Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 266 - Chương 267

Chương 267

[Tượng đầu dê bằng đồng - một trong số mười hai đầu đồng của Viên Minh Viên - bất ngờ xuất hiện trong văn phòng viện bảo tàng.]

[Viện bảo tàng quốc gia được một người giấu tên quyên tặng một trong những chiếc đầu đồng đã bị thất lạc trước đó của Viên Minh Viên.]

[Chào mừng về nhà! Hành trình trở về bí ẩn của chiếc đầu dê bằng đồng.]

Hầu hết tin tức gần đây đều xoay quanh sự việc này. Ngoại trừ cảm thấy vui mừng vì có thêm một cái đầu đồng quay về, mọi người đều rất tò mò chiếc đầu đồng xuất hiện ở viện bảo tàng bằng cách nào.

Nghe nói camera theo dõi trong viện bảo tàng không quay được cảnh ai cầm hộp giấy, thế mà cái đầu đồng lại xuất hiện trong văn phòng một cách bí ẩn khó đoán như thế.

Ai làm? Từ đâu ra? Vì sao người quyên tặng không muốn lộ mặt?

Đáp án rất đơn giản.

Giản Tĩnh làm, cô nhờ hệ thống mang đến, còn quyên tặng ẩn danh là vì không muốn gây xôn xao dư luận. Vì dẫu thế nào, đây cũng là thứ mà Tử Thử trả giá bằng mạng sống để đoạt lấy từ tay Thần Long, cô cũng chỉ tham gia thúc đẩy bước cuối mà thôi.

Nhưng tự sát để ăn cắp hiện vật trong viện bảo tàng, tuy về tình thì có thể tha thứ, nhưng cũng không đáng được khen ngợi.

Vì thế, cô dứt khoát không lộ mặt, tránh cho người ta lại nghi ngờ cô lấy được bằng cách nào.

Khi Giản Tĩnh rời thuyền, cô cũng không giấu thứ này trên người.

Chỉ e ngay cả Tông Dã cũng không ngờ tới, cô không lừa anh ta. Vào lúc đó, cái đầu đồng nằm ngay ngắn trong ngăn tủ đựng đồ.

Còn đưa trả đồ như thế nào, cô cũng không rõ lắm.

Hệ thống lấy mười điểm giá trị cống hiến đặc biệt, thần không biết quỷ không hay chuyển đồ đi. Cô cũng đã xem video theo dõi, nhưng không phát hiện manh mối nào.

Có lẽ đó là kĩ thuật nào đó vượt xa trình độ khoa học công nghệ của con người bây giờ ha, nghiên cứu sâu cũng vô ích thôi.

Sau khi xong việc, Giản Tĩnh nhẩm tính chi phí thu chi của mình.

Sau Tết, cô giúp Giang Bạch Diễm thoát khỏi nguy hiểm, được thưởng mười điểm giá trị dũng khí dám làm việc nghĩa. Sau đó, cô phá vụ án thừa kế, nhưng cũng chỉ nhận được mười điểm giá trị dũng khí dám làm việc nghĩa (hệ thống càng ngày càng bủn xỉn).

Vụ án giết người trong mật thất du thuyền là nhiệm vụ trị giá hai mươi điểm giá trị dũng khí, trả đầu đồng về viện bảo tàng kích phát nhiệm vụ phụ ẩn giấu, được thưởng hai mươi điểm giá trị cống hiến đặc biệt.

Thế cô đã chi tiêu những gì?

Ba tấm thẻ giám định dùng một lần, bay mười lăm điểm.

Vô hiệu hóa kĩ năng của Tông Dã, bay năm điểm.

Cộng thêm mười điểm phí vận chuyển đồ, thế là thu hoạch giảm một nửa.

Để ngừa Thần Long thắng kiện, bay luôn bảy triệu tệ.

Giản Tĩnh quyết định dừng lại một chút, dù sao cũng đang sửa nhà, đợi đến khi xong xuôi tất cả mọi chuyện, cô lại trù tính cũng chưa muộn. Mà chắc cũng chẳng bao lâu nữa, [Ác quỷ 3] sẽ được tung ra thị trường, đến lúc đó, cô lại có một khoản tiền nhuận bút mới rồi.

