Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 282

Chương 282

“Đàn ông đều là loại người đứng núi này trông núi nọ.” Người vừa đi mất, Diane liền không nhịn được mà lên tiếng phàn nàn.

Giản Tĩnh mỉm cười, nói: “Đó không phải trọng điểm. Tôi có chút kinh nghiệm nhỏ, khi đàn ông đánh giá một người phụ nữ thì thường dùng những con mắt có bộ lọc kỳ quái, còn đàn ông nhìn đàn ông vẫn chính xác hơn.”

Diane lập tức hỏi: “Cô đang nói đến tổng giám đốc Xa sao?”

“Người chết là một kẻ không bao giờ chịu thiệt, chuyện này có khả năng sẽ dẫn đến rất nhiều động cơ giết người.” Giản Tĩnh dừng lại một chút: “Chúng ta hỏi người tiếp theo đi.”

Cô ngó đầu ra, gọi quản lý trưởng đang đứng trông cửa mời người vào.

Tổng giám đốc Mông đến rồi.

Ông ta ba mươi chín tuổi, là người có vóc dáng và tướng mạo đẹp nhất trong số ba người đàn ông. Nhưng ngay khi vừa bước vào, nhíu mày nhìn quanh, sau đó đá mày đánh giá Giản Tĩnh.

Ngay sau đó, vẻ mất kiên nhẫn của ông ta cũng biến mất, sau đó ông ta cười híp mắt hỏi: “Các cô muốn hỏi gì?”

Giản Tĩnh giả bộ như không nghe thấy gì, nói: “Ông và ông Xa có quan hệ thế nào, bình thường có thân thiết không?”

Tổng giám đốc Mông vô cùng hợp tác nói: “Cũng tạm, là đối tác của nhau mà, cũng khá thân thuộc, nhưng cô muốn hỏi tôi có biết ai muốn giết ông ấy không thì tôi không rõ lắm.”

“Ông và ông ấy có mối quan hệ như thế nào?” Giọng điệu của Giản Tĩnh rất thản nhiên, cứ như đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường vậy.

Tổng giám đốc Mông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thực ra mà nói thì khi ông ấy là một đối tác không tồi chút nào, rất hăng hái, có tham vọng, dám mạo hiểm. Nhưng còn nếu làm bạn thì tôi lại không thích loại người như ông ấy.”

“Nghe nói gần đây hai người có mâu thuẫn với nhau?”

Tổng giám đốc Mông: “Đúng là có chuyện đó, chúng tôi từng cãi nhau vì công ty không lên thị trường. Cô sẽ không vì thế mà nghĩ rằng tôi giết ông ấy chứ?”

“Đây chỉ là một cuộc thẩm vấn theo đúng quy tắc thôi.” Giản Tĩnh khẽ cười một tiếng.

“Tôi không giết ông ấy, giết ông ấy thì có lợi gì chứ? Cổ phần của ông ấy sẽ về tay tôi sao?” Tổng giám đốc Mông hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói, có người phụ nữ nào đó đã ra tay thì sao.”

Giản Tĩnh tò mò hỏi: “Ví dụ như bà Xa?”

“Đàn bà mà, trong chuyện tình cảm bọn họ cứ như phát điên vậy, nếu trong lúc bốc đồng mà giết người thì cũng không có gì lạ.” Tổng giám đốc Mông cười khẩy, thẳng thắn phân tích: “Đàn ông thì khác, giống như cách chết của ông ấy vậy, đó không phải chuyện đàn ông sẽ làm.”

Thành kiến cái gì chứ? Diane chửi thầm trong bụng, khó khăn lắm mới kìm lại được mà quay sang nhìn tiểu công chúa.

Giản Tĩnh lại không hề bị khiêu khích, ngược lại còn tỏ ra có hứng thú nhìn vào ông ta. Diane không biết diễn tả cảnh này như thế nào, nó giống như một con mèo đang ngắm nhìn con chim nhỏ, lặng lẽ chuẩn bị săn mồi.

“Vậy, đàn ông sẽ giết người như thế nào?” cô hỏi.

Tổng giám đốc Mông không phát giác ra gì, còn cười nói: “Gây tai nạn xe, hoặc là dùng dao dâm, dùng nắm đấm.”

Diane đảo mắt, chen ngang vào nói: “Xin lỗi, nhưng sao ông lại biết ông ấy bị giết chết?”

“Tôi đâu có ngốc.” Tổng giám đốc Mông vui vẻ nói: “Mặc dù chưa ai nói, nhưng với tư thế này, nhìn thế nào cũng không phải là đau tim mà chết.”

