Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 266

Chương 266

“Gấp gáp thế.” Giản Tĩnh cười tủm tỉm kéo cánh tay của anh ta: “Uống một ly cà phê với tôi nhé?”

Tị Xà cúi đầu, chỉ thấy một vết son dưới xương sườn mình.

Khoảng cách gần như vậy, đường kính bốn phẩy năm mi-li-mét đã có thể giết người, anh ta đành thở dài: “Được rồi, tất nhiên là được.”

Giản Tĩnh mỉm cười giống như một cô gái xinh đẹp, cưỡng ép kéo người vào khách sạn bên cạnh bến tàu.

“Lần trước chúng ta gặp nhau đã nói cái gì nhỉ?” Vừa đóng cửa lại, cô lập tức nổi giận.

Tị Xà: “Khụ khụ khụ, cái gì?”

Giản Tĩnh cười gằn: “Tôi nương tay với anh, không vạch trần việc anh là kẻ trộm đầu đồng ngay trước mặt mọi người thì anh cho rằng tôi là kẻ ngốc, không đoán ra được là anh à?”

“Tại sao cô lại nghĩ là tôi?” Anh ta hỏi lại.

Cô nói: “Lúc ấy anh vốn không ở trong phòng, trước đó anh nói nghe được tiếng bước chân gì đấy đều là phỏng đoán cả. Anh vẫn luôn nghi ngờ Ngọ Mã, nhân cơ hội ám chỉ tôi, nhưng anh quá mạo hiểm, không nghe thấy tôi nói chuyện với mọi người.”

“Khụ, thật không?”

“Camera giám sát ở sảnh lớn xảy ra vấn đề, nhân viên gần như ngay lập tức chạy đến nơi, tên ăn trộm rời đi như thế nào?” Giản Tĩnh vạch trần nội dung che giấu, bổ sung một mảnh cuối cùng của bức tranh: “Đáp án chính là đối phương vốn không có rời đi, anh cho rằng tôi đến đó một mình bởi vì lúc ấy anh là một trong những vệ sĩ té xỉu.”

Tị Xà mỉm cười.

“Anh đóng giả thành vệ sĩ, có lẽ cũng lên kế hoạch giống như mấy người Ngọ Mã. Chẳng qua anh lại không ngờ có người làm giùm mình nên giả vờ té xỉu, trên thực tế đã giấu đầu đồng đi sau khi tôi rời khỏi. Sau đó anh rời khỏi phòng đấu giá theo hành lang kia, chuyện này không hề khó khăn với anh chứ nhỉ?”

Tị Xà nói: “Xem ra những việc không chắc chắn thì nên ít làm thôi, không cẩn thận sẽ lộ khuyết điểm.”

“Ngay từ đầu tôi cũng không thể xác định anh có vấn đề nên nhờ cậy bạn bè hỏi thăm một chút, nghe nói gần đây có người điều tra chuyện di vật văn hóa ở nước ngoài.” Giản Tĩnh nói: “Đương nhiên chuyện này chỉ có thể xác định anh là bên đó. Tôi vẫn có một chút nghi ngờ, dù sao đóng giả thành vệ sĩ cũng không dễ dàng, cần chuyên môn, nghiệp vụ, hiểu biết, kiến thức.”

Cô đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng thật rõ ràng.

“Thật trùng hợp, tôi có quen biết một người lật mặt giống y như cải trang, vì vậy...” Cô kéo dài giọng điệu: “Tôi đã lấy vân tay trên ly thủy tinh.”

Tị Xà dừng lại, nhớ tới chén nước cô đưa tới lúc trước.

“Có người đưa cho tôi một đóa hoa, tôi có cất kỹ nên thuận tiện lấy dấu vân tay.” Giản Tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh đoán xem tôi làm gì?”

“Không cần đoán.” Tị Xà nói: “Cô không nói rõ trước mặt mọi người là tôi biết chắc chắn cô cũng đoán được rồi.”

