Diane nghi ngờ chính IQ của mình.
Cô ấy tốt nghiệp cấp ba với số điểm 985, là du học sinh học thạc sĩ ở nước ngoài ba năm, làm việc trong doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, tiền lương mỗi năm đều tăng. Trông cô ấy cũng không đến nỗi ngốc nghếch.
Nhưng lúc này, Diane cảm thấy mình giống như đứa học sinh dốt ngu dốt chưa ôn bài đã đi thi, bị thần học tập đánh hạ gục.
Người mẫu nữ đeo đôi giày cao gót không phù hợp là có thể suy đoán ra những điều này sao?
“Tổng hợp lại nhiều thông tin này rồi đưa ra kết luận.” Giản Tĩnh có lòng tốt giải thích: “Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy cô ta hơi kỳ lạ mà thôi.”
Diane thầm nghĩ trong lòng, nhưng tôi lại không thấy kỳ lạ gì mà cảm thấy người này bị điên nhiều hơn.
Nhưng cô ấy không dám nói ra, chỉ hỏi: “Người đó là ai?”
“Khả năng lớn nhất là người chết và tổng giám đốc Bao.” Giản Tĩnh nói.
Diane đã phát giác ra, theo đó phân tích: “Đúng rồi, nếu như tổng giám đốc Mông đã chọc ghẹo nữ tiếp viên trên máy bay thì sẽ không muốn mang bạn gái theo. Hai người đàn ông đã kết hôn có tỷ lệ cao hơn.”
Cô ấy bỗng nhiên sốt sắng: “Như vậy… Là cô ta sao?”
“Rất khó nói, vụ án này khá phức tạp.” Giản Tĩnh không để lộ bất kỳ sơ hở nào, úp mở suy đoán.
Mặt Diane lộ vẻ thất vọng.
Giản Tĩnh phì cười, cảm nhận được niềm vui của Sherlock Holmes mà nói: “Tiếp theo chúng ta còn phải hỏi người thân quen của người chết. Nhưng, trước lúc ấy…” Cô chớp chớp mắt: “Chúng ta đi theo quy trình đã.”
Diane nhìn thấy cô đi đến trước mặt ông chủ nhà mình, vỗ vỗ anh ấy: “Cho em mượn Diane.”
Khang Mộ Thành hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người chết.”
Anh ấy day day thái dương, thờ dài: “Anh biết rồi.”
“Anh có cho mượn không?”
“Cho mượn.”
Diane nắm tay thành nắm đấm, bỗng nhiên phấn khởi: Cô ấy không thể không phủ nhận mưu sát khiến công việc nhàm chán thường ngày của cô ấy trở nên thú vị hơn, giống như đi đến một thế giới khác trong thời gian ngắn ngủi.
Có lẽ ở tận sâu trong lòng mỗi người đều có một Sherlock Holmes.
“Đi thôi, đi đến phòng nghỉ ngơi. Chúng ta cần phải hỏi những người khác ở trong đó. Người quản lý sẽ sắp xếp giúp chúng ta.” Giản Tĩnh đi đến trước khoang máy bay, trèo lên cầu thang được che khuất và đi vào trong căn phòng ẩn trong khoang.
Không gian nơi này rất nhỏ hẹp, nhưng được ẩn giấu rất kỹ, không dễ rò rỉ âm thanh.
Giản Tĩnh chọn vợ người chết đầu tiên.
Cô hỏi: “Chồng của bà có bị bệnh gì nghiêm trọng không?”
Cho đến bây giờ bà Xa vẫn chưa biết nguyên nhân cái chết của chồng mình, vì thế trả lời: “Không có, tháng trước ông ấy mới đi kiểm tra, nhưng chỉ có dạ dày kém, uống nhiều bia rượu nên khó chịu. Ngoài ra không còn vấn đề gì khác.”
“Bình thường ông ta có thói quen sinh hoạt như thế nào?” Giản Tĩnh cố gắng tạo ra hiện tượng giả là đột tử.
Quả nhiên bà Xa khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Làm kinh doanh có thể tốt ở chỗ nào chứ? Đi sớm về khuya, thường xuyên uống rượu xã giao. Haiz, tôi đã khuyên ông ấy bớt uống lại…”
Lúc này Giản Tĩnh mới dần dần đổi chiều hướng: “Ba gia đình mấy người đi cùng nhau nên chắc bình thường có quan hệ tốt lắm nhỉ.”
Bà Xa nói: “Đúng vậy, chúng tôi quen biết nhau nhiều năm, đều là bạn cũ.”
“Điều này rất hiếm. Theo như tôi được biết các cổ đông ít nhiều cũng có mâu thuẫn.” Giản Tĩnh mỉm cười, nói: “Nếu như quan hệ tốt như vậy, chắc bà cũng quen biết những người khác. Có thể giới thiệu cho tôi về họ được không?”
Bà Xa gật đầu, nói sơ qua về tình hình từng người một.
Diane ghi chép điểm quan trọng.
Hoá ra ban đầu người sáng lập công ty này là tổng giám đốc Xa và tổng giám đốc Bao, nhưng giữa đường gặp vấn đề suýt chút nữa phá sản. May mà có vốn đầu tư của tổng giám đốc Mông nên mới vượt qua được cửa ải khó khăn này, cũng vì vậy mà trở thành ba cổ đông lớn.
Tổng giám đốc Mông bốn mươi tuổi, đến bây giờ vẫn độc thân, vô cùng đào hoa nên có rất nhiều bạn gái. Nhưng ông ta lại rất tài giỏi.
Tổng giám đốc Bao bốn mươi tuổi, đảm nhiệm bộ phận kỹ thuật, tính cách chân thành, hiếm khi tranh chấp với người khác. Ông ta rất thương yêu con gái, rất biết chăm sóc người khác, là một người đàn ông tốt.
Bà Bao ba mươi bảy tuổi, trước kia là diễn viên kịch. Tổng giám đốc Bao là fan hâm mộ của bà ta, cứ lúc nào rảnh sẽ đến xem bà ta biểu diễn. Hai năm trước, hai người họ có con kết hôn, cô con gái đã ba tuổi rồi.
“Tôi hiểu rồi.” Giản Tĩnh dừng một chút, chuyển sang chủ đề tiếp theo một cách vô cùng tự nhiên: “Vậy thì nhân tình bên ngoài của bà là ai?”
Diane: “?”
Trong phòng nghỉ chật chội, cô ấy đối mặt với chiếc gối của nữ tiếp viên… Có lẽ là tơ tằm, trong bóng tối miếng vải gối sáng lên óng ánh vô cùng đẹp… Cô ấy bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Tôi đã bỏ lỡ tập nào sao?
Vừa nãy thời gian có ngừng lại một chút?
Nhân tình bên ngoài? Tại sao bỗng nhiên lại hỏi về nhân tình bên ngoài? Manh mối xuất hiện ở đâu sao?
Không đeo nhẫn cưới? Diane liếc nhìn xuống tay bà Xa, chiếc nhẫn đang nằm yên vị ở nơi đó.
Như vậy là đứa con không giống ba nó? Cô ấy cố gắng nhớ lại, nhưng buồn bã nhận ra mình không nhớ rõ mặt mũi đứa trẻ, chỉ nhớ cậu bé rất dễ nhìn.
Thế thì là tại sao?
Tiểu công… Không, là cô Giản cũng không có ý giải thích.
Cô chỉ bình tĩnh nói: “Đừng hiểu làm, tôi không thăm dò bà mà chỉ để phục vụ cho điều tra cần thiết. Tôi cần phải hỏi và sẽ giữ bí mật cho bà.”
Phản ứng đầu tiên của bà Xa đương nhiên là phủ nhận: “Cô đừng nói linh tinh.”
“Tôi hiểu nỗi băn khoăn của bà.” Giản Tĩnh nói vừa sắc bén vừa dịu dàng: “Sống cùng với một người chồng vô tâm chắc khổ cực lắm nhỉ?”
Bà Xa sững sờ, ánh mắt đề phòng dần biến mất, giọng nói dần hạ xuống: “Hôn nhân và tình yêu là hai chuyện khác nhau, mong cô đừng suy đoán bừa về mối quan hệ của chúng tôi.”
“Có tình nhân bên ngoài bị lên án và tố cáo vô cùng nghiêm trọng, không chắc chắn tôi sẽ không nói linh tinh.” Giản Tĩnh ngừng một chút, thở dài: “Cho phép tôi giúp bà nhớ lại một chút. Trước khi lên máy bay, trong phòng nghỉ ngơi của khách quý, con của bà chạy đi chạy lại không ngừng. Dù bà nói thế nào thì cậu bé cũng không chịu yên lặng.”
Diane nhớ lại chuyện này, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện có tình nhân bên ngoài?
“Bà đeo đôi giày cao gót không tiện đi lại, muốn bảo chồng đi nhưng ông ta không quan tâm đến bà. Bà nói ‘tôi cũng không chịu được ông nữa’ rồi đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi. Sau đó, ông Bao cũng chạy ra ngoài.”
“Một giây sau, bà quay về trước, cảm xúc cũng ổn định hơn. Bà Bao liếc nhìn bà, giúp bà gọi con về và nói chuyện với chúng tôi. Sau đó ông Bao về, khi đó trên vai ông ta dính sợi tóc giống với tóc của bà. Mà trước khi ông ta nói chuyện với vợ có thói quen phủi vai mình, vì thế tôi nghĩ có lẽ đây không phải lần đầu tiên.”
Diane vô cùng kinh ngạc.
Chuyện như vậy sao? Cô ấy hoàn toàn không để ý, ánh mắt đổ dồn vào bà Xa.
Mà vẻ mặt bà Xa lại trở nên vô cùng khó coi, im lặng một lúc rồi gay gắt nói: “Nếu như cô đã nhìn thấy rồi, vậy còn hỏi tôi làm gì?”
“Tôi tin bà có nỗi khổ riêng.” Giản Tĩnh nói: “Bà là một người phụ nữ lương thiện có đạo đức, lại rất quan tâm con cái, trong lúc rối loạn vẫn khéo léo tao nhã…”
Cô khen ngợi một cách nghiêm túc, chậm rãi nói: “Về cơ bản bà có lòng tận tâm với hôn nhân, đương nhiên bất đắc dĩ mới đi đến bước này. Bà Xa, không phải tôi soi mói ai, tôi muốn giúp bà… Chồng bà, có lẽ chết oan uổng. Đến bây giờ thì bà chính là nghi phạm đầu tiên.”
Diane để ý ngón tay bà Xa vô thức run lẩy bẩy, bà ta bắt đầu lo lắng rồi.
“Điều này đều rất phiền phức đối với bà và con trai bà.” Giản Tĩnh nói sự thật cho bà ta với vẻ chân thành: “Để chúng tôi giải quyết xong ở nơi này, như vậy cũng tốt cho mọi người. Bà thấy sao?”
Bà Xa đã hoàn toàn bị dao động. Bà ta ôm mặt, buồn bã nói: “Đây là một sai lầm, nhưng tôi không thể nào dừng lại được.”
“Tôi tin đây không phải là vấn đề của một mình bà.”
“Ông ta luôn vượt quá giới hạn. Kết hôn mười năm nhưng ông ta ngoại tình ít nhất năm năm, ông ta coi tôi là gì chứ?” Một khi đã mở lòng, cảm xúc bà ta tuôn trào ra hết, không thể kiềm chế được: “Lúc đầu tôi chỉ muốn báo thù ông ta, nhưng… Tôi không thể nào kết thúc được. Có lẽ hai cô rất khó hiểu…”
Giản Tĩnh nói: “Có lẽ tôi có thể hiểu được: Con người cần được yêu, được trân trọng, được khen ngợi. Chồng mình đi quá giới hạn đã phát huỷ tất cả, đành phải tìm đến nơi chốn khác.”
Bà Xa hoàn toàn buông lỏng, gật đầu nói: “Đúng vậy, có đôi khi chúng tôi mong chờ cuộc sống hạnh phúc, nhưng chỉ là mong muốn đơn phương.”
Giản Tĩnh hỏi: “Tại sao lại là tổng giám đốc Bao?”
Bà Xa cười nói: “Lúc đầu là ông ta theo đuổi tôi, có lẽ thứ gì không chiếm được mới là tốt nhất.”
Diane mím môi, thầm nghĩ chồng bà ngoại tình, bà cũng ngoại tình, như vậy cũng coi như là huề nhau. Nhưng bà ngoại tình với đàn ông đã có gia đình, vậy chẳng phải vợ của ông ta rất đáng thương sao?
Không biết có phải vì lần đầu tra hỏi nên cô ấy không giấu được lòng mình, lại bị bà Xa nhìn thấu.
“Cô đang nghĩ đến vợ của ông ta đúng không?” Bà ta bình tĩnh nói: “Tôi chẳng qua chỉ là có qua có lại mà thôi.”
Diane: Tam quan đã bị nứt toạc.
Giản Tĩnh cảm thấy hứng thú, hỏi: “Bà Bao là người như thế nào?”
Bà Xa im lặng một lúc, nói: “Tôi không thể nói bà ta dâm loạn lẳng lơ, bà ta không làm bừa. Nhưng… Tôi không biết các cô có hiểu không, bà ta hưởng thụ cảm giác được người ta bao vây tôn sùng, càng nhiều quan chức quỳ dưới váy thì càng chứng minh sự quyến rũ của bà ta.”
Giản Tĩnh nói: “Đàn ông si mê bà ta và bà ta cũng thích đàn ông si mê mình. Nhưng bà ta không yêu họ, cũng sẽ không để bọn họ chiếm được.”
“Cô nói rất đúng.” Bà Xa cười.
Giản Tĩnh hỏi: “Vừa nãy bà nói có qua có lại, chẳng lẽ trước kia…”
“Bà ta từng quyến rũ chồng tôi, nhưng không thành công.” Bà Xa nói: “Tôi giả vờ như không biết, khi đó tôi còn rất vui vẻ… Các cô cũng thà nhận bà ta là người phụ nữ quyến rũ. Sau đó tôi mới biết, ông ta không phải không rung động, mà là quá hiểu rõ rồi.”
Bà ta chỉnh lại tư thế ngồi, ngước cái cổ lên giống như con thiên nga đen, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng: “Ông ta sợ bị người phụ nữ này làm cho thân bại danh liệt, đơn giản như vậy đó.”
Giản Tĩnh chậm rãi gật đầu, lại nói: “Một câu hỏi cuối cùng. Bà cho rằng ai là người có khả năng giết chồng bà, hoặc là có thể có lợi ích nào đó khi chồng bà chết?”
Bà Xa cũng không hề kiêng kỵ gì, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đến di sản thì đương nhiên là tôi.”
“Còn nữa không?”
Bà ta yên lặng một úc, chỉ ra người đáng nghi đầu tiên: “Ông Mông. Ông ta có bất đồng với chồng tôi, hai người họ từng cãi nhau rất nhiều lần. Chồng tôi chết rồi thì ông ta có thể tiếp quản công ty.”
“Bà có biết gì về việc kinh doanh của công ty không?”
Bà Xa lắc đầu: “Tôi không hứng thú với những chuyện này.”
“Thưa bà, cảm ơn bà đã tin tưởng.” Giản Tĩnh kết thúc câu hỏi.
Bà ta vừa rời đi, Diane vội vàng nói: “Tôi thấy không phải là bà ta.”
Giản Tĩnh hỏi: “Tại sao?”
“Ngoại tình đã có thể trả thù chồng thì không cần giết ông ta nữa.” Diane nói ra suy nghĩ của mình: “Hơn nữa, bà ta là một người mẹ tốt, đứa con vẫn còn nhỏ. Chắc bà ta không nỡ lòng để thằng bé không có ba.”
“Rất có lý.” Giản Tĩnh tán thành: “Nhưng xác suất vợ chồng giết hại nhau rất cao, vẫn chưa thể kết luận được. Chúng ta hỏi thêm người khác.” Diane: “Hỏi ai?”
Giản Tĩnh chống cằm suy nghĩ một lúc, cười tít mắt nói: “Bà Bao.”
Bà ta nhanh chóng đi đến.
Đối diện người phụ nữ xinh đẹp này một lần nữa, Diane vẫn không cưỡng lại được sức quyến rũ của bà ta. Cô ấy luôn nghĩ bà Bao biết rất rõ vẻ đẹp của mình, cũng không hề keo kiệt mà bung tỏa vẻ đẹp ấy.
“Hai cô tìm tôi?” Dáng vẻ bà Bao giống như con mèo vừa tỉnh ngủ, không nho nhã khéo léo giống như bà Xa mà toát lên vẻ lẳng lơ trong lúc lơ đãng.
Giản Tĩnh đi thẳng vào vấn đề: “Ông Xa chết rồi, bà cảm thấy là ai giết ông ta?”