Giản Tĩnh là gương mặt mới, nhưng danh tiếng của cô lại không hề xa lạ.
Sau khi [Bác sĩ ác quỷ] được đưa ra thị trường không bao lâu đã đánh bại nhiều tác phẩm bản địa, bước lên danh sách bán chạy, còn ở đó hơn nửa năm. Khách khứa tối nay đều là người trong vòng, không ai có thể bỏ qua con số không ngừng tăng lên, nhớ thêm vài cái tên.
Còn Giản Tĩnh chán ngấy những xã giao có lệ kia, cô mở thẻ mị lực, định dựa vào giá trị nhan giá để đục nước béo cò.
Kết quả hoàn toàn ngược lại.
Cô hấp dẫn đa số sự chú ý của những quý ông.
Bị rất nhiều đàn ông tiếp cận.
Quá nhiều.
Thật sự quá nhiều.
“Hi, lần đầu tiên gặp cô, tôi có thể biết tên cô không?” Loại làm quen kinh điển.
Giản Tĩnh: Vừa rồi trao giải, trên màn hình lớn có tên tôi.
“Cô gái xinh đẹp, thật không ngờ cô lại là tác giả của [Bác sĩ ác quỷ]. Làm sao cái đầu nhỏ đáng yêu của cô lại viết ra được câu chuyện cuốn hút như vậy chứ?” Loại khen lố.
Giản Tĩnh: Án tự tôi phá. Sao? Anh cũng muốn diễn vai chính à?
“Xin lỗi, không nhìn thấy cô ở đây, ôi, chúa ơi, xin hãy cho tôi cơ hội bù đắp.” Loại tự biên tự diễn.
Giản Tĩnh: Cũng không phải rượu nhà anh, xin lỗi cái gì? Suýt chút nữa đã hỏng mất cái đầm rồi.
“Giản, rất vui được gặp cô, có phiền ra ngoài hóng gió không?” Loại đi thẳng vào vấn đề.
Giản Tĩnh: Phiền.
...
Tất cả đều là lời cô nói trong lòng mà thôi, trên thực tế, cô rất khách sáo trả lời lại mọi người.
“Giản Tĩnh, Giản là họ của tôi, đúng vậy, Tĩnh nghĩa là quiet, nhưng tên tôi là một từ đơn, có nghĩa là yên tĩnh đơn giản, cise và calm, tôi không biết có dịch đúng không nữa... Cảm ơn ngài đã khích lệ.”
“Cảm ơn anh đã thích tác phẩm của tôi. Tôi đã dùng vài tài liệu trong vụ án thật. Không không, tôi không sợ...”
“Không sao đâu, váy tôi không ướt.”
“Xin lỗi, tôi cảm thấy hơi lạnh. Không sao đâu, tôi không cần áo khoác anh, tôi khoẻ lắm.”
Đây mới là hiện thực.
Liên tục có người tới chào hỏi, ly rượu trong tay đổi hết ly này đến ly khác, men say dâng lên. Giản Tĩnh đánh hơi thấy nguy hiểm, trong đám đàn ông ăn mặc chỉnh tề này có người cố ý chuốc rượu cô.
Nằm mơ.
Cô nhân lúc không ai chú ý đã uống thuốc giải rượu.
Made in hệ thống, ngàn ly không say.
Nhưng dường như những người khác lại không biết, thấy cô uống không ít, lập tức có người đến bắt chuyện.
Người kia tự xưng là Smith, là doanh nhân sách lớn nhất ở Mỹ, bụng phệ, người đã say chuếnh choáng, mặt đỏ bừng, giống như một con heo màu hường.
Anh ta nói rất nhiều, nhưng tóm lại là xem trọng năng lực của cô, nếu hai bên hợp tác, không đến ba năm là anh ta có thể làm Giản Tĩnh trở thành tác giả nước ngoài được hoan nghênh nhất ở Mỹ.
“Honey, em có năng lực làm người ta mê muội.” Anh ta nương theo động tác rót rượu, thân mật kề sát lại, muốn vuốt ve vai cô.
Nhưng Giản Tĩnh nắm lấy cổ tay anh ta, nắm mạnh: “Anh nói sai rồi, làm người ta mê muội chính là giết chóc.” Ý cười trên mặt cô không thay đổi, nhưng giọng bỗng nhiên chậm lại, lạnh lùng nói: "Trong lòng mỗi người đều có một con quỷ, sợ chết đuối trong bồn tắm, con dao găm trong lúc ngủ mơ, đương nhiên còn có...”
