Dần Hổ nói: “Tử Thử đã hứa với tôi, sau khi tất cả mọi người kết thúc báo giá thì sẽ cho tôi một cơ hội nên tôi mới đi tìm anh ta. Nhưng lúc đó, mặc kệ tôi gõ cửa thế nào thì anh ta cũng không mở cửa. Tôi cho rằng anh ta đổi ý nên đành rời đi.”
Giản Tĩnh hiểu rõ, lại hỏi Hợi Trư: “Anh thì sao?”
Hợi Trư vờ ho khan hai tiếng, mắng Dần Hổ: “Nếu không phải người này nhiều âm mưu quỷ kế, suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào bảo vật quốc gia của chúng ta thì tôi đã không nghĩ tới tự mình đi mua rồi. Tốt hơn là để Tiểu... Khụ khụ, người ngoài mua đi nhiều.”
Dáng vẻ của anh ta như heo chết không sợ bỏng nước sôi.
“Vì vậy đây chính là nguyên nhân các người đi tìm ông ta sau hai mươi hai giờ sao?” Giản Tĩnh tổng kết động cơ của hai người: “Các vị, vụ án đến đây đã lâm vào tình thế bế tắc.”
Cô bẻ ngón tay: “Dần Hổ có hiềm nghi lớn nhất. Tuy nhiên, nếu anh ta vào cửa, vậy chứng tỏ đã đạt được giao dịch với Tử Thử, động cơ không đủ sức thuyết phục. Dáng vẻ của Hợi Trư rất đáng nghi, cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi mật thất (căn phòng kín). Ví dụ như lúc Dần Hổ đến, cửa thật sự bị khóa trái, chẳng qua là do Tử Thử làm. Để kéo dài thời gian thi thể bị phát hiện, sau khi giết người thì Hợi Trư đã ngụy tạo mật thất thứ hai.”
Là một nhà tiểu thuyết thích suy luận, nói đến mật thất kinh điển nên Giản Tĩnh khó tránh khỏi không phanh lại được, cô hào hứng phát huy một hồi mới hài lòng tổng kết lại: “Muốn tìm được hung thủ, cần phải có nhiều manh mối hơn.”
Những người có hiềm nghi: “...”
Để cho nhà tiểu thuyết giảng giải vụ án, mẹ nó đúng là thích dụ người khác.
“Chăm chỉ sẽ được đền đáp.” Giản Tĩnh đã chế tạo đủ hồi hộp, tất nhiên phải tháo bỏ đáp án: “Tôi tình cờ tìm được một manh mối, chính là cái này.”
Cô vỗ đầu dê bằng đồng trên bàn.
Vị Dương hỏi: “Phía trên có cái gì? Nửa dấu vân tay? Vết máu? Hay tóc?”
Cô ấy vừa mở miệng đã biết ngay là độc giả lâu năm rồi.
Nhưng mà rất đáng tiếc, Giản Tĩnh nói: “Cũng không phải, ông Thân Hầu, phiền ông tới xem, xem cái đầu đồng này có vấn đề gì không?”
Thân Hầu khó hiểu, đeo kính lão và bao tay, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thật giả. Ngay từ đầu, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ mờ mịt, nhưng quan sát một lúc, ông ta lại lộ ra vẻ do dự, nhíu mày.
“Thế nào?” Giản Tĩnh hỏi.
Thân Hầu đắn đo nói: “Khó nói, giống như...” Ông ta muốn nói lại thôi, không thể nói nhưng đành phải nói: “Nếu có dụng cụ, là dụng cụ điều tra thì tốt nhất.”
“Ý ông là nó có điểm khác so với cái nhìn thấy lúc trước đúng không?” Giản Tĩnh hỏi.
Thân Hầu nhíu đôi lông mày đã hoa râm, không dám gật đầu cũng không thể lắc đầu.
“Khoan đã, lời này của cô là có ý gì?” Trong lòng Thần Long khẽ lộp bộp một tiếng, vội hỏi: “Sao đầu đồng lại không giống được?”
Giản Tĩnh bình tĩnh nói: “Rất đơn giản, cái đầu đồng này là giả.”
Chỉ sau khi nhìn thấy đồ thật, cô mới giật mình nhận ra không đúng.
Sau khi sử dụng thẻ giám định, trong tầm mắt của cô, phía trên đầu đồng xuất hiện một nhãn hiệu giống như con trỏ trong trò chơi, viết rõ là [Tượng đồng mười hai cung hoàng đạo Viên Minh Viên – Đầu dê].