Song, ở hiền thì lại gặp lành.

Dậu Kê tặng cô một cặp đèn bàn thế kỷ mười chín, Vị Dương tặng cô một chiếc kính viễn vọng lỗi thời, Thân Hầu gửi cho cô một bức tranh, trong sáng ngoài tối đều nói là bồi thường cho lần xuất huyết này của cô, đồng thời nhờ cô gửi lòng biết ơn của mình cho người quyên tặng ẩn danh.

Quà không đắt đỏ lắm, Giản Tĩnh bèn nhận, sau đó kiên quyết giả ngu: "Tôi cũng không biết ai tìm được đâu."

Mọi người: "Ừ."

Ông Cổ còn thẳng thắn hơn, chuyển khoản luôn ba trăm nghìn tệ vào số tài khoản của cô, nói là phí ủy thác lần này.

Giản Tĩnh: "..." Hoàn toàn không ngờ tới.

Cô quyết định mời Khang Mộ Thành và Tư Anh Kiệt vừa về nước ăn cơm.

Tư Anh Kiệt vô cùng thương xót cô: "Tĩnh Tĩnh đáng thương, đã không kiếm được mấy đồng rồi còn phải mời bọn anh ăn cơm nữa. Lần sau tự em nấu đi ha."

Giản Tĩnh: Anh nằm mơ.

Cô mới phá hai vụ án, tích trữ hai lần 'Món ăn ngon chết đi được', cô bèn tạm thời xác định mục tiêu tích đủ ba lần, rồi làm một bữa tiệc lớn khao bản thân một bữa.

Ba món ăn, không đủ mời khách.

"Được rồi." Khang Mộ Thành lại hết mực nể mặt cô, anh cũng không quá soi mói chuyện ăn mặc: "Chẳng mấy khi Tĩnh Tĩnh vui thế."

Tư Anh Kiệt: "Vui gì đấy? Đi chơi lại gặp án giết người nào à?"

Giản Tĩnh nguýt anh ta một cái: "Phí ủy thác đấy, em cảm thấy sau này em có thể mở rộng nghề phụ một chút."

"Thế chắc chắn phải nhiều tài nguyên lắm này." Tư Anh Kiệt nói.

Cô: "Giờ anh đang chúc mừng hay nguyền rủa em đấy?"

"Đương nhiên là chúc em may mắn rồi." Tư Anh Kiệt bùi ngùi: "Thế giới này có bao giờ yên bình đâu, mưu sát, báo thù, đánh úp, cưỡng gian... Nhiều người khóc, ít người cười, em lại có thể nhận được một ít phí bồi thường thiệt hại tinh thần từ những chuyện xui xẻo đó, âu cũng coi như là trong họa có tí phước rồi đấy."

Giản Tĩnh bỗng chốc ngạc nhiên, không ngờ anh ta có thể nói ra lời nói có triết lý như thế.

Cô lấy làm tò mò: "Anh với Leo đi trượt tuyết suôn sẻ cả chứ?"

"Suýt chút thì gặp tuyết lở đây." Tư Anh Kiệt nói: "May mà hôm đó anh lại lười, dậy muộn ba tiếng, vừa mới ra cửa đã bị gọi về."

"Chim cánh cụt thì sao?"

Anh ta cười ha ha: "Anh mang gấu bông chim cánh cụt về cho em đấy, lát nữa mang đến nhà em nha."

Giản Tĩnh: "...Em không cần gấu bông."

"Không được buôn bán chim cánh cụt sống." Anh ta đen mặt: "Hơn nữa Mộ Thành bảo em thích thú nhồi bông lắm mà?"

Giản Tĩnh: "???" Tự nhiên bị đồn xấu là thế nào.

Khang Mộ Thành: "Anh chưa nói thế bao giờ."

Giản Tĩnh trợn mắt nhìn.

Tư Anh Kiệt cười ha ha, còn trêu cô: "Đúng rồi, anh chàng đẹp trai hôm đó em gửi sao rồi?"

"Ai cơ?" Giản Tĩnh nghĩ lại mới nhớ ra: "Anh ta à..."