Anh ta vừa nói vừa kéo khẩu trang xuống, gỡ bỏ lớp keo dính bên trong chân tóc, lại xé xuống mấy miếng si-li-côn. Có miếng hơi dày nhằm thay đổi vị trí của xương gò má, có miếng mỏng như mặt nạ, hệt một miếng dán kích mí. Cuối cùng, anh ta lấy ra khỏi miệng thứ gì đó giống như hàm răng, thay đổi hoàn toàn các đường nét của nửa mặt dưới.

Sau khi những đạo cụ này biến mất, ngũ quan của anh ta lập tức thay đổi rất nhiều, mặt mũi giống y hệt Tông Tuân Mỹ.

Giản Tĩnh hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Một người tuân thủ pháp luật đóng thuế đầy đủ.” Anh ta cười nói: “Em nghĩ tôi là người như thế nào?”

“Anh quản rộng quá rồi đấy.” Giản Tĩnh đáp.

Mặc kệ là cơ quan cảnh sát hay những ngành nghề khác, phạm vi cũng không rộng như hiện tại. Nhưng nhìn cái người này đi, xuất hiện bất thình lình, còn giấu đầu lộ đuôi.

“Công ty kinh doanh quá nhiều lĩnh vực, tôi cũng hết cách rồi.” Anh ta nhún vai, làn da trên trán nứt ra một đường dài mảnh, lộ ra một lớp ngụy trang khác.

Giản Tĩnh không nóng không lạnh hỏi: “Vậy lần này anh tới đây có chuyện gì?”

“Đầu đồng.” Tông Dã hất cằm, nhìn về phía hành lý của cô: “Nó ở đó à?”

“Mấy người cũng nghi ngờ tôi.” Giản Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, chủ động mở hành lý ra: “Anh nhìn đi, có không?”

Trong vali là quần áo, đồ trang điểm và một đống đồ ăn vặt.

Ánh mắt Tông Dã lóe lên tia kỳ lạ, chợt im lặng suy nghĩ.

“Hình như anh rất thất vọng nhỉ? Nhưng nếu không có tôi thì anh đã xem mắt cá thành trân châu rồi đấy.” Cô vuốt ve nụ hôn tử thần tinh xảo trên tay, cười tủm tỉm hỏi: “Phải không?”

Tông Dã nở nụ cười, hỏi lại: “Vậy em muốn tôi cảm ơn em thế nào?”

Giản Tĩnh: “Dạy tôi tay nghề cải trang được không? Tôi có thể trả tiền.”

“Không được.” Anh ta nói: “Đây không phải là thứ người bình thường có thể học.”

Giản Tĩnh lập tức uể oải. Cô vừa mới rút được một thẻ khác, không phải cải trang mặt mày mà là một [Thẻ kỹ năng – Thay đổi giọng nói (sơ cấp)].

[Tên: Thẻ kỹ năng – Thay đổi giọng nói (sơ cấp)].

[Miêu tả nội dung: Có thể đạt được hiệu quả thay đổi giọng nói đơn giản bằng cách thay đổi cách phát âm, thời gian mỗi lần sử dụng không thể quá dài, tránh làm tổn thương tới dây thanh quản.]

[Ghi chú: Không có đạo cụ, cuộc sống luôn thay đổi.]

Tông Dã cười tủm tỉm hỏi: “Em muốn học cải trang để làm gì hả?”

“Dù sao cũng sẽ không đi cướp ngân hàng.” Cô thờ ơ oán lại.

“Tức giận à? Nói cho tôi đầu đồng ở đâu, tôi nợ em một việc được không?” Anh ta thương lượng.

Giản Tĩnh buông tay: “Tôi thật sự không biết đầu đồng ở nơi nào, có lẽ chỉ có người chết mới biết.”

“Cô Giản, đừng lừa tôi. Nếu như Tử Thử đã không tiếc mạng tự sát cũng muốn giữ lại đầu đồng thì chắc chắn anh ta sẽ không đành lòng để nó mãi mãi chìm xuống đáy biến không thấy ánh mắt trời, nhất định có để lại manh mối.” Tông Dã nhắc nhở: “Không có tôi, em cũng không thể tập hợp Ngọ Mã và Tuất Cẩu nhanh như vậy đúng chứ?”

