Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 277

Chương 277

Kim Ô là một doanh nghiệp lớn có tiếng, ngày nào cũng bận tối mày tối mắt.

Mặc dù theo quy định thì chín giờ sáng mới vào làm, nhưng bình thường khoảng tám giờ ba mươi là đã lục tục có người quẹt thẻ vào làm.

Mọi người phải tranh thủ làm xong một loạt quy trình cố định như pha cà phê, ăn sáng, đi vệ sinh, kiểm tra email trước khi cuộc họp thường kỳ diễn ra lúc mười giờ.

Khoảng mười giờ, các bộ phận bắt đầu họp theo thói quen của mình. Thời gian kéo dài từ nửa tiếng đến hơn một tiếng không giống nhau, gặp phải lãnh đạo nào khó tính thì có khi phải họp đến giờ ăn trưa, buổi chiều mới có thể bắt đầu công việc.

Trong nhóm riêng của mấy nhân viên, thường xuyên có thể nhìn thấy những lời oán trách tương tự như:

‘Tổng giám đốc X phiền chết đi được, lần nào họp cũng kéo ra hai tiếng, xong rồi còn phải tăng ca’

‘Đúng đó, cho dù có tiền phụ cấp tăng ca thì như thế này cũng khó chịu vãi’

‘Tổng giám đốc Y thì cũng được, hiệu suất của bộ phận chúng tôi cũng khá cao’

‘Hâm mộ ghê, tổng giám đốc Y ngoài cái hơi nghiêm khắc một chút ra thì cũng không có tật xấu gì’

‘Tại sao Diane không nói gì? Trưa nay cùng đi ăn món Nhật nhé?’

‘Tổng giám đốc Khang vừa điều động công việc, tôi không đi được’

‘Tôi mang một phần cơm hộp lên cho cô nhé?’

‘Cảm ơn, yêu cô’

Diane tắt điện thoại, bắt đầu tập trung làm việc.

Chức vụ của cô là thư ký tổng giám đốc. Nghe rất lãng mạn, trong số những quyển tiểu thuyết tình cảm của nhà xuất bản Thần Tinh kế bên, cứ mười quyển kiểu gì cũng có ít nhất ba quyển có từ khóa ‘Thư ký’.

Thế nhưng trong cuộc sống hiện thực, làm thư ký cho tổng giám đốc là một công việc vừa nhàm chán lại bận rộn.

Sắp xếp các cuộc họp, đặt đồ ăn, trả lời email, tiếp điện thoại, việc nào cũng yêu cầu sự kiên nhẫn, tỉ mỉ và cẩn thận, mấy cô gái nhỏ mơ mơ màng màng thì đảm bảo chưa đi làm được ba ngày đã bị sa thải.

Diane tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, năm ba đại học đã bắt đầu thực tập, ngay sau khi tốt nghiệp lập tức nhận được công việc này. Tiền lương hiện tại đã vượt qua đa số bạn học, ngoài việc bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi thì những thứ khác cũng không tệ.

Trở lại chuyện chính, trưa hôm nay cô đột nhiên bận nhiều việc là vì phải chỉnh sửa một phần tài liệu cho cuộc họp.

Buổi chiều, tổng giám đốc Khang có một cuộc gặp với người phụ trách bên tòa soạn. Đó là một tòa soạn có tiếng tăm lâu đời, ông chủ ban đầu đã về hưu, con gái của ông ấy ra tiếp quản, sắp tới chuẩn bị có kế hoạch thay đổi lớn.

Vị sếp nữ này là một đại mỹ nhân.

“Tổng giám đốc Nhan, hoan nghênh cô.” Khang Mộ Thành đưa tay ra.

“Tổng giám đốc Khang.” Tổng giám đốc Nhan để tóc ngắn, nhưng không toát ra vẻ trung tính, kết hợp với đôi môi đỏ mọng, ngược lại còn rất xinh đẹp. Cô ấy khách sáo: “Lại gặp nhau rồi.”