Nhưng đồ giả thì không có.
“Giả?”
“Cái gì?”
“Ai đã làm?”
Đám khách mời như chim vỡ tổ, còn chấn động hơn cả việc quyền trượng hoàng kim bị đánh tráo vừa rồi. Mọi người không khỏi liếc mắt nhìn tìm kiếm cặp đôi đạo chích trong hội trường, ánh mắt nóng rực đến mức có thể giết người.
Tuất Cấu cũng không thèm giấu giếm nữa, cứ luôn phủ nhận: “Không phải chúng tôi.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Vụ án xảy ra sau hai mươi hai giờ, tất cả đồ sưu tầm đều bị khóa trong két sắt, chắc chắn bọn họ đã tráo quyền trượng bằng vàng trước mười giờ tối. Hơn nữa ăn cắp đồ sưu tầm cũng không dễ dàng, bọn họ trộm được một cái đã xem như ‘trò giỏi hơn thầy’, trộm hai cái thì quá khó.” Giản Tĩnh nói: “Nhưng chúng ta có thể sử dụng mạch suy nghĩ giống nhau, đầu đồng đều bị đánh tráo trước mười giờ tối.”
Tuất Cẩu bắt bẻ: “Tại sao không phải kẻ trộm làm?”
“Bởi vì người kia muốn thu hút người bán, trộm hàng giả không có ý nghĩa. Nếu như tôi đoán không nhầm, mục đích của đối phương là đầu đồng, chắc chắn trả hàng giả về chỗ cũ, gây ra cảnh sợ bóng sợ gió càng phù hợp với lợi ích hơn.”
Giản Tĩnh cẩn thận phân tích các loại khả năng, kết luận: “Nói khách quan, đầu đồng bị đánh tráo trước mười giờ tối là suy đoán hợp lý nhất.”
Thân Hầu hỏi: “Là ai làm?”
“Ông cảm thấy người nào có thể làm được chuyện này?” Giản Tĩnh hỏi lại.
Thân Hầu suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào Tina: “Có phải là cấp dưới của Tử Thử làm không? Hẳn cái chúng ta thấy lúc trước là đồ thật, về sau mới bị tráo đổi.”
“Không phải bọn tôi.” Tina bỗng dưng gặp tai bay vạ gió, kêu lên oan uổng: “Tôi không biết cái gì hết.”
Giản Tĩnh ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh đừng vội: “Đồ sưu tầm vẫn ở nguyên chỗ cũ chưa hề di chuyển, đến khi bắt đầu quá trình quay phim bí mật mới gỡ bỏ camera giám sát. Tuy rằng tôi cảm thấy Tuất Cẩu và Ngọ Mã có thể làm như vậy, lúc bọn họ trộm két sắt thì che camera giám sát lại đúng nhỉ? Đừng vội phủ nhận, tôi chắc chắn có một đoạn giám sát bị lặp lại bởi có một con muỗi xuất hiện cùng một nơi. Tuy nhiên lúc đó ngoài phòng bảo hiểm còn có nhân viên bảo vệ và thiết bị kiểm tra an ninh nên không thể lén mang theo được.”
Dậu Kê hỏi: “Đó là ai, lẽ nào...” Trong lòng bà lão tóc đã hoa râm này khẽ xoay chuyển, mạnh dạn đưa ra một suy đoán: “Là Tử Thử?”
“Tôi không tìm ra đáp án nào hợp lý hơn.” Giản Tĩnh nói: “Chỉ Tử Thử mới có thể dễ dàng mở khóa két sắt, tráo đổi hai đầu đồng, cũng chỉ anh ta mới có thể làm ra đồ giả với trọng lượng gần chính xác và chi tiết khó phân biệt thật giả như vậy, đúng không?”
Thân Hầu hít sâu một cái, nổi giận: “Tại sao anh ta lại làm như vậy chứ? Điên rồi à?”
Giản Tĩnh im lặng một hồi, sau đó thở dài: “Phần tiếp theo hoàn toàn là suy đoán cá nhân của tôi, tạm thời mọi người cứ lắng nghe cái đã."
“Cô nói đi.” Tị Xà mở miệng.
Cô liếc anh ta, mỉm cười: “Tôi nghĩ cái chết của Tử Thử và chuyện dầu đồng bị tráo đổi đều là kế hoạch của anh ta. Mục đích chính là để giữ lại đầu đồng, không muốn nó lưu lạc ra bên ngoài.”
