Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 268

Chương 268

[Tăng trải nghiệm tiệc trinh thám mạnh mẽ táo bạo là hành động liều lĩnh hay thủ đoạn trục lợi? Bình luận về bác sĩ ác quỷ 3]

‘Đọc hết truyện, cảm giác đầu tiên của chú Bình là kinh ngạc, song, ngoài vô cùng ngạc nhiên, tôi lại cảm thấy hơi lo lắng: Chắc chắn Giản Tĩnh đã mạo hiểm khi chọn cách tự thuật như thế. Tuy trải nghiệm của độc giả đã được nâng lên trên diện rộng nhưng với thể loại trinh thám, tác giả có ý định trục lợi khi làm vậy hay không vẫn còn cần suy xét...

May thay, tình tiết của bác sĩ ác quỷ 3 rất chặt chẽ, hai câu chuyện phối hợp trước sau đều vô cùng chặt chẽ, vượt trên tiêu chuẩn, khiến người ta chưa thể kết luận cô ấy hết thời, dựa vào mánh khóe để thu hút sự chú ý của công chúng...

Quy tắc cũ, không tiết lộ tình tiết trong truyện trinh thám, tôi chỉ có thể giới thiệu sơ qua với mọi người. Tôi chấm hai câu chuyện trước và sau bảy điểm, còn chuyện thứ ba rất khó đánh giá. Dựa trên trải nghiệm cá nhân, với cảm giác bừng tỉnh ngộ ra khi đọc kết cục, tôi có thể chấm tám điểm, nhưng nếu đánh giá theo âm mưu trinh thám thì câu chuyện này vẫn chưa đủ để người ta cảm thấy trầm trồ, đập bàn ngợi khen.

Đây là điều thiếu sót duy nhất của câu chuyện này, nhưng nói đi cũng phải nói lại. Từ khi thể loại trinh thám phát triển tới giờ, chưa có mưu kế nào chưa được viết ra cả, có thể viết tình tiết vụ án chặt chẽ, liền mạch thế này đã đạt tiêu chuẩn rồi.

... Ưu điểm của Giản Tĩnh nằm ở chỗ tính trần thuật và tính trinh thám trong truyện của cô ấy đều rất cao, hai thứ bổ sung cho nhau, giúp người đọc cảm thấy thích thú. Có thể nói là hành văn liền mạch lưu loát, xuyên suốt bộ truyện không có chỗ nào làm người ta tụt hứng.

Viết đến đây, người viết đột nhiên phát hiện một bí mật: tuy cuối truyện, hung thủ vẫn chưa bị vạch trần danh tính, nhưng thật ra bộ truyện đã nói cho chúng ta cái tên của hung thủ từ lâu rồi. Cho dù là độc giả không thích động não cũng có thể tìm được đáp án. Song, chẳng mấy khi có bộ trinh thám nào có tính tương tác mạnh thế này, không tự suy diễn một phen thì quá là đáng tiếc...

Thấm thoát đã viết được ba nghìn chữ rồi, tôi xin tổng kết lại một câu: Tổng hợp lại, tôi chấm 8.9 điểm, so ra thì không được nghệ thuật như [Đứa trẻ chơi trốn tìm] và [Hoa hồng hoàng kim]. Nhưng xét từ tổng thể truyện, đây là một bộ truyện đáng đọc, lọt top sách bán chạy trong năm cũng không phải là vấn đề.’

Bản thân chú Bình là thạc sĩ chuyên ngành tiếng Trung, tri thức tu dưỡng cao, lại từng làm việc ở tòa soạn báo, lời văn ngay thẳng cụ thể, nhưng vẫn đảm bảo đủ tính thẩm mỹ và năng lực biểu đạt, bởi vậy anh ta được rất nhiều người hâm mộ tin tưởng và yêu thích.

Nhận xét của anh ta dành cho Giản Tĩnh cũng vẫn luôn khá công bằng khách quan. Tuy anh ta thừa nhận truyện cô viết hay, nhưng vẫn chỉ ra loạt truyện [Bác sĩ ác quỷ] không có đủ tính nghệ thuật như [Đứa trẻ chơi trốn tìm] và [Hoa hồng hoàng kim].

