Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 270

Chương 270

Giáo viên chủ nhiệm lớp 12 (5) họ Trần, tổ trưởng tổ toán, là nữ, ba mươi lăm tuổi, đã kết hôn.

Cô biết Quý Phong, biết anh là người nhà của Quý Vân Vân, có ấn tượng rất sâu sắc. Suy cho cùng, không phải cuộc họp phụ huynh nào cũng có người đến muộn nhưng lại về sớm, có lần trên người còn dính bê bết máu.

“Anh chắc là tới vì Vân Vân nhỉ?” Cô hiền lành hỏi.

Ai ngờ, Quý Phong nói: "Thật ngại quá, cô Trần, tôi muốn hỏi cô về chuyện của Miêu Đồng."

Cô Trần nhất thời giật mình: “Miêu Đồng không phải là…”

“Muốn kiểm tra lại chút thôi.” Anh ăn nói hàm hồ: “Cô kể cho tôi nghe về đứa trẻ này đi.”

Cô Trần biết nhiều, im lặng một lúc rồi nói: “Con bé là một đứa trẻ ngoan, học hành chăm chỉ, thành tích cũng tương đối ổn định. Nhưng qua kỳ nghỉ đông năm nay, thành tích của con bé hơi đi xuống. Chúng tôi sợ cha mẹ tạo áp lực quá lớn nên đã trao đổi với phụ huynh thì được biết cháu tự ép chính mình, bọn họ cũng rất nóng ruột.”

“Tính cách của con bé thế nào?”

“Cô bé rất trầm tính, sẵn sàng giúp đỡ người khác và rất nổi tiếng trong lớp.” Cô Trần nói: “Con bé xảy ra chuyện, các bạn trong lớp cũng rất buồn.”

Quý Phong gật đầu, lại hỏi: “Theo những gì cô biết, Miêu Đồng có dấu hiệu yêu đương không?”

Cô Trần do dự một lúc rồi nói: "Có thể là vậy vì thành tích đột ngột giảm xuống, không phải chuyện trong nhà thì là vấn đề của bản thân rồi."

“Với ai?”

"Tôi không rõ lắm. Trẻ con bây giờ đều có điện thoại di động, chúng tôi thường không thể nhìn thấy." Cô Trần trả lời.

Quý Phong: “Con bé từng có mâu thuẫn với ai không?”

Cô Trần cẩn thận trả lời: “Hình như không có.”

Cô ấy không nói dối, nhưng có lẽ đang che giấu gì đó để bảo vệ học sinh? Quý Phong bất động thanh sắc, hỏi tiếp: "Tôi muốn trò chuyện với một vài học sinh. Như vậy có tiện không?"

Cô Trần khó xử nói: “Mọi người đều cho rằng chuyện này đã qua, hơn nữa, chưa đến một tháng nữa đã phải thi đại học…”

“Được rồi.” Quý Phong không ép buộc cô nên chuyển đề tài trò chuyện: “Vậy để tôi hỏi một số chuyện cá nhân nhé, điểm của Vân Vân thế nào? Có yêu đương linh tinh ở trường không?”

“Với khả năng thường ngày của Vân Vân thì thi đại học không thành vấn đề. Nhưng nếu muốn vào trường trọng điểm vẫn cần nỗ lực thêm nữa.” Cô Trần hiếm khi tóm được người nhà Vân Vân, kể mãi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Tôi biết hoàn cảnh gia đình anh đặc biệt, nhưng cuộc sống của đứa trẻ dù tốt hay xấu thì việc thi đại học đều rất quan trọng. Dù bận rộn đến đâu, cuối tháng cũng phải ăn quà vặt. Hãy quan tâm em gái anh thật tốt và chăm lo cho cuộc sống của con bé... "

Quý Phong bị dạy dỗ đến nỗi mặt mày xám như tro đành liên thanh đồng ý: “Được được, tôi nhất định sẽ chú ý.”

Cô Trần: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho con bé. Vân Vân không phải là không chăm chỉ, để tâm trạng thoải mái, phát huy như thường mới là quan trọng nhất.

Quý Phong: "Cô nói đúng."

Sau một hồi thao thao bất tuyệt, sự thận trọng của cô Trần đối với cảnh sát đã trở thành lời chỉ dẫn có uy quyền đối với phụ huynh, giọng điệu của cô ấy có chút buông lỏng: "Chuyện của Miêu Đồng thực sự rất đáng tiếc, thành tích của con bé trước đây rất tốt, mặc dù đã tụt một chút nhưng để thi đậu thì không thành vấn đề, tôi định nói cử đi học cũng tốt…”

Anh nhân cơ hội hỏi: "Cử đi học là gì?"

