“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói không ngừng vang lên đánh thức hàng người khác, người đó chính là mẹ con gấu mà Diane đã từng giúp đỡ.
Người phụ nữ đó kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Bà ấy ló đầu ra nhìn người chết: “Anh yêu?”
Giản Tĩnh hỏi: “Đây là chồng của bà?”
“Đúng vậy” Người phụ nữ đó nhận ra sự khác thường, lập tức hỏi: “Chồng tôi sao vậy?”
Giản Tĩnh và nữ tiếp viên hàng không liếc mắt nhìn sau. Sau đó, nữ tiếp viên hàng không quỳ xuống, khẽ thông báo tin dữ cho gia đình.
Bà ấy đó kinh ngạc nói không nên lời, đứng phắt dậy muốn lay lay ông chồng nhưng lại bị nữ tiếp viên hàng không cản lại: “Thưa bà, bà không được đụng vào chồng mình.”
Bà ấy ngã ngồi xuống ghế, gương mặt tái nhợt nhưng không hề kêu gào, chỉ vô thức ôm lấy đứa con.
Đứa con đang ngủ say bừng tỉnh giấc, vẫn còn ngái ngủ gọi: “Mẹ ơi?”
Nữ tiếp viên hàng không che tầm nhìn đứa trẻ, ân cần nói: “Thưa bà, nếu như bà không ngại thì có thể tạm thời đưa đứa trẻ cho chúng tôi chăm sóc.”
Bà ấy lưỡng lự một chút rồi gật đầu, nhưng nắm chặt lấy cánh tay nữ tiếp viên hàng không: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi không thể tin được. Có bác sĩ không? Gọi bác sĩ đến xem thử đi.”
“Tôi chắc chắn chồng bà đã chết rồi.” Giản Tĩnh nắm lấy tay bà ấy: “Mong bà giữ bình tĩnh, đừng khiến đứa trẻ hoảng sợ.”
Bà ấy miễn cưỡng kiềm chế bản thân, dỗ dành đứa con rồi đưa cậu bé cho nữ tiếp viên hàng không.
Giản Tĩnh ngồi bên cạnh bà ấy, kiên nhẫn hỏi; “Bà có thể nói sơ qua cho tôi biết về thân phận chồng bà không? Hai người đến Mỹ làm gì?”
Cô dùng thẻ tín nhiệm, một lúc sau đã có câu trả lời.
“Chúng tôi đang trong kỳ nghỉ phép nên quyết định đi Mỹ, cùng với những người khác trong công ty…” Lời nói của bà cô ấy hơi lộn xộn, đứt quãng rồi tiếp tục nói một lúc mới giải thích rõ ngọn nguồn.
Hóa ra người chết họ Xa, là cổ đông một công ty. Lần này các cổ đông công ty tổ chức một buổi nghỉ phép, đưa người nhà và con cái đi biển ở Mỹ hưởng thụ ngày nghỉ phép hiếm có.
Giản Tĩnh bảo bà ấy chỉ ra thân phận từng người, sắp xếp lại như sau:
Hàng đầu tiên: A (ghế trống), B (người chết), C (ghế trống), D (Bà Xa), E (bé Xa)
Hàng hai: A (tổng giám đốc Mông), B (ghế trống), C (Tổng giám đốc Bao), D (Bà Bao), E (bé Bao).
Trong đó ba người là ông Xa đã chết, tổng giám đốc Mông, tổng giám đốc Bao chính là ba cổ đông của công ty. Hầu như bảy người họ bao trọn chỗ ngồi khoang hạng nhất.
Hàng mười một đến mười ba là hàng ghế thương gia, Khang Mộ Thành, Giản Tĩnh và những người khác ngồi ở nơi đó, cùng với những người biết được thân phận qua sự quan sát có căn cứ hoặc là hỏi dò sau này. Để hiểu dễ dàng hơn, ta viết rõ ra như sau.
Hàng mười một: A (thư ký), B (người phiên dịch), C (ghế trống), D (nữ người mẫu), E (ghế trống), F (người giúp việc nhà họ Bao).