“Tôi nghe được từ miệng ông Cổ, Tử Thử không còn nhiều thời gian lắm, có lẽ anh ta muốn bù đắp những sai lầm trong quá khứ của bản thân trước lúc lâm chung. Hoặc cũng có thể cho tới bây giờ, anh ta chưa từng quên đi thân phận của mình. Giống như những người đang ngồi ở đây, anh ta cũng rất hy vọng có thể giành lại đầu đồng, rửa sạch sỉ nhục.”
“Nhưng mà giá cả của đầu đồng quá đắt đỏ, vốn tích góp của anh ta không nhiều lắm, gia sản đã tiêu tan, hơn nữa mua lại bằng tiền thật thì không có lợi cho việc giành mấy cái đầu đồng khác sau này. Vì vậy anh ta đã suy nghĩ một cách xử lý khéo léo, thiết kế một vụ án không thể giải được, khiến người khác không bao giờ biết rõ sự thật.”
“Bởi như vậy, quá trình đấu giá kỳ lạ đã có lời giải thích. Anh ta bố trí nhiều cửa ải như vậy, mặt ngoài là vì vấn đề riêng tư của người bán người mua nhưng thật ra để thuận tiện cho bản thân tráo đổi đồ vật.”
“Tuy nhiên anh ta cũng không biết ai là người bán, cũng không rõ ràng những người như ông Thân Hầu có thể phân biệt đầu đồng thật giả hay không. Vì cẩn thận, để đạt được mục đích, tốt nhất là ra tay sau khi hội đấu giá bắt đầu. Đương nhiên trong một vụ án mưu sát, không chỉ có người chết mà còn phải có kẻ tình nghi, anh ta đã chuẩn bị cho chúng ta hai người ứng cử.”
Giản Tĩnh chỉ Dần Hổ và Hợi Trư: “Hai người bọn họ có nhu cầu mua hàng rất mạnh, không tiếc hối lộ, có đầy đủ động cơ giết người. Hơn nữa làm như vậy cũng trả thù hành động mua bảo vật quốc gia của bọn họ, một hòn đá ném hai con chim.”
Sắc mặt hai người lúc xanh lúc trắng, nhìn vô cùng đặc sắc.
“Tôi nghĩ có lẽ Tử Thử đã cho hai người một mốc thời gian, tuy nhiên anh ta lại không xác định được các người có thể sớm hơn hay không, vì vậy mật thất đã ra đời. Anh ta khóa cửa lại, đi đến tủ số 2 tráo đầu đồng, bởi vì đã lắp đặt kiểm soát đặc biệt nên sẽ không đụng phải bất cứ ai trên đường đi. Sau khi thành công, anh ta tự mình mở cửa quay lại phòng đấu giá, đốt danh sách đấu giá, khóa trái cửa, tạo ra một căn phòng kín kinh điển.”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Sau đó, anh ta cầm lấy dao gọt trái cây, đi đến vị trí đã sắp xếp tốt, đâm vào tim mình. Đúng vậy, trên con dao có lưu lại dấu vân tay của anh ta, nhưng mọi người đều sẽ nghĩ rằng anh ta muốn rút dao ra nên mới có vân tay. Đồng thời, anh ta còn giả vờ bản thân bị tập kích, muốn cầu cứu.”
“Vụ án giết người trong phòng kín đã hoàn thành như vậy, có người tình nghi, có kẻ có động cơ giết người. Cho dù người bán có phát hiện ra đấy là đầu đồng giả thì cũng chỉ nghi ngờ người sống, không thể nghĩ ra đều là mưu kế của một người đã chết.” Giản Tĩnh nói: “Đây chính là kết quả điều tra của tôi, hy vọng mọi người hài lòng.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sắc mặt tất cả mọi người không giống nhau, có trầm ngâm suy nghĩ, có thở dài thổn thức hoặc hả hê.
Cô ngắm nhìn xung quanh, chào cảm ơn rồi rời khỏi sân khấu.
Thần Long gọi cô lại: “Khoan đã, vậy đầu đồng thật ở đâu? Anh ta giấu ở nơi nào?”
Giản Tĩnh nghiêm túc nói: “Tôi không biết, có lẽ đã chìm xuống đáy biển rồi.”
“Mặc kệ các người nói như thế nào, đây là tài sản riêng của tôi, tôi ủy thác Tử Thử đấu giá, anh ta lại ăn cắp đồ sở hữu của tôi. Các người phải cho tôi một câu trả lời.” Thần Long nhìn chằm chằm ông Cổ, cười gằn: “Nếu không, tôi nhất định sẽ kiện các người.”
