Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 271

Chương 271

Quý Phong dẫn hai đứa trẻ ăn cơm trưa xong, đường đường chính chính đưa hai đứa về trường.

Trên đường, anh nhận được điện thoại của ‘Tiểu Vương an ninh trật tự’.

“Không phải bảo mời tôi đi ăn cơm à?” Tiểu Vương cô nương phát điên gào lên: "Ăn căn tin cũng cho tôi leo cây?”

“Ai da...” Lúc này Quý Phong mới sực nhớ tới: "Ngại quá, có việc gấp nên chậm trễ, cô ăn chưa?”

Tiểu Vương: “Chưa.”

“Vậy để tôi đặt cơm hộp đến đơn vị cho cô, vừa lúc cô về tới là có ăn ngay.” Anh ấy nói: "Vất vả rồi, cảm ơn cô.”

Tiểu Vương: “...” Cuộc trò chuyện đã chấm dứt.

Tiểu Vương hung tợn nhắn WeChat: ‘Tôi không ăn!’

Quý Phong: ‘Được, thế hôm nào mời cô uống trà sữa.’

Tiểu Vương: ‘Có giỏi thì anh mời liền đi!’

Một lát sau, Quý Phong: ‘Hình chụp.JPG’

Là hình chụp đơn đặt hàng, điền địa chỉ đơn vị.

Cuối cùng Tiểu Vương không để ý đến anh nữa, thở phì phò lên xe, giẫm mạnh chân ga. Lúc lái xe ngang cổng lớn, cô ấy thấy anh cầm một lon coca lạnh bước ra từ căn tin.

Tiểu Vương đánh tay lái rẽ vào, bắn cho anh một đống bụi đất: “Ngại quá, không nhìn thấy.”

“Lái xe an toàn.” Quý Phong lắc đầu, con gái thời buổi này lái xe cuồng muốn chết: "Xe cơ quan đấy, chú ý hình tượng chút.”

“Hứ.” Tiểu Vương nâng cửa sổ xe, quay đầu lái đi.

Nửa phút sau, Giản Tĩnh từ khu dạy học đi ra hành lang, tò mò hỏi: “Anh làm gì đấy?”

Quý Phong vỗ vỗ bả vai phủi bụi: “Tôi có thể làm gì?” Anh đưa coca qua hối lộ cô: "Có tiến triển gì không?”

Giản Tĩnh vào căn tin, đứng trước tủ lạnh chọn lựa nửa ngày, cuối cùng chọn một cây kem ốc quế: “Có chứ, nhiều phết đấy.”

Quý Phong: “Hai bạn nhỏ học từ đơn...”

“À, đôi tình nhân trẻ kia á?” Cô cắn cây kem vị chocolate hạt điều, lơ đễnh đáp: "Tôi hỏi rồi, lời khai của bọn họ khá đáng tin.”

Quý Phong lật khẩu cung: “Tình nhân?”

Trên bản lời khai có nói là mỗi người một nơi học từ đơn phần mình, địa điểm đánh dấu còn cách nhau một khoảng cơ mà.

“Người ta chủ động nói với tôi.” Giản Tĩnh chớp chớp mắt, không kiềm được đắc ý.

Cô mới vừa rút được một tấm thẻ khá hay, [Thẻ giới hạn - tin tưởng].

[Tên: Thẻ giới hạn - tín nhiệm 30%]

[Mô tả: Đề cao lượng lớn uy tín của bạn trong xã hội, có thể đạt được sự tin cậy của càng nhiều người, mọi người tin tưởng bạn, tình nguyện giúp đỡ bạn]

[Ghi chú: Người không có chữ tín không có chỗ đứng]

Niềm tin nhìn không thấy sờ không được, lại không có lúc nào rời khỏi cuộc sống.

Thử nghĩ xem, khi có vụ án xảy ra thì lời chứng của tên lang thang thất nghiệp chơi bời lêu lổng đáng tin hay lời chứng của nhân viên làm việc trong đơn vị nhà nước đáng tin hơn?

Mà khi đi hỏi thăm một chuyện nào đó thì người lén la lén lút dễ hỏi được lời thật hơn hay người trông chính trực lịch sự sẽ dễ lấy được tin tức từ miệng đương sự hơn?

Đây là uy tín, tin cậy, tín nhiệm.

Bản thân Giản Tĩnh là tác giả rất có tiếng tăm, có độ nổi tiếng nhất định trong xã hội, hơn nữa gương mặt xinh đẹp, thanh xuân phơi phới, cực dễ tranh thủ độ hảo cảm của người khác.

Từ đó lại tăng thêm 30% thì hiệu quả phải nói là dựng sào thấy bóng.

Cô liên lạc với trường trung học phụ thuộc bên này, nói là muốn mở một buổi tọa đàm, hỏi bọn họ có đồng ý không... Tác giả đến trường học tổ chức tọa đàm là một trong những hoạt động phổ biến ở thời không này, chẳng qua là tác giả hạng VIP hay tác giả không có danh tiếng thì phải xem năng lực của trường học.

Thế nên bên quản lý nhà trường không cần suy nghĩ nhiều đã đồng ý.

Chờ tọa đàm kết thúc, cô lại mượn cớ trò chuyện với cô học sinh nữ khai mình học từ đơn kia vài câu, đối phương chủ động nhắc đến chuyện mình là nhân chứng trong vụ tự sát.

Giản Tĩnh thuận theo nói hai câu, cô học sinh lập tức nói hết những gì mình biết cho cô.

Cô ấy nói: “Ở trong phòng học lâu hơi ngột ngạt nên em muốn ra ngoài đi dạo, vòng qua bên cạnh tòa thí nghiệm có giàn hoa tử đằng nở rất đẹp, gần đó cũng vắng vẻ, rất yên tĩnh. Em định học từ vựng một lát. Một lúc sau em nghe thấy có người kêu lên ‘chết người rồi’, em lập tức chạy qua nhìn, ai ngờ là lớp bọn em...”

“Lúc ấy chỉ có mình em ở bên đó sao?” Giản Tĩnh hỏi.

“Sau một lúc có một bạn nam đến nữa.” Cô ấy nói.

Giản Tĩnh chớp mắt: “Để chị đoán xem, bạn trai em à?”

Lúc đầu cô gái đương nhiên phủ nhận: “Không phải.”

“Là cậu bạn ngồi thứ tư từ cuối hàng đếm lên.” Giản Tĩnh liếc nhìn phòng học, trực tiếp đoán được: "Giày của hai em cùng kiểu khác màu, cách buộc dây cũng rất đặc biệt.”

Cô gái trợn tròn mắt.

“Cách suy luận của Holmes.” Giản Tĩnh mặt không đổi sắc lừa trẻ con. Thẻ quan sát của cô cũng không thần kỳ đến mức chỉ vài giây đã quan sát xong toàn bộ cách ăn mặc của năm mươi học sinh trong lớp. Chẳng qua biết trước thân phận một người khác sau đó suy ra thôi: "Yên tâm đi, chị sẽ giữ bí mật cho em.”

Cô gái kích động gật đầu: “Tác giả Giản giỏi thật đấy.”

“Tàm tạm.” Giản Tĩnh cười tủm tỉm: "Hai em làm thế nào giấu được mọi người để hẹn nhau ra ngoài trong giờ học thế?”

Cô gái đáp: “Lúc ấy có mấy bạn nam đang chơi bóng rổ, cậu ấy đi cùng họ một lát, sau đó mới đến tìm em, như vậy không quá lộ liễu.”

“Vậy chắc hai đứa quan sát người xung quanh cẩn thận lắm nhỉ?” Giản Tĩnh ngẫm nghĩ: "Trước khi em tới có thấy người nào ra vào khu thực nghiệm không?”

Từ nói chuyện phiếm quẹo sang tình tiết vụ án không phải khác biệt cỏn con, nhưng dưới đủ loại BUFF, cô học sinh này hoàn toàn không cảm thấy không đúng chỗ nào, nghiêm túc nhớ lại: “Em thấy một lao công, không thấy ai khác nữa.”

“Không ai đi lên, cũng không ai đi xuống à?”

Cô gái gật đầu.

“Em thấy Miêu Đồng không?”

Cô gái vẫn lắc đầu, uể oải nói: “Nếu nhìn thấy thì tốt rồi, em có thể gọi cậu ấy lại...”

“Em với Miêu Đồng thân lắm à?”

“Cậu ấy tốt lắm, biết em đang yêu đương cũng không nói với người khác. Vậy nên em cũng sẽ không nói chuyện của cậu ấy với người khác.” Cô gái nói xong mới phát hiện lỡ miệng, vẻ mặt xấu hổ.

Giản Tĩnh ôn hòa ấn nhẹ bả vai cô bé: “Đừng tự trách, không phải lỗi của em.”

Cô gái như trút được gánh nặng.

Đó là quá trình Giản Tĩnh hỏi chuyện nhân chứng từ đầu tới cuối.

Quý Phong khích lệ cô: “Không hổ là cô Giản, học sinh yêu trộm chắc chắn tương đối chú ý hoàn cảnh xung quanh, khả năng sơ hở không lớn lắm.”

“Bên anh thì sao?” Giản Tĩnh ăn xong kem ốc quế, nhận coca lạnh anh đưa, kết quả đã hết lạnh rồi. Cô tìm chủ quán đổi lon nước thành kem tươi: "Có mang di thư đến không?”

Quý Phong đưa điện thoại cho cô nhìn: “Không thể truyền ra ngoài, trực tiếp xem đi.”

Giản Tĩnh vừa cầm điện thoại thì thấy có tin nhắn mới.

Tiểu Vương gửi tin nhắn: ‘Cảm ơn ly trà sữa.’

Cô đảo mắt khinh bỉ, chờ thông báo biến mất mới click mở di thư.

Nội dung ngắn gọn, câu từ ít ỏi:

'Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không cách nào chấp nhận

Tôi đã quyết định từ bỏ

Rất xin lỗi, xin tha thứ cho sự tùy hứng của tôi.'

“Đã giám định nét chữ chưa?”

“Là chính tay cô ấy viết.” Quý Phong khẳng định: "Giấy là loại giấy nháp bình thường, mực nước cũng cùng loại cô ấy dùng.”

Giản Tĩnh trầm ngâm: “Thoạt nhìn không có điểm gì đáng ngờ, nhưng di thư này... Không đủ trịnh trọng.”

Trịnh trọng cũng không phải nói là hình thức tỉ mỉ, nhất định phải ghi rõ kính gửi ký tên, mà là nói theo lệ thường thì di thư là âm thanh cuối cùng người chết nhắn nhủ tại nhân gian, sẽ chân thành tha thiết hơn một chút.

Yêu cũng được, hận cũng được, đều nên trút hết ra vào lúc này.

Bức di thư này quá trừu tượng qua loa, giống như thiếu chút tình cảm chân thật.

“Buổi chiều tìm cơ hội hỏi chuyện hai ‘người tình nghi’ kia đi.” Cô nói: "Chia nhau ra nhé?”

“Không được đâu.” Quý Phong thở dài: "Thời điểm này phải đặt sự khỏe mạnh tâm lý của học sinh lên hàng đầu, tôi không thích hợp.”

Còn chưa đầy một tháng là đến kỳ thi đại học, tùy tiện gọi bọn trẻ qua nói chuyện sẽ gây ảnh hưởng tâm lý người ta, chậm trễ cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời người ta, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Giản Tĩnh lộ vẻ chế giễu, như đang nói thì ra anh cũng có ngày hôm nay.

“Lát nữa gặp.” Anh xua xua tay: "Tôi mời cô ăn cơm tối.”

Buổi chiều, Giản Tĩnh nhận lời yêu cầu của thầy trò cấp ba, đồng ý cho người tới văn phòng tìm cô xin chữ ký vào thời gian nghỉ giữa giờ.

Có thầy cô trông coi, đám học sinh cũng không dám làm bậy, ngoan ngoãn xếp hàng, những ai không có hứng thú xin chữ ký thì ở ngoài cửa sổ vây xem.

Chuông vào học vang lên, toàn bộ đều bị đuổi về lớp.

Đến giờ tự học của lớp 12/5, Giản Tĩnh nhờ cô Trần giúp đỡ, gặp hai người trong diện tình nghi.

“Cẩm Trình, em sửa bài thi này giúp cô.” Bình thường cô Trần cũng sẽ tìm mấy học sinh giỏi làm việc, mọi người tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy kỳ lạ: "Sửa đề trắc nghiệm là được.”

“Vâng ạ.” Lớp trưởng Ô ngồi xuống làm việc.

Giản Tĩnh giả vờ nghỉ ngơi, trên thực tế là quan sát từng hành vi cử chỉ của cậu ta.

Cậu trai này cao cao gầy gầy, mặt mũi đoan chính, không tính là điển trai nhưng có thành tích và gia cảnh làm điểm cộng, hoàn toàn triển lộ dáng vẻ học sinh tốt.

Cô Trần quan tâm học sinh: “Ôn tập được bao nhiêu vòng rồi? Có vấn đề gì có thể đến hỏi cô bất cứ lúc nào, các thầy cô đều ở đây, phải nắm chặt thời gian còn lại.”

Lớp trưởng Ô gật đầu.

“Tình hình trong lớp thế nào?” Cô Trần lại quan tâm những người khác.

Lớp trưởng Ô do dự: “Có hơi áp lực, nghe nói bên các bạn nữ không ổn lắm, nửa đêm có người khóc.”

Cô Trần giật mình, lập tức lo lắng: “Ai?”

“Em không biết ạ.” Lớp trưởng Ô lắc đầu: "Chỉ nghe các bạn nói, chắc là tâm trạng không tốt. Hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?” Cô Trần sốt sắng, làm những giáo viên khác đều nhìn qua.

“Dạ...” Lớp trưởng Ô dùng ngữ điệu không chắc chắn mà mách lẻo: "Có người một mực nói gì mà Miêu Đồng không phải tự sát, là bị giết, làm cho rất nhiều bạn học hoang mang.”

Một khi nói ra miệng, những lời sau đó cũng không khó nói nữa. Cậu ta trôi chảy thưa: “Buổi tự học gần nhất có rất nhiều bạn nói chuyện riêng, còn có người truyền lời đồn nhảm.”

Cô Trần nhíu chặt mày: “Đồn cái gì?”

“Đồng Mạt Lị và Miêu Đồng từng cãi nhau, không biết ai nói là Đồng Mạt Lị bức chết Miêu Đồng.” Lớp trưởng Ô nói: "Dù sao không khí cũng rất tệ, có vài bạn học nhờ em hỏi xem có thể xin nghỉ về nhà ôn tập hay không, không khí trong lớp quá kém.”

Đây không phải việc nhỏ, Cô Trần rất lập tức coi trọng, hỏi cậu: “Ai bắt đầu tung lời đồn đầu tiên?”

Lớp trưởng Ô mách lẻo là một chuyện, lại không chịu tố cáo, trả lời mơ hồ: “Ai cũng nói, cũng không biết là ai bắt đầu trước.”

Cô Trần cũng không làm khó cậu ta: “Em gọi Đồng Mạt Lị tới đây. Còn nữa, không được nói chuyện này với người khác.”

Lớp trưởng Ô gật đầu, vẻ mặt như thường trở lại lớp học, gõ lên bàn Đồng Mạt Lị: “Cô Trần gọi cậu.”

“Gọi tớ làm gì?” Đồng Mạt Lị khó hiểu.

“Phòng ngủ của các cậu bị trừ điểm.” Cậu ta tìm đại một lý do, dù sao phòng ngủ nào cũng bị trừ điểm, đôi khi giáo viên cũng sẽ hỏi đến, không có ai hứng thú hỏi chuyện này.

Quả nhiên, nghe lớp trưởng Ô nói vậy thì các bạn học đang vểnh tai nghe đều an tĩnh lại.

Đồng Mạt Lị buông bút xuống, đi đến văn phòng chủ nhiệm lớp.

Cô Trần thân thiết bảo cô ta ngồi xuống, cho cô ta một thanh chocolate, hỏi có phải trong người không khoẻ hay không, sắc mặt không tốt lắm, nếu khó chịu thì có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào.

“Không sao đâu, hiện tại cách thời điểm thi đại học còn xa. Nếu em cảm thấy có chỗ nào không khỏe cũng không cần gắng gượng.” Cô Trần dịu dàng thân thiết trấn an học sinh của mình.

Đồng Mạt Lị nói: “Cảm ơn cô, em không sao.”

Lúc này cô Trần mới chậm rãi nhập đề, nói, các bạn học rất quan tâm cô ta, nghe nói gần đây cảm xúc của cô ta không tốt lắm, lo lắng có phải cô ta có tâm sự gì hay không, cổ vũ cô ta nói ra.

“Có vấn đề gì cô và em cùng nhau giải quyết.” Cô Trần nói: "Là bên gia đình áp lực quá hay sợ hãi thành tích kỳ thi? Cô thấy thành tích thi thử lần hai và lần ba của em đều rất ổn, thi đại học phát huy bình thường là được.”

Mặt Đồng Mạt Lị trắng bệch, nhưng vẫn lắc đầu: “Thật sự không sao ạ. Chắc tại dạo này em không nghỉ ngơi tốt.”

Trẻ con không muốn nói chuyện thì càng ép càng không chịu nói. Cô Trần cũng không dám hỏi nhiều, an ủi hai câu rồi ý bảo cô ta về lớp.

Chân trước cô ta vừa đi, chân sau Giản Tĩnh đã theo sau.

“Bạn gì ơi.” Cô gọi Đồng Mạt Lị lại, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi thư viện trường các em ở đâu vậy?”

Đồng Mạt Lị chỉ một hướng: “Phía sau hội trường kia kìa.”

Giản Tĩnh hỏi: “Em có thể dẫn chị đi không?”

Đồng Mạt Lị hơi do dự, nhưng chịu tác dụng của thẻ tín nhiệm nên không nghi ngờ ý đồ của Giản Tĩnh, nhanh chóng đồng ý.

Đang giờ đi học nên vườn trường rất yên tĩnh.

Hai người dạo bước dưới bóng cây, gió nhẹ thoang thoảng. Giản Tĩnh thân thiện hỏi: “Hình như em có tâm sự, gặp phải chuyện gì phiền phức à? Nếu em không ngại thì có thể nói với chị.”

Bình Luận (0)
Comment