.”
“Hơn nữa anh ta thờ ơ trước cái chết của Tử Thử, sau khi đầu đồng mất trộm thì đột nhiên tích cực phối hợp, cũng công bố mời tôi điều tra ngọc khắc bị mất. Có những lời giải thích này thì hợp lý hơn rồi đúng không?”
Trước mắt bao người, Thần Long không thể nào phủ nhận nên đành nói: “Tôi chỉ xuất phát từ việc đảm bảo cho an toàn cá nhân của tôi nên mới giấu, sự thật chứng minh tôi đã không sai. Tử Thử đã chết, có người không hy vọng đầu đồng bị bán đi. Nhưng tôi không ngờ rằng, người phụ nữ này lại là tên trộm lấy đi giấy ủy quyền của tôi.”
Tuất Cẩu ngoảnh mặt đi nhưng vẫn khăng khăng: “Tôi không biết tại sao cô cứ khăng khăng khẳng định là tôi, mà không phải anh ta. Trừ phi cô lấy bằng chứng ra chứng mình tôi ăn trộm, nếu không tôi có giấy ủy quyền, cô có nói không phải tôi đi nữa thì pháp luật cũng sẽ không thừa nhận.”
“Vậy cô lấy giấy ủy quyền ra đi.”
Tuất Cẩu nói: “Đây là đồ cá nhân của tôi, cô muốn lục soát đồ của tôi à, lệnh khám xét đâu?”
“Cô có tật giật mình?” Giản Tĩnh hỏi lại.
Tuất Cẩu cười nửa miệng, hùng hổ doạ người: “Cô một hai phải lục soát, cũng không phải không thể, nhưng nếu chẳng có gì cả thì tôi sẽ kiện cô cho cô táng gia bại sản.”
“Vậy thôi bỏ đi.”
Ai cũng không nghĩ tới Giản Tĩnh thế mà đổi ý, nhất thời ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía cô.
Giản Tĩnh lại không chút hoang mang, nói: “Cô không sợ hãi đơn giản là bởi vì cô có đồng lõa.” Cô đứng dậy bước đi, bất ngờ di chuyển cơ thể bắt được cánh tay của Ngọ Mã: “Đồ ở trên người của anh nhì?”
Ngọ Mã kinh ngạc và mờ mịt: “Cô đang nói cái gì vậy?”
“Các người ở trong phòng bảo hiểm phun khói gây mê chỉ là muốn thu hút người trên thuyền tụ tập đến đây, nhân cơ hội đi trộm đồ trong kho bảo hiểm. Cửa kiểm soát dù cần có dấu vân tay với mật mã, nhưng với các người mà nói thì chẳng có gì khó nhằng cả. Chỉ là các người không ngờ rằng, đầu đồng mất rồi, trên thuyền ngoại trừ các người thế mà còn có một con chim sẻ nữa.”
“Tôi nghĩ xuất phát từ sự cẩn thận và chuyện nghiệp, các người sẽ không đặt đồ đắt giá trong phòng hoặc trong phòng bảo hiểm, mang theo bên mình là lựa chọn tốt nhất.”
Giản Tĩnh đẩy mắt kính, bật chế độ camera quét qua.
“Anh giấu trong quần à?” Cô xoa cánh tay, nói với ông Cổ: “Mấy người ai tới lục soát đi.”
“Tôi tới.” Tị Xà đột nhiên giơ tay nắm chặt cổ tay của Ngọ Mã. Ngọ Mã cố gắng muốn tránh thoát, nhưng không ngờ rằng tên ốm yếu này lại khỏe đến thế, giữ tay anh ta chặt khư.
Thân Hầu ở bên cạnh già mà còn khỏe khoắn cũng gia nhập giúp đỡ, trực tiếp tuột quần anh ta xuống.
Loảng xoảng, tiếng kim loại rơi xuống sàn nhà, ánh vàng rực rỡ chói sáng mắt người khác.
