Công việc điều tra sắp xếp lúc nào cũng vừa khô khan vừa tẻ nhạt.
Giản Tĩnh làm việc một lát, không nhịn được gọi Kỵ Sĩ tới gần, xoa đầu véo nhẹ tai nó, lại hạ đơn mua vài đồ ăn vặt gì đó.
Sau đó cô lại tiếp tục xem.
Phát ngôn của trẻ vị thành niên vừa phiến diện vừa hung hăng, động tới cãi nhau là có thể thô tục đến mức khiến người ta trợn mắt há mồm. Cô càng xem càng đau đầu, không nhịn được hỏi: "Trẻ con bây giờ đều nghĩ gì thế?"
Quý Phong: "Người học cấp ba đã viết án hình sự không có tư cách nói người ta đâu."
Giản Tĩnh lườm anh, nói cô thì được, nhưng không được động vào Tĩnh Tĩnh kia: "Anh thì biết cái gì, đó gọi là nghiên cứu nhân tính."
"Vâng vâng, cô hiểu sâu biết rộng." Quý Phong nhấp vào trang kế tiếp, đọc lướt qua nhanh như gió: "Miêu Đồng là kiểu người hai tính cách điển hình. Trong mắt giáo viên và bạn bè, cô gái này ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất hòa đồng. Nhưng trên mạng lại rất kích động, ôi trời, nhìn câu cú đanh nọc này, chậc chậc."
Giản Tĩnh đăm chiêu: "Người này có tính công kích rất mạnh, không phải kiểu vừa gặp trắc trở đã tiêu cực muốn tự tử."
"Đây coi như điểm đáng ngờ nhất của vụ án." Quý Phong nói: "Nếu không phải tự sát, chúng ta cần giải quyết một vấn đề càng phiền toái hơn. Đó là hung thủ tiêu biến khỏi hiện trường bằng cách nào."
Đã qua mười hai giờ mà đầu óc anh vẫn còn rất tỉnh táo. Anh cười hỏi: "Cô Giản, cái này là sở trường của cô, cô có ý kiến gì không?"
Giản Tĩnh nhìn anh: "Hung thủ là Spider Man, vèo một cái trực tiếp bay từ sân thượng tòa văn phòng lên tòa thí nghiệm."
Quý Phong: "..."
"Cô thù dai lắm đấy." Anh thành thật đánh giá.
"Hứ!"
Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, lại một giờ nữa trôi qua, Quý Phong tìm được mấy cái ảnh chụp màn hình: "Cô nhìn tài khoản này xem, Miêu Đồng chụp màn hình tài khoản này vài lần, nhưng chúng ta lướt nhiều như vậy cũng không thấy đối phương bình luận cái gì."
"Nhất định là đã xóa rồi." Giản Tĩnh ném điện thoại di động qua một bên, lại gần nhìn.
Tài khoản bị Miêu Đồng chụp màn hình đăng tải một số bình luận vô cùng nhảm nhí, liên quan tới rất nhiều nội dung hạn chế.
Quý Phong gửi tài khoản cho đồng nghiệp, nhắn kèm Wechat: ‘Khi nào ngủ dậy thì tra số này giúp tôi.’
Mười phút sau, bên kia nổi trận lôi đình trả lời bằng tin nhắn thoại: ‘Mẹ nhà cậu chứ! Ông đây vừa mới ngủ, đệch đệch đệch.’
Quý Phong: ‘Dậy rồi thì tra giúp tôi rồi lại ngủ tiếp.’
Đối phương: ‘Khò khò!’
Quý Phong mặt không đổi sắc cất điện thoại vào túi: "Sáng mai mới có kết quả. Cô ngủ trước đi, tôi về đây." Anh dùng sức xoa xoa cái đầu chó của Kỵ Sĩ: "Nhóc con, anh mày về nhé."
"Oẳng~" Kỵ Sĩ vẫn còn ngái ngủ mơ hồ lên tiếng rên rỉ.
Quý Phong vui vẻ, ngồi xổm xuống vuốt xuôi theo lưng nó. Lông chó chăn cừu Đức không dài, chạm vào là cảm nhận được bắp thịt phập phồng, khỏe khoắn lại đẹp.
"Cô Giản, con chó này của cô..." Vừa mới nói được nửa câu thì Quý Phong nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại nặng nề .
Giản Tĩnh đã đi vào phòng rồi.
Quý Phong không nhịn được lắc đầu nở nụ cười, anh dọn dẹp vỏ đồ ăn vặt và chai nước khoáng đã uống hết, bỏ cả vào túi rác cầm đi.
"Cô Giản, tôi về nhé. Tôi khép cửa cho cô luôn." Nói xong, anh trở tay đóng cửa lại, chậm rãi đi về nhà.
Trên trời đầy sao lấp lánh.
Đi một đường về tới nhà mang theo toàn thân gió lạnh, Quý Phong đẩy cửa nhà, bên trong yên tĩnh.
Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, nằm dài trên giường lại không cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát rút cuốn album ảnh trên giá sách ra. Đây là cuốn album ảnh cũ từ trước kia, bìa bọc da cứng.
Quý Phong kéo trang giấy bên trong, lộ ra hơn nửa lớp da bọc bị gấp lại, bên trong kẹp vài tờ giấy mỏng.
Quý Phong đã thuộc lòng nội dung mấy tờ giấy này từ lâu, nhưng vẫn nhanh chóng lật xem từng trang.
Xem xong, đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, anh bị tiếng chuông báo gọi đến của đồng nghiệp đánh thức.
Đối phương 'thân thiết nồng nhiệt' hỏi thăm sức khoẻ anh một thôi một hồi mới báo cáo kết quả điều tra.
Không ngoài dự đoán, chính là Ô Cẩm Trình.
Anh gọi điện thoại cho Giản Tĩnh: "Cô có muốn đi xem hiện trường không?"
"Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ năm mươi."
"Tôi ngủ thêm một lát nữa."
"Vậy buổi chiều đi, buổi sáng tôi có ca làm."
Giản Tĩnh cúp máy.
Quý Phong đi làm như thường lệ, hỏi hai khẩu cung, thuận tiện viết báo cáo kết án còn nợ.
Anh Cao tới hỏi: "Cậu với Tiểu Vương bên an ninh trật tự làm sao thế?"
"Trường học của Vân Vân có một học sinh nữ rơi từ trên tầng xuống." Quý Phong không rời mắt khỏi màn hình, thuận miệng trả lời: "Nhờ cô ấy qua bên đó tổ chức tọa đàm về an toàn."
Anh Cao: "Người ta nói cậu cho người ta leo cây."
Quý Phong: "... Tôi quên mất."
"Tôi nói cậu chứ, chuyện này cậu làm hơi quá đấy." Anh Cao chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Nhanh lên, sắp tới giờ ăn cơm rồi, đi mời người ta một bữa bù đắp lại đi, đừng có cái kiểu chuyện đã rồi cứ thế cho qua luôn."
Quý Phong vừa định nói chuyện thì điện thoại vang lên.
Giản Tĩnh: "Tôi dậy rồi, tới đón tôi đi."
"Biết rồi, 20 phút nữa tôi đến." Quý Phong cúp điện thoại, lưu hồ sơ: "Lần sau tôi nhất định sẽ mời."
Anh Cao tinh mắt, đã nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên điện thoại, 'ồ' lên một tiếng: "Ăn cơm với cô Giản à?"
"Điều tra vụ án, vụ rơi từ trên tầng xuống có điểm không hợp lý." Quý Phong không hề khách sáo lục lọi ngăn kéo của anh Cao: "Có bánh quy không, cho tôi hai cái."
Anh Cao cố ý nói: "Đi ăn cơm trưa đi chứ, cũng không đến năm, sáu phút."
"Thôi bỏ đi, không thể trễ hẹn với công chúa nhỏ. Đã nói 20 phút thì tốt nhất là có mặt lúc 19 phút." Quý Phong lục được một túi bánh mì nướng tươi do bà xã anh Cao làm, cực kì mềm xốp, không thua gì đồ ngoài tiệm bánh mì: "Tay nghề chị dâu lại tiến bộ."
Anh Cao nhăn nhó luyến tiếc: "Nói xấu người ta vừa thôi. Tính cách cô Giản có chỗ nào không tốt chứ? Người ta là tác giả lớn mà không hề kiêu ngạo, còn rất khiêm tốn. Ê ê, cậu đủ rồi đấy, hai cái còn chưa thôi à? Chừa cho tôi với chứ!"
"Tôi nói thật mà. Cái danh hiệu ‘tiểu công chúa Kim Ô’ có phải tôi đặt đâu." Quý Phong nuốt bánh mì, vung tay nói: "Hôm nay tôi không về được, có việc gì thì gọi điện thoại nhé."
Rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Một đồng nghiệp khác ngẩng đầu lên, quang minh chính đại tám chuyện: "Mọi người có cảm thấy giống tôi không? Trước kia cái tên này không khác gì chiến sĩ thi đua mà tuần trước lại nghỉ ngơi đúng lịch chứ."
"Vân Vân sắp thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi." Anh Cao trước mặt thì quở trách, sau lưng lại nói giúp Quý Phong: "Cậu không có con nên không hiểu. Bây giờ không chú ý, sau này hối hận cả đời."
Đồng nghiệp kia lắc đầu: "Không đúng, vẫn không đúng, có phải cậu ấy có người yêu không?"
Anh Cao thở dài, bí hiểm nói: "Khó!"
Quý Phong tốn mất 18 phút, đúng giờ đến dưới tầng nhà Giản Tĩnh.
Vừa lúc cô chậm rãi đi ra, thấy người thì nhìn đồng hồ đeo tay, vô cùng hài lòng hỏi: "Anh ăn chưa?"
"Cô ăn chưa?" Anh hỏi ngược lại.
Giản Tĩnh: "Chưa."
"Vậy đi ăn cơm trước đi."
Giản Tĩnh không kén chọn cơm trưa, ăn cơm sườn heo ở một quán ăn nhỏ gần trường cấp ba, mùi vị bình thường, nhưng lại có hương vị tuổi học sinh.
Quý Phong nói: "Thời học sinh tôi toàn ăn cơm ở nhà ăn."
"Thành thật thế cơ à?" Giản Tĩnh kinh ngạc.
Quý Phong lườm cô: "Ngài biết làm thêm ngoài giờ học không? Cái loại bao cơm tháng đó."
"Xin lỗi."
"Hâm, có gì mà phải xin lỗi." Anh không hề để ý: "Thật ra cũng khá tốt, ăn đủ no, dì múc cơm chỉ xới cho mỗi người một lượng cơm vừa đủ, cuối cùng toàn bộ phần còn lại đều ở trong khay của tôi."
Giản Tĩnh ghen tị: "Bây giờ tôi đi nhà ăn lấy cơm, dì ấy còn cho tôi có nửa muôi đây."
Quý Phong cười sằng sặc.
Hai người ăn xong bữa trưa thì quay lại toà thí nghiệm.
Hôm qua Giản Tĩnh không có thời gian kiểm tra hiện trường, hôm nay cô cầm ô che nắng, đi lên đi xuống, từ trước ra sau khắp cả toà nhà này.
"Anh đã xem camera chưa?" Cô đứng trên sân thượng, vịn vào lan can phóng tầm mắt nhìn xuống dưới.
Quý Phong nói: "Xem rồi, thật sự không quay được người khả nghi nào. Nhưng camera của tòa nhà này có rất nhiều góc chết."
Khuôn viên trường quá rộng, camera giám sát lại là một khoản chi phí xa xỉ, vậy nên có thể tiết kiệm chỗ nào thì sẽ tiết kiệm. Chỉ có khu dạy học nhiều camera nhất, mỗi tầng hai cái, gần như không có góc chết. Kế đến là tòa văn phòng, tòa nhà thí nghiệm nhiều thứ ba, nhưng chỉ lắp trong phòng học và tầng bốn.
"Tầng bốn là phòng đa phương tiện, hai bên hành lang đều có camera, tầng hai và tầng ba là phòng hóa học, vật lý và phòng thí nghiệm sinh học, có rất nhiều thiết bị quý giá nên camera được đặt ở trong phòng học. Bên dưới tầng một là phòng âm nhạc, cũng có camera trong phòng."
"Thế nghĩa là camera quan trọng nhất ở cửa thang máy tầng một là giả à?" Giản Tĩnh hỏi.
"Đúng vậy." Quý Phong gật đầu: "Hơn nữa trường học lớn như vậy, không chỉ có một, hai cái giả."
Giản Tĩnh nói đầy ẩn ý: "Tiết kiệm được không ít kinh phí."
"Còn phải nói.”
Xem xong tòa thí nghiệm, Giản Tĩnh lại xoay quanh vị trí của mấy nhân chứng: "Dường như cũng không khó lắm."
"Phá giải được rồi?" Quý Phong hỏi.
"Một phần nhỏ." Cô nhìn đồng hồ đeo tay, giờ vẫn còn sớm: "Gần tới giờ rồi, anh có phải về đi làm không? Nếu không cần thì chúng ta đi tìm đầu mối tiếp theo."
Quý Phong hỏi: "Đầu mối gì?"
"Sát nhân bí ẩn." Sau khi Miêu Đồng chơi 'sát nhân bí ẩn' mới nảy sinh linh cảm giải quyết vấn đề, Giản Tĩnh đương nhiên muốn đi tìm hiểu đến cùng.
Quý Phong: "Đó là cái gì?"
"Quê mùa." Cô xem thường thì xem thường, nhưng vẫn phổ cập kiến thức về hoạt động giải trí hàng đầu này cho Quý Phòng.
Sau đó đến lượt Quý Phong khinh thường: "Có gì hay chứ? Tự bày trò giải trí?"
Giản Tĩnh liếc anh: "Chờ anh thắng rồi lại nói cũng không muộn."
Tên kịch bản giết người lần này là [Quán cơm ma quỷ], thời gian dự tính là năm giờ, tổng cộng có mười người tham dự. Nội dung chủ yếu kể về một khách sạn hội tụ đủ loại người các nơi thời kỳ dân quốc, bóng dáng gián điệp khắp nơi, ám sát bốn phía, cũng có ma quỷ thần bí xuất lúc đêm khuya, đòi mạng người sống báo thù.
Đây cũng là lần đầu tiên Giản Tĩnh chơi loại game trinh thám nhập vai này, lúc vừa mới bắt đầu cô cũng có phần mong chờ.
Nhưng mà, đây là một kịch bản tình cảm.
Ma quỷ vậy mà là quỷ thật, là một ca sĩ nữ đã chết, ban đầu cô ta bán mình kiếm tiền đưa người yêu lên đại học, nhưng người yêu cô ta lại yêu phải một mỹ nữ trắng xinh giàu, vứt bỏ cô ta.
Cô ta tự sát mà chết, linh hồn quanh quẩn ở trong khách sạn, chuyên môn tìm những người đàn ông thay lòng đổi dạ để báo thù.
Sau đó, nhân vật chính thay cho cô ca sĩ đã chết của khách sạn là gián điệp, bán nghệ không bán thân, lấy tình báo khắp nơi. Cô ấy đã yêu chàng sinh viên đại học yêu nước, mấy lần thay anh ta che lấp sơ hở.
Sinh viên đại học lại yêu bạn học nữ vừa thông minh vừa tốt bụng.
Gã vứt bỏ cô ca sĩ quá cố đã trở thành con rể nhà mỹ nữ giàu có kia, còn tiếp nhận gia sản nhà đối phương, muốn mua lại khách sạn này. Kết quả bị người ta bắn giết, lúc chạy trốn rơi xuống lầu mà chết.
Thiếu gia nhà giàu một mặt thì mập mờ với ca sĩ nữ, một mặt lại yêu bạn học nữ kia.
Bạn học nữ còn có một người bạn là con trai của tài xế trong nhà, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm phóng viên, hôm nay chuẩn bị đến phỏng vấn ca sĩ nữ mới.
Bác sĩ tham gia hội nghị y học thật ra còn có một thân phận khác.
Quản lý vậy mà lại là người nằm vùng.
Bảo vệ trông cửa là hào hiệp giang hồ trà trộn tới, nghe nói người chết là giặc bán nước nên chuẩn bị ám sát anh ta.
Ngay cả một thương nhân bình thường không có gì đặc biệt cũng ẩn giấu bí mật đáng sợ, anh ta là một thầy trừ tà ma.
Giản Tĩnh: "..."
Cô rút thăm vào vai người bạn học nữ kia.
Sinh viên yêu nước yêu cô ấy, thiếu gia nhà giàu yêu cô ấy, đến phóng viên cũng yêu cô ấy.
Cô bị ép phải nghe tỏ tình mấy lần.
Người chủ trì còn nói, nếu cô không chịu nghe lời tỏ tình của bạn chơi thì sẽ tạo ra những kết quả khác nhau.
Ba bạn chơi nam đều chân thành tha thiết nhìn cô, mong chờ có thể thông qua một lần chơi 'sát nhân bí ẩn' có được một tình yêu đời thực với người đẹp.
Cô nói: "Chúng ta tâm sự về vụ án đi."
"Hung thủ căn bản không ở trong phòng của người chết. Chúng ta tưởng rằng hung thủ nổ súng muốn giết người, dẫn tới người chết trong lúc hoảng loạn chạy trốn không có lựa chọn nào khác, nhảy lầu bỏ mạng. Thế nên mới thành giết người trong mật thất. Sự thực thì ngược lại, lúc đó hung thủ vốn không có mặt trong phòng."
Giản Tĩnh vừa phá án vừa suy nghĩ tới kịch bản mang cho Miêu Đồng linh cảm gì.
"Người chết nhảy khỏi ban công, nhưng bất thình lình nghe được tiếng súng, nhất thời giật mình trượt chân, rơi xuống tầng bỏ mạng." Giản Tĩnh chỉ vào quản lý: "Hung thủ chính là anh. Phòng của anh ở ngay phía trên phòng người chết, chỉ có tiếng súng gần trong gang tấc mới khiến người chết tưởng rằng đó là bắn về phía anh ta."
Quản lý Quý bận trăm công nghìn việc qua loa đáp lại một câu: "Chứng cứ đâu? Không thí nghiệm ra phản ứng với khói thuốc súng trên người tôi."
Giản Tĩnh: "Sâm panh, chỉ có phòng của anh mới có sâm panh."
"Không nhất định phải là sâm panh, tiếng súng có hai nguyên nhân, một là một là do tiếng 'đoàng' của không khí phụt ra từ nòng súng, và viên đạn vượt qua tốc độ âm thanh, vì thế chỉ cần có một khẩu súng, không cần đạn thật cũng có thể làm giả được âm thanh như vậy, cũng sẽ không có phản ứng với thuốc súng. " Quý Phong bình tĩnh nói: "Những người khác cũng có thể làm được, chỉ chứng cứ này thì vẫn không đủ."
Giản Tĩnh đóng kịch bản lại cái 'rầm', lạnh lùng nhìn anh: "Có thừa nhận không?"
"Chậc, không chơi nổi." Quý Phong mỉm cười, giơ tay đầu hàng trước sự nổi giận của cô: "Thừa nhận thừa nhận, là tôi là tôi, chúng ta đi ăn cơm đi."