Tầm mắt rơi xuống ly rượu của anh ta, dưới ánh đèn sáng rọi rượu vang đỏ giống như một ly máu tươi: “Độc trong rượu.”
Smith uống nhiều, mơ màng hỏi lại: “Thuốc... Thuốc độc?”
Giản Tĩnh rút cái ly đế cao, chặn miệng anh ta: “Rượu ngon, uống nhiều vào.”
Smith đột nhiên bị rót rượu, uống không kịp, sặc đến ho khan, vừa gấp vừa tức: “Cô, cô cho tôi uống cái gì đấy?”
“Rượu mà.” Giản Tĩnh cầm ly rượu, giọng nói bỗng nhiên trở nên khàn khàn thô ráp, giống như ma quỷ bám vào người: "Tôi mời anh một ly nữa nhé.”
Smith choáng váng, quay đầu nhìn xung quanh, lại phát hiện ba thước quanh cô ngoại trừ anh ta thì chẳng còn ai cả.
“Ma quỷ ở khắp mọi ngóc ngách.” Cô dùng giọng kỳ dị nói: "Anh có sợ không?”
Anh ta trợn mắt.
Giản Tĩnh lại đổi về giọng bình thường, quan tâm hỏi: “Anh Smith, anh sao vậy?”
Smith cúi đầu, nhìn dấu tay trên cổ tay mình, lại nhìn cô… Anh ta biết sức lực của phụ nữ châu Á, yếu như con dê con, sao có thể để lại vết bầm sâu như vậy?
“Ngài Smith?” Cô hơi say, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly sau khi say.
“Anh sợ à?” Cô lại nói, nở nụ cười quỷ dị.
Smith hiểu ra. Đáng chết, cô gái này bị ma ám rồi!
Anh ta không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy.
Giản Tĩnh: “Chậc.”
Người nước ngoài mê tín thật, vậy mà cũng tin?
“Hello.” Người vây xem lại đây chào hỏi, là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làn da tối màu: "Cô nói gì với anh ta đấy? Lại khiến tên đầu heo kia chạy nhanh như vậy?”
Giản Tĩnh quay lại, cười khổ, trong lòng vẫn chưa hết đề phòng: “Cô là?”
“Doreen Oliver, gọi tôi Doreen là được.” Chị gái tự giới thiệu.
Giản Tĩnh nghĩ tới, tiểu thuyết của cô được giải thưởng khoa học viễn tưởng năm nay: “Giản Tĩnh.”
“Vậy tôi gọi cô là Giản nhé.” Doreen vẫy tay: "Qua đây ngồi với tôi đi, thân ái, cô cũng không thể lạc đàn nữa, ở trong mắt mấy tên đàn ông kia, cô giống như con dê lạc đường, ai cũng có thể ngoạm cô đi.”
Giản Tĩnh: “...” Có phải dùng thẻ mị lực lố quá rồi không.
Cô đi theo Doreen đến một góc, chỗ đó có mấy người cả trai lẫn gái đang ngồi, đều là tác giả, không có nhà xuất bản. Mọi người giới thiệu với nhau cho quen mặt.
Mà thông qua bọn họ, cô cũng chứng minh được suy đoán của mình.
Smith không phải người tốt, ỷ vào quyền hành quấy rối phụ nữ là chuyện thường thấy. Công nhân của công ty vì bát cơm, tác giả nhỏ vì tiền đồ, đa số đều nhịn cục tức này.
Doreen nói: “Lần trước tôi hất rượu lên mặt anh ta, mắng ‘cút đi đồ lợn chết’, anh dám chạm vào tôi, tôi lập tức kiện anh kỳ thị chủng tộc.”
Giản Tĩnh: “...” Đúng là đặc thù bản địa.
“Cô làm sao dọa anh ta sợ bỏ chạy thế?” Doreen rất tò mò.
“Anh ta nói tôi là ‘ma quỷ’.” Giản Tĩnh giả vờ tiếng Anh không được tốt, mê mang nói: "Tôi nói đó là tác phẩm do tôi viết, anh ta lập tức tỏ vẻ chán ghét tránh xa tôi...”