Ánh mắt Ông Cổ : “Quyền trượng bằng vàng?”
“Đúng vậy.” Dù đã giám định quyền trượng trong kho bảo hiểm là giả từ lâu rồi, nhưng nhìn thấy hàng thật xuất hiện Giản Tĩnh vẫn nhẹ thở phào, nhìn về phía Tuất Cẩu: “Cô sẽ không nói thứ này là đồ riêng của cô nữa chứ?”
Tuất Cẩu liếc Ngọ Mã đang bị đè trên mặt đất một cái: “Chuyện này có liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ nói giấy ủy quyền là của tôi.”
“Cho nên bảo cô cầm giấy ủy quyền chưa bị tẩy rửa à? Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, lấy vân tay trên giấy hẳn là không khó đâu. Bên trên hẳn là có dấu vân tay của Thần Long.” Giản Tĩnh rất bình tĩnh: “Còn nữa, cô có phải nhà soạn nhạc kia hay không, lên bờ kiểm chứng là biết ngay thôi, vận may tốt thì nói không chừng hai người còn có tiền án.”
Khóe môi Tuất Cẩu co rút, ánh mắt chuyển động, như thể đang suy nghĩ lời để phản bác lại.
Giản Tĩnh lại nói: “Két sắt trong phòng Ngọ Mã bị cạy là điều không thể nào, anh ta chỉ là người trung gian nên tiền sẽ trực tiếp chuyển khoản, trộm ai cũng sẽ không trộm của anh ta. Giải thích hợp lý nhất chính là anh ta vừa ăn cắp vừa la làng, để cho những người khác bỏ vào kho bảo hiểm những vật quan trọng của mình, tiện cho mấy người ra tay.”
Vị Dương chửi tục một câu.
“Có lẽ mục đích của bọn họ chỉ là những món đồ cổ đáng giá, nhưng không nghĩ tới lúc kiếm đồ trong kho bảo hiểm, bất ngờ phát hiện thư ủy quyền của anh Thần Long. Vì thế lập tức có suy nghĩ lập lờ đánh lận con đen.”
Cô nói mệt rồi, ngồi xuống uống miếng cà phê, còn hỏi: “Lập lờ đánh lận con đen có biết là gì không? Có cần tôi giải nghĩa cho mấy người không?”
Sự xúc phạm quá mạnh mẽ khiến cho Tuất Cẩu tái mặt đi.
“Đúng rồi, biết sao tôi đoán được mấy người là đồng lõa không?” Cô tức giận nói: “Bởi vì tôi nghĩ hai người là người yêu của nhau. Lý do ư? Động tác nhún vai của hai người y hệt nhau.”
Vừa nói cô vừa làm lại động tác nhún vai của bọn họ, giống y như đúc.
Không khí lập tức thả lỏng.
Chỉ có sắc mặt của ông Cổ cứng đờ: “Hai vụ mất trộm đã điều tra rõ ràng, có phải nên nói đến vụ mưu sát không?”
“Đương nhiên, vạch trần thân phận của vài người ra rồi chúng ta mới có thể tiếp tục phân tích tiếp.” Giản Tĩnh hít sâu, sắc mặt dần nghiêm túc.
“Đầu tiên chúng ta có thể xác định, anh Thần Long là người bán, anh ta hẳn là không có động cơ giết ông Tử Thử. Trừ phi anh ta bán đầu đồng chính là vì báo thù. Cho nên, tôi muốn hỏi rõ một chút, anh là người ở đâu, trước kia có từng gặp người chết hay không?”
Thần Long nói: “Từng gặp, nhưng chúng tôi đều không thân quen. Ông ta cũng không biết tôi là người ủy quyền.”
“Quen lúc nào?”
“Ba năm trước.”