“Đạt điểm cao nhất trong kì thi cuối năm lớp 10 và 11, kì kiểm tra tổng quát, kì một lớp 12, đương nhiên cũng cần giáo viên tiến cử.” Cô Trần nói: "Chọn ba đến bốn trường trong số hàng chục trường. Tuy nhiên, trường của chúng tôi không có Thanh Bắc, trường tốt nhất là Đại học Hòa bình."

Quý Phong cười hỏi: "Lớp cô có bao nhiêu người trong danh sách?"

Cô Trần khá tự hào: "Chúng tôi có ba."

Anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi tưởng lớp 1- 4 mới là lớp tốt."

"..." Cô Trần hiểu rằng công việc của mình không hề dễ dàng, nhưng đối với những phụ huynh như này, cô cũng không biết nói gì: "Lớp 1 đến 4 là lớp nghệ thuật tự do, lớp 5 của chúng tôi là lớp giỏi về khoa học tự nhiên."

“Nói vậy…” Quý - không xứng làm phụ huynh - Phong cảm khái: “Vân Vân nhà chúng tôi thành tích không tệ?”

Cô Trần: “Con bé đứng thứ hai trong số bảy mươi tám toàn trường.”

Quý Phong: “…”

Đây là tốt hay là không tốt?

“Ba người đó là ai?” Anh giả vờ lơ đãng, hỏi.

Phụ huynh nào cũng tò mò về học sinh giỏi của lớp, cô Trần hơi chần chừ, sau đó trả lời: "Ô Cẩm Trình, Miêu Đồng và Đồng Mạt Lị. Nhưng, hy vọng của Miêu Đồng và Đồng Mạt Lị không cao, Ô Cẩm Trình đã đoạt giải, về cơ bản thì đã định sẵn là thằng bé."

Quý Phong gật đầu, hỏi thêm một vài câu hỏi về cuộc sống hàng ngày của Quý Vân Vân, gạt đi sự cố kỵ của cô Trần trước khi kết thúc cuộc trò chuyện.

Lúc này, buổi tọa đàm tại giảng đường cũng kết thúc, học sinh ùa ra khỏi giảng đường như bầy vịt hoang, cực kỳ ồn ào.

Anh đến phòng hóa học của lớp 10 và hỏi giáo viên hóa đang ở trong phòng thí nghiệm lúc đó.

Cô là sinh viên mới ra trường, mới ký hợp đồng với trường học. Hôm xảy ra sự việc là lần đầu tiên cô dẫn học sinh đi làm thí nghiệm.

Để đảm bảo thí nghiệm diễn ra suôn sẻ, cô đã đến phòng thí nghiệm trước một tiết để kiểm tra dụng cụ và tự tay làm tất cả.

Đối với chuyện xảy ra cùng ngày, cô nói thế này: "Tôi không nhận thấy bất cứ điều gì và luôn tập trung làm việc của riêng mình. Mặc dù chỉ là một thí nghiệm nhỏ, nhưng thí nghiệm hóa học tương đối nguy hiểm, học sinh sẽ gặp phải vấn đề kiểu như này hay kiểu khác. Tôi luôn tập dượt trước, mãi cho đến khi có người kêu ‘chết người’ bên dưới mới nghe thấy."

Quý Phong hỏi: “Cô chưa từng nhìn thấy người chết?”

Cô giáo dạy hoá lắc đầu.

Quý Phong: "Mấy giờ cô đến tòa nhà thực nghiệm?"

Cô ước tính thời gian: "Buổi học đầu tiên của chúng tôi vào buổi chiều, bắt đầu lúc 1:30. Khi tôi đến đó, chuông báo tan học vẫn chưa vang lên nên chắc là khoảng hai giờ."

Miêu Đồng nhảy lầu lúc 14:45, đúng tiết thứ hai của buổi chiều.

“Lúc ấy, trong tòa nhà thực nghiệm có người không?”

"Tôi chỉ biết không có ai ở tầng một và tầng hai. Tôi không nghe thấy âm thanh gì cả." Giáo viên hóa học nói một cách hối lỗi: "Phòng thí nghiệm hóa học ở tầng hai, tôi không lên lầu nên cũng không biết có ai ở đó không. "

Quý Phong cảm ơn cô, lại đi tìm người quét dọn.