Nói tóm lại, là sách bán chạy vô cùng điển hình.

Mà trên thực tế, mánh khóe của cô trong năm nay cũng không mới mẻ độc đáo gì, người xưa đã chơi chán rồi. Thế nhưng, phải là người vô cùng tự tin mới dám giở mánh khóe này.

Nếu bản thân câu chuyện đã dở thì cô sẽ bị chỉ trích là trục lợi. Chỉ khi bản thân câu chuyện đủ chặt chữ thì mới có thể nâng cao trải nghiệm của độc giả.

Sự thật chứng minh: Giản Tĩnh vẫn phát huy vô cùng ổn định.

Các độc giả có phản ứng tốt với sáng tạo ngoài dự tính của cô. Tất cả đều cho rằng sự sáng tạo đó đã làm tăng cảm giác trải nghiệm, cảm giác như hai câu chuyện đều tiến hành song song với nhau, phối hợp chặt chẽ với cốt truyện.

Diễn đàn mọt sách bắt đầu xuất hiện bài đăng nhờ giúp đỡ như thế này.

‘Xin hỏi! [Ác quỷ 3] bắt đầu đọc từ đầu hay từ cuối?’

Bình luận

Người bình luận đầu tiên: ‘Đề nghị bắt đầu đọc từ giữa’

Người bình luận thứ hai: ‘Ông anh số một nói chuẩn đét, thời gian của câu chuyện thứ ba mới là sớm nhất.’

Người bình luận thứ ba: ‘Ông đừng nghe họ, đọc song song cả ba mới đúng!’

Người bình luận thứ tư: ‘Thật ra đều như nhau cả, không khác gì.’

Người bình luận thứ năm: ‘Muốn đọc từ trước cũng được, từ sau cũng được, đọc từ giữa cũng vẫn được nhá.’

...

Còn có cả bài đăng như thế này.

‘Mấy bác đọc xong [Ac quỷ 3] rồi đâu, chúng ta bàn về bí ẩn của truyện đê.’

Người đăng: Báo động trước sẽ tiết lộ tình tiết, ai đọc xong hay nói, chưa đọc tôi mạnh mẽ yêu cầu click vào dấu X.

... Xin mời quý vị lỡ tay bấm vào rời đi...

... Giờ vẫn còn kịp đấy...

Được rồi tôi hỏi này, bí ẩn cuối cùng có phải hoa văn trên trang sách không đấy?

Người bình luận đầu tiên: ‘Đúng thế, bôi đen mấy hoa văn hai vụ án trước sau là có thể nhìn thấy hung thủ.’

Người bình luận thứ hai: ‘Mật mã này được thiết kế hay ho phết, tiếc là bôi xong sẽ để lộ tình tiết huhu.’

Người bình luận thứ ba: ‘Còn có cách này nữa, bác nhìn hoa văn trên mặt bìa dưới ánh nắng cũng sẽ có bất ngờ đấy.’

Người bình luận thứ tư: ‘Sách lần này tinh tế quá, cô Giản càng ngày càng nổi!’

Lượng tiêu thụ của [Ác quỷ 3] vô cùng ổn định, danh tiếng cũng vững vàng, mọi thứ đều như là lẽ đương nhiên.

Tổng giám đốc Đào của Thần Tinh ghen ghét, đau đớn chúc mừng Khang Mộ Thành, những người cùng nghề khác thì gửi lời chúc mừng đến Giản Tĩnh.

Cô dành ra một chút thời gian xử lý những chuyện giao du lễ nghĩa rườm rà nhưng không thể thiếu đó, cũng không quên gửi tặng sách kèm chữ ký cho thầy cô giáo và bạn học.

Trong đó còn có Quý Vân Vân.