Giản Tĩnh nói: “Tôi không thể hoàn toàn loại trừ hiềm nghi của anh ta, có chuyện khác có thể chứng minh, điều này lát nữa nói. Bây giờ chúng ta tạm tin lời anh ta nói. Lúc hai mươi hai giờ anh rời đi, người chết còn sống đúng không?”
Thần Long gật đầu.
Cô lại hỏi Tuất Cẩu: “Lúc ấy cô rời đi là vì muốn lấy đi quyền trượng bằng vàng đã đánh tráo kia đúng không?”
Tuất Cẩu: “Dù sao tôi cũng không có giết người, tôi có lý do gì để giết anh ta chứ”
“Sao lại không có? Tử Thử đã phát hiện mấy người đánh tráo đồ.” Vị Dương phản ứng nhanh chóng, nhìn chằm chằm cô ta: “Cô hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp giết ông ta.”
Thân phận bị vạch trần, Tuất Cẩu không còn là nhà soạn nhạc chính trực nhưng rụt rè, cô ta nhanh nhẹn mà phản bác: “Tôi chạy đến phòng đấu giá nói với anh ta là tôi đã trộm đồ rồi đâm chết anh ta?”
“Đúng thế, nếu như người chết đã phát hiện ra hành động của các người thì sẽ không phải chết ở trong phòng đấu giá.” Giản Tĩnh đã loại trừ Tuất Cẩu.
Tiếp sau đó, người bị nghi ngờ chỉ còn lại hai người.
Dần Hổ và Hợi Trư rõ ràng đang bất an, ánh mắt giao nhau, trong đó đều là ngờ vực.
Hợi Trư thoạt nhìn là người vô tư, không có ham muốn, không có đầu óc, cũng không kiếm được nhiều tiền đến thế. Anh ta lập tức tìm được một lý do biện hộ cho bản thân.
“Anh ta đã nói lúc mình đi cửa đã bị khóa lại rồi.” Hợi Trư chỉ vào Dần Hổ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lúc ấy tôi còn chưa rời khỏi sảnh lớn nữa, sao có thể khóa trái cửa được chứ? Tôi với mấy kẻ này không thể nào là đồng lõa được đúng không?”
Mọi người đều thấy có lý, ánh mắt nhìn về phía Dần Hổ ngày càng xấu đi.
Dần Hổ trầm giọng nói: “Không phải tôi, tôi không có giết Tử Thử.”
“Có phải hay không thì để sau, tôi hỏi một vấn đề trước.” Giản Tĩnh nói: “Anh có phải người mua chuộc Tử Thử không?”
Dần Hổ đột nhiên sửng sốt.
“Trước khi anh và Hợi Trư chờ công bố kết quả, lại đột nhiên rời đi muốn hỏi giá cả nên tôi cảm thấy không đúng lắm. Trừ phi các người chắc chắn có thể thuyết phục Tử Thử.” Cô nói: “Hôm bán đấu giá công khai đó, vừa hay tôi nghe thấy tiếng có người đang nói chuyện trên boong tàu, có một giọng nói rất giống anh, là anh với Tử Thử à?”
Việc đã đến nước này, Dần Hổ nghiễm nhiên đã trở thành người có hiềm nghi lớn nhất. Anh ta không dám giấu diếm nữa, thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Anh mua chuộc anh ta với giá mấy chục ngàn, muốn anh ta mở đường cho anh?” Giản Tĩnh lúc ấy cho rằng, mấy chục triệu là giá mua đầu đồng, anh ta nhất định phải mua được.
Nhưng sau khi được Dậu Kê phổ cập kiến thức mới biết được hai ba chục triệu vẫn còn ít, nên mấy chục ngàn rõ ràng là không đúng lắm. Hơn nữa trí nhớ cô tốt, nhớ được mấy câu chữ vụn vặt lúc đó, thấy nó khớp với cách nói chuyện của Dần Hổ.
Thứ anh ta muốn cũng không phải là số một số ba, vậy mấy chục ngàn kia là cái gì?
Hối lộ.