Sau khi suy tính, Giản Tĩnh nháy mắt: “Tôi có thể cho anh một lời nhắc nhở, nhưng với tư cách là một cuộc giao dịch, tôi muốn nhìn bộ mặt thật của anh một chút.”

“Tại sao?”

“Tò mò đấy.”

Không có lý do khác, cô chỉ muốn biết tên hồ ly này lớn lên có đẹp trai hay không thôi.

Tông Dã suy nghĩ, bật cười: “Đồng ý.”

“Xem trước rồi sẽ nói cho anh biết.”

“Có thể.” Thật ra cái này không phải là chuyện lớn gì, Tông Dã chỉ cảm thấy khá thú vị: “Tôi đi rửa mặt.”

Phòng vệ sinh của khách sạn dùng kính thủy tinh trong suốt, Giản Tĩnh không lo anh ta sẽ giở trò quỷ.

Quá trình tẩy trang rất nhanh, không khác quy trình bình thường của cô lắm, chỉ là dùng đồ vật khác, không chỉ tẩy đi lớp phấn nền dạng lỏng mà còn có mấy miếng trong suốt mỏng dính. Chẳng biết anh ta dán như thế nào mà có thể biến đổi ngũ quan thành như vậy.

Cuối cùng mấy thứ lung tung đều lấy xuống hết, anh ta tạt nước lên mặt, rửa sạch bọt nước.

“Được rồi.” Tông Dã lau khô mặt, cười nói: “Không khác gì lần đầu gặp mặt.”

Giản Tĩnh: “...”

Quả thật, bây giờ gương mặt này có bảy tám phần tương tự với dáng vẻ của ‘Tông Tuân Mỹ’, cũng đẹp đến ngạc nhiên, nhưng ngũ quan giống như... Có một chút thay đổi nhỏ xíu, đủ khiến khí chất thay đổi.

Tông Tuân Mỹ là hồ ly tinh, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hoóc-môn quyến rũ, đúng như tên gọi ‘Mỹ’ của anh ta, mà hiện tại lại ứng với một chữ khác là ‘Dã’ trong tên.

Đẹp mà hoang dã, giống như báo hoang trên thảo nguyên Châu Phi, động vật họ mèo cỡ lớn mạnh mẽ mà nguy hiểm, đồng thời cũng xinh đẹp như hồ ly, có thể gây nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.

Cảm giác kích thích khi đi sát bờ vực, một vẻ đẹp mà tạo hóa ban tặng, là giống loài con người đầy tham vọng muốn chinh phục.

Vẻ đẹp của sự nguy hiểm không giống với vẻ đẹp của sự quyến rũ.

“Đến lượt em rồi.” Anh ta dựa vào kính thủy tinh, dịu dàng hối cô thực hiện lời hứa của mình.

Giản Tĩnh lấy lại tinh thần, cẩn thận nói: “Làm sao tôi biết đây là mặt thật?”

“Em có thể xoa bóp.” Tông Dã tiến lại gần, thân thiện cúi đầu xuống, tỏ ý không ngại cô bắt đầu.

Giản Tĩnh ôm suy nghĩ nghiêm túc tìm hiểu thực tế, bóp mặt anh ta. Cảm xúc khi sờ vào rất chân thật, làn da mịn màng, không bị biến dạng, là da thịt hàng thật giá thật.

“Được rồi.” Cô hết lòng tuân thủ lời hứa, nói cho anh ta biết ba manh mối: “Thứ nhất đầu đồng không có trên du thuyền, thứ hai đầu đồng không nằm dưới biển, thứ ba đầu đồng không ở trên người tôi.”

Tông Dã nhướng mày: “Rồi sao?”

“Loại bỏ ba đáp án có khả năng nhất còn chưa đủ à?” Cô duỗi người, thu dọn vali hành lý: “Tôi phải về nhà, tạm biệt.”