Hai người vừa trò chuyện, vừa đi vào phòng họp bàn chuyện hợp tác.

Diane pha trà ngon và cà phê, sau khi xong xuôi công việc của mình, cô ấy lập tức đến phòng trà nước tám chuyện với các đồng nghiệp.

“Không khí rất tốt.” Cô ấy hào hứng nói: “Không biết có bảo tôi đặt bữa tối để tiến thêm một bước tiếp xúc không nữa.”

Đồng nghiệp nâng tách cà phê, lén nhìn vách kính ngăn cách phòng họp: “Ôi, xinh đẹp thật đấy, cô ấy bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi, mới từ Mỹ trở về. Tòa soạn của nhà họ đã hợp tác với chúng ta rất nhiều lần, nghe nói ba cô ấy còn là bạn lâu năm của giám đốc đấy.”

“Quen biết lâu lại còn môn đăng hộ đối, giống mấy kiểu vị hôn thê trong tiểu thuyết thật ha.”

“Không phải đấy đều là nhân vật phản diện sao?”

“Cô lạc hậu rồi, bây giờ đang thịnh hành kiểu nữ phụ bạch phú mỹ* xoay người rồi.”

(*) Chỉ cô gái xinh đẹp, nhà giàu, da trắng trẻo.

“Không phải mấy sếp nữ trung niên này thường nuôi mấy chàng ảnh đế sao?”

“Cường cường cũng rất có cảm giác mà… Ối, cô Giản?” Đồng nghiệp mất một lúc mới phát hiện đó không phải là giọng của Diane, vừa nghiêng đầu đã lập tức xấu hổ.

Giản Tĩnh không cảm thấy gì, còn liếc trộm theo: “Bọn họ mới bắt đầu à? Khi nào kết thúc?”

Diane: “Buổi chiều tổng giám đốc Khang còn có lình trình khác, hay là cô vào phòng nghỉ đợi một lát?”

Giản Tĩnh gật đầu, quen cửa quen nèo đi vào phòng nghỉ.

Diane hỏi đồng nghiệp: “Quán trà chiều hay có người nổi tiếng trên mạng đến mà hôm trước cô nói là ở đâu vậy?”

Đồng nghiệp giật mình ngạc nhiên: “Cô muốn đi à? Đắt lắm đấy, mua theo nhóm cũng phải hơn tám trăm.”

“Mỗi lần cô Giản tới là tổng giám đốc Khang đều bảo tôi gọi trà bánh.” Diane cho cô ấy ánh mắt ‘Cô hiểu rồi đấy’, rồi nói: “Yên tâm đi, có đắt đi nữa thì sếp cũng không thèm chớp mắt cái nào đâu.”

Đồng nghiệp không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Tiểu công chúa mà.”

Lúc bạn đang buôn chuyện về người khác thì người khác cũng đang buôn chuyện về bạn.

Thật ra Giản Tĩnh cũng nghe được đôi ba câu, nhưng cô không để trong lòng. Cô tìm một quyển sách trong phòng nghỉ, là của một người đã đoạt giải thưởng văn học nào đó.

Lối hành văn đẹp đẽ, có hiểu biết, đọc là buồn ngủ.

“Két két.” Cánh cửa mở ra.

Khang Mộ Thành gọi cô: “Đến ăn chút đồ lót dạ.”

Giản Tĩnh ngáp một cái, đi đến văn phòng của anh. Cách bày trí vẫn đơn giản như mọi khi, toàn bộ sách đều được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, trên kệ trưng bày các bức ảnh đoạt giải của những tác giả khác nhau.

Cô liếc nhìn, không hào hứng lắm: “Tại sao của em lại ở chỗ ngoài cùng?”

“Sắp xếp theo độ tuổi.” Khang Mộ Thành hỏi: “Em muốn đặt ở đâu?”