Cô muốn nói lại thôi, Khang Mộ Thành và Tư Anh Kiệt nhìn nhau.

Khang Mộ Thành nhìn anh ta với vẻ trách cứ: ‘Cậu đang làm gì đấy?’

Tư Anh Kiệt đúng lý hợp tình: ‘Quan tâm bạn nhỏ một chút chứ sao.’

"Miệng cọp gan thỏ." Giản Tĩnh tìm được một từ hình dung uyển chuyển: "Chỉ để ngắm thôi."

Tư Anh Kiệt: "Gì? Thế là chấm hết rồi à?"

"Chấm hết gì cơ, tử hình á? Chắc là không đâu." Giản Tĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như anh ta không phải người nước mình, có lẽ sẽ bị đưa về nước xét xử, ngồi tù mấy năm chăng? Em không rõ luật bên nước ngoài đâu."

Tư Anh Kiệt càng sốc, mãi một lúc lâu sau mới hỏi: "Em tống người ta vào tù rồi đấy hả?"

"Cả bạn gái của anh ta nữa."

Tư Anh Kiệt: "..."

Thời gian nói chuyện phiếm trôi qua là đến thời gian làm việc. Đúng vậy, Khang Mộ Thành đã bắt đầu trao đổi với Giản Tĩnh về việc xuất bản [Ác ma 3] rồi.

"Có kết quả thẩm tra lần hai rồi đấy, có chỗ miêu tả bạo lực quá, em về sửa lại đi." Anh nói: "Tốt nhất đến tầm tháng năm là chúng ta mở bán sách. À mà, anh tìm được phiên dịch viên, cho bắt đầu phiên dịch đồng bộ luôn rồi đấy. Em có thể tâm sự với anh ấy xem có chỗ nào cần sửa không."

Giản Tĩnh: "...À."

*

Cuối tháng tư, [Ác quỷ 3] nhập xưởng in ấn, Giản Tĩnh nhận được sách mẫu trước, đăng lên Weibo báo trước.

Sau đó, cô bắt đầu làm công việc vô cùng đau khổ với mọi tác giả: Ký tên.

Mười nghìn chữ ký.

Giản Tĩnh: Giết tôi đi.

Một xấp giấy ký tên siêu siêu dày chất đống trong nhà, cao như một ngọn núi nhỏ. Khang Mộ Thành đưa tới một hộp bút dùng để ký tên, bảo cô cứ từ từ mà kí, dù thế nào thì đến tháng năm cũng phải nộp đủ.

Cô không thể không ngồi nhà múa bút thành văn. Cô ký quá nhiều chữ, ký đến nỗi hoàn toàn không biết hai chữ 'Giản Tĩnh' viết thế nào, trông chữ y như gà bới.

Hoa mắt chóng mặt mấy ngày, nhờ có nghị lực hơn người mà cô mới hoàn thành công việc.

Xưởng in chỉ chờ cô giao hàng, vừa nhận được giấy ký tên là họ lập tức bắt đầu đóng sách cán mỏng. Với độ nổi tiếng hiện giờ của cô, tuyến sản xuất của xưởng in hầu hết chỉ để phục vụ cho [Bác sĩ ác quỷ 3].

Công nhân tăng ca làm thêm giờ, làm việc thâu đêm, còn bị đề phòng nghiêm ngặt tử thủ, tránh tình trạng để lộ nội dung trước khi mở bán sách.

Sau khi hoàn thành in ấn, sách mới thật sự bắt đầu hành trình, chúng nó sẽ được đưa đến tiệm sách khắp cả nước hoặc bị tống vào kho, chờ đợi được lên kệ.

Trước đó, họ đã triển khai nhiều hoạt động để tăng độ nóng trên mạng.

Quay trúng thưởng, tặng quà, bán trước... Bận tối mày tối mặt.

Giản Tĩnh ở nhà ngồi điều hòa.

Nói ra thì cũng thật khó tin, mới đầu tháng năm đã phải bật điều hòa, không biết vì sao chỉ thoáng cái mà nhiệt độ không khí đã lên đến ba mươi độ thế này, nóng nực làm người ta quáng cả mắt, cứ như chớp mắt một cái đã là giữa hè.

