Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 268 - Chương 269

Chương 269

Trời đất rộng lớn, lớn nhất là học sinh cuối cấp.

Vừa mới tách ra, Giản Tĩnh và Quý Vân Vân đã lập tức gọi điện thoại gọi Quý Phong tới.

Ở đầu dây bên kia phát ra giọng nói vô cùng nam tính: “Chúng ta phải dốc hết sức… Duy trì pháp luật và trật tự…” Có lẽ đây không phải bài giảng hay một khóa đào tạo nào.

Giọng của Quý Phong rất trầm, giống như một tên trộm: “Đang họp, có việc gì vậy?”

Giản Tĩnh nói rõ ngọn ngành.

“Mẹ nó!” Anh chửi tục: “Phát định vị đi, tôi tới ngay.”

Tới ngay trong nửa giờ, nếu xét theo cách làm việc thường ngày của anh, điều này được xem là hiệu suất xưa nay chưa từng có.

“Cái quái gì vậy?” Quý Phong vừa ngồi xuống đã bắt đầu phàn nàn: “Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, con bé đang nghĩ cái gì thế?”

“Em ấy biết anh sẽ nói như vậy nên thà tự mình điều tra còn hơn nhờ anh giúp đỡ.” Giản Tĩnh cầm ly cà phê đá, chậm rì rì mắng anh: “Bị em gái đối xử như thế, chậc chậc chậc.”

Quý Phong trợn mắt, bình tĩnh lại: “Vụ án gì?”

“Nếu anh bận thì giúp tôi gọi điện thoại là được.” Giản Tĩnh cố ý nói: “Tôi có thể tự điều tra.”

Quý Phong không trả lời mà hỏi thẳng: "Cô có nghĩ rằng đây là một vụ mưu sát không?"

"Không hẳn, nhưng nếu chúng ta không điều tra thì chắc chắn em ấy không yên lòng. Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra, không thể để em ấy tiếp tục nghĩ về nó được." Giản Tĩnh nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Anh tới không? Không thì cho tôi mượn hồ sơ xem một chút."

“Vô ích thôi.” Câu trả lời của Quý Phong không ngoài dự đoán: “Ngày mai đi học, tôi tới đón cô.”

“Tôi không muốn đi cùng anh.” Giản Tĩnh từ chối: “Tôi tự có cách.”

Quý Phong nhìn cô: "Ý của cô là gì?"

“Không nói cho anh biết.”

Hôm sau, thứ hai.

Không có chuyện gì xảy ra.

Không khí của lớp 12 (5) vẫn ngột ngạt như mọi khi.

Quý Vân Vân ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ trống ở hàng thứ ba. Đó là chỗ ngồi của Miêu Đồng. Bàn của cô ấy trống không, những cuốn sách thường đầy ghi chú, chất đống như núi bài kiểm tra và văn phòng phẩm đầy màu sắc đã biến mất.

Nhưng dưới tình huống tất cả các bàn trong lớp học đều chật ních, những chỗ trống như vậy sẽ vô cùng gây chú ý.

Quý Vân Vân tin rằng cô không phải là người duy nhất nhìn chằm chằm vào chiếc bàn đó.

Giống như không phải chỉ có mình cô nghi ngờ về cái chết của Miêu Đồng.

Cô vô thức ấn vào nút của bút lông khiến nó phát ra tiếng tạch tạch tạch. Bạn trai cùng bàn nâng khuỷu tay lên, chạm vào cánh tay cô, nói: "Ồn ào quá."

Quý Vân Vân không thèm để ý cậu ta.

“Cậu nhìn chằm chằm lớp trưởng làm gì?” Bạn cùng bàn rướn sang, hỏi.

“Không phải chuyện của cậu.” Quý Vân Vân đẩy cậu ta ra, lật đống giấy tờ, ép bản thân phải tập trung làm đề toán.

Con mẹ nó chứ, muốn học tốt toán thật là khó!

Khi nào cô Giản mới bắt đầu điều tra nhỉ?

Cả anh trai xấu xí nữa. Chắc chắn mình sẽ bị mắng, nhưng chỉ cần mọi chuyện được điều tra rõ ràng, vậy thì cứ mắng đi.

Nếu Miêu Đổng thực sự không tự sát thì sao?

Ai, thật khó chịu.