Khi Giản Tĩnh gửi tin nhắn Wechat, hỏi cô ấy khi nào tiện lấy, hay để cô đưa cho Quý Phong, nhờ anh gửi lại?

Kết quả Quý Vân Vân lập tức nhắn lại, bảo mai là chủ nhật, trường học cho nghỉ, hỏi cô có thể ra ngoài uống cà phê không.

Giản Tĩnh bỗng chốc nghi ngờ.

Quý Vân Vân là người hâm mộ trung thành của cô, nhưng cũng là một cô gái rất biết chừng mực, chưa từng đưa ra yêu cầu khiến người ta khó xử nào. Vì dù sao thì hai người cũng chẳng thân quen cho lắm.

Hoàn toàn khác với anh trai cô ấy.

Cô nghĩ ngợi, trả lời: ‘Oke, lúc nào đấy?’

Quý Vân Vân: ‘Khi nào chị rảnh thì chọn lúc đó là được, em và bạn học của em đều không bận gì ạ.’

Rất nhanh sau đó, cô ấy lại hỏi: ‘Em có thể dẫn cả bạn em đi cùng được không? Nếu không tiện thì một mình em đến thôi, làm phiền chị quá.’

Giản Tĩnh: ‘Không sao đâu, thế thì một giờ chiều nhé?’

Quý Vân Vân: ‘Ôm ấp.jpg’

Hôm sau, khi Giản Tĩnh mang vài quyển sách có kèm chữ ký đến nơi hẹn thì cô phát hiện Quý Vân Vân và bạn học của cô ấy đã chờ ở đó rồi.

Thoạt trông người bạn học kia có vẻ rất quen mắt, hình như là cô bé Tiêu Tiêu cùng chạy trối chết trong vụ hỏa hoạn trước đó. Hai cô gái ngồi trong góc, mỗi người gọi một cốc cà phê, nhìn lượng cà phê còn dư thì chắc đã đến được một lúc rồi.

Mà lạ là hai người đều mặt nhăn mày nhó, hoàn toàn không có tinh thần hoạt bát gì.

"Chào buổi chiều." Giản Tĩnh chào hỏi: "Em là Tiêu Tiêu phải không? Lâu rồi không gặp."

Tiêu Tiêu hơi khẩn trương: "Chào cô Giản ạ, chị vẫn còn nhớ em à?"

"Đương nhiên, chúng ta cùng nhau sống sót mà." Cô cười ngồi xuống, gọi Flat White, kem ly và một vài món ăn nhẹ, rồi đưa hai quyển sách mới tinh cho hai cô gái: "Thi xong rồi hãy đọc nhé."

Quý Vân Vân nghiêm túc nói lời cảm ơn, muốn nói lại thôi.

Giản Tĩnh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Hai đứa gặp phải chuyện gì à?"

Cô ấy khó xử gật gật đầu, lại không biết phải nói từ đâu.

"Nếu không ngại thì có thể kể với chị." Giản Tĩnh nói: "Chị sẽ giữ bí mật với anh trai em."

Quý Vân Vân gãi gãi đầu, như đã hạ quyết tâm: "Em đang nghi ngờ Miêu Đồng lớp bọn em không tự sát."

Giản Tĩnh khẽ ‘a’ một tiếng, nói: "Em nói cụ thể hơn xem nào."

"Miêu Đồng là lớp phó lớp bọn em, tính tình rất tốt, thành tích cũng siêu cao. Bọn em vẫn luôn nói cậu ấy sẽ được trường cử đi học, nhưng mà..." Giọng Quý Vân Vân bỗng nhiên trầm xuống: "Cậu ấy nhảy lầu rồi."

"Nói tiếp."

"Vào lúc đó, lớp bọn em đang học thể dục. Ặc, tiết thể dục ở cấp ba đều là tiết tự học, nhưng bắt đầu từ tháng tư, các thầy cô bắt đầu khuyến khích chúng em đi ra ngoài tản bộ, thả lỏng tinh thần một chút, đừng ngồi ì trong phòng học. Vậy nên, lúc đó có bạn ở lại trong phòng học, cũng có bạn không có mặt trong lớp."