Vì thế, toàn bộ quần áo mùa xuân đều bị loại bỏ, tủ quần áo chuyển sang quần áo mùa hè mới ra trong mùa.

Ngày mùng mười tháng năm, [Bác sĩ ác quỷ 3] lên sàn.

*

Năm nay, Giai Tuệ là sinh viên năm tư, kể từ năm hai, sau khi sập hố [Bác sĩ ác quỷ], cô ấy đã trở thành người hâm mộ trung thành của Giản Tĩnh. Lần nào cô ra sách mới là cô ấy đều mua tất.

Tuy nhiệm vụ thực tập hôm nay rất nặng nề, nhưng vào giờ nghỉ trưa, cô ấy vẫn dành ra một chút thời gian đến hiệu sách gần công ty tranh mua một quyển [Bác sĩ ác quỷ 3].

Mở trang bìa trong ra, cô ấy không dằn lòng được, hoan hô một tiếng: "Lấy trúng bản có chữ ký rồi! Hên ghê!"

Cô ấy vui mừng phấn khởi lật sách ra, bỗng chốc nhận ra sự khác thường, lầm bẩm làu bàu: "Sách lần này khác thật, đảo ngược thứ tự đọc trước sau phải không nhỉ? Thú vị đấy."

Vốn chỉ cảm thấy hứng thú sáu mươi phần trăm, nhưng sau khi thấy sách mới ra được in ấn đặc biệt thế này, cô ấy bỗng chốc hào hứng hẳn lên.

Cô ấy vội vàng dành ra một chút thời gian làm việc, đọc nhanh câu chuyện đầu tiên của ác quỷ.

Vẫn hương vị quen thuộc đó, vẫn là tình tiết vượt tiêu chuẩn đó.

Giai Tuệ không vui mừng ngạc nhiên lắm, cũng không thất vọng. Cô ấy chỉ cảm thấy tò mò, chuyện của thợ săn phản diện sẽ như thế nào nhỉ?

Cô ấy muốn tan làm sớm một chút, đêm nay nhất định phải đọc hết quyển sách này mới được, nếu không lại không ngủ được mất.

--

Dật Văn - một chàng trai suốt ngày ru rú trong nhà - năm nay hai mươi tám tuổi, hơn nữa còn là công nhân nghèo. Bình thường, sở thích lớn nhất của anh ta là mua truyện tranh và mô hình lắp ráp. Đến nay, sở thích này vẫn chưa thay đổi.

Điều thay đổi duy nhất chính là: anh ta đã có bạn gái rồi.

Bạn gái là người hâm mộ truyện Giản Tĩnh viết, hai người quen nhau trên diễn đàn, sau đó bắt đầu gặp mặt, yêu đương, tình cảm ổn định, nhưng họ vẫn chưa có ý định kết hôn.

Bây giờ, hai người chuyển đến ở cùng nhau, họ còn nuôi một con mèo, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.

Hôm nay, vừa tan làm, Dật Văn đã ngồi liệt xuống ghế sofa: "Chết đói mất, bao giờ người ta mới giao cơm tối thế?" Anh ta và bạn gái đều bận bịu, gần như không nấu cơm, chỉ đành dựa vào đồ ăn mua ngoài để sống tiếp.

"A!" Bạn gái ngẩng phắt đầu lên: "Em quên đặt đồ ăn rồi."

Dật Văn nhức đầu: "Em đọc cái gì đấy? Ồ, [Ác quỷ 3] mở bán rồi hả?"

"Ừ ừ, anh gọi đồ đi, em phải đọc hết truyện này đã." Bạn gái vùi đầu đọc tiếp: "Tình tiết lần này thú vị lắm này."

Dật Văn: "Anh đọc với."

"Em đọc xong sẽ đưa cho anh, à đúng rồi, em bắt đầu đọc từ ác quỷ, thế thì anh bắt đầu đọc từ thợ săn nhé." Bạn gái phân công rõ ràng: "Thế là chúng ta có thể thảo luận chi tiết với nhau đó."