Ông nói mình bắt đầu dọn dẹp tòa nhà thực nghiệm sau một giờ chiều theo quy trình hàng ngày. Từ nhà vệ sinh và hành lang tầng 4 đến tầng dưới cùng, vẫn luôn quét rất lâu.

Vì vậy, ông có thể nói với cảnh sát một cách chắc chắn rằng chỉ có sáu người trong toàn bộ tòa nhà khi tiết thứ hai bắt đầu.

Giáo viên hóa học là người đầu tiên đến, ngay khi tiết học thứ hai bắt đầu, bốn học sinh lớp 11 đến làm thí nghiệm, lúc ấy ông đang dọn dẹp tầng hai và chuẩn bị xuống tầng một.

Sau đó, ông xuống dọn dẹp hành lang tầng 1. Đang dọn dẹp vệ sinh thì nghe thấy tiếng bước chân có người đi lên lầu.

Nhưng lúc đó ông đang lau sàn trong nhà vệ sinh, không đi ra xem nên không biết đó là ai.

“Ông khẳng định chỉ có một người sao?”

“Chắc chắn là thế.” Người dọn dẹp đã đứng tuổi, giọng nói vẫn rất lớn: “Tai của tôi rất tốt, không nhầm chút nào, nếu là một người thì là một người, không thể có người thứ hai!"

Lời khai trùng khớp với những lời khai trước đó.

Tiếp theo, chỉ còn lại học sinh đánh cầu lông và học sinh học thuộc từ.

Gần đến giờ nghỉ trưa, Quý Phong quay lại lớp 12 (5) và chặn cô em gái đang định đi ăn cơm: "Trưa anh đưa em đi ăn, các bạn của em đâu vậy? Cùng nhau đi đi.”

Anh quang minh chính đại dắt hai cô bé ra khỏi cổng trường rồi đến một quán ăn nhỏ gần đó.

“Anh có chuyện muốn hỏi hai đứa.” Quý Phong trải bản vẽ mặt bằng đã vẽ sẵn ra hỏi: “Lúc đó hai đứa đang ở sân cầu lông này đúng không? Vị trí chính xác là ở đâu?”

Quý Vân Vân chỉ chỗ.

"Miêu Đồng đi từ đâu tới?"

Cô vẽ một đường thẳng.

…Sân cầu lông… Sân bóng rổ…

X…

… Tòa nhà thực nghiệm…

(Chú thích: X là vị trí của Quý Vân Vân, … là lộ tuyến của Miêu Đồng).

“Sân cầu lông cách toà nhà thực nghiệm hơi xa, có đai xanh. Làm sao em có thể chắc chắn người đó là Miêu Đồng?” Quý Phong không khách khí chút nào với em gái mình, hỏi khá gay gắt.

Thái độ việc công xử theo phép công đã khơi dậy sức mạnh của Quý Vân Vân, cô nghiêm túc trả lời: “Em và Miêu Đồng rất quen thuộc, tuy không thấy rõ mặt nhưng kiểu tóc và quần áo, cả dáng đi lẫn tư thế đều giống cô ấy, em sẽ không nhận sai.”

“Cô ấy không mặc đồng phục học sinh sao?” Quý Phong hỏi: “Tóc cũng buộc đuôi ngựa. Hầu như cô gái nào cũng để kiểu tóc như vậy mà.”

Quý Vân Vân và Tiêu Tiêu:: “…”

"Miêu Đồng từng học múa ba lê. Dáng đi của cô ấy rất đẹp, người bình thường không thể bắt chước cô ấy được." Tiêu Tiêu nói: “Tất cả chúng em đều nói rằng cô ấy trông giống như một con thiên nga trắng."

"Hơn nữa, tóc cũng khác. Dù nhà trường yêu cầu không được nhuộm tóc hay uốn nhưng Miêu Đồng có mái tóc xoăn tự nhiên. Chỉ có cô ấy và một bạn nữ khác trong lớp chúng em có mái tóc xoăn như vậy. Nhưng tóc của người đó không dài như Miêu Đồng.” Quý Vân Vân nói thêm.

Quý Phong hỏi: “Em nói, mình tuyệt đối không nhìn lầm?”

"Vâng! Em đã gọi cô ấy, cô ấy có quay lại vẫy tay với chúng em." Quý Vân Vân nhìn anh khiêu khích, háo hức muốn thử ứng chiến.