“Nếu là phụ nữ thì ông nghĩ sẽ là ai? Bà Bao, bà Xa, hay là còn có người khác?” Giản Tĩnh hỏi.

Tổng giám đốc Mông cười xảo quyệt: “Việc này nói ra thì phải có chứng cứ, mà tôi thì không có chứng cứ, không tiện nói bừa.”

Giản Tĩnh chớp chớp mắt: “Đoán thử thôi cũng không được sao?”

Tổng giám đốc Mông cứ như quang minh chính đại ngắm nhìn dung mạo của người đẹp, nói rất hay: “Theo kinh nghiệm của tôi thì người muốn giết một người đàn ông nhất lại chính là vợ của ông ta.”

“Tôi rất tò mò, không biết ông nghĩ sao về bà Bao.” Cô nói.

Tổng giám đốc Mông rất hài lòng về cô, tùy ý bình luận: “Một người phụ nữ vô cùng thu hút ong bướm. Tôi dám nói, cuộc sống của bà ấy hoàn toàn dựa vào đàn ông. Lão Bao không khuất phục được loại phụ nữ này, nhưng cũng chẳng có cách nào, ông ấy bị bà ấy làm mờ mắt rồi, nếu không sao mà lại kết hôn với bà ấy chứ, hầy.”

Diane quay mắt đi, không muốn nhìn ông ta nữa.

Giản Tĩnh hỏi: “Vậy ông đã từng gặp người phụ nữ ngồi phía sau mọi người không?”

Tổng giám đốc Mông nhớ lại một chút: “Chắc có rồi. Ừm, có lẽ là cô bạn gái nào đó của ông ấy, ai mà biết được.”

Giản Tĩnh gật đầu, kết thúc cuộc trò chuyện: “Cảm ơn sự hợp tác của ông.”

“Không cần khách sáo, đây là danh thiếp của tôi.” Ông ta để lại thông tin liên lạc, rồi cười nói: “Không có ý gì đâu, chỉ là kết bạn thôi, nếu muốn liên lạc với tôi thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể gọi tới.”

Giản Tĩnh khẽ cười: “Lát nữa tôi còn phải hỏi ông vài chuyện, cảm ơn ông.”

Tổng giám đốc Mông cúi xuống nhìn cô, nhìn đủ thì mới rời đi.

Diane ‘hừ’ một tiếng, lẩm bẩm: “Chẳng ra gì.”

“Chuyện gì có cũng mặt tốt mặt xấu, miệng lưỡi của mấy người đàn ông này thường rất cứng rắn.” Giản Tĩnh vươn vai, đi xuống xin coca ở chỗ tiếp viên hàng không, uống vài ngụm rồi thoải mái thở dài.

“Được rồi, còn người cuối cùng nữa.”

Cô gọi người mẫu nữ đến, bắt đầu thẩm vấn vòng hai.

Người mẫu nữ mất kiên nhẫn nói: “Lại muốn hỏi gì nữa?”

“Tôi biết cô là người tình của người đã chết.” Giản Tĩnh vào thằng vấn đề: “Cô che giấu thân phận mình, đi theo người đã chết lên máy bay với mục đích gì?”

Người mẫu nữ khẽ mở mắt, ngạc nhiên chế nhạo: “Tôi? Đi theo? Nói cái quái gì thế.”

“Vậy, người đã chết mua vé cho cô, bảo cô đường đường chính chính đi với ông ấy sao?”

Người mẫu nữ mím môi: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”

Có lẽ do áp suất không khí không ổn nên Diane rất dễ nổi cáu, cô hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trạng của chính mình.

“Giả sử cả đêm hôm qua người đã chết ở cùng với cô, vậy thì cô chính là nghi phạm lớn nhất.” Giản Tĩnh chậm rãi cười nói: “Đến lúc đó cô không những không làm được gì, mà còn gặp rắc rối không nhỏ nữa.”

“Ông ấy chết trên máy bay thì liên quan gì đến tôi chứ, tôi cách xa ông ấy như vậy cơ mà!” Người mẫu nữ đắc ý nói: “Cô nên hỏi vợ ông ấy kìa, bà ấy ở ngay bên cạnh ông ấy.”

Giản Tĩnh nói: “Hôm nay cô có vào nhà vệ sinh không?”

Người mẫu nữ hỏi với giọng điệu đầy khiêu khích: “Có, thì làm sao?”

“Nếu đã rời khỏi chỗ ngồi thì cô sẽ có khả năng giết người.” Giản Tĩnh suy luận: “Nếu như tôi mà là cô thì tôi nhất định sẽ hợp tác điều tra, nếu không vợ bé gặp phải vợ lớn, rất khó để không phải chịu thiệt, có đúng không?”