Giản Tĩnh cầm khung ảnh, đặt bức ảnh cô gái mặc váy cưới hoa hồng đạt giải thưởng cây bút trong mơ của mình vào giữa.

Khang Mộ Thành nhìn vài lần, cau mày lại.

“Không được sao?”

Anh bước tới, sắp xếp lại các bức ảnh theo trình tự chữ cái ban đầu một lần nữa, như thế này thì những cái có tên chữ J ở đầu sẽ nằm ngay vị trí trung tâm.

Giản Tĩnh: “…” Bệnh nghề nghiệp của biên tập viên thật sự không thương nổi.

Diane mang cà phê và trà bánh lên, xếp đầy ra cả bàn trà.

Giản Tĩnh cầm một cái bánh gatô lên nếm thử, mùi vị cũng không tệ lắm: “Anh bận lắm à?”

“Vẫn ổn.”

Trong nội tâm Diane: ‘Đúng vậy, hoãn lại một cuộc gặp mặt, thật sự rất thong thả.’

Khang Mộ Thành hỏi: “Sao đột nhiên lại tới đây?”

“Gặp ông chủ thì có thể vì lý do gì chứ?” Cô hỏi ngược lại.

Khang Mộ Thành: “Hết tiền à? Em muốn gì, anh thanh toán trước cho em.”

Diane trầm tư: ‘Ứng trước tiền lương mua nhà được không?’

“Đương nhiên là kiếm tiền.” Giản Tĩnh ném bản thảo đến trước mặt anh: “Truyện mới, mười ngàn chữ, anh đọc thử đi.”

Diane liếc nhìn đồng hồ, trong lòng rất được an ủi. Đợi lát nữa đi tìm nhà hàng xong là hôm nay có thể tan làm lúc năm giờ rồi.

Quả nhiên, Khang Mộ Thành lật xem bản thảo, sau đó lập tức nói: “Diane, phiền cô đặt bàn trước nhé. Em muốn ăn gì?”

Giản Tĩnh: “Ăn cơm gia đình.”

Ăn chực cơm toàn sơn hào hải vị của tổng giám đốc Khang mãi đã chán, nhìn thấy nhà hàng là đau đầu. Cô chỉ muốn ăn ké tay nghề của dì giúp việc nhà anh, bình bình đạm đạm mà ăn đến thỏa thích.

“Gọi điện thoại cho dì Vương, bảo dì ấy nấu nhiều chút.” Khang Mộ Thành dặn dò mà không cần nhìn lên.

Diane: “Vâng ạ, tổng giám đốc Khang.”

Cô ấy thức thời đóng cửa, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.

Khang Mộ Thành lập tức bắt đầu đọc chương mới. Giản Tĩnh thì không chút khách sáo dùng trà bánh. Bánh gatô không tệ, vị không quá ngọt, bánh sandwich thì bình thường, nhân mứt hoa quả có hơi ngọt.

Mười nghìn từ không dài, cũng chưa dẫn ra mở đầu của câu chuyện.

Khang Mộ Thành nhanh chóng đọc xong, cân nhắc nói: “Một nữ sinh cấp ba bị mộng du, thường xuyên có mặt tại hiện trường các vụ án mà không rõ lý do? Giả thiết này có ý nghĩa gì?”

Giản Tĩnh nói: “Cô ấy dựa vào việc nằm mơ để chứng kiến và tái hiện lại vụ án, cuối cùng tìm ra hung thủ.”

Khang Mộ Thành hỏi: “Có hơi liêu trai quá không?”

“Em không thích câu chuyện quá thực tế.” Cô ngồi trên tay vịn của ghế xô pha, mặt nhìn ra cửa sổ sát đất, ánh mắt vàng rực phủ lên người cô như một tấm áo choàng màu vàng: “Giết người đã đủ tàn nhẫn rồi. Bây giờ có thêm một chút yếu tố kỳ quái cũng không xấu.”

Khang Mộ Thành không bày tỏ ý kiến gì: “Tĩnh Tĩnh, anh luôn ủng hộ quyết định của em. Tuy nhiên, anh cũng muốn nhắc nhở em, phần tình cảm không được chiếm độ dài quá nhiều.”

Giản Tĩnh chớp mắt: “Tại sao lại phải như vậy?”

“Hàng xóm ở đối diện là bạn học.” Anh nói: “Anh nghĩ em sẽ không tùy tiện thiết lập một nhân vật.”

Giản Tĩnh chen ra một chút khoảng cách: “Chỉ có nhiêu thôi.”

Khang Mộ Thành nói: “Cũng không nhất định phải chết, đừng để giọng khách át giọng chủ là được rồi.”

“Không, đó là sở thích cá nhân.” Cô nhìn về đằng xa, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em cảm thấy, tình yêu giống như dạo bước trên con đường mòn giữa rừng cây. Con đường trước mặt đầy bí ẩn, sương sớm mịt mù, có tiếng gọi vọng đến từ đầu bên kia. Mặc dù không thể đoán trước, nhưng lại cực kỳ thú vị. Một khi đã băng qua hết cánh rừng, bước đến điểm cuối cùng thì câu chuyện sẽ kết thúc.”

Giản Tĩnh nói: “Lúc này, độc giả đã được thỏa mãn, bắt đầu mất đi hứng khám phá. Như vậy thì chẳng phải sách của em sẽ không bán được sao?”

“Nói vớ vẩn.” Khang Mộ Thành lắc đầu: “Nói như em thì hàng trong kho của Tinh Thần đã nát hết rồi.”

Cô nói: “Em nói vậy đấy, anh cảm thấy thế nào?”

Anh cất bản thảo đi, nói: “Em vui là được, muốn viết thế nào cũng được.”

“Vậy em yên tâm rồi.” Cô nhảy khỏi lưng ghế xô pha: “Anh tan làm chưa?”

“Mới bốn giờ mười lăm, tan cái gì mà tan?” Khang Mộ Thành nói: “Gác lại chuyện bản thảo trước đã, anh có chuyện muốn nói với em.”

Anh đi đến trước bàn làm việc, lấy ra một xấp báo tiếng Anh: “Ban đầu định tháng sau mới nói với em, nhưng giờ em đã tới đây rồi thì xem cái này trước đi.”

Giản Tĩnh cầm tờ báo lên, thế mà lại là tin tức bên Mỹ, có một mục dành riêng để giới thiệu những quyển sách bán chạy.

Nửa năm vừa qua, cái tên [Bác sĩ ác quỷ] vẫn luôn có mặt trên bảng danh tiếng, chỉ thay đổi lên xuống mấy lần. Ngày càng có nhiều nhà chuyên môn phê bình sách bình luận về sách của của cô.

Cô ngạc nhiên: “Bán được như vậy à?”

“Cốt truyện rất hợp thị hiếu của họ.”

Mặc dù [Bác sĩ ác quỷ] vẫn tiếp tục sử dụng danh xưng ‘Ác quỷ’, nhưng thực tế nó không liên quan gì đến Satan. Cùng nói là hiện thân của ác quỷ, chẳng bằng nói là tập hợp của cái ác trong bản tính con người.

Giản Tĩnh chưa từng nghĩ đến việc thêm bất kỳ yếu tố tôn giáo nào, thợ săn hay thượng đế cũng chưa từng nhắc đến.

Nhưng trong quá trình biên dịch, người dịch hiển nhiên sẽ dịch nó thành Devil bởi đó là thứ quen thuộc với người ngoại quốc hơn, hình tượng tạo ra cũng tương tự với ác quỷ mà bọn họ thường thấy.

Người nước ngoài tiếp nhận không có chút rào cản nào.