Quý Phong tỏ ra không quen cô, mặt không đổi sắc: "Trạng thái của cô ấy vào ngày xảy ra sự việc như thế nào? Có biểu hiện nào khác với bình thường không?"

Câu hỏi này đã được cảnh sát hỏi từ trước, nhưng Quý Vân Vân vẫn nghiêm túc trả lời: "Cô ấy không giống mọi hôm, nhưng em không nghĩ cô ấy muốn tự sát."

“Nói cụ thể chút, không cần cảm nhận.” Quý Phong nhắc nhở: “Cô ấy đã nói gì và làm gì?”

Hai cô gái trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Tiêu Tiêu mới nói: "Em nghĩ là... ừm, em không biết phải nói thế nào..."

“Không phải lo, em cứ nói.” Em gái có thể tùy ý quản, nhưng con của người khác thì không. Quý Phong động viên cô: “Em cảm thấy thế nào?”

Tiêu Tiêu nói: "Miêu Đồng và em ở cùng ký túc xá. Sáng hôm đó, dường như cô ấy có tâm sự. Em nghĩ cô ấy đang lo lắng cho Tam Mô nên em đã an ủi cô ấy vài câu. Nhưng sau đó cô ấy nói cô ấy quá căng thẳng, gần đây bố mẹ cũng đã nói chuyện với cô giáo và cho rằng cô ấy cứ phát huy như thường ngày là ổn nên cô ấy cũng hiểu.”

“Thái độ của cô ấy tích cực chứ?” Anh cẩn thận hỏi.

Tiêu Tiêu liên tục gật đầu: "Có, nhìn không giống sắp tự sát chút nào. Chúng em cũng đã nói thi xong sẽ đi chơi cùng nhau."

Quý Phong trầm tư.

“Sao rồi?” Quy Vân Vân không nhịn được thở gấp thúc giục anh: “Anh điều tra lâu như vậy rồi, đã có kết quả gì chưa?”

Quý Phong tặc lưỡi, nói: “Thư tuyệt mệnh, chữ viết tay đều là của cô ấy, em giải thích điều này như thế nào?"

Tiêu Tiêu lớn mật phỏng đoán: “Bắt chước?”

“Hay là sao chép từ bài kiểm tra trong sách bài tập nhỉ.” Quý Vân Vân suy nghĩ khác biệt.

Quý Phong thể hiện sự kiên nhẫn chưa từng có: "Nhận dạng chữ viết tay là công nghệ chuyên nghiệp. Nói một cách dễ hiểu, mặc dù người ta có thể chủ động bắt chước chữ viết của người khác nhưng hoạt động viết là tự động. Trừ khi bản thân kiểm soát chặt chẽ từng nét chữ, nếu không nhất định sẽ tự vạch trần thói quen của chính mình."

"Thứ hai, ngay cả khi em có thể bắt chước hoàn hảo nét chữ gốc của cô ấy thì các ký tự được viết trong các điều kiện khác nhau chắc chắn sẽ khác nhau. Có phải ký tự trên giấy kiểm tra của các em tương đối nhỏ nhưng ký tự trong nhật ký thì lớn hơn? Ghép chúng lại với nhau, kích thước không đều sẽ không hài hòa.”

“Ngoài ra, vốn từ vựng và thói quen dùng từ của mỗi người là khác nhau. Tất nhiên, tất cả các em đều là học sinh trung học phổ thông nên chúng có thể trông giống nhau, nhưng còn có thứ tự nét vẽ. Những từ thoạt nhìn trông giống nhau nếu được đặt dưới kính hiển vi thì thứ tự nét vẽ sẽ khác nhau."

Anh kết luận: "Nhận dạng chữ viết tay nhìn chung sẽ không sai, thư tuyệt mệnh là do chính Miêu Đồng viết."

"À…” Quý Vân Vân lộ ra vẻ hoang mang, hỏi: "Vậy cô ấy thật sự tự sát sao?"

“Hiện tại chưa thể đưa ra kết luận.” Sau khi nói xong, Quý Phong xoay mũi giáo: “Không phải việc của em. Ăn đi, ăn xong thì quay lại lớp. Anh đã hỏi giáo viên chủ nhiệm của em rồi, cô ấy nói nếu em muốn vào trường trọng điểm sẽ hơi khó khăn, em phải ráng kiếm điểm, học hỏi anh đây này.”

Quý Vân Vân: QAQ

Anh trai cô vừa chó vừa gian, thế mà lúc trước thi đại học lại đứng nhất, đúng là tức chết cô mà.

Bình Luận (0)
Comment