Những người khác: “Cô đúng là may mắn.” Thời gian tiếp theo trôi qua bằng tám chuyện.
Phần lớn tác giả nhận được giải thưởng sách AT không phải tác giả trong lĩnh vực văn học chân chính, có rất nhiều bà nội trợ, có kiêm chức viết tiểu thuyết X tình, tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng giống như Doreen vậy đã rất là ‘Tác giả’ rồi, bởi vậy cũng không có tính kiêu căng bài ngoại, trò chuyện cũng coi như vui vẻ.
Hơn mười hai giờ, tiệc tối đi vào hồi kết.
Một tác giả trong đó ám chỉ, có muốn đến nhà anh ta tiếp tục high thêm chút nữa hay không.
Có mấy người gật đầu, mấy người lắc đầu.
Giản Tĩnh đương nhiên từ chối. High này không phải high kia, những phong tục đặc sắc kia vẫn không nên thử.
Doreen không đi, hỏi cô: “Cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần đâu, tôi nhìn thấy bạn tôi rồi.”
Doreen cũng không miễn cưỡng, đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Có rảnh liên lạc.”
Giản Tĩnh nhận lấy.
Bên kia, Khang Mộ Thành đang bắt tay chia tay với người ta, trông có vẻ nói chuyện rất vui, hai bên lưu luyến không rời tạm biệt nhau.
Nhưng Giản Tĩnh nhận ra không bình thường, vội vàng chạy tới đỡ anh: “Anh không sao chứ.”
Khang Mộ Thành bình tĩnh lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô không có vẻ gì khác lạ, thậm chí không giống như say rượu, mới yên tâm: “Không sao, uống nhiều thôi... Em gọi cho Diane, bảo cô ấy tới đón chúng ta, anh đi vệ sinh.”
Thấy anh ấy vẫn còn tỉnh táo, Giản Tĩnh hơi yên tâm, gọi điện theo lời anh nói.
Diane vẫn ở khách sạn chờ lệnh, nghe vậy lập tức nói: “Tôi đến ngay, mười phút.”
Nhưng mà đến khi cô ấy tới, Khang Mộ Thành vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.
Giản Tĩnh đứng ngồi không yên, thử gõ cửa: “Tổng Giám đốc Khang?”
Bên trong không có tiếng động.
“Em vào nhé.” Cô đẩy cửa vào.
Chỗ vệ sinh không có ai, bồn rửa tay cũng không có ai, vậy chắc chắn là ở trong phòng.
Giản Tĩnh mở cửa một phòng, lúc này cơ bản đã về hết rồi, bên trong trống rỗng, không gặp phải chuyện gì bất ngờ, cô mở thẳng đến phòng thứ ba, đã bị khóa.
“Cô Giản, Tổng Giám đốc Khang đâu?” Diane thò đầu vào hỏi.
“Tổng Giám đốc Khang?” Giản Tĩnh gõ cửa: "Anh nghe thấy không? Mở cửa. Khang Mộ Thành?”
Không ai trả lời.
Giản Tĩnh đưa mắt ra hiệu với Diane: “Canh ở ngoài, đừng cho ai vào.”
“Ừ, ừ, được.” Sau vụ án máy bay, Diane vô thức tin tưởng và phục tùng cô, lập tức canh ngoài cửa.
Giản Tĩnh nhảy lấy đà, bám vào ván cửa, nhìn vào bên trong.
Khang Mộ Thành ngồi dưới đất, đã mất ý thức, say hoàn toàn.
Cô cẩn thận bò xuống, chú ý không đạp trúng anh, mở cửa ra, đỡ anh dậy, nói với Diane: “Anh ấy say rồi.”
Diane nhanh chóng chạy lên đỡ phụ.
Rất nặng.
Giản Tĩnh không khỏi hỏi: “Bình thường anh ấy cũng sẽ uống say vậy sao?”
“Ở trong nước thì không nhiều lắm, mọi người đã quen lắm rồi.” Diane nói nhỏ: "Bàn chuyện làm ăn ở bên ngoài, đất khách quê người, từng có vài lần.”
Giản Tĩnh thở dài, kiếm tiền không dễ mà.
Cô và Diane hợp sức, đưa Khang Mộ Thành về khách sạn.
Anh không hề tỉnh lại, nhưng may mà không nôn.