Cô ấy trầm ngâm suy nghĩ cả ngày trời, viết mãi không xong nên đành phải quay về ký túc xá, bật đèn pin tiếp tục làm.

Có vài lần, suýt nữa thì Quý Vân Vân không kiềm chế được, muốn nhắn vài tin cho ai đó, may sao vẫn nhịn được.

Ngày thứ ba, cô ấy đến lớp với đôi mắt thâm quầng.

Đến tiết học thứ hai, giáo viên chủ nhiệm dạy toán tới nói: “Đổi tiết với tiết âm nhạc chiều nay chút nhé. Tiết này học giáo dục an toàn, mọi người xếp hàng vào giảng đường nào."

Lòng Quý Vân Vân khẽ động, nhìn về phía Tiêu Tiêu.

Hai người bạn tốt âm thầm nắm tay nhau.

Các bạn học không hề bất ngờ. Có người nhảy lầu thì nhà trường chắc chắn sẽ làm gì đó để khai thông tâm lý, giáo dục an toàn, họp phụ huynh học sinh... Nhưng có một số người sẽ xì xào bàn tán.

“Lại lãng phí một tiết học.”

“Nhàm chán thật đấy.”

“Lãng phí thời gian, chi bằng cho chúng ta học thể dục.” Nhưng phàn nàn cũng vô ích. Trường học rất chật, hơn 30 lớp đều đã tới.

Quý Vân Vân ngồi xuống liền thấy chủ tịch trên đài, ông anh trai già âm thầm trừng mắt nhìn cô. Anh cứ trừng đi, trừng nữa em cũng chả mất miếng thịt nào. Cô ấy chửi thầm, hung tợn trừng lại.

Hai cô gái ở hàng ghế sau phấn khích: "Oa, là cảnh sát à? Đẹp trai quá."

Quý Vân Vân: Ngoài đẹp trai ra thì chẳng đúng tí nào.

Cô gái: "Là sự dụ hoặc của đồng phục!"

Quý Vân Vân: Chất lượng quá tệ, nếu bị đứt phải tự may cúc.

Cô gái: "Không biết anh ấy đã có bạn gái chưa."

Quý Vân Vân: Tất nhiên là chưa có.

Cà khịa một hồi, không biết vì sao mà trái tim đang treo trên cao của Quý Vân Vân dần hạ xuống, cảm giác nôn nóng quẩn quanh cũng nhanh chóng tan biến.

Dần dần, cô ấy đã bình tĩnh lại.

Giáo dục an toàn do một chị gái người Mỹ trông có vẻ ngọt ngào chủ trì. Cô ấy thuộc đội trị an, phụ trách phổ cập giáo dục an toàn đến với các trường học và cộng đồng.

Buổi tọa đàm không dài với chủ đề ‘trân trọng cuộc sống và chăm chỉ học tập’ khiến học sinh mơ màng buồn ngủ.

Sau nửa giờ, buổi tọa đàm kết thúc, mọi người trở về lớp của mình để tiếp tục buổi học.

Quý Vân Vân bị dòng người cuốn theo, quay lại lớp để học tiếng Anh.

Nhưng cô biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

"Món nợ ân tình lần trước, lần này tôi đã trả hết." Chị gái nhỏ thuộc đội trị an chống nạnh: "Tạm thời tăng ca, biết hôm qua tôi thức đến mấy giờ không?

“Được rồi được rồi, cảm ơn nhiều.” Quý Phong nói: “Hôm khác tôi sẽ mời cô đi ăn tối.”

"Hôm khác ý là không có lần sau." Cô nói: "Buổi trưa hôm nay đãi tôi bữa cơm đi."

Quý Phong: “Ăn ở căng tin?”

Chị gái nhỏ: "Mời một cô gái đến căng tin ăn cơm?"

“Trong trường có chỗ nào khác ngoài căng tin à?” Anh thu dọn tài liệu: “Nếu không thì để hôm khác đi. Tôi còn có chuyện muốn điều tra.”

Chị gái nhỏ: “…”

Hai người đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên thấy nhân viên vệ sinh chuyển bảng hiệu, banner cuốn, poster, và mấy thùng sách mới đến.

“A! Buổi tọa đàm của cô Giản?” Chị gái nhỏ lặng người, vội chạy đến hỏi nhân viên vệ sinh: “Là hôm nay phải không?”