Hàng mười hai: A (trợ lý của Khang Mộ Thành), B (Diane), C (Khang Mộ Thành), D (Giản Tĩnh), E (luật sư của Khang Mộ Thành), F (ghế trống).
Hàng mười ba: A (Phiên dịch của Khang Mộ Thành), B (ghế trống), C (ghế trống), D (khách A được nâng cấp khoang), E (khách B được nâng cấp khoang), F (khách bị bệnh).
Cần phải nói rõ chỗ này một chút, trong số khách ở hàng mười ba, khách bị bệnh đã được nữ tiếp viên hàng không đưa đến khoang phổ thông từ mười lăm phút trước. Khách A được nâng cấp khoang và khách B được nâng cấp khoang vì xảy ra mâu thuẫn với vị khách khác, sau khi được nữ tiếp viên hàng không điều chỉnh nâng cấp khoang cũng phải mất khoảng một tiếng.
Có thể chắc chắn bọn họ không có liên quan gì đến vụ án này.
Lại suy xét đến người phiên dịch, trợ lý và luật sư mà Khang Mộ Thành mang theo, họ đều đã già và đã có tuổi, không quen biết gì với đoàn người có người chết nên tạm thời loại trừ họ.
Người có khả nghi lớn nhất là bà Xa và những người ngồi trong hàng thứ nhất, hai và mười một.
Nhưng năm nay con trai của người chết mới năm tuổi, con gái của tổng giám đốc Bao mới ba tuổi, không thể là hung thủ nên cũng loại trừ họ.
Sau khi sàng lọc như vậy, người có hiềm nghi nằm trong số những người còn lại.
Giản Tĩnh vô cùng thận trọng, yêu cầu mọi người giữ bình tĩnh, đừng kinh động đến khách hàng đang ngủ, đặc biệt là đừng khiến nhiều người trong khoang phổ thông hoảng loạn.
Người chết không đáng sợ bằng tai nạn trên máy bay. Qua giây phút hoảng loạn ngắn ngủi, các nhân viên phi hành đoàn lập tức phối hợp, cũng có được sự đồng ý từ dưới mặt đất nên tạm thời để Giản Tĩnh giúp đỡ điều tra (không biết viết gì trên vụ án).
Tạm thời khống chế được sự hoảng loạn.
Nhưng trong lòng Diane không thể nào bình tĩnh lại được.
Cô ấy không ngờ ngồi trên máy bay mà còn có thể gặp án mạng.
Nói thật, ‘Cái chết giữa không trung’ chẳng phải là cuốn tiểu thuyết hư cấu sao? Tại sao bỗng nhiên xuất hiện trong thực tế thế này?
Cô ấy cảm thấy lạnh thấu xương, người bất giác run lên bần bật. Nhưng tạm thời lại xuất hiện sự hưng phấn kỳ lạ, trong đầu cô ấy mông lung một lúc, vô số suy nghĩ hiện lên và tranh nhau phát biểu ý kiến.
Hung thủ ở trong khoang máy bay?
Trời ơi, liệu có phải là sát thủ liên hoàn không?
Anh ta có giết thêm người nữa không?
Cũng có thể là báo thù? Nơi này có sát thủ? Loại chuyên nghiệp trong [Hoa hồng hoàng kim]?
Cô ấy không thể nào kiềm chế suy nghĩ lung tung bèn đứng dậy, chậm rãi lại gần Giản Tĩnh: “Cô… Cô Giản Tĩnh?”
Cô Giản Tĩnh? Còn có một tác giả họ Giản khác sao?
Suy nghĩ này lóe lên ngắn ngủi trong đầu Giản Tĩnh, sau đó bị ném sang một bên bởi chuyện quan trọng hơn. Cô gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Người đó… Chết rồi sao?” Diane thầm ảo não, tại sao cái miệng lại vụng về hơn thường ngày vậy? Nhìn lướt qua cũng thấy nghiêm trọng.
Giản Tĩnh nói: “Đúng vậy.”
“Có người giết ông ta sao?” Diane hỏi.
Giản Tĩnh tò mò liếc nhìn.
