Lấy lời khai xong cũng vừa tới giờ cơm.
Tháng năm là mùa ăn tôm hùm đất, găng tay cao su Giản Tĩnh mang theo cạnh người phát huy công dụng trọng đại. Một điểm thuộc tính linh hoạt cũng tận tụy hết mình phát huy tác dụng xử lý giống loài ngoại lai xâm lấn.
“Đây là báo cáo giám định.” Quý Phong gọi cơm rang, xử lý sạch sẽ trong vòng ba phút, sau đó tập trung phân tích vụ án: “Mặc dù trên sân thượng không có dấu chân rõ ràng, nhưng ngoài lan can lại có dấu vân tay của nạn nhân.”
“Đưa tôi xem.” Giản Tĩnh ngẩng đầu nhìn sang.
Lan can trên sân thượng cao đến ngang eo, có thể lật ra ngoài. Bên ngoài có một cái bệ nhô ra khoảng năm mươi phân, có rãnh, có lẽ là để giải quyết vấn đề tích nước.
Mặt ngoài lan can có vài dấu vân tay rất đầy đủ, nhìn hướng vân tay thì hẳn là nạn nhân tự mình bám lan can để nhảy ra ngoài nên lưu lại.
“Nếu cô ấy bị đẩy xuống thì dấu vân tay lưu lại sẽ không theo hướng này.” Quý Phong nói: “Hơn nữa, nhìn vị trí rơi xuống thì điểm rơi chính là nơi này.”
Giản Tĩnh bỏ tôm hùm đất vừa lột vỏ vào miệng: “Vậy, anh nghĩ là tự sát hả?”
“Tôi không nói như vậy.” Anh trầm ngâm: “Nhưng người điều tra vụ này khi đó loại trừ khả năng bị giết hại cũng không tính là thất trách.”
Lúc xảy ra vụ án, tòa nhà thí nghiệm là một không gian khép kín, không ai nhìn thấy người khả nghi nào ra vào. Sáu người bên trong tòa nhà đều không có mối liên hệ trực tiếp với nạn nhân, không có động cơ giết người. Hiện trường cũng không phát hiện vật chứng gì đáng chú ý. Tuy rằng di thư không nói rõ ràng nhưng đủ hiểu được, hơn nữa đó đúng là do nạn nhân viết.
Cần nhiều chứng cứ hơn nữa mới có thể phủ định kết luận tự sát.
Giản Tĩnh nghe ra ý khác trong lời nói của anh, không khỏi nói: “Anh cũng tin tưởng vào phán đoán của Vân Vân đấy chứ.”
Phần lớn thời điểm, khi mọi người đều nói người nào đó không có lý do gì để tự sát cũng không có nghĩa là chuyện này khác thường, chỉ do mọi người không thể chấp nhận sự thật hoặc là chưa từng chú ý tới mà thôi.
Quý Phong nghiêm túc chạy tới điều tra lại vụ này chỉ vì lời nói của em gái mình, chứng minh anh cảm thấy phán đoán của Quý Vân Vân cũng có chút đáng tin.
“Trẻ con thích phóng đại mọi thứ lên để người lớn chú ý tới bọn chúng.” Quý Phong thở dài, nói với giọng điệu phức tạp: “Nhưng Vân Vân chưa bao giờ như vậy. Chắc chắn có điểm nào đó khiến nó cảm thấy không hợp lý.”
Giản Tĩnh không nhịn được cười: “Thế nên có thể nói là em ấy cũng khá có năng khiếu đúng không?”
Quý Phong cũng bật cười, nhưng một lát sau lại chợt nói: “Cô Giản.”
“Hả?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn Vân Vân cũng làm cảnh sát.”
Giản Tĩnh nhất thời ngẩn người. Không muốn em gái mình làm công việc nguy hiểm là chuyện thường tình, nhưng lời này của Quý Phong lại ẩn giấu chút cảm xúc gì đó càng thêm bí ẩn, không thể nói thẳng ra.
Cô hỏi: “Ý anh là sao?”