Ông Cổ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Anh có thể hỏi thăm luật sư và công ty bảo hiểm, nếu muốn chú tôi bồi thường thì tôi có thể đại diện xử lý. Tuy nhiên, di sản của chú tôi không nhiều lắm, về cơ bản đã dùng để thuê chiếc du thuyền sang trọng này rồi, tôi nghĩ có thể sẽ không đền bù được bao nhiêu tiền.”
Trán Thần Long nổi gân xanh: “Các người muốn trốn nợ đúng không?”
“Thật đáng tiếc.” Ông Cổ trả lời qua loa.
Thần Long uy hiếp: “Sau khi cập bến, tôi nhất định sẽ liên hệ với Đại sứ quán.”
“Quả nhiên anh không phải là người Trung Quốc. A..., không giống với Dần Hổ lắm, anh là người Hàn à?” Giản Tĩnh tò mò hỏi.
Thần Long: “Không liên quan tới cô.”
“Anh phải cảm ơn tôi đấy. Không có tôi thì anh chẳng biết cái gì hết.” Giản Tĩnh nói: “Quan tòa rất khó giải quyết mấy vụ kiện tụng xuyên quốc gia như này, đặc biệt khi nguyên nhân lại phức tạp như thế. Dù sao anh cũng là người bán… Như vậy đi, tôi cho anh mười triệu, anh từ bỏ quyền sở hữu tất cả đầu đồng nhé?”
Thần Long: “Đầu đồng không chỉ có cái giá này.”
“Vậy anh xuống biển mà vớt đi. À đúng rồi, Tuất Cẩu, thật ra tôi không có bằng chứng gì chứng minh thư ủy quyền không phải là của cô. Nếu không thì cô cầm lấy mười triệu này đi, chuyển nhượng tất cả quyền sở hữu cho tôi?”
Tuất Cẩu chuyển động con ngươi: “Mười triệu euro? Hay bảng Anh?”
“Nhân dân tệ.” Cô bình tĩnh nói: “Quyết định nhanh lên, phải giao dịch xong trước khi thuyền cập bến, nếu không sẽ không mua bán được gì trong tù đâu.”
Tuất Cẩu trao đổi ánh mắt với Ngọ Mã, đột nhiên cười nói: “Được, tôi đi lấy thư uỷ quyền, mọi người chờ đó.” Nói xong, cô ta xoay người, sau đó lấy ra mấy trái bom từ trong túi, ném mạnh ra ngoài.
Khói mù gay mũi nổ tung khiến nước mũi người khác giàn giụa, không có năng lực hành động.
Cô ta và Ngọ Mã cùng lao ra ngoài, sau đó xoay người chặn cửa lại.
Nhưng đã chậm một bước.
Ngọ Mã chỉ cảm thấy có thứ gì đó đập về phía bản thân, sau đó lồng ngực đau nhức, thân thể bị một lực lớn đánh gục, xương cụt chạm đất, đau đến mức phải hít khí lạnh.
Tuất Cẩu cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ thấy một bóng người lóe lên từ trong khói lửa, không nói hai lời bắt chéo hai tay cô ta ra sau lưng, ấn ngã xuống đất.
Giản Tĩnh dựa vào [Miễn dịch 1] chạy ra khỏi hiện trường, chẳng qua khó tránh khỏi nước mắt giàn giụa, lấy khăn bịt mũi miệng, mỉa mai: “Thân thể không tệ nhỉ, còn chưa tắt thở à?”
“Khụ khụ khụ.” Trả lời cô là một tràng tiếng ho khan chấn động trời đất của Tị Xà.
Bỏ trốn thất bại, cặp đôi đạo chích bị giam giữ trong căn phòng nhỏ tối tăm.
Giản Tĩnh tìm thấy thư ủy quyền trên người Tuất Cẩu, ép hỏi Thần Long: “Tám triệu, có ký hay không, không ký thì anh tự mình xuống biển kiếm đi.”
Thần Long: “Không phải là mười triệu à?”
“Giá thị trường thay đổi rồi.” Cô bình tĩnh nói: “Hiện tại chỉ còn năm triệu.”
Sắc mặt Thần Long thay đổi: “Quá thấp.”
“Không ký thì không ký, thư ủy thác này là bằng chứng, sau này phải giao cho cảnh sát.” Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc: “Anh cứ từ từ lên tòa án với ông Cổ đi.”
“Tám triệu, không thể thấp hơn nữa.” Thần Long nghiến răng.