"Đó là tiết tiếp theo.” Nhân viên vệ sinh nói: "Nhưng chỉ dành cho lớp 10 và lớp 11.”

Chị gái nhỏ không đi nữa, nói với Quý Phong: “Ăn cơm căng tin thì ăn cơm căng tin, ăn cơm xong thì về.”

Quý Phong: “Vì chữ ký của cô Giản?”

"Bản có chữ ký rất ít, chữ ký đặc biệt lại càng ít. Đây là cơ hội hiếm có, cô Giản rất ít khi ký tên." Chị gái nhỏ hớn hở nghĩ, sự bực bội khi phải dậy sớm đi làm đã biến mất tăm.

Quý Phong không thể hiểu nổi sự nhiệt tình của những người đu idol, lắc đầu rút lui.

Tòa nhà thực nghiệm nằm ở phía bên kia của giảng đường, có chiều cao tương đương với tòa nhà dạy học với tổng cộng bốn tầng. Phía sau là sân bóng rổ và cầu lông, phía trước là office building.

Đại khái như sau:

Ký túc xá nữ… Ký túc xá nam.

… Nhà ăn… Sân vận động… Sân bóng.

Khu dạy học A… Sân thể dục… Sân bóng.

Khu dạy học B… Giảng đường lớn… Tòa nhà thực nghiệm.

Khu dạy học C… Office building.

Phòng học của lớp 12 (5) ở tòa nhà A, có tiết tự học thể dục vào thời điểm xảy ra vụ án. Miêu Đồng ngàn dặm xa xôi đi từ tòa nhà A đến tòa nhà thực nghiệm để tự sát quả thực có chỗ phi lý.

Nhưng lý do vụ án này được coi là tự sát, tất nhiên cũng có bằng chứng.

Trong lần điều tra trước đó đã ghi lại toàn bộ những người chứng kiến hoặc chứng kiến gián tiếp.

Không có ai tận mắt nhìn thấy Miêu Đồng nhảy xuống, nhưng cũng không thấy người khả nghi ra vào.

Vào thời điểm xảy ra vụ án, có tổng cộng sáu người trong tòa nhà thực nghiệm.

Một giáo viên hóa chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, một người dọn dẹp vệ sinh ở tầng trệt và bốn học sinh lớp 11 ở trong phòng thí nghiệm chuẩn bị cho một cuộc thi hóa học.

Tòa nhà thực nghiệm có tổng cộng hai lối vào và lối ra, một bên trái và một bên phải.

Lúc ấy, người quét dọn đang lau sàn ở phía bên trái của tầng một. Theo lời ông, ông đã nghe thấy tiếng bước chân một lần, khoảng mười phút trước khi xảy ra vụ việc.

Sau đó, cho đến khi Miêu Đồng nhảy xuống thì ông đều ở gần đó, không hề rời đi nhưng chưa từng nghe thấy hoặc nhìn thấy có người thứ hai bước vào.

Gần lối vào và lối ra bên phải có một con đường nhỏ hẹp, dài và yên ắng thông với office building phía trước bằng hành lang gấp khúc, ngày thường không có ai ở.

Hai học sinh lớp 5 đang học thuộc lòng ở đó, họ nói rằng họ chưa từng thấy ai đến hay rời khỏi đây.

Ngoài ra, phía sau tòa nhà thực nghiệm là sân cầu lông, Quý Vân Vân và bạn học đều đang ở đây.

Các cô nói rằng mình đã nhìn thấy Miêu Đồng đi về hướng tòa nhà thực nghiệm, nhưng chỉ nghĩ rằng cô ấy đi vệ sinh vì nhà vệ sinh trong sân vận động và khu dạy học ở quá xa nên họ không để ý.

Họ cũng không thấy ai khác ra vào.

Vì thế, có thể đánh dấu tạm thời một vài điểm trên bản đồ địa hình.

… Các cô gái chơi cầu lông…

… Tòa nhà thực nghiệm…

… Người làm vệ sinh… Tầng một… Học sinh học từ đơn.

Nhìn vào năm người trong tòa nhà.

Bốn học sinh lớp 11 tham gia cuộc thi hóa học có cả nam lẫn nữ, đều không quen biết Miêu Đồng, luôn ở trong phòng làm thí nghiệm nên không có gì khả nghi.

Giáo viên chuẩn bị cho lớp hóa mới được tuyển vào năm nay, dạy lớp 10, chưa từng dạy Miêu Đồng, thậm chí còn không quen biết học sinh này nên không có động cơ giết người.

Ngoài ra, hiện trường vụ án tuy bị nước mưa cuốn trôi vì cơn mưa hôm trước, lại gặp nắng vào ngày hôm sau nên không để lại dấu chân hay dấu vết gì khác nhưng cũng không có gì đáng chú ý.

Trong tình huống như vậy, việc nhận định Miêu Đồng tự sát là hợp tình hợp lý.

Nhưng nếu đó là một vụ giết người… Quý Phong đang tự hỏi thì đột nhiên, anh nghe thấy tiếng reo hò vang dội từ lễ đường lớn bên cạnh, tiếng ồn lớn do hàng trăm người cùng nhau gây ra như muốn lật tung trần nhà.

“Phụt, nhà văn mà cứ tưởng là minh tinh.” Anh tự lẩm bẩm một mình, bước lên tầng bốn rồi lên sân thượng.

Có một cánh cửa trên sân thượng và cầu thang, hiện đã được thay thế bằng một ổ khóa lớn, nhưng theo ảnh chụp trong hồ sơ, đó là một ổ khóa nhỏ bình thường.

Chìa khóa cùng với những chìa khóa khác của phòng thí nghiệm treo trên một chiếc móc khóa lớn, được một giáo viên cất giữ trong office building.

Tuy nhiên, ổ khóa tại hiện trường đã bị phá, không rõ ai đã làm. Rốt cuộc thì nếu không có việc gì xảy ra, sẽ không có người chạy lên sân thượng.

Quý Phong lật đến cuối hồ sơ, phát hiện ra rằng hai người mà Quý Vân Vân để ý đều không được nhắc đến.

Bạn cùng phòng của Tiêu Tiêu - Đồng Mạt Lị, là cô gái có dây thần kinh nhạy cảm, có tật giật mình.

Lớp trưởng của lớp 12 (5) - Ô Cẩm Trình bị nghi là bạn trai cũ của người vừa chết và tiến cử đối thủ cạnh tranh.

Anh quyết định hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp.

Đi ngang qua giảng đường, anh có thể nghe rõ tiếng trẻ con la hét chói tai.

Quý Phong nhớ lại lúc mình còn đi thực tập. Anh từng được giao phụ trách concert cho một ngôi sao, sân vận động đêm hôm đó cũng ồn ào như này, làm tai anh đau nhức.

Anh thừa nhận cô Giản có một cái đầu sáng suốt, xinh đẹp và tài năng, nhưng cũng không đến mức này đâu nhỉ?

“A a a…” Lại nữa, trẻ con thì biết cái gì.

Quý Phong vội vàng bước vào khu dạy học, nhưng trước khi tới văn phòng chủ nhiệm lớp, anh đã nghe thấy tiếng phản đối của học sinh: "Tại sao học sinh lớp 10 và 11 có thể đi mà chúng em thì không?"

“Đúng vậy, chúng em cũng muốn ký tên.” Các nữ sinh khẩn cầu: “Cô ơi, châm chước chút đi mà.”

Những người dám đến văn phòng để đưa ra yêu cầu đều là những học sinh được giáo viên yêu thương nhất, top 10 học sinh giỏi. Ý kiến của họ, giáo viên thường rất sẵn lòng lắng nghe.

Nhìn nhận lại sự cố nhảy lầu trước đó, mặc dù thầy cô cảm thấy dễ khiến học sinh mất tập trung nhưng vẫn nói: “Thôi được rồi, để cô đi hỏi chút xem buổi chiều có tiết nào trống cho mọi người ký tên không, được chưa nào? Nhưng nhớ này, các em không được trì hoãn việc học đâu đấy."

“Yeah!” Các học sinh vỡ òa trong tiếng hoan hô.

Bọn nhỏ nối đuôi nhau mà ra.

Lúc này, Quý Phong mới gõ cửa, lễ phép hỏi: “Cô Trần, có thể bớt chút thời gian cho tôi được không?”

Bình Luận (0)
Comment