“Ý trên mặt chữ.” Anh nói: “Cô ăn xong chưa, một cân tôm hùm đất mà ăn lâu quá vậy?”
“Buổi tối cũng không có việc gì mà.” Giản Tĩnh nói: “Anh để người ta ăn cho ngon lành có được không hả?”
“Ai nói không có việc gì? Chúng ta đi tìm bạn trai Miêu Đồng tâm sự chứ.” Quý Phong giục: “Nhanh lên, nhanh lên, có cần gọi thêm bát cơm cho cô không? Chỉ ăn cái này sao mà no được.”
“Đừng giục, càng giục càng chậm.”
Quý Phong trưng ra vẻ mặt bó tay.
Giản Tĩnh chậm rãi ăn xong bữa tối của mình, uống hết một lon coca lạnh, tinh thần phấn chấn tiến lên thăm hỏi bạn trai Miêu Đồng.
Người bạn trai da dẻ trắng trẻo, mặc trang phục công sở, đeo mắt kính. Anh ta là sinh viên mới tốt nghiệp, vừa bước chân ra xã hội, đang cố gắng để bản thân chững chạc hơn, nhưng người và quần áo vẫn chưa hoàn toàn đồng bộ.
“Có chuyện gì sao?” Anh ta thận trọng hỏi: “Anh nói anh là cảnh sát, giấy tờ đâu?”
Quý Phong đưa giấy tờ tùy thân hàng thật giá thật của mình ra.
Anh ta săm soi thật lâu, còn lên mạng tra xem là thật hay giả, sau đó mới mở cửa cho anh vào.
“Cô ta không phải cảnh sát đúng không?” Người bạn trai này liếc nhìn sang Giản Tĩnh, nhận ra cô: “Giản Tĩnh? Không phải cô là nhà văn à?”
Quý Phong hòa nhã hỏi: “Muốn theo quy trình chính quy cũng được, chúng ta đến thẳng đồn cảnh sát đi?”
Đối phương lập tức câm miệng.
“Anh có quen Miêu Đồng không?” Quý Phong đưa ảnh chụp của Miêu Đồng ra: “Hai người có quan hệ gì?”
Phản ứng đầu tiên của anh ta là phủ nhận: “Không quen biết gì hết! Đây là ai?”
“Lại xem tấm này đi.” Quý Phong trượt màn hình, cho anh ta xem tấm ảnh có cả hai người mà Đồng Mạt Lị lén chụp được: “Cô ấy từ nhà anh đi ra đấy nhỉ.”
Người bạn trai sợ hãi: “Có vấn đề gì không? Cô ấy cũng đủ mười tám tuổi rồi.”
Quý Phong: “Anh có biết là cô ấy chết rồi không?”
Người bạn trai kinh ngạc: “Chết rồi ư? Chết lúc nào? Không liên quan gì đến tôi hết.”
Giản Tĩnh xoa xoa thái dương. Mỗi lần thế này cô đều phải nhắc nhở bản thân, sau này có tìm bạn trai phải mở to mắt nhìn kỹ, đừng có mù quáng yêu loại người này.
“Anh không biết? Lần gần nhất hai người liên lạc với nhau là khi nào?” Quý Phong hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, anh gặp thứ đàn ông cặn bã thế này nhiều lắm rồi.
“Nửa tháng trước.” Người bạn trai cố gắng chứng minh mình trong sạch: “Cô ấy là học sinh cấp ba, phải trọ lại trường nên chúng tôi không thường xuyên gặp nhau. Lúc thì tôi phải tăng ca, lúc thì cô ấy phải thi cử, không liên lạc cũng rất bình thường.”
Giản Tĩnh cười khẩy ngắt lời anh ta: “Tôi chưa từng thấy người bạn trai nào nửa tháng không liên lạc với bạn gái mà lại thấy không sao cả, trừ khi anh ta có rất nhiều bạn gái.”
“À, thật ra chúng tôi cũng không tính là người yêu của nhau.” Người bạn trai sửa miệng: “Quen nhau qua mạng ấy, hai người hiểu chứ?”
Quý Phong lập tức phối hợp với Giản Tĩnh, thiện ý nói: “À, bạn mạng à?”
“Đúng, thiếu nữ ấy mà, có vài chuyện không tiện nói với ba mẹ thì thích đi kể với người lạ.” Người bạn trai này thầm nhận định đàn bà đều rất rắc rối lằng nhằng, đàn ông lại có thể hiểu cho mình, vậy nên anh ta chỉ nói chuyện với Quý Phong: “Bọn con gái tuổi đấy tương đối dựa dẫm vào những người đàn ông trưởng thành. Nhưng tôi không thể yêu đương với học sinh cấp ba được, chúng tôi không có quan hệ gì.”
Quý Phong hỏi: “Cô ấy có tâm sự gì?”
“Mấy đứa trẻ con thì có chuyện gì to tát đâu. Thành tích của kỳ thi thử không được tốt, cãi nhau với bạn, sợ người lớn phát hiện bí mật nhỏ của mình.” Người bạn trai trả lời.
Giản Tĩnh cười ha hả: “Đúng thế, mấy chuyện này đều không có gì to tát, sao có thể khiến cô ấy lãng phí mạng sống của mình được? Theo tôi thấy vẫn là tranh cãi trong tình cảm rồi.”
Quý Phong phối hợp Giản Tĩnh, cô tung tôi hứng, lập tức đanh mặt nhìn người đàn ông đối diện.
Người bạn trai bị dọa khiếp vía, vắt óc suy nghĩ để chứng minh trong sạch: “Cô ấy từng nói với tôi là không quá nắm chắc về kỳ thi, muốn giành lấy suất được tuyển thẳng.”
“Theo như tôi biết, xác suất để cô ấy được tuyển thẳng rất thấp, sao có thể giành được?” Giản Tĩnh từng bước ép sát.
Người bạn trai thầm nghĩ trong lòng, không phải là họ hàng nhà Miêu Đồng đó chứ, chưa nghe con bé nói mình có họ hàng là người nổi tiếng bao giờ… mà ngoài miệng anh ta vẫn thành thật trả lời: “Cô ấy nói có cách, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô ấy có vấn đề.”
Giản Tĩnh nhướng mày.
Quý Phong đánh cái thủ thế ngăn cản rõ ràng, hiền lành hỏi: “Miêu Đồng nói với anh thế nào?”
“Ba mẹ cô ấy rất nghiêm khắc, quản cô ấy chặt lắm. Nhưng mọi người cũng biết đấy, càng là những gia đình như thế thì chỉ càng khiến bọn trẻ con phản nghịch hơn.” Ai cũng từng trải qua thời thanh thiếu niên, người bạn trai càng nói càng thành khẩn: “Từ nhỏ Tiểu Đồng đã phải học múa ba lê, học đánh đàn piano, không ngừng phải tham gia các cuộc thi đua, diễn thuyết. Ba mẹ cô ấy một lòng muốn đưa con gái ra nước ngoài thi vào trường thuộc Ivy League. Cô nhóc sợ nhất là khiến ba mẹ thất vọng. Bước vào năm cuối cấp, ai nấy đều đang nỗ lực, nhưng cô ấy lại không tiến bộ, gia đình nóng lòng, bản thân cô ấy cũng lo lắng, lại càng học không vào.”
Theo như anh ta kể, Miêu Đồng hoàn mỹ kia có một mặt khác không muốn người biết.
“Bắt đầu từ năm ngoái, cô ấy không còn đến lớp luyện thi nữa, nào là theo đuổi thần tượng, chơi game... Cuối tuần nói dối ba mẹ là đến thư viện, thật ra là ra ngoài chơi.”
Người bạn trai nói tiếp: “Năm nay thì thi thử không ra gì mới hoảng cả lên, nói có khi được tuyển thẳng lại tốt hơn. Dù sao thì thành tích năm lớp 10 và lớp 11 rất tốt, có thể phấn đấu thử. Nhưng lớp trưởng lớp bọn họ có quan hệ nên việc này hơi khó.”