“Bảy triệu, giá thị trường.” Giản Tĩnh nói: “Anh biết tôi không lừa anh. Giá trị của đồ cổ thời nhà Thanh chỉ có chừng ấy mà thôi, mẹ nó còn muốn hơn nữa à?”
Thần Long hít sâu một hơi, lén mắng xúi quẩy: “Có thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Tôi muốn lục soát phòng của cô.” Anh ta lạnh lùng nói: “Xác nhận không có đồ vật thì tôi sẽ ký.”
Vừa rồi anh ta đã suy nghĩ kỹ càng, khi điều tra đầu đồng giả lúc trước, anh ta đã lật tung khắp nơi ngoại trừ khoang của hành khách. Nếu cái đầu đồng vẫn còn ở trên thuyền thì nhất định nó sẽ ở trên người Giản Tĩnh, người phát hiện ra sự thật đầu tiên.
Cô tỏ vẻ khoa trương: “Anh cho rằng tôi giấu riêng hả? Được thôi, anh cứ kiểm tra đi.”
Thần Long ba chân bốn cẳng lục tung mọi ngóc ngách, nhưng căn phòng vốn đã không lớn, chỉ kê một chiếc giường, tủ đựng quần áo, bàn trang điểm cộng thêm một phòng vệ sinh. Nhìn thoáng qua đã thấy không sót chỗ nào, hoàn toàn không có nơi nào có thể giấu đầu đồng.
Lại kiểm tra hành lý của cô, chỉ là một cái túi đựng đồ nhỏ chừng hai mươi inch, không nhét vừa đầu đồng.
“Được rồi.” Anh oán hận nói: “Bảy triệu, không thể ít hơn.”
Giản Tĩnh nhún vai: “Ông Cổ, phiền ông đến làm chứng.”
Vì vậy, dưới sự chứng kiến của người chuyên môn, hai bên lần lượt ký vào văn bản, Giản Tĩnh dùng bảy triệu nhân dân tệ đổi lấy việc Thần Long từ bỏ tất cả quyền sở hữu đầu đồng.
Nói cách khác, hiện tại đầu đồng đã trở thành vật vô chủ.
Kết cục này không tốt cũng không xấu, đám khách mời buồn phiền một lúc là đến lúc rời thuyền.
Trước khi đi, Thân Hầu nói với Giản Tĩnh: “Cô đã trả số tiền kia nên quay về tôi sẽ thương lượng với mấy người bạn trả lại cô. Cố gắng nghĩ cách quay lại biển kiếm một cái.”
Giản Tĩnh cười nói: “Có lẽ Tử Thử đã sắp xếp xong xuôi, một lát nữa, có thể đầu đồng sẽ tự mình xuất hiện.”
Thân Hầu hơi sửng sốt, đột nhiên thở dài: “Nếu vậy thì tôi đã trách lầm ông ta rồi.”
“Khi người ta sắp chết, họ mới nhận ra một số điều mà bình thường không bao giờ nghĩ tới.” Cô nói.
“Cô gái nhỏ giống như ông cụ non ấy nhỉ.” Dậu Kê cười nói: “Một hơi bỏ ra bảy triệu nhân dân tệ, đối với một nhà văn nổi tiếng cũng không dễ dàng.”
Giản Tĩnh: “...” Còn không phải à, tiền tiêu vặt của cô cạn sạch rồi.
“Người tốt sẽ được hồi báo.” Bà cụ vẫy tay, ung dung rời thuyền: “Lão Hầu, chúng ta cùng uống chén trà đi, đã nhiều năm không trở lại rồi, lần này ở lại thêm vài ngày vậy.”
Giản Tĩnh dõi mắt nhìn bọn họ rời đi.
Người tiếp theo rời đi chính là Vị Dương. Cô ấy đưa cho Giản Tĩnh một tấm danh thiếp: “Nhà văn nổi tiếng, cần gì cứ liên hệ tôi, muốn cái gì cũng có thể nói cho tôi biết, tôi để ý giúp cô.”
Giản Tĩnh: “...” Tất cả mọi người có biết rõ cô là ai không? Gọi danh hiệu buồn cười lắm à?
Sau đó, Sửu Ngưu, Dần Hổ và Hợi Trư lần lượt rời đi, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi, vội vàng xuống thuyền, hoàn toàn không để ý tới cô đang đứng trên boong.
Người cuối cùng đi xuống là Tị Xà.
Anh ta cầm vali xách tay, mới bước đến mạn thuyền thì bị thứ gì đó cản lại từ sau lưng.