Cô không có ấn tượng gì với cô thư ký này của Khang Mộ Thành, chỉ nhớ cô ấy là cô gái giàu kinh nghiệm, hoạt bát, mái tóc dài vừa phải, trang điểm nhẹ nhàng, không xinh cũng không xấu. Cô ấy đeo chiếc túi xách Todd LV, giày cao gót ba phân, thường xuyên mặc quần áo màu trắng xám đen.
Tạo hình của một thư ký điển hình đến mức hơi cứng ngắc, dường như sợ người khác hiểu nhầm cô ấy có mối quan hệ nam nữ bất chính với sếp của mình.
Lúc này cô ấy đến hỏi khiến người ta khá ngạc nhiên.
“Cô muốn biết sao?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.
Diane cứng ngắc nói: “Hic, ở cùng với kẻ giết người… Tôi thấy không ổn lắm.”
“Được rồi.” Giản Tĩnh mỉm cười, suy nghĩ rồi nói: “Cô đọc xong quyển sách tổng giám đốc Khang cho cô chưa?”
Diane lưỡng lự nói: “Xem được kha khá.”
“Vậy có lẽ cô hiểu một chút về tình hình hôm nay.” Cô hỏi: “Cô có muốn làm trợ lý của tôi không?”
Diane ngỡ ngàng hỏi: “Trợ lý gì? Ghi chép vụ án này sao?”
“Đương nhiên là giải quyết vụ án này.” Giản Tĩnh nhìn đồng hồ: “Vẫn còn tám tiếng nữa mới hạ cánh, tôi mong chúng ta có thể kết thúc nó trên máy bay. Nếu không xuống máy bay rồi sẽ rất mệt, còn phải phối hợp với phía cảnh sát điều tra nữa, phiền chết đi được. Cô không muốn nhanh chóng quay về khách sạn ngủ sao?”
Đi xong máy bay đường dài, ai mà chẳng muốn nhanh chóng tắm rửa rồi lên nằm, lại còn chênh lệch thời gian nữa.
Dù Diane vẫn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý: “Cô định làm như thế nào?”
Giản Tĩnh nói: “Trước tiên là người làm chứng, cô phải trả lời mấy câu hỏi của tôi.”
“Hả?” Diane bỗng nhiên căng thẳng: “Được, được, cô hỏi cái gì?”
Cô ấy vừa làm theo, vừa thấy kỳ lạ: Nói cô là Tiểu công chúa chỉ là vì thể hiện đặc quyền của cô Giản, khi ra sách mới toàn bật đèn xanh, chứ không phải nói cô yếu đuối khinh thường người khác. Nhưng vào lúc này, bản thân Diane lại có cảm giác căng thẳng giống như đối diện giáo viên, mà còn một điều đặc biệt hơn là rõ ràng mình không làm chuyện xấu nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Giản Tĩnh: “Sau khi máy bay cất cánh, cô có đi vào phòng vệ sinh không?’
Diane: “Tôi có.”
Giản Tĩnh: “Cô đi lúc nào?”
Diane: “Trước khi phát cơm.”
Giản Tĩnh: “Khi đó cô có để ý đến điểm nào đặc biệt không?”
Diane nói cho cô về ba chuyện lúc ấy mình nghe thấy.
Giản Tĩnh chiếu theo số vào chỗ ngồi : Bé Xa không được khỏe, bà Xa muốn một cốc cà phê, tổng giám đốc Mông - anh chàng công tử giàu có trêu ghẹo nữ tiếp viên hàng không, người mẫu nữ đang đắp mặt nạ.
Cô hỏi: “Có để ý đến người chết không?”
Diane cố gắng nhớ lại, trả lời với vẻ không chắc chắn: “Hình như ông ta luôn ngủ, tôi nói chuyện với vợ ông ta nhưng ông ta không có phản ứng gì.”
“Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ hỏi nữ tiếp viên.”
Có rất nhiều hành khách trên chuyến bay quốc tế, có hai người quản lý, sáu nữ tiếp viên. Trong đó một người quản lý và bốn nữ tiếp viên hàng không phụ trách khoang phổ thông, một người quản lý khác và hai nữ tiếp viên phụ trách khoang hạng nhất và khoang thương gia.
Giản Tĩnh hỏi ba nữ tiếp viên đều ở nhóm sau, không điều tra nhóm trước.
“Lần cuối các cô giao tiếp với người chết là khoảng lúc nào?” Cô hỏi.
Nữ tiếp viên A nói: “Vừa mới lên máy bay, ông ấy xin tôi một cốc nước. Tôi nhớ vợ ông ấy nói rằng ông ấy bị cảm nhẹ, muốn điều chỉnh chỗ ngồi để không lây sang con.”
Người quản lý chứng thực: “Theo như vé máy bay, người nhà tổng giám đốc Xa ngồi ở ghế 1A- 1C. Hôm nay không có nhiều khách trên khoang hạng nhất, vì thế chúng tôi đã điều chỉnh vị trí cho bà Xa và con của họ.”
Giản Tĩnh hỏi: “Còn điều chỉnh chỗ ngồi cho ai khác không?”
Người quản lý: “Tổng giám đốc Mông đổi chỗ cho gia đình tổng giám đốc Bao. Cô gái ban đầu ngồi ở 11F đổi sang 11D, cô ấy đổi chỗ với người khác.”
Giản Tĩnh gật đầu, lại hỏi: “Người chết đã ăn cơm chưa?”
Nữ tiếp viên B nói: “Rồi ạ, tôi đưa đồ ăn cho ông ấy.”
Giản Tĩnh: “Kể cả sữa ấm ở trên bàn sao?”
Nữ tiếp viên B: “Vâng, ông ấy nói không muốn ăn cơm, muốn tôi mang cho ông ấy một cốc sữa ấm.”
Giản Tĩnh: “Khi đó tình hình ông ta thế nào?”
Nữ tiếp viên B: “Không ổn lắm, tôi hỏi ông ấy có cần giúp gì không. Ông ấy nói chỉ bị cảm nhẹ, đã uống thuốc rồi.”
Giản Tĩnh nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi muốn biết thời gian các cô phát đồ ăn.”
Người quản lý nói: “Đáng nhẽ chuyến bay cất cánh lúc 15:00, nhưng lại hoãn gần một tiếng nên cuối cùng 15:53 mới cất cánh. Theo dự tính thì khoảng 8:00 ngày hôm sau sẽ hạ cánh, bây giờ là 21:20 theo giờ Bắc Kinh. Chắc là chúng tôi phát đồ ăn lúc 19:00.”
Diane theo bản năng ghi lại hết những mốc thời gian này.
Giản Tĩnh hỏi: “Ngoài chuyện này, các cô còn trò chuyện với ông ta không?”
Ba nữ tiếp viên đều lắc đầu.
Giản Tĩnh: “Lần cuối cùng các cô xác nhận ông ta còn sống là khi nào?”
Nữ tiếp viên A nói: “Ông ấy luôn đắp kín chăn nghỉ ngơi, cũng nói không được làm phiền nên chúng tôi không để ý nhiều.”
Nữ tiếp viên B nói: “Khi tôi đưa cốc sữa ấm cho ông ấy, ông ấy vẫn còn sống.”
Giản Tĩnh: “Các cô có thấy ai nói chuyện với ông ta không? Ông ta có đi vào phòng vệ sinh không?”
Người quản lý nói: “Khi chuẩn bị phát cơm tôi có nhìn thấy ông ấy vào đó, sau đấy thì không thấy nữa.”
Giản Tĩnh: “Khoảng mấy giờ?”
Người quản lý: “Khoảng 18:40.”
Giản Tĩnh: “Cho tôi xem danh sách thông tin khách hàng một chút.”
Người quản lý hơi do dự một chút, nhưng thẻ tín nhiệm rất có hiệu quả nên cô ấy gật đầu đồng ý: “Được rồi.”
Kết thúc dò hỏi.
Tiếp theo là người mẫu nữ.
Cô hỏi: “Cô biết tổng giám đốc Xa không?”
Người mẫu nữ nói: “Cứ cho là vậy đi.”
“Quen biết sao?”
“Như vậy thì sao?”
“Lần này cô đi Mỹ làm gì?”
“Đi du lịch không được sao?”
“Nghề nghiệp của cô là gì?”