Không gặp trở ngại về văn hóa, quyển sách có thể bán chạy nhanh chóng trong nước, đương nhiên cũng nhận được sự yêu thích từ quốc tế. Sau khi [Bác sĩ ác quỷ 1] được dịch ra nước ngoài, chẳng mấy chốc đã leo lên top đề cử, sau đó lần lượt xuất bản quyển 2 và 3, những người yêu đọc sách ở nước ngoài say mê theo dõi đến nghiện.

Gần đây, [Bác sĩ ác quỷ] gần như lên kệ cùng lúc ở bên kia, lượng tiêu thụ liên tục tăng lên, số liệu rất khả quan.

Một khi lượng tiêu thụ cao thì các hạng mục giải thưởng đương nhiên cũng được ưu ái hơn.

Khang Mộ Thành lật sang số báo mới nhất: “Em đã nhận được giải thưởng Tiểu thuyết nước ngoài hay nhất hàng năm. Lễ trao giải diễn ra vào tháng sau, có muốn đi không?”

“Nếu được nghỉ hè thì đương nhiên sẽ đi.” Giản Tĩnh nói: “Lần này không cần mua một bộ lễ phục đặc biệt nào nữa chứ?”

Khang Mộ Thành ngước nhìn cô.

Giản Tĩnh: “?”

Khang Mộ Thành: “Trừ khi em kết hôn, nếu không anh không muốn để em mặc bất kỳ chiếc váy trắng nào nữa.”

Cô cười to.

Bên ngoài phòng họp, các công nhân viên trao đổi ánh mắt với nhau.

Trong nhóm chat riêng:

Một nhân viên trong đó yên lặng mở trang buôn chuyện của diễn đàn, tìm được bài đăng đã lưu [818 Tổng giám đốc Kim Ô và tiểu công chúa của anh ấy].

Bài này đăng được ba tháng, đã có gần một trăm trang chia sẻ, vẫn là chủ đề nóng hổi trên diễn đàn.

LZ: Cuối cùng tôi cũng quyết định từ chức, trong bài đăng trước tôi đã viết một số kinh nghiệm tâm đắc và chuyện nội bộ trong ngành xuất bản, nhận được sự ủng hộ của không ít đồng nghiệp. Lần này tôi quyết định viết chút chuyện nhẹ nhàng nhưng bùng nổ cho những người đã theo dõi tôi một thời gian dài.

Vẫn quy tắc cũ, ông chủ đã nghỉ việc, không còn làm trong ngành xuất bản, không cạnh tranh với những đồng nghiệp khác, bài đăng chỉ mang tính chất giải trí. Không khoác lác, không bôi đen, ai nói tôi nói bừa thì hiệu suất sẽ đội sổ đấy, haha.

Được rồi, để tôi kể cho mọi người nghe về tác giả tài năng Giản Tĩnh. Cô ấy được gọi là tiểu công chúa của Kim Ô, không phải là vì đồng nghiệp ghen tị bôi nhọ cô ấy, mà cô ấy thật sự là nữ chính trong ngọt văn, đẹp hơn nhiều so với tiểu thuyết của Tinh Thần ở bên cạnh (Hy vọng tổng giám đốc Đào ở kế bên đừng giận hahaha).

Nhân viên kéo bài đăng xuống cuối, chọn bình luận ẩn danh, trả lời lại:

‘Hôm nay tiểu công chúa đến công ty, lại làm loạn trong văn phòng tổng giám đốc cả một ngày!’

Trong văn phòng.

Giản Tĩnh: “Hắt xì!”

Khang Mộ Thành: “Nhiệt độ máy lạnh thấp quá à?”

“Không phải.” Cô rất có lòng tin đối với cơ thể của mình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói: “Chắc không phải độc giả đang lén hối thúc bản thảo đâu nhỉ.”

Khang Mộ Thành cười: “Vậy thì viết nhanh đi.”

Giản Tĩnh: Ôi, kiếm tiền thật sự quá khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment