Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 280 - Chương 281

Chương 281

Đối mặt với câu hỏi đột ngột như vậy, bà Bao vẫn bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết. Thực ra, tôi cảm thấy không có ai muốn giết ông ấy cả.”

Bà ấy còn hỏi lại: “Không phải là ông ấy bị nhồi máu cơ tim hay nhồi máu não gì đó sao?”

“Không, tôi có thể chắc chắn với bà là ông ấy bị mưu sát.” Giản Tĩnh nói: “Theo bà thấy thì ông Xa có thù hằn gì với ai không?”

Ba Bao nhún vai, ưu nhã nói: “Tôi không biết phải thù hằn đến mức nào mới muốn giết chết ông ấy, có lẽ là không có, cũng có lẽ là rất nhiều.”

“Vậy để tôi thay đổi cách hỏi, ai sẽ có lợi nhất khi ông ấy chết?”

Bà Bao cười nói: “Chồng tôi và Mông Vực.”

Diane hỏi: “Tại sao không phải là bà Xa?”

“Tuệ Dĩnh? Tôi không nghĩ bà ấy sẽ giết người, bà ấy là kiểu người rất giỏi chịu đựng.” Bà Bao nói, sau đó lại lấy ra từ trong chiếc váy rộng raxi ra hai viên kẹo bỏ vào miệng, rồi híp mắt lại như một cô bé: “Bà ấy là một người phụ nữ tốt bụng, kiên trung tận tâm, luôn giữ gìn thể diện...”

Giản Tĩnh nói: “Lời bình kiên trung không hợp lý lắm.”

“À, cô đang nói đến chuyện bà ấy và chồng tôi sao.” Bà Bao khẽ cười một tiếng, để lộ ra vẻ sắc bén đến lạ thường: “Bà ấy muốn trả thù tôi, muốn trả thù chồng bà ấy. Thực ra mà nói thì chuyện này cũng khiến tôi hơi ngạc nhiên.”

Diane không nhịn được mà hỏi: “Bà không tức giận sao?”

“Đương nhiên, người ngoại tình với bà ấy chính là chồng của tôi.” Bà Bao nhấm nháp viên kẹo, thản nhiên nói: “Nhưng chuyện này không liên quan gì đến việc giết người cả. Nếu là tôi, hoặc là sẽ giết chồng tôi, hoặc là sẽ giết bà ấy, chứ không bao giờ lại đi giết chồng bà ấy.”

“Tôi nghe nói, thái độ của ông Xa đối với bà và những người đàn ông khác không giống nhau.” Giản Tĩnh uyển chuyển ám chỉ.

Bà Bao nói: “Tuệ Dĩnh nói vậy, có đúng không? Bà ấy thù dai thật đấy. Nhưng chồng của bà ấy cũng không phải loại đàn ông tốt đẹp không hai lòng gì cả.”

“Tại sao?”

“Ông ấy thích những người phụ nữ dễ kiểm soát, ví dụ như Tuệ Dĩnh, bà ấy rất thông minh, nhưng ông ấy có thể dùng hôn nhân để giải quyết bà ấy. Nhưng khi ông ta gặp phải chuyện không xử lý được...” Bà Bao vén tóc lên, giữa lông mày khẽ hiện lên vẻ đắc ý, rõ ràng là bà ấy đang rất tự tin về sự quyến rũ của mình.

Nhưng lời đánh giá về đàn ông của bà ấy lại vô cùng cay nghiệt: “Thì ông ấy lại sợ. Ông ấy không muốn chinh phục, mà muốn rút lui, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ồ, ông ta là một chính nhân quân tử, không hề bị dao động chút nào.”

Bà ấy liếc nhìn hai cô gái trẻ, nói ra một câu châm ngôn: “Đàn ông thường ích kỷ và ngu xuẩn, chỉ có khi đắm chìm trong tình yêu thì mới vui vẻ hơn một chút.”

Giản Tĩnh nói: “Nhưng bà lại thích được bao quanh bởi bọn họ.”

“Tại sao lại không chứ?” Bà Bao hỏi ngược lại: “Nhìn bọn họ ngốc nghếch như vậy chẳng phải rất thú vị sao?”

“Vậy, bà có hận ông Xa không?” Tỉnh Tĩnh quay trở về vấn đề chính.

Bà Bao nói: “Vì một người đàn ông mà đổi cả đời người thì chẳng khác gì việc vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng cả. Có lẽ tôi không đủ thông minh, nhưng tôi chưa từng ngu xuẩn như vậy.”

Giản Tĩnh cười nói: “Cảm ơn sự hợp tác của bà, tôi hỏi xong rồi.”

Bóng người xinh đẹp bước xuống cầu thang cứ như một con hạc trắng đang bay đi xa vậy.

Diane nóng lòng lên tiếng: “Cô Giản, lời nói của bà ấy có đáng tin không?”

“Có lẽ.” Giản Tĩnh cũng không khẳng định hẳn.

Diane ngập ngừng hỏi: “Bà ấy... trông bà ấy cũng không một kẻ giết người.”

“Con người bà Bao hơi khác với những gì tôi nghĩ.” Giản Tĩnh dựng gối đầu lên, dựa vào tường, đôi dép lê cứ như một diễn viên xiếc đang nhào lộn trên đầu ngón chân cô: “Tôi còn tưởng bà ấy là một người phụ nữ tùy tiện, nghĩ gì làm đó, một khi bị khiêu khích thì sẽ không quan tâm đến pháp luật và đạo đức, nhất định sẽ cho đối phương biết mặt. Nhưng từ ngữ khí của bà ấy thì có thể nghe ra là không phải như vậy.”

“Tôi còn tưởng bà ấy ghét bà Xa.” Diane vô cùng bối rối mà dùng bút gãi đầu: “Nhưng bà ấy lại giúp bà Xa biện hộ, thật là kỳ lạ, hai người bọn họ cũng có thể coi là tình địch nhỉ?”

“Cuộc sống vốn rất phức tạp.” Giản Tĩnh không miễn cưỡng đánh giá ai, mà chỉ tập trung vào trọng điểm: “Bà ấy không để ý đến người đã chết lắm nên tôi tạm thời vẫn chưa phát hiện ra động cơ gì... lạ thật.”

Diane đã có cảm nhận được cảm giác của Watson, cô hỏi ngay: “Lạ ở đâu?”

Giản Tĩnh nói: “Vụ án này có hai đặc điểm, thứ nhất là dùng độc, thứ hai, đây là một vụ mưu sát trong một không gian kín như máy bay. Diane, thủ pháp gây án sẽ trực tiếp thể hiện kẻ sát nhân là người thế nào, từ đó sẽ để lộ rất nhiều manh mối.”

Diane suy ngẫm nói: “Hạ độc có nghĩa là hung thủ không đủ sức để giết người.”

“Đó là một nhân tố rất quan trọng, cho nên ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến hai người phụ nữ đó.”

Giản Tĩnh gật gù phân tích chi tiết: “Ba Xa hiểu rất rõ tình trạng của người đã chết, hơn nữa cũng đã có thù oán với người đã chết mấy năm nay rồi. Nếu muốn giết chồng thì bà ấy hoàn toàn có thể dùng những cách tinh vi hơn, ví dụ như là trúng độc mãn tính. Trừ phi bà ấy có lý do cấp bách, buộc phải giết chết ông ấy ngay lập tức, nhưng trước mắt chúng ta vẫn chưa tìm ra điểm liên quan nào.”

“Sau đó là bà Bao, bà ấy có lẽ có một vài lý do để sát hại người đã chết. Bà ấy sẽ chọn cách hạ độc sao? Rất có thể, tình yêu và độc dược thường được mang ra để so sánh với nhau, ít nhất là trong văn học, nhưng máy bay là lựa chọn thích hợp sao?”

Cô thở dài, tự mình lẩm bẩm: “Khúc mắc lớn nhất của tôi chính là câu hỏi này, tại sao lại ở đây?”

Diane đương nhiên cũng không thể trả lời.

Thật may, Giản Tĩnh không cần đến câu trả lời của ‘Watson’, cô nói: “Được rồi, chúng ta hãy nghe xem những người đàn ông nghĩ gì.”

Cô chớp mắt cười tinh quái: “Tôi dám đánh cược, chuyện này trong mắt mấy người đàn ông sẽ hoàn toàn khác.”

Chỉ một câu mà nói đúng vào vấn đề.

Người đàn ông xuất hiện đầu tiên là tổng giám đốc Bao.

Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, người gầy, tóc cắt ngắn, hai bên tóc mai hơi bạc, trông ông ta khá già dặn so với tuổi thực của mình, nhưng nhìn có vẻ là người trầm lặng, rất đáng tin.

“Mời ngồi.” Giản Tĩnh làm động tác xin mời, rồi đột nhiên thở dài: “Mọi chuyện quá tồi tệ, đúng không?”

Diane ngạc nhiên liếc nhìn sang một cái, thần sắc của tiểu công chúa khác hẳn so với lúc thẩm vấn hai người phụ nữ kia, cô không còn vẻ điềm tĩnh, sắc bén nữa, mà đã trở nên ủy mị, yếu ớt rồi.

Tổng giám đốc Bao có vẻ rất thích thú với dáng vẻ này, ông ta cười khổ: “Ai nói không phải chứ?” Ông ta dừng một chút lại hỏi: “Tiếp viên hàng không chẳng nói rõ ràng gì cả, là đột tử hay là...”

“Trước mắt xem ra vẫn chưa loại trừ được khả năng đây là một vụ mưu sát.” Giản Tĩnh nhìn vào mắt ông ta: “Ông biết người chết có mâu thuẫn với ai không?”

Tổng giám đốc Bao do dự nói: “Mâu thuẫn? Ý cô là cãi nhau hay là sao?”

“Cãi nhau, tranh chấp, bất đồng, người nhà, người thân, bạn bè, nhân viên...” Giản Tĩnh nhắc nhở.

Tổng giám đốc Bao nói: “Nếu phải nói ra thì gần đây ông ấy và lão Mông có cãi nhau mấy lần, nhưng chuyện này rất bình thường, nó liên quan đến sự phát triển của công ty. Suy nghĩ của hai người không giống nhau thôi... cũng không thể vì chuyện này mà giết người được.”

“Ông nói bình thường? Bọn họ hay cãi nhau lắm sao?” Giản Tĩnh cố ý hỏi.

Tổng giám đốc Bao xua tay: “Kế hoạch bọn họ đặt ra cho công ty không giống nhau, ai cũng không thuyết phục được ai, chứ không phải hai người không hợp nhau. Đương nhiên là tính khí của lão Xa cũng hơi cứng rắn, tôi cũng đã nói với ông ấy bao nhiêu lần rồi.”

Giản Tĩnh rất có hứng thú hỏi: “Ông nói thế nào?”

“Hầy.” Tổng giám đốc Bao vuốt mặt nói: “Chỉ là chưa chắc đã lỗ. Thực ra có rất nhiều chuyện có thể bỏ qua thì bỏ qua đi, đừng quá hà khắc, mọi người ai cũng rất vất vả. Nhưng từ trước đến giờ lão Xa không hề mềm mỏng, rất khó bỏ qua.”

Giản Tĩnh ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy? Ông có thể nói cụ thể ra không?”

Tổng giám đốc Bao do dự, mập mờ nói: “Nói thế này nhé, trong công ty có một nhân viên không tuân theo quy định, có chút liên quan tới đối thủ cạnh tranh của chúng tôi. Tôi nói là dù sao cậu ấy cũng chưa biết chuyện gì cơ mật, cứ sa thải là được, nhưng lão Xa không đồng ý, nói không thể để cậu ấy làm việc trong ngành này nữa.”

“Sau đó thì sao?”

“Người đó đến công ty chúng tôi làm loạn mấy lần, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát, tạm giam cậu ấy vài ngày.”

Giản Tĩnh trầm ngâm một lúc, rồi hỏi tiếp: “Sau khi ông ấy và ông Mông cãi nhau xong thì mọi chuyện đã khép lại thế nào?”

“Nói là làm hòa đi. Dù sao cũng là người quen cũ, đường ai nấy đi là được rồi.” Tổng giám đốc Bao nói.

Giản Tĩnh hỏi: “Ông nghĩ là vẫn chưa tới mức giết người sao?”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi.”

Cô gật đầu, sau đó thay đổi chủ đề, hỏi: “Nghe nói cách sống của người chết không tốt lắm, là do vẫn còn có tranh chấp tình cảm sao?”

“Khụ.” Tổng giám đốc Bao gượng gạo nói: “Phải, ông ấy có vài... mối quan hệ thân thiết với vài người phụ nữ.”

Giản Tĩnh nói: “Ví dụ như là người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau các ông?”

Tổng giám đốc Bao không thoải mái nói: “Có lẽ vậy.”

“Ông đã bao giờ nhìn thấy bọn họ ở cạnh nhau chưa?” Ngữ khí của Giản Tĩnh rất bình thường, không hề hung hãn, nhưng thái độ lại rất kiên định, không cho ông ta có cơ hội lẩn tránh.

Tổng giám đốc Bao chỉ có thể gật đầu.

“Bọn họ đã từng có xích mích với nhau chưa?”

“Tôi không rõ, bình thường cũng không để ý chuyện này.”

Diane không nhịn được mà xen vào: “Vậy vợ của ông ấy thì sao, ông và vợ ông ấy có quan hệ như thế nào?”

Tổng giám đốc Bao cứ như bị ai dùng gậy gõ vào đầu vậy, ông ta vừa xấu hổ vừa bối rối nói: “Cái gì? Cô đừng có nói nhảm.”

“Bà Xa đã thừa nhận rồi.” Giản Tĩnh thu lại nụ cười, thẳng thắn nói ra: “Điều tra vụ án chứ không phải là phán xét đạo đức, tôi đã nhìn thấy rất nhiều vụ ngoại tình rồi, ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được... Người đã chết có biết mối quan hệ giữa ông và vợ ông ta không?”

Tổng giám đốc Bao liếm môi, che mặt lại, một lúc sau mới nói: “Tôi tin là ông ấy không biết đâu.”

“Tại sao?”

“Ông ấy rất tin tưởng Tuệ Dĩnh, cũng không quan tâm đến bà ấy lắm. Bà ấy vẫn luôn xử lý tốt tất cả mọi chuyện, ông ấy luôn cho rằng bà ấy là một người vợ hoàn hảo nên vô cùng yên tâm. Cũng vì thế nên... không bận tâm đến bà ấy.”

Tổng giám đốc Bao cố gắng bào chữa cho bản thân: “Có một lần bé con phải nằm viện, một mình bà ấy ở trong bệnh viện chăm sóc, gọi điện thoại cho lão Xa đến. Nhưng ông ấy nói có một cuộc họp rất quan trọng... ‘Tuệ Dĩnh rất giỏi chăm sóc trẻ con’, ông ấy đã nói vậy với tôi, sau đó liền đi công tác. Tôi không yên tâm, đi tới bệnh viện một chuyến, vừa hay nhìn thấy cảnh bà ấy đang khóc.

Tôi thấy oán hận cho bà ấy, cũng thấy bất bình cho bà ấy. Tuệ Dĩnh rất giỏi giang, người đàn ông đã cưới bà ấy về rồi thì hoàn toàn không cần lo lắng chuyện trong nhà nữa, nhưng giỏi giang và trách nhiệm của một người là hai chuyện khác nhau. Tôi thực sự... tôi chỉ là thương hại bà ấy, sao bà ấy lại trở thành bộ dạng như bây giờ chứ?”

Diane nghe ra được một chút thương tiếc ở trong lời nói cuối cùng của ông ta.

Tình cũ đã qua.

“Vậy vợ ông có biết không?” Giản Tĩnh lại hỏi.

“Lệ Oanh...” Tổng giám đốc Bao yên lặng một lúc, rồi khó khăn nói: “Tôi không biết, chắc là không?”

“Tại sao?”

“Bà ấy là một người rất đơn thuần, có lẽ bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi sẽ phản bội bà ấy.” Tổng giám đốc Bao chua xót nói: “Bà ấy không bao giờ nghĩ nhiều về chuyện gì đó cả. Bà ấy tưởng tôi là người tốt, cũng rất đồng cảm với Tuệ Dĩnh.”

Diane: “?”

Nếu như không phải ban nãy vừa hỏi chuyện vợ ông thì thiếu chút nữa tôi cũng tin rồi.

Giản Tĩnh nói: “Ông yêu vợ ông không?”

“Đương nhiên rồi, tôi đã từng rất mê đắm bà ấy.” Ông ta dường như đã quên mất người đứng trước mắt mình là một cô gái trẻ, ánh mắt của ông ta trùng xuống: “Nhưng yêu và cưới là hai chuyện khác nhau, Lệ Oanh giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn vậy, nghĩ sao làm vậy, tôi còn tưởng có con rồi thì bà ấy sẽ tốt lên, nhưng bà ấy chưa từng thay đổi, trông chẳng giống một người mẹ gì cả.”

Diane nghe vậy liền không nhịn được mà nhìn sang những hành khách bên ngoài.

Đúng thật, nhà họ Bao mang theo bảo mẫu của nhà mình, nhưng nhà họ Xa thì không.

“Con khóc, bà ấy không biết dỗ, con sốt thì cũng không lo lắng, chỉ cho con uống thuốc là xong. Con nhà người ta đã bắt đầu tìm trường mẫu giáo lâu lắm rồi, còn bà ấy thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chuyện này...”

Tổng giám đốc Bao đang nói bỗng im bặt lại.

Diane oán thầm trong lòng, nhưng cũng chỉ nhịn lại mà không nói gì. Mặt khác, Giản Tĩnh đã thì vẫn như bình thường, hỏi: “Nên ông không nghĩ rằng cái chết của người chết liên quan đến tranh chấp tình cảm sao?”

Câu nói này đã đưa tổng giám đốc Bao trở lại thực tế.

Ông ta nói: “Tôi nghĩ là không phải.”

“Cảm ơn sự hợp tác của ông.”

Bình Luận (0)
Comment