Giản Tĩnh suy nghĩ, cảm thấy bóc lột Diane thì quá ngại, thư ký cũng có rất nhiều việc, cũng có cuộc sống của riêng mình, tối đến còn phải chăm sóc người khác nữa thì không thực tế, dứt khoát nói: “Cô về đi, tôi chăm sóc anh ấy.”
Diane không hề nghi ngờ: “Cô Giản tốt quá, tôi ở ngay phòng cách vách, có cần gì cô cứ gọi tôi.”
“Chắc không có gì đâu, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Giản Tĩnh cũng đau lòng cho cô ấy: "Mắt thâm quầng hết rồi kìa, đắp mặt nạ mắt không, qua phòng tôi lấy trong hộp trang điểm ấy.”
Diane cảm động: “Tôi có mang theo, cảm ơn cô.”
Giản Tĩnh dịu dàng đuổi người đã từng là Watson đi.
Trong phòng chỉ còn lại cô và Khang Mộ Thành.
Giản Tĩnh đắp chăn cho anh để đề phòng bị lạnh, rồi lấy gối kê đầu cho anh, để anh nằm nghiêng, cũng không quên thấm khăn lông đắp lên trán anh.
Một lúc sau, cô cảm thấy anh hơi khó thở thì mới nhớ tới còn chưa cởi nơ, vội vàng cởi ra. Lại thấy áo sơ mi cài đến nút trên cùng, nhìn mà suýt chút nữa mình cũng không thở nổi.
“Để vậy ngủ đến mai là anh nghẹt chết luôn đấy.”
Giản Tĩnh nói thầm một tiếng, cởi ba nút áo trên cùng, sau đó cởi luôn nút tay áo, cuối cùng nới lỏng dây lưng quần tây.
Rõ ràng cả người Khang Mộ Thành đều thả lỏng ra, chìm vào giấc ngủ say.
Cô không nhịn được chọt chọt anh.
Đương nhiên Khang Mộ Thành không có phản ứng.
Cô vui vẻ nằm xuống sô pha chơi di động.
Khang Mộ Thành bị cơn khát đánh thức. Anh cảm thấy đau đầu, buồn nôn, miệng khô, muốn ói... Tất cả đều là dấu vết di chứng sau khi say rượu.
Anh cố gắng căng mí mắt, muốn bò dậy tìm nước uống. Nhưng đèn đầu giường đột nhiên sáng lên, ánh sáng không chói lắm nhưng vẫn khiến đôi mắt đau đớn, một hồi lâu mới thấy rõ.
“Tĩnh Tĩnh?” Anh mở miệng, giọng hơi khàn.
“Nước hả?” Giản Tĩnh đưa chai nước khoáng đã mở nắp qua cho anh.
Khang Mộ Thành nhận lấy, uống từng hớp nhỏ, mới cảm thấy yết hầu thoải mái hơn chút.
“Tỉnh rượu chưa?” Cô hỏi.
Anh nói: “Đau đầu, mấy giờ rồi?”
“Ba giờ ba mươi phút, anh còn có thể ngủ tiếp một lát.” Giản Tĩnh ngáp: "Nhưng mà em đề nghị anh nên thay quần áo trước, ngủ vậy không mệt à?”
Đương nhiên là mệt.
Giống như thi thể bị bọc trong lớp màng plastic vậy... Ngừng. Khang Mộ Thành xoa xoa thái dương, ở chung với cô lâu nên thường có những suy nghĩ không thể hiểu được.
“Quần áo này.” Giản Tĩnh giúp anh lấy áo ngủ trong ngăn tủ ra, ném lên giường, rồi kéo cánh tay anh đang nửa nằm lên, xong lại đưa qua một chiếc khăn lông lạnh: "Thay đồ rồi ngủ tiếp, em đi đây.”
Đầu óc Khang Mộ Thành còn đang mụ mị, miễn cưỡng hiểu được ý cô, gật đầu.
Lúc này cô mới đi.
Não không làm việc, cơ thể lại tự có ký ức, Khang Mộ Thành vô thức cởi nút áo, lần mò nửa ngày cũng không sờ đến cúc áo ở đâu, cúi đầu nhìn thì thấy đã cởi được phân nửa.
Nhìn xuống chút nữa, đai quần cũng đã được chỉnh đến mức rộng nhất.
Anh chống đầu, lập tức nghĩ tới Tĩnh Tĩnh.