“Bà ấy có thể làm gì tôi chứ?” Người mẫu nữ lẩm bẩm, thái độ đã hợp tác hơn một chút: “Chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi giết ông ấy rồi thì có lợi gì chứ? Lỗ to rồi.”

Giản Tĩnh hỏi: “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”

Người mẫu nữ đưa tay ra, chán nản chọc vào mấy ngón tay xinh đẹp bóng loáng của mình: “Ba tháng rồi.”

“Ông ấy có đối xử tốt với cô không?”

“Cũng bình thường thôi.” Người cũng đã chết rồi, người mẫu nữ cũng không quá hẹp hòi, cay nghiệt: “Một tháng được một trăm nghìn đồng tiêu vặt, mua túi xách, quần áo thì có thể quẹt thẻ của ông ấy, xe thì chỉ cho tôi mượn để lái, phải mất một tháng mới chuyển tên cho tôi, xì.”

Giản Tĩnh nghĩ một lát, rồi thành thật nói: “Hơi keo kiệt nhỉ.”

Diane: Một trăm nghìn đã không ít rồi, lương của tôi chỉ có mười tám ngàn.

“Đúng rồi!” Người mẫu nữ như đã tìm thấy tri kỷ, kiền trở nên hào hứng: “Ban đầu ông ấy còn nói tháng này sẽ dẫn tôi đi Dubai, nhưng đột nhiên lại đổi ý, nói sẽ đi nghỉ cùng gia đình, còn tôi thì phải làm sao chứ? Tôi đã nói với các chị em của mình rồi, nếu như không đi thì có phải là sẽ rất mất mặt không?”

Diane: “...”

Giản Tĩnh đã được giải tỏa được rất nhiều thắc mắc, cô cười nói: “Cho nên cô mới đi cùng ông ấy?”

“Ông ấy bảo tôi ngoan ngoãn một chút, ông ấy cho tôi quẹt thẻ thoải mái.” Người mẫu nữ vẫn canh cánh trong lòng: “Trong thẻ mới có một triệu, xì, có thể mua được mấy cái túi chứ? May mà vẫn nhiều hơn bình thường nên tôi cũng cho qua.”

Diane: Mới có một triệu? Tôi mà có số tiền đó thì đã đầu tư bao nhiêu thứ rồi... Không không, không thể xa đọa như vậy được.

Cô ấy âm thầm cảnh cáo chính mình, không thể lọt hố nữa.

“Cho nên, tối qua hai người ở với nhau sao?”

Người mẫu nữ nói: “Không lạ đâu nhỉ.”

“Nói cho tôi nghe, hôm nay hai người đã làm gì.”

Người mẫu nữ bất đắc dĩ hồi tưởng lại: “Không có gì, sáng sớm ông ấy đã thức dậy, bảo tôi thu xếp đồ đạc, nhưng lại chê tôi không biết làm rồi gọi điện cho vợ, bảo phải mang cái này cái kia, sau đó quay đầu lại nói tôi. Cô nói xem ông ấy có phải bị điên rồi không, cảm thấy vợ mình tốt như vậy thì còn chạy ra ngoài ngoại tình làm gì?”

Giản Tĩnh bị chọc cười, hài hước nói: “Còn không phải sao.”

“Hơn chín giờ thì ông ấy đi, tôi bắt đầu thu xếp đồ đạc của mình, ăn cơm, sau đó đến sân bay.” Người mẫu nữ khô khan báo cáo lịch trình của mình: “Sau đó thì đến kiểm tra an ninh gì đó, cô biết mà.”

Giản Tĩnh gật đầu: “Hôm nay lúc ông ấy rời đi, cơ thể có biểu hiện gì là không thoải mái không?”

Người mẫu nữ mím môi nói: “Hôm qua uống nhiều, gió lạnh, sáng sớm có nói là đau đầu, tôi giúp ông ấy đo nhiệt độ thì cũng đã gần 38 độ, phát sốt rồi.”

Nói rồi, đột nhiên cô ta chợt tỉnh ngộ: “Là do ông ấy tự làm khổ mình, tôi không hạ độc ông ta.”

“Tôi còn chưa nói vậy mà.” Giản Tĩnh nói: “Sau khi lên máy bay, cô đã rời khỏi vị trí ngồi mấy lần?”

“Hai ba lần gì đấy. Đi vệ sinh, rửa mặt gì đó.”

“Trước hay sau bữa ăn?”

“Ăn xong thì tôi đi súc miệng, rồi trở lại ngủ.”

“Lúc đó cô và người chết đã nói chuyện với nhau chưa?”

“Chưa, ông ấy không thoải mái, tôi làm phiền làm gì?”

Giản Tĩnh gật đầu: “Cô có thể đi về rồi.”

Người mẫu nữ giẫm lên đôi giày cao gót không vừa chân rời đi.

Diane hỏi: “Tiếp theo là hỏi ai đây?”

Giản Tĩnh tỏ vẻ thần bí cười nói: “Tiếp theo, tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cô.”

Diane mở to mắt nói: “Nhiệm vụ gì?”

“Chúng ta còn mấy người vẫn chưa thẩm vấn, bảo mẫu nhà họ Bao, thư ký của người chết, còn cả thư ký của bọn họ nữa.” Giản Tĩnh nói: “Tôi hy vọng cô có thể tìm bọn họ nói chuyện một chút, làm rõ hành tung của người chết trong vòng 24 giờ.”

“Một mình tôi sao?” Diane ngạc nhiên.

“Nhiều người quá sẽ khiến bọn họ cảnh giác, cứ nói chuyện bình thường thôi, coi như mọi người đang uống trà tán gẫu với nhau.” Giản Tĩnh nói: “Nhân tiện thì nhớ hỏi xem bọn họ nghĩ thế nào về chuyện này.”

Diane hít một hơi thật sâu, trong lòng không nghĩ gì nhưng lại vô cùng hưng phấn. Chuyện này khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên mình mới vào nghề: “Được, để tôi thử.”

“Tôi tin chuyện này không thành vấn đề với cô.” Giản Tĩnh vỗ vai cô: “Cô chính là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh tổng giám đốc Khang.”

Diane: “...” Thì ra là tin vào mắt nhìn của ông chủ.

Ship được rồi.

Cô hăng hái rời đi.

Giản Tĩnh uống hết coca lập tức quay trở lại hiện trường.

Khi phát hiện ra thi thể, cô đã khảo sát sơ bộ hiện trường xảy ra vụ án, bởi vì bên cạnh người chết không có ai, hơn nữa khoang hạng nhất rất rộng rãi nên hiện trường cũng được bảo quản rất tốt.

Người chết đắp chăn, đeo bịt mắt, nằm nghiêng ngả trên gối ngủ. Ông ấy đi dép lê dùng một lần trên máy bay, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ được mở ra, trên đó đặt một ly sữa nóng, trên thành cốc vẫn còn vương chút bột trắng vẫn còn chưa tan hết, và miệng cốc vẫn còn vết tích vừa mới uống xong.

Trước mắt đã biết được: 1, người chết đã trúng độc xyanua; 2, sữa đã bị nhiễm độc, trong đó vẫn còn thoang thoảng mùi hạnh nhân đắng; 3, Người chết vẫn luôn trùm kín đầu ngủ, nếu như Diane không va vào thì người bên cạnh rất khó phát hiện ra điểm bất thường.

Nhưng vị trí ngồi của người chết là hàng đầu tiên, bên cạnh nhà vệ sinh, trên đường đi vệ sinh hoặc là đợi ở ngoài cửa nhà vệ sinh thì chỉ cần xoay người một chút là có thể rắc thuốc vào sữa ấm.

Nói cách khác, chỉ cần rời khỏi chỗ ngồi thì ai cũng có thể làm được.

Ngoài ra, theo dự kiến ban đầu thì máy bay sẽ khởi hành lúc 15:05, nhưng do thời tiết nên trì hoãn kéo dài thêm 50 phút nữa, nên 15:53 mới có thể lên máy bay.

Phục vụ trưởng đã nhìn thấy người chết đi vào nhà vệ sinh vào lúc 18:40, 19:00 thì bắt đầu phát đồ ăn trên máy bay, ông ấy ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tiếp viên hàng không đã chứng minh rằng lúc đó ông ấy vẫn còn sống.

Diane phát hiện người chết vào khoảng 20;50, vào thời điểm đó đã phát hiện ra thời gian tử vong là khoảng một tiếng trước.

Cũng có nghĩa là thời gian tử vong là vào khoảng 19:00 đến 19:50.

Về mặt quan hệ xã hội thì người chết đã gây ra rất nhiều thù hằn, bao nuôi nữ người mẫu, khiến vợ mình ấm ức, gây thù hằn với tổng giám đốc Bao, mà bà Bao đã từng câu dẫn người chết, tổng giám đốc Mông và người chết cũng vì chuyện công ty mà xảy ra mâu thuẫn.

Hung thủ là một trong số những người này sao?

Là ai đã giết ông ấy?

Bình Luận (0)
Comment