Tông Dã ngồi dậy, ánh mắt rơi xuống người cô.

Vốn dĩ anh ta đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa, sau khi điều chỉnh vị trí thì lập tức ngăn cản con lối ra duy nhất, đường đi quá hẹp không thể lách người rời khỏi.

Giản Tĩnh đứng yên, tỉnh bơ hỏi: “Còn có việc gì à?”

“Hơi không nỡ để em rời đi.” Nói xong, Tông Dã duỗi tay, lòng bàn tay áp lên sau gáy cô.

Tóc gáy cô lập tức dựng thẳng lên, bản năng của thân thể nhạy cảm hơn bộ não rất nhiều. Trong nháy mắt, Giản Tĩnh cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương khi đối mặt với chó ngao Tây Tạng lúc trước.

Cô sờ eo váy, nhưng son môi lại không có ở trong túi.

“Anh trộm đồ của tôi làm gì?” Cô hỏi.

Tay của anh ta lướt xuống dưới dọc theo xương sống, các đầu ngón tay di chuyển từng chút một giống như ***, nhưng cả hai đều biết đây là một cuộc lục soát cưỡng ép.

“Tôi không có hứng thú với loại đồ chơi nhỏ này, trả lại cho em đấy.” Tông Dã nắm eo cô: “Cởi giày.”

Giản Tĩnh nói: “Sàn nhà bẩn.”

Vệ sinh của khách sạn nhỏ bên cạnh bến tàu không dám khen tặng.

“Vậy tôi ‘mời’ em lên giường?” Anh ta dịu dàng thương lượng.

Giản Tĩnh liếc mắt, cởi giày, giẫm thẳng lên chân anh ta: “Lục soát đi.”

Tông Dã nhìn cô chằm chằm.

Giản Tĩnh không sợ hãi nhìn lại anh ta.

“Tôi biết không có ở trong giày.” Tông Dã cười.

Giày của cô là loại cũ, số đo vừa chân, nếu giấu đồ vật bên trong thì chắc chắn tư thế đi đường sẽ thay đổi.

“Rốt cuộc anh nghĩ tôi đang che giấu cái gì?” Giản Tĩnh tò mò hỏi.

“Không biết.” Anh ta nhìn đôi tất dệt kim của cô, sâu kín nói: “Tôi chỉ tin tưởng bảy triệu tệ của em không lãng phí vô ích.”

Giản Tĩnh ôm lấy cánh tay để giữ cân bằng, nghĩ thầm nếu anh lục soát ra được thì tôi gọi anh là ba.

Tông Dã soát người rất kỹ càng, có thể thấy bình thường làm mấy chuyện này rất nhiều lần.

Nhưng mà anh ta lại không tìm được cái gì cả.

“Hiện tại giao ra thì em có thể lấy lại tiền.” Anh ta nhắc nhở: “Nếu không tôi chỉ có thể tiếp tục.”

Khóe mặt Giản Tĩnh run rẩy, đây là đang nghi ngờ cô nhét thứ đó vào nơi kỳ lạ rồi hả? Cô lưu loát cảnh cáo: “Dám mò xuống dưới thì tự gánh lấy hậu quả.”

Tông Dã tỉnh rụi đáp: “Tôi có thể dùng cách khác, em cảm thấy thế nào?”

Cô không cần nghĩ ngợi đã nói: “Cút.”

Giản Tĩnh không sợ hãi, cô không nhận thấy bất kỳ sự ác ý nào, nửa tò mò nửa hờ hững dây dưa với anh ta. Tông Dã lại giống như băn khoăn cái gì, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: "Vậy thật đáng tiếc."

Anh ta cúi người nhặt giày lên, nhẹ nhàng phủi rồi đặt sang một bên: “Cần tôi mang vào cho em không?”

“Soát xong rồi?” Giản Tĩnh mang giày, mỉa mai: “Lúc này sẽ không ngăn cản tôi nữa đâu nhỉ.”

Tông Dã nói: “Tất nhiên rồi, chẳng qua trước đó, trả đồ lại cho tôi.”

Giản Tĩnh vô tội: “Cái gì?”

Anh ta cầm chặt cổ tay Giản Tĩnh, lấy ra một đồng tiền xu từ trong lòng bàn tay cô, bình tĩnh như không có việc gì nhét trở lại vào túi: “Không có tiền lẻ, không tiện ngồi xe buýt.”

“Vậy anh cũng trả thứ đó lại cho tôi.” Cô nói.

Tông Dã nhét son môi trở lại túi cô.

“Hừ.” Giản Tĩnh xách vali, chuẩn bị rời đi, sau lưng lại truyền tới giọng nói: “Đúng rồi.”

Anh ta đi đến sau lưng cô, dán miếng giấy định vị lên ngực cô: “Em quên thứ này.”

Giản Tĩnh: Người đàn ông này thật cáo già.

“Lần sau đừng sơ ý như vậy nữa nhé.” Anh ta cúi đầu, bờ môi dán sát vào tai cô, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Hẹn gặp lại, cô Thỏ.”

Cánh cửa ‘lạch cạch’ một tiếng, đóng sầm lại.

Tiếng bước chân dần đi xa.

Tông Dã rút điện thoại di động ra, gửi đi một danh sách.

Hồi lâu sau, có tin nhắn trả lời:

[Yamamoto Ken (biệt danh Dần Hổ): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

[Kim Joong Won (biệt danh Thần Long): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

[Hầu Kiến Quốc (biệt danh Thân Hầu): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

[Hứa Tâm Trân (biệt danh Vị Dương): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

[Adela Carter (biệt danh Tuất Cẩu), Robert Lee (biệt danh Ngọ Mã): Kiểm tra xong, hai người là tội phạm trộm cướp đồ cổ, đã bị cảnh sát bắt giữ.]

[Chan Jiahua (biệt danh Sửu Ngưu): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

[Mã Hải Sơn (biệt danh Hợi Trư): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

[Trịnh Thúy Phương (biệt danh Dậu Kê): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

[Giản Tĩnh (biệt danh Mão Thỏ): Kiểm tra xong, không có gì khác thường.]

*

Năm ngày sau, Bảo tàng Quốc gia.

Chín giờ sáng, người phụ trách đến văn phòng đúng giờ như thường lệ. Ông ấy theo thói quen pha một tách trà Phổ Nhĩ, bật máy tính lên, chuẩn bị xem tin tức buổi sáng.

Vừa mới ngồi xuống ghế, đột nhiên ông ấy cảm giác được có thứ gì dưới gầm bàn.

Cúi đầu nhìn xuống, đó là một thùng cát-tông được đóng gói chặt chẽ, bên trên viết dòng chữ ‘hàng quyên góp’.

Người phụ trách nhíu mày: Có rất nhiều nhà hảo tâm quyên góp đồ vật cho bảo tàng, nhưng rất ít người nhét vào bưu kiện gửi đến đây, xem ra không phải là vật gì quý giá.

Tuy nhiên, tấm lòng quyên góp cho quốc gia rất tốt. Ông ấy đặt tách trà xuống, cố hết sức bưng lên bàn, thầm nghĩ: Cái này đủ nặng đấy, hắn là một loại đồ dùng bằng đồng nào đó.

Mở giấy niêm phong, bên trong là một đống báo, sau khi lục lọi, huyết áp của ông cụ đột ngột tăng cao.

Cái này, cái này, cái này... Thật hay giả? Không phải bị hoa mắt đấy chứ??

Ông ấy vén góc áo, lau mạnh cặp kính lão rồi đeo lên lại nhìn kỹ.

Một bức tượng đồng đầu dê nằm trong đống báo, lặng lẽ toát ra vầng sáng lịch sử.

Sau một trăm năm lưu lạc, cuối cùng nó cũng trở về quê hương của mình.

Bình Luận (0)
Comment