Anh ta nhớ lại: “Một tháng trước, ờ... tôi nhớ là hôm đó bọn tôi có chơi game ‘sát nhân bí ẩn’, cô ấy chợt nói là đã nghĩ ra cách giải quyết việc được tuyển thẳng rồi.”
“Cô ấy định giải quyết thế nào?”
“Tôi cũng không rõ, cô ấy không tiết lộ chi tiết với tôi. Nhưng nghe ý tứ cô ấy thì chắc hẳn là nắm được điểm yếu gì đó.” Bạn trai nói: “Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều. Con gái mà, nghĩ sao phải y như vậy, tôi cũng quen rồi. Tôi thật sự không biết tại sao cô ấy lại tự sát.”
Quý Phong lấy sổ tay và bút ra: “Nếu hai người quen nhau qua mạng, vậy anh viết tài khoản mạng xã hội của Miêu Đồng ra đây đi.”
Người bạn trai ngượng ngùng: “Quyền riêng tư cá nhân…”
“Chắc ba mẹ Miêu Đồng không biết anh đang qua lại với học sinh cấp ba đâu nhỉ?” Hôm nay Giản Tĩnh đóng vai ác đến cùng: “Có cần tôi giúp anh thông báo một tiếng không?”
Người bạn trai đành phải viết tên tài khoản ra, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm sẽ xóa hết toàn bộ những tin được đăng trong tài khoản mình.
Xong việc ra ngoài đã hơn mười giờ đêm rồi.
Giản Tĩnh: “Đói bụng.”
“Tôi đã bảo ăn tôm hùm đất không no được mà.” Quý Phong thở dài: “Ăn đêm hả?”
Giản Tĩnh ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu trả lời: “Không ăn, về nhà thôi.”
Quý Phong ngạc nhiên. Một khi cô Giản bắt đầu tra án đều là hăng hái đến mức hận không thể tra thâu đêm suốt sáng. Bây giờ có manh mối rõ ràng như vậy mà cô lại muốn về nhà nghỉ ngơi ư?
“Khó chịu ở đâu à?”
Cô lườm anh một cái.
“Cô phải nói sớm chứ.” Quý Phong lắc đầu: “Được rồi, lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Giản Tĩnh hậm hực về đến nhà.
Kỵ Sĩ: “Ẳng…”
Cô: “…” Không muốn đi thêm nữa, mệt.
“Tôi dắt chó đi dạo giúp cô.” Hiếm khi Quý Phong đưa cô về đến cửa nhà, thấy vậy giơ tay ra: “Đưa dây cho tôi.”
Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Hôm nay anh rảnh thế? Không quay về tăng ca à?”
“Cô Giản, có một trường hợp gọi là xin nghỉ phép.” Anh giữ chú chó đang tung tăng lại, đeo dây lên cho nó: “Được rồi, lát nữa tôi đưa nó về với cô.”
Giản Tĩnh nhìn anh từ đầu đến chân.
Người này hơi kỳ lạ nha, uống nhầm thuốc à?
“Đi đây.”
Một người một chó đi khỏi.
Giản Tĩnh bớt được một nhiệm vụ, nhanh chóng đi tắm nước nóng. Sau khi điểm thể chất của cô tăng lên, tác động tiêu cực của kỳ kinh nguyệt cũng không tính là lớn, rất ít khi bị đau bụng hoặc đau lưng.
Nhưng nội tiết tố cũng sẽ không thay đổi chỉ vì chức năng sinh lý tăng cường. Không tránh được mệt mỏi, cảm xúc thất thường và đủ loại khó chịu kỳ quái.
Chắc hôm nay bởi vì hôm nay làm việc (buôn bán) lâu quá nên cơ thể bắt đầu kháng nghị.
Ôi.
Pha cốc sô cô la nóng uống thôi.
Tiện thể lướt xem tài khoản của Miêu Đồng.
Sở thích của cô học sinh cấp ba này vô cùng phong phú, tạo data theo đuổi thần tượng, xem phim ship couple, còn tham gia cả nhóm cứu trợ mèo hoang, giúp đỡ làm một vài tấm poster.
Từ những tài khoản mà cô ấy hay chia sẻ, rất dễ dàng có thể tìm thấy tài khoản của bạn trai. Mặc dù đối phương đã nhanh chóng hủy follow nhưng không thể xóa hết nội dụng weibo trong một chốc một lát được. Lần theo đầu mối thì có thể tra ra thân phận của đối phương.
Nhưng người này cũng không phải trọng điểm.
Một tháng trước Miêu Đồng mới nghĩ ra cách thắng được lớp trưởng Ô, vậy chứng tỏ không phải vấn đề trong cuộc sống thực. Học sinh cấp ba cả ngày đều ở trường thì có thể có điểm yếu gì được? Xác suất điểm yếu trên mạng càng lớn hơn.
Giản Tĩnh chủ yếu lọc ra những tài khoản tương tác nhiều với Miêu Đồng trong mấy tháng gần đây.
Lượng công việc rất lớn.
May là trợ thủ đã nhanh chóng về tới.
“Gâu!” Kỵ Sĩ vui vẻ về tới, nhào thẳng tới chỗ Giản Tĩnh, chuẩn bị làm nũng.
Giản Tĩnh giữ đầu chó lại, không cho Kỵ Sĩ đang bẩn thỉu nhảy lên ghế, đồng thời nhéo tai nó: “Theo chị đi rửa chân.”
Cô còn thuận miệng tiếp đón khách: “Anh cứ tự nhiên, nước uống trong tủ lạnh anh tự đi lấy đi. Đây là ipad, những tài khoản đó tôi đã lọc ra rồi, cứ từ từ tra từng cái một đi.”
Quen biết nhau cũng mấy năm rồi, Quý Phong cũng không khách sáo nữa, anh thay giày vào phòng, tiện thể nhìn một lượt xung quanh nhà cô.
Sống một mình, hệ thống an ninh rất tốt, đúng giờ có nhân viên quét dọn đến dọn dẹp (có điều có hơi lười biếng), huấn luyện chó cũng rất tốt, bình thường không tự nấu cơm nhưng thường xuyên sử dụng thiết bị điện gia dụng.
Anh mở tủ lạnh lấy một chai nước suối, nhìn thấy rất nhiều bánh ngọt kiểu Tây và kiểu Trung Quốc.
Ít nhất có hai người đưa tới.
“Nhìn ra cái gì rồi à?” Giản Tĩnh đứng ngay sau lưng anh, đột nhiên hỏi.
“Thực đơn đa dạng.” Quý Phong khen cô: “Ăn nhiều thực phẩm có lượng calo lớn như vậy cũng không thấy cô mập ra, lượng vận động cao đấy nhỉ.”
Cô trợn trắng mắt, không hỏi thêm nữa, ý bảo anh đi làm việc: “Miêu Đồng ở trên mạng hoạt động rất sôi nổi, chúng ta có cái để điều tra rồi.”
“Không vội gì một buổi tối.” Anh nói: “Cô khó chịu thì cứ nghỉ ngơi sớm đi, đừng cố gắng gượng làm gì.”
Giản Tĩnh chui vào chiếc ghế sô pha chất đầy nệm: “Không mệt, anh mau nhìn đi.”
“Được thôi.” Quý Phong chiều ý cô, dù sao cô Giản tăng ca là hành vi tự chủ, không giống người phải nuôi sống gia đình như anh, mệt thì khắc tự biết đi ngủ.
Anh bắt đầu công việc, tốc độ nhanh hơn Giản Tĩnh rất nhiều.
Cô hiếu kỳ: “Sao anh xem nhanh thế?”
“Cũng không có gì, quen tay hay việc.” Phận tăng ca chân chính cho ra châm ngôn cuộc đời.