Dật Văn lẩm bẩm: "Cố làm ra vẻ huyền bí."

Nhưng sau bữa cơm tối, anh ta vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, bắt đầu đọc từ phần sau.

Trời tối dần, nhà nhà sáng đèn.

Một quyển sách, một câu chuyện chính là niềm an ủi tốt nhất dành cho mọi người sau một ngày mỏi mệt.

--

Năm nay, chú Bình - người truyền cảm hứng về sách có tích xanh sở hữu một triệu người theo dõi trên Weibo - dẫn vợ và con ra nước ngoài du lịch.

Đi đúng vào tuần lễ vàng du lịch đúng là một việc mệt mỏi. Vất vả lắm mới về được đến nhà, anh ta nằm phịch trên giường, mấy ngày liền vẫn không thể động đậy.

Vợ hỏi thăm: "Hôm nay anh đã viết bản thảo chưa đấy? Đừng lười biếng, toàn bộ chi phí phát sinh khi đi học của con gái nhà mình đều trông cậy vào anh đó."

"Viết rồi." Chú Bình nằm đơ vài ngày, thanh máu đã hồi phục trăm phần trăm. Anh ta ngồi lên chiếc ghế dựa thân thuộc, bật đèn lên: "Mấy hôm nay anh nghỉ ngơi để đọc kỹ sách mới của Giản Tĩnh đấy."

Vợ anh ta không thích đọc truyện, chỉ mê xem phim, nhưng cô ta vẫn nhớ cái tên này: "Có phải đó là tác giả của bộ [Hoa hồng hoàng kim] không? Bộ truyện lần này cũng viết về tình yêu à?"

"Trinh thám." Chú Bình mở cuốn [Bác sĩ ác quỷ 3] mới tinh, xem tổng thể chất lượng giấy, mạ vàng, cách đóng sách và gram giấy trước, âm thầm gật đầu.

Không hổ là tác giả hàng đầu của Kim Ô, chất lượng sách thật của Giản Tĩnh vẫn luôn đạt tiêu chuẩn cao. Năm nay đóng sách theo cách khác cũng không có lỗi gì, trên trang sách còn có hoa văn thiết kế.

Khi lật sang trang, trang giấy khép mở loạt xoạt, tiếng rất dễ nghe.

Bên ngoài đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Chú Bình mở sách ra, trang bìa trong có dòng lời tặng. Với những người truyền cảm hứng trong lĩnh vực sách báo như anh ta, nhà xuất bản sẽ gửi thư riêng cho bọn họ đọc và nhận xét, ngoài ra còn có chữ kí đặc biệt.

Câu chuyện bắt đầu.

Vẻ mặt của anh ta dần thay đổi từ chờ mong đến nghiêm túc, dần dần tập trung, bắt đầu suy ngẫm. Anh ta đọc từ từ, thi thoảng còn lẩm bẩm lầu bầu ‘Thì ra là thế’, ‘Tôi bảo đã nghe ở đâu rồi mà’, ‘Khá thú vị đấy’.

Vợ không làm phiền anh ta, tự chơi game của mình.

Đến mười một giờ, cô ta chuẩn bị lên giường ngủ, nhìn thoáng qua phòng làm việc, hỏi: "Không thì đợi đến mai lại đọc tiếp nha anh?"

"Đêm nay anh phải thâu đêm mới được." Anh ta trả lời mà không quay đầu lại.

Vợ cũng lấy làm tò mò: "Đọc cuốn thế cơ à?"

"Rất đáng để anh viết một bài bình luận đấy." Chú Bình châm điếu thuốc, mở sổ ghi chép ra: "Em ngủ đi, cứ mặc kệ anh."

"Chú ý sức khỏe."

"Đã biết."

Vợ ra khỏi cửa, phòng làm việc khôi phục sự tĩnh lặng.

Chú Bình đứng cạnh cửa sổ, sau khi hút hết một điếu thuốc, đầu óc quay cuồng vì tình tiết truyện mới dần dần bình tĩnh lại. Anh ta ngồi trước máy tính, gõ bàn phím, viết tiêu đề bản thảo mới lên máy.

Bình Luận (0)
Comment