Đừng tưởng Quý Vân Vân đọc nhiều trinh thám như thế, đến khi thật sự đến lượt mình phải giảng giải thì lời nói của cô ấy vẫn hơi vụng về. Cô ấy càng muốn kể tỉ mỉ thì càng nói năng lộn xộn.

''Miêu Đồng đến tòa nhà thực nghiệm, sau đó nhảy xuống từ tầng cao nhất. Lúc đó, em... em đang đánh cầu lông ở sân thể dục ngay phía sau tòa nhà thực nghiệm."

Quý Vân Vân khựng lại một chút, nói với vẻ gian nan: "Em đã thấy cậu ấy rơi xuống."

Tiêu Tiêu ôm lấy cánh tay cô bạn, nói: "Chúng em lập tức đi gọi giáo viên, lúc đó chúng em cũng không biết là Miêu Đồng, sau đó mới biết là cậu ấy..."

"Cảnh sát tới đó chưa?" Giản Tĩnh hỏi.

Quý Vân Vân gật đầu: "Cảnh sát đã điều tra một chút, họ tìm thấy di thư, cộng thêm thành tích của cậu ấy không tốt lắm. Có lẽ quá áp lực, vậy nên mới tự sát."

Giản Tĩnh chậm rãi gật gật đầu, lại hỏi: "Vì sao em cho rằng em ấy không tự sát?"

"Vì dạo này có mấy chuyện là lạ." Tiêu Tiêu nói: "Trong phòng ngủ của bọn em có cô bạn trở nên thần hồn nát thần tính. Em cũng không biết phải nói thế nào… Ừm, cậu ấy hơi nhạy cảm."

Cô gái cắn môi, miêu tả với vẻ nghi ngờ: "Khuya khoắt, cậu ấy không ngủ được, rồi đứng trên sân thượng, trông có vẻ như muốn nhảy xuống. Đúng lúc bạn cùng phòng xuống giường đi vệ sinh thấy thế suýt ngã xuống. Nhưng đến lúc bọn em hỏi cậu ấy thì cậu ấy cứ nói là hóng gió. Còn nữa, lúc đi trên đường, cậu ấy rất hay quay đầu lại, nói là có người gọi cậu ấy, chúng em bảo không có ai thì cậu ấy nói có, bảo đó là giọng của Miêu Đồng."

"Các em nghi ngờ cô bạn đó có tật giật mình à?" Giản Tĩnh hỏi.

Tiêu Tiêu và Quý Vân Vân liếc nhau, rồi gật đầu: "Trước kia quan hệ giữa cậu ấy và Miêu Đồng không tốt, cũng xem như có chút manh mối ạ."

"Tớ cảm thấy lớp trưởng cũng có hiềm nghi.'' Quý Vân Vân dần dần nhập vai thám tử: "Cậu ta và Miêu Đồng là đối thủ cạnh tranh, hai người đều có khả năng được trường cử đi học. Nhưng kể từ lúc khai giảng học kỳ này, thành tích của Miêu Đồng đã không còn quá ổn định, chắc chắn cậu ấy đã yêu đương rồi."

Giản Tĩnh ăn kem ly xong, nói: "Yêu đương với ai cơ?"

"Lớp trưởng." Quý Vân Vân sôi sục lòng hận thù: "Có thể đây là âm mưu của cậu ta."

"Những lời em nói đều mới là động cơ thôi." Giản Tĩnh lau tay, hỏi: "Điểm đáng ngờ thật sự nằm ở đâu? Hay là em không có chứng cứ?"

Quý Vân Vân lấy sổ ghi chép trong balo ra, mở sổ: "Miêu Đồng nhảy lầu vào buổi chiều thứ tư ngày bốn tháng năm, tiết thứ hai. Em đã hỏi mấy người bạn thân với Miêu Đồng rồi, các cậu ấy đều bảo tuy gần đây cảm xúc của Miêu Đồng hơi sa sút, nhưng trông không giống như đang luẩn quẩn trong lòng. Còn từng nói với các cậu ấy là cô ấy muốn đi học đại học."

Tiêu Tiêu bổ sung: "Bạn cùng phòng ngủ của cậu ấy nói với em là Miêu Đồng thích một ngôi sao ca nhạc lắm, thi đại học xong cậu ấy còn định tham gia concert của ngôi sao đó nữa cơ."

"Bạn cùng phòng của cậu ấy nói vào giờ nghỉ trưa, Miêu Đồng còn đang làm bài tập toán. Ai lại làm bài tập trước khi tự sát chứ? Còn là bài tập toán nữa!!"

"Trước khi đến giờ thể dục, cô ấy còn nói với bọn em loại sữa chua mới ra ngon lắm, đề cử bọn em uống thử."

"Hơn nữa, dù cậu ấy muốn nhảy lầu thì cũng không cần phải đến phòng thí nghiệm chứ? Nơi đó xa lắm."

"Năm kia có một đàn anh nhảy lầu, nhưng ảnh nhảy từ tòa nhà dạy học cơ."

Hai nữ sinh mồm năm miệng mười nói một đống ‘điểm đáng ngờ’, có lời có lý, có lời tàm tạm.

Giản Tĩnh ngẫm lại, hỏi Quý Vân Vân: "Anh trai em điều tra việc này tiện hơn chị nhiều đó, em đã nói với anh ấy chưa?"

"Thể nào anh ấy chẳng nói anh mặc kệ!" Quý Vân Vân hô hoán, tỏ vẻ kháng cự: "Sau đó lại bảo em ôn tập chăm chỉ, đừng phân tâm làm gì! Nhưng mà sao lại không phân tâm cho được? Người mà em ngày nào cũng gặp bỗng dưng qua đời, ai mà bỏ qua được chứ?"

Nghe xong lời này, Giản Tĩnh lập tức ý thức được rằng: Cô phải nhận lời ‘ủy thác’ này thôi.

Còn chưa đến một tháng nữa là thi đại học, nếu vẫn luôn để cảm xúc nghi ngờ này chiếm giữ đầu óc thì hai cô gái trẻ sẽ không thể tập trung thi thố gì được.

Cô hỏi: "Em muốn chị làm như thế nào?"

Quý Vân Vân mong ngóng hỏi: "Chị có thể điều tra vụ án này giúp bọn em không?"

"Được chứ." Giản Tĩnh nói rõ với cô ấy: "Nhưng chị không tiện tìm thầy cô hay học sinh để hỏi khẩu cung đâu."

Trường học khép kín không chào đón người ngoài, không miễn bàn đến vụ việc tự sát gần như bị xem là bê bối thế này, chỉ e phía nhà trường sẽ không đồng ý để cô điều tra.

Quý Vân Vân hiểu ra, mặt mày suy sụp: "Phải nói với anh em ạ?"

"Yên tâm, chị sẽ nói với anh ấy, em cứ xem như không biết gì cả." Giản Tĩnh lấy sổ ghi chép của cô ấy: "Chuyện này cứ giao cho chị, các em..."

Còn chưa đến một tháng nữa là thi đại học, mất tập trung như thế là không tốt. Nhưng mà cô không thể nói thẳng như thế, làm vậy chỉ khiến các cô bé đang trong tuổi thanh xuân càng phản cảm.

Cô ngẫm nghĩ lại, giả vờ nghiêm túc dặn dò: "Cố gắng ôn tập, tập trung cho kì thi, không được để cho bất cứ người nào phát hiện các em khác thường. Chỉ khi hung thủ cho rằng vụ án này đã được kết luận là tự sát thì kẻ đó mới để lộ sơ hở."

Quý Vân Vân thật sự mắc mưu, cô ấy tỏ ra vừa kích động vừa cố kìm nén: "Không thành vấn đề."

Tiêu Tiêu cũng gật đầu.

"Thế mới đúng chứ, các cộng sự Watson." Giản Tĩnh mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment