Đến thời gian học xong tiết cuối cùng vào thứ sáu, Ô Cẩm Trình bắt đầu thu dọn bàn học, dáng vẻ như đang chuẩn bị rời đi.
Các bạn học hỏi: “Lớp trưởng, sao cậu lại thu dọn đồ đạc?”
Ô Cẩm Trình nói: “Còn vài ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, mình đã xin nghỉ ôn tập, sau đó sẽ tự ôn ở nhà.”
“Ôi!” Các bạn học lập tức xôn xao: “Như vậy cũng được à?”
“Các em trật tự một chút.” Cô Trần xuất hiện trong lớp học, giải đáp nghi vấn: “Chỉ cần có chữ ký của phụ huynh thì có thể ôn tập ở nhà. Đương nhiên, đối với đa số các em, tôi vẫn đề nghị nên ở lại trường. Bất cứ khi nào có vấn để gì cũng có thể đến tìm giáo viên giải quyết.”
Một bạn học giơ tay: “Có chữ ký của phụ huynh là được rồi ạ?”
Cô Trần: “Còn phải được sự phê duyệt của tôi. Trong nhà có người chăm sóc thì mới được, không ai trông coi các em, chỉ dựa vào ý thức tự giác của các em thì trong hơn mười ngày quan trọng sắp tới, các em có thể chăm chỉ ôn tập không?”
Trong khi cô ấy thao thao bất tuyệt giáo dục mọi người, Ô Cẩm Trình đã rời đi được một lúc.
Các bạn học bận thảo luận xem có nên xin nghỉ hay không, không ai để ý lớp trưởng đã rời đi.
Ngoại trừ Quý Vân Vân.
Cô ấy đứng trước cổng trường gọi cậu ta lại: “Lớp trưởng.”
Ô Cẩm Trình bình tĩnh quay đầu: “Có việc gì?”
“Là cậu à?” Quý Vân Vân hỏi.
Ô Cẩm Trình: “Không phải việc của cậu.”
Quý Vân Vân nắm chặt nắm tay: “Tại sao phải làm vậy?”
“Có phải cậu cảm thấy mình rất chính nghĩa không?” Ô Cẩm Trình hỏi lại: “Cậu cảm thấy Miêu Đồng là người tốt à? Cậu ta chết thì cậu nhất định phải tìm ra chân tướng, cậu có nghĩ tới kẻ cầm đầu mọi chuyện chính là cậu ta không?”
Quý Vân Vân sửng sốt.
“Chẳng ai tốt hơn ai cả, đừng ngây thơ quá.” Cậu ta lạnh lùng xoay người, băng qua đường cái.
Ở góc đường, xe cảnh sát đang chờ cậu ta.
“Quý Vân Vân.” Phía sau có người gọi cô, là một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ: “Cậu và lớp trưởng nói gì vậy?”
Quý Vân Vân trợn trừng mắt: “Liên quan gì tới cậu?”
Chàng trai kia: “Cậu định về nhà ôn tập sao?”
Quý Vân Vân: “Không về.”
Chàng trai: “Tôi cũng vậy.”
Quý Vân Vân: “Tôi không hỏi cậu.”
Chàng trai: “Ngày mai cậu có đến thư viện ôn tập không?”
Quý Vân Vân: “Có việc gì?”
Chàng trai: “Nhà tôi ở gần đó, tôi đến chiếm chỗ ngồi cho cậu.”
Quý Vân Vân: “Đi.”
Chàng trai: “Cậu về một mình à? Cùng nhau về nhé? Tôi cũng ngồi xe buýt số 4.”
Chàng trai còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng còi, một chiếc xe dừng lại bên cạnh họ.
Cửa sổ xe hạ xuống, Quý Phong nhìn cậu: “Ai nói Vân Vân về nhà một mình?”
“Anh?” Quý Vân Vân trợn to mắt, giống như gặp quỷ: “Sao anh lại tới đây?”
“Nói nhảm, đương nhiên là đón em, hay em nghĩ anh ăn no rửng mỡ rồi đi ngang qua đây?” Quý Phong liếc nhìn cô ấy: “Lề mề cái gì, mau lên xe đi, đợi anh mở cửa cho em à?”
Đồ hung dữ, thật đáng ghét. Quý Vân Vân lầm bầm, khoát khoát tay rồi mở cửa lên xe.
Chàng trai há hốc mồm rồi ngậm lại, thành thành thật thật đưa mắt nhìn cô rời đi.
Quý Phong thẩm vấn em gái: “Tên kia là ai?”
“Ủy viên học tập của lớp chúng em.”
“Ồ, một chàng trai cao lớn như vậy, anh còn tưởng là ủy viên thể dục đấy. Ủy viên học tập à? Có được không đó?” Trên mặt Quý Phong đầy vẻ nghi ngờ
Quý Vân Vân bùng nổ: “Đừng xem thường người ta, thành tích của cậu ấy khá tốt, đứng top 5 trong lớp đấy.”
Quý Phong cười haha.
“Này.” Quý Vân Vân đột nhiên quay sang hỏi anh: “Lúc nãy em thấy lớp trưởng lên xe cảnh sát, là cậu ấy sao?”
Quý Phong: “Ừ.”
Quý Vân Vân im lặng.
Quý Phong hỏi: “Muốn biết nguyên nhân không?”
“Anh sẽ nói cho biết à?”
“Sẽ.” Anh nói: “Em đã tìm ra.”
Theo lý thuyết, Quý Vân Vân hẳn phải cảm thấy kích động khi nghe được câu nói này, nhưng sự thật thì ngược lại. Cô không vui cũng không có tâm trạng sục sôi mong đợi, trái lại chẳng có cảm xúc gì.
Quý Phong nhìn về phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sự thật là như vậy đó, đôi khi rất hoang đường, có khi rất tàn nhẫn, không phải lúc nào chính nghĩa chiến thắng tà ác cũng mang lại niềm vui. Nhưng cho dù là gì, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận.”
Quý Vân Vân mím môi, cắn răng nói: “Được, anh nói đi.”
Quý Phong nói lời giữ lời, không hề che giấu nói hết chân tướng cho cô nghe.
Quý Vân Vân: “…”
Chân tướng khác quá xa so với suy luận của cô.
“Ban đầu vốn không định nói với em trước kỳ thi đại học, nhưng cô Giản nhất quyết nói em có thể làm được.” Quý Phong liếc nhìn cô: “Anh đánh cược với cô ấy một bữa cơm. Vì túi tiền của anh trai mình, khóc cũng không mất mặt đâu.”
Quý Vân Vân khinh bỉ: “Rõ là anh muốn đi ăn với chị ấy.”
Quý Phong: “Làm gì có chuyện đó.”
Cô em gái cuống cuồng trợn mắt, mở túi tiền rút ra một tờ: “Tài trợ cho anh một trăm tệ đấy, trước khi đi ăn thì mua một bó hoa mang theo. Anh nói anh xem, thêm chút lãng mạn có được không hả? Nhìn mấy đối tượng tin đồn của chị Giản rồi nhìn lại mình xem, anh không thấy chút nguy cơ nào à?”
Quý Phong bật cười: “Con bé chết tiệt này, em chê ai đấy hả?”
“Anh anh anh, chê anh đó!”
Đã hết cuối tuần, Quý Vân Vân trở về trường học như không có việc gì.
Quý Phong thực hiện lời hứa, gọi Giản Tĩnh đi ăn.
Cô hỏi: “Ăn gì?”
“Đừng mặc váy.”
Giản Tĩnh tiếp thu lời đề nghị, cô mặc áo thun + quần ngắn + mũ lưỡi trai + đeo kính râm.
Quý Phong bình luận: “Giống như đi chơi với ngôi sao nổi tiếng ấy nhỉ.”
“Bây giờ tôi đã là một người có tiếng tăm.”
Quý Phong: “Cô cũng tự giác quá đấy.”
Nghe giọng điệu này, Giản Tĩnh lạnh lùng nói: “Không muốn mời tôi đi ăn thì cứ nói thẳng, bây giờ tôi về ngay.”
“Đừng đừng.” Anh giữ chặt cánh tay cô, mở cửa xe: “Có chơi có chịu, lên xe đi.”
Giản Tĩnh nể mặt tình cảm trước giờ, miễn cưỡng ngồi vào ghế lái phụ: “Đi đâu?”
“Đến nơi cô sẽ biết.” Quý Phong cảnh báo trước: “Nhưng cũng không phải chỗ tốt lành gì, chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Giản Tĩnh ấn lên trán, bình tĩnh nói: “May mà tôi cũng không ôm hy vọng gì với anh.”
Xe chạy được nửa tiếng rồi dừng lại trên con đường một chiều rợp bóng cây. Quý Phong mua hai chai nước rồi đỗ xe ở cửa sau của tiệm tạp hóa.
“Đi thôi, đi như này thì cô không lo bị lừa.” Anh nhét cho cô một chai nước: “Đi theo tôi.”
Giản Tĩnh bị kích thích tính tò mò, nơi này cũng không giống chỗ để ăn cơm, cô bước nhanh đuổi theo.
Quý Phong tiến vào một con đường nhỏ, bóng cây chằng chịt chắn gần hết ánh nắng, gió trở nên mát rượi. Ven đường là một dãy tường rào thấp, cây cối từ khe hở của các viên gạch len ra ngoài, những cánh hoa dại không biết tên nở rộ.
Anh nói: “Dám trèo qua không?”
“Anh xem thường ai đấy.” Giản Tĩnh nói: “Chỉ cao có ngần này.”
“Không hổ là cô Giản.” Quý Phong khen cô rồi nhanh nhẹn nhảy vào: “Yên tâm trèo đi, chỗ này đã bỏ trống, bên trong không có ai đâu.”
Giản Tĩnh không cần mở trạng thái Bạch Tiểu Miêu, dựa vào sức lực và sự nhanh nhẹn của mình cũng đủ để giải quyết bức tường thấp hai mét này.
Cô nhanh nhẹn trèo lên, cúi đầu quan sát, bên dưới là một con đường bê tông nứt nẻ, mặc dù cỏ dại mọc khắp mặt đất nhưng dù sao cũng không đến nỗi giẫm lên bùn, bấy giờ mới yên tâm nhảy xuống.
“Đây là đâu?”
“Trường cấp ba của tôi. Trường học đã chuyển đi rồi, nhà đầu tư phá sản, phá dở được một nửa thì để nó mục nát ở đây.” Anh hất cằm lên, phía xa còn có hai tòa nhà dạy học, bức tường bên ngoài bám đầy bụi bặm, nhuộm đầy gió sương.
Giản Tĩnh liếc nhìn anh, không hỏi tại sao ăn cơm lại phải tới đây.
Một khi dấu chân của con người biến mất, hơi thở của tự nhiên sẽ mạnh mẽ sinh trưởng. Cỏ dại vô cùng rậm rạp, cành lá thô ráp dễ cắt vào làn da lộ ra ngoài.
Ngay từ đầu, Giản Tĩnh đã cảm thấy rất hối hận vì mặc quần đùi, nhưng sau đó cô nhanh chóng cảm thấy rất thú vị, vừa nhanh nhẹn lại linh hoạt, có thể giúp cô dễ dàng tránh đi tất cả mọi chướng ngại, như thể đang bước vào một cuộc phiêu lưu.
Thế nhưng, bụi cây rậm rạp rất nhanh đã biến mất.
Bãi tập vẫn ở đó, cỏ dại dù cố gắng nhưng cũng chỉ cao đến mắt cá chân. Cầu thang được làm bằng bê tông vẫn còn rất kiên cố, chỉ có ít cây cỏ dại ngoan cường mới có thể ló đầu ra, đón gió khẽ lay động.
Quý Phong đi lên tầng cao nhất, nhìn ra sân trường bỏ hoang. Một lúc sau anh đột nhiên nói: “Cô Giản, hôm tôi nhận được tin ba mình mất, trong trường đang tổ chức đại hội thể dục thể thao.”
Tháng mười, gió thu thoảng qua mát lành, cuốn theo mùi kim quế phiêu đãng trong không khí. Đến tận hôm nay, anh vẫn có thể nhớ rõ bài phát biểu khai mạc của thầy hiệu trưởng, là những câu từ bình thường không chuẩn lắm.
“Đại hội thể dục thể thao hàng năm, lớp trưởng đều phải tìm người đăng ký chạy cự li dài một ngàn mét. Tôi nhớ rất rõ cô ấy là một cô gái xinh đẹp có thành tích học tập tốt.”
Anh lơ đãng nhắc tới, lại kéo chủ đề đi. Giản Tĩnh lườm anh một cái, thuận theo hỏi: “Mối tình đầu hả?”
“Tò mò à?” Quý Phong nhìn cô, cười: “Không nói cho cô biết.”
Giản Tĩnh xụ mặt xuống: “Không tò mò, cảm ơn. Anh nói tiếp về đại hội thể dục thể thao đi.”
“Đại hội thể dục thể thao…” Anh nghĩ một chút rồi lại thở dài: “Năm đó thật sự quá ngây thơ, một ngàn mét à? Lúc học đại học, mỗi ngày đều phải chạy ba ngàn mét, còn phải huấn luyện, rất thảm.”
“Vậy sao lại muốn vào Đại học Công an Nhân dân?” Cô hỏi.
Quý Phong nói: “Vì dân phục vụ.”
Giản Tĩnh: “Xạo lắm.”
“Không tin thì thôi.” Anh cúi người xuống : “Đi, cô đói không? Để tôi nhớ lại xem, chắc là ở chỗ này.”
Anh đưa cô băng qua tòa nhà dạy học nguy hiểm chập trùng, trèo ra khỏi bức tường vây.
Nói cũng lạ, cách nhau chỉ một bức tường, thế mà từ một sân vườn hoang vắng, tĩnh lặng bỗng chốc trở thành đường phố náo nhiệt. Từ con đường này đi xuống có lẽ chưa đến ba trăm mét đã có thể nhìn thấy một khu chợ nhỏ.
Quý Phong tìm đến một quán bún, gọi hai bát bún phá lấu bò, nói với cô: “Ăn thử đi.”
“Nếu không ngon thì tôi sẽ đánh anh thành đầu heo.” Giản Tĩnh ngồi xuống, gắp một sợi bún gạo.
“Cô nghĩ tôi rảnh rỗi, chạy ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để ôn lại chuyện xưa sao?” Anh mỉm cười, nói như chém đinh chặt sắt: “Đảm bảo ngon miệng.”
Giản Tĩnh nửa tin nửa ngờ cắn một miếng.
Vậy mà thật sự rất ngon, là điển hình của kiểu tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng chủ quán nhất định đã có mấy chục năm tay nghề.
Một bát bún phá lấu bò bình thường, nước dùng vừa trong vừa ngon, bún gạo thì tuyệt cú mèo, phá lấu bò thì giòn giòn rất tươi, quả là món ngon hiếm có khó tìm.
“Hồi tôi còn đi học giá chỉ có mười hai đồng một bát, bây giờ lên giá rồi.” Anh ăn một hơi hết nửa bát, lại vẫy tay: “Bà chủ, cho thêm một phần thịt bò kho.”
“Được.” Bà chủ đi vào nhà bếp, vớt một muôi thịt kho, bỏ lên cái thớt gỗ chặt tạch tạch mấy nhát, sau đó bưng ra một đĩa thịt bò kho: “Ăn thong thả nhé.”
Quý Phong đẩy chiếc đĩa qua: “Ăn nhiều chút, bao cô ăn no.”
Giản Tĩnh chọc một đũa, kho rất ngon miệng.
Nhưng cô vẫn phải trêu chọc: “Sau này không đánh cược với anh nữa, hẹp hòi chết đi được, mời ăn bún mà không cho nước ngọt.”
Quý Phong: “Lấy thêm lon coca.”
“Lạnh.”
“Lạnh.” Anh trưng ra vẻ mặt không thể nào yêu thương nổi.
Ăn uống no đủ rồi thì lên đường hồi phủ.
Quý Phong trở về trực ban, Giản Tĩnh về nhà đánh một giấc.
Ngủ trưa tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài chói chang. Cô vuốt ve Kỵ Sĩ một lúc, chơi ném bóng với nó mấy lần. Sau đó chậm rãi bước vào phòng làm việc, tạo một file mới.
Hai ngày nay cô vẫn luôn muốn viết một quyển sách mới. Hết cách rồi, tiêu tiền thì rất dễ, nên dù sao cũng phải cố gắng kiếm tiền về, nhưng hệ liệt [Bác sĩ ác quỷ] vẫn chưa có cảm hứng, tạm thời không muốn viết tiếp quyển 4.
Tác giả là kiểu có mới nới cũ như vậy đó.
Viết một câu truyện mới thôi.
Trinh thám đương nhiên vẫn là trinh thám, nhưng dễ đọc một chút, vui vẻ một chút, không nên quá nặng nề.
Viết gì đây nhỉ.
Trước mắt hiện ra từng khung cảnh nối tiếp nhau.
Cặp tình nhân trẻ hẹn hò dưới tán hoa tử đằng, cô gái trượt chân rơi xuống từ sân thượng, cậu học sinh từ trước cổng trường đi đến xe cảnh sát, còn có, sân trường cổ kính, vẳng lặng dưới ánh mặt trời.
Tuổi trẻ nào biết đến mùi vị của ưu phiền, luôn xem nhẹ chuyện sinh tử.
Mưu sát và thanh xuân, cũng rất thú vị nhỉ.
Cuối cùng cô cũng gõ ra tên quyển sách mới vào tệp tài liệu.
[Câu chuyện về quyển nhật ký của thiếu nữ mộng du]