“Người mẫu.”
“Sau khi lên máy bay, cô có nói chuyện với ông ta không?”
“Tôi chỉ chào hỏi xã giao.” Người mẫu nữ dùng một chút, từ bị động trở thành chủ động: “Ông ta chết thật sao? Bệnh tim sao?”
Giản Tĩnh giấu nguyên nhân cái chết, nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ, ông ta bị bệnh tim sao?”
Người mẫu nữ nói: “Tôi không biết, nói bừa thôi. Đột tử chẳng phải do bị bệnh này sao?”
Giản Tĩnh mỉm cười, kết thúc cuộc trò chuyện với cô ta.
Diane không kìm được mà hỏi: “Cô Giản, tại sao lại hỏi cô ta trước? Cô ta có điểm đáng ngờ sao?”
“Cho là vậy đi, tôi muốn chắc chắn cô ta có liên quan đến người chết.” Giản Tĩnh đưa bản danh sách: “Cô xem thời gian đặt vé của cô ta cách thời gian công ty người chết đặt vé bao lâu?”
Diane: “Bọn họ đặt cùng nhau?”
“Tôi không chắc.” Giản Tĩnh suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô ta nói mình là người mẫu, cô nhận ra cô ta không?”
Diane thành thật lắc đầu.
“Điều này chứng minh cô ta không nổi tiếng gì. Mà theo như tôi biết, thu nhập của người mẫu bình thường cũng không cao lắm. Nhưng cô xem những món đồ cô ta dùng, mặt nạ hoa mai vàng, sơn móng tay Dior, giày đế đỏ, không hề giống với thu nhập với nghề của cô ta.”
Giản Tĩnh phân tích: “Đương nhiên có thể điểu kiện cô ta tốt, nhưng cô để ý giày đi, nhỏ hơn một size. Nếu như cô ta rất chú trọng hình tượng thì tại sao phải chọn đôi giày như vậy? Hơn nữa trên máy bay có phát dép, tại sao cô ta không thay?”
Diane để tay lên ngực. Nếu như mua một đôi giày mấy vạn, với điều kiện của mình thì liệu cô ta có mua được không?
Đáp án là không thể mua được.
Có người mua hàng đắt đỏ, không nỡ mang ra dùng mà cất giữ cẩn thận. Nhưng có người lại muốn mang ra khoe bất cứ lúc nào, đây là điều vô cùng bình thường.
Nhưng giày thì không giống như vậy.
Còn là đôi giày đắt đỏ, không tiện đeo nó. Nếu như không phải trong trường hợp đặc biệt thì chắc chắn cô ta sẽ không thường xuyên đi nó.
Thật ghê gớm.
“Cô ta quá hư vinh.” Cô ta nói ra đáp án của mình.
“Đúng vậy, nhưng đây lại là vấn đề mới.” Giản Tĩnh mỉm cười, nói: “Cô ta là người hư vinh, nhưng tại sao lại không ngồi khoang hạng nhất?”
Diane chớp chớp mắt, chần chừ nói: “Là người khác mua vé cho cô ta?”
“Giả thiết đầu tiên, những món hàng đắt tiền của cô ta đều được người khác mua cho. Năng lực tài chính của người đó rất ổn, với sự hư vinh của cô ta, chắc chắn sẽ nhõng nhẽo đòi hỏi muốn ngồi khoang hạng nhất. Nhưng không có, lại còn thừa rất nhiều chỗ ngồi.”
“Giả thiết thứ hai, những món đồ này đều do tự cô ta cắn răng mua, như vậy mua chỗ ngồi khoang phổ thông nâng cấp lên khoang thương gia sẽ tiết kiệm chi phí hơn, nhưng cô ta lại mua luôn khoang hạng thương gia. Dù khoang hạng nhất còn vị trí thì cô ta cũng không ngồi phía trước. Tại sao vậy? Ngồi chỗ đó chụp ảnh cũng được mà?”
Diane không hiểu, thành thật hỏi: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì cô ta muốn ở cùng một chỗ với người nào đó trong khoang hạng nhất, nhưng lại muốn giữ khoảng cách với người đó.”