Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 287

Chương 287

Rạng sáng còn say rượu nửa sống nửa chết, hơn tám giờ sáng, Giản Tĩnh xuống lầu ăn sáng, lại nhìn thấy Khang Mộ Thành hoàn mỹ không khiếm khuyết.

Anh vẫn cứ một ly cà phê, một phần sandwich.

Giản Tĩnh mệt tim: “Thức đêm say rượu cũng không nghỉ ngơi, anh không sợ bị đột quỵ à.”

Khang Mộ Thành liếc cô: “Anh tỉnh ngủ rồi.”

Cô hừ nhẹ: “Không thoải mái thì nghỉ ngơi thêm đi, liều mạng như vậy làm gì, tiền kiếm mãi cũng chẳng đủ.”

Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: “Chẳng qua chỉ là uống hơi nhiều rượu mà thôi. Em thì sao, đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

Giản Tĩnh nhún vai: “Không có chuyện gì hết.”

“Vậy thì tốt rồi.” Khang Mộ Thành không nhắc chữ nào đến email của Smith, nói với cô: "Nhận giải xong rồi, sắp xếp ảnh chụp ngày hôm qua một chút, chờ bên này có tin tức thì tuyên truyền trong nước cũng nên đuổi kịp.”

Giản Tĩnh: “Nghe anh.”

“Chắc anh còn ở đây một tuần, em định làm gì không?” Khang Mộ Thành thừa biết, ngày hôm qua kêu cô tham gia tiệc rượu đã rất miễn cưỡng, chuyện kế tiếp đừng nên làm phiền cô thì tốt hơn: "Đi chơi khắp nơi?”

Giản Tĩnh vui vẻ gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy, tới cũng tới rồi, coi như đi du lịch đi.”

Khang Mộ Thành không yên tâm lắm nhìn cô, do dự: “Không thì, Diane...”

“Không cần đâu.” Cô cười: "Anh không có thư ký không tiện lắm. Em cũng không phải trẻ con, đi du lịch còn cần người dẫn.”

Khang Mộ Thành: “Nơi này không thể so với trong nước, không an toàn.”

Giản Tĩnh cười, dịch chỗ ngồi, dựa vào sát ghế anh, sau đó mở lòng bàn tay ra, là một thỏi son cỡ lớn. Cô nhỏ giọng giới thiệu: “Món đồ chơi nhỏ mua lúc trước, chỉ có một phát đạn, đủ phòng thân rồi.”

Khang Mộ Thành nhíu mày.

Cô lại làm như không có gì ngồi về chỗ: “Ít lo cho em đi, lo cho anh nhiều hơn, New York nhiều vụ án đấu súng như vậy, anh nên mời hai vệ sĩ mới phải.”

Khang Mộ Thành bật cười: “Không cần.”

“Cần.”

Lúc hai người đang tranh chấp, di động của Giản Tĩnh reo lên.

Giang Bạch Diễm gọi đến.

Cô cảm thấy kỳ lạ, lập tức bắt máy.

“Tĩnh Tĩnh, nhà làm phim nhà ma hỏi thăm tôi, có phải chị đang ở Mỹ không.” Giang Bạch Diễm đặc biệt gọi điện thoại đến, quả nhiên là công việc: "Bọn họ đang đóng phim điện ảnh ở đây, muốn hỏi chị có đồng ý làm khách mời hay không.”

Giản Tĩnh cũng không thích thú gì: “Gameshow còn có thể đóng phim điện ảnh à?”

“Bộ phim lớn về chương trình truyền hình thực tế đấy.” Cậu nói: "Chị không muốn đi thì tôi tìm lý do từ chối.”

Giản Tĩnh suy nghĩ, dù sao cũng là đi ra ngoài chơi, nhà ma trong chương trình [Nhà ma] chơi rất vui, lập tức hỏi: “Ở đâu đấy? Xa không?”

“Seattle.” Giang Bạch Diễm hỏi: "Chị muốn đi à? Đi thì tôi đi với chị.”

Cô nói: “Để tôi suy nghĩ lại, lát trả lời cậu.”

“OK.” Giang Bạch Diễm dứt khoát treo máy.

Lúc này Khang Mộ Thành mới hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Giản Tĩnh nói lại với anh ấy, anh rất tán thành: “Đi đi.” Một mình cô ở Mỹ xa lắc xa lơ, còn không bằng ở chung với tổ tiết mục Nhà ma, bên kia nhiều người, vừa an toàn lại vừa đông vui.

“Cũng đúng, xem kỹ hẵng nói.”

Cứ như vậy quyết định chuyện này.

Di chứng say rượu của Khang Mộ Thành xuất hiện, chậm một nhịp hỏi: “Giang Bạch Diễm cũng đi?”

Giản Tĩnh làm mặt quỷ với anh.

“Ở nước ngoài không ai chụp đâu, có chụp em cũng bắt bọn họ xóa.” Cô hứa hẹn.

Khang Mộ Thành thở dài.

“Đừng thở dài, mau già.” Cô đẩy món mì sợi mình gọi qua: "Ăn thứ gì mềm mềm đi, sandwich lạnh như băng, không tốt cho dạ dày.”

Khang Mộ Thành hơi khựng lại, thuận theo buông miếng sandwich còn dư lại xuống, cầm lấy nĩa ăn mì sợi.

Không chính gốc, nhưng nóng hầm hập mềm như bông, ăn vào dạ dày lập tức thoải mái hơn nhiều.

Nếu đã quyết định đi nhà ma chơi, Giản Tĩnh hành động nhanh chóng, trưa hôm đó trả phòng, buổi chiều ngồi chuyến bay sớm nhất đến Seattle.

Bạn đồng hành biến thành Giang Bạch Diễm.

Cậu đã rắn chắc hơn nhiều, tuy rằng nhìn vẫn gầy hơn người khác, nhưng phải biết rằng, trước kia vì lên ống kính mà dáng vẻ thường ngày của cậu còn gầy hơn mấy vòng so với người bình thường, gầy trơ cả xương, chỉ có như vậy ở trước màn ảnh mới có thể biến thành anh chàng trai điển trai.

Lúc diễn [Hoa hồng, Hoàng kim] cậu đã có thêm chút thịt, nhưng thực tế vẫn thiên về gầy, hôm nay gặp lại, cuối cùng cũng được như thanh niên bình thường.

“Béo.” Giản Tĩnh đưa một túi đồ ăn vặt qua: "Ăn được mà phải không?”

Giang Bạch Diễm lập tức mở ra bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Ăn được ăn được, bây giờ cái gì tôi cũng ăn được hết, cơm có thể ăn một chén lớn, bò bít tết, sườn heo, sườn dê đều không thành vấn đề.”

Giản Tĩnh than thở: “Lúc trước cậu thảm ghê.”

“Cực kỳ tàn ác.” Cậu làm ổ trên ghế, hồi vị: "Carbohidrat thật tốt, mỡ thật tốt, tôi không bao giờ muốn ăn trứng gà tăng cơ mỗi ngày nữa đâu.”

Giản Tĩnh: “Cẩn thận béo lên đấy.”

“Không tới mức đó chứ, ngày nào tôi cũng rèn luyện đấy.” Cậu nhanh tay xốc áo thun lên, cho cô xem cơ bụng: "Nhìn xem, giữ không tệ mà đúng không.”

Giản Tĩnh chính trực thẳng thắn nói: “Thói đời ngày càng lụi bại.”

“Cũng không phải tôi đăng hình trai đẹp lên vòng bạn bè.” Cậu nói thầm.

Giản Tĩnh giả vờ không nghe thấy.

Chuyến bay nội địa chỉ tốn mấy tiếng đồng hồ, buổi tối bọn họ đã đến Seattle.

Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tụ họp với người của tổ tiết mục.

Nói địa điểm quay chụp là ở Seattle, nhưng thật ra cũng không phải trong thành phố, mà là ở một thị trấn đi xe cách đó hai tiếng. Tới chỗ rồi mới thấy, hay lắm, quay chụp cảnh thật.

Toàn bộ nhà ma chiếm một góc thị trấn, bao gồm nông trường, khách sạn, đường cái và một cánh rừng.

Trong rừng cây còn có dòng suối, nhà gỗ và hang động.

Giản Tĩnh: Muốn chơi.

Vì sao nhà ma ở thế giới này lại thú vị vậy chứ?

“Cô Giản, tiết mục kỳ này không tệ đúng không?” Đạo diễn nháy mắt với cô: "Trung Mỹ kết hợp, cơ hội hiếm có, có muốn làm khách mời không nào?”

Giản Tĩnh đứng cạnh camera, cẩn thận quan sát một lúc rồi nói vẻ tiếc nuối: “Không phải trải nghiệm nhập vai à.”

“Làm cái đó không dễ. Thật ra nhà ma chỉ bao gồm nông trường và khách sạn, những chỗ khác có mấy cơ quan nhỏ.” Đạo diễn giải thích: "Trong rừng quá nguy hiểm, không thể để mọi người chạy lung tung trong đó được.”

Giản Tĩnh nói: “Vậy không đủ chân thật thì sao? Phim về chương trình thực tế cũng là phim mà.” Đạo diễn nói: "Có điều kịch bản chỉ là dàn ý chung, bọn họ vẫn không biết rõ những phân đoạn cụ thể.”

Giản Tĩnh hỏi: “Tôi có thể tham quan chút không?”

Đạo diễn cười: “Đương nhiên rồi, nông trường này mở cửa cho người ngoài, có thể làm chỗ ở cho người dân bình thường.”

Giản Tĩnh hài lòng đi dạo xung quanh.

Giang Bạch Diễm dọn cái băng ghế nhỏ, bắt qua ngồi xem náo nhiệt. Bây giờ mấy khách quý đều đang ở dưới tầng hầm đã được trang bị camera hồng ngoại, cố gắng hết sức quay thật nhiều góc độ.

Không cần đạo diễn điều khiển, không cần người quay phim đi theo, mọi người rất rảnh rỗi, vừa xúm lại xem vừa nói chuyện phiếm.

Đạo diễn hỏi: “Tiểu Bạch, đến làm khách mời không?”

Giang Bạch Diễm: “Cháu đắt lắm đấy.”

Đạo diễn cười ha ha, cũng không để trong lòng: “Quỷ hẹp hòi, cậu xem cô Giản cũng đồng ý rồi kia kìa.”

Giang Bạch Diễm nói: “Tôi không thể xuất hiện chung với cô Tĩnh Tĩnh, sẽ khiến chị ấy gặp rắc rối.”

“Hả?” Đạo diễn sửng sốt, không thể tưởng tượng: "Cậu còn chưa theo đuổi được à? Chẳng phải đến cùng nhau sao?”

Giang Bạch Diễm than ngắn thở dài.

“Nói mau nói mau.” Mọi người ai cũng thích tám chuyện, tám chuyện tình cảm của ngôi sao càng là thú vui lớn nhất trong lúc làm việc buồn tẻ.

Giang Bạch Diễm nói: “Không có, tôi nói tôi cũng muốn tới nhà ma, đúng lúc đi cùng nhau.”

Phó đạo diễn ngạc nhiên hỏi: “Scandal là thật hay giả?” Anh ta còn tưởng rằng đó chỉ là bác bỏ tin đồn theo thường lệ thôi chứ.

Giang Bạch Diễm nhìn anh ta bằng gương mặt khổ qua.

Quen biết bao nhiêu năm nay rồi, tổ đạo diễn và Giang Bạch Diễm ở cùng nhau rất vui vẻ, lúc này không khỏi đau lòng (vui sướng khi người gặp họa): “Ý là sao, theo đuổi không thành?”

Giang Bạch Diễm ngước mặt lên: “Tóm lại là, không tới đâu.”

“Ơ kìa, bây giờ tự mình làm ông chủ rồi, vênh váo đúng không?” Đạo diễn tỏ vẻ không vui: "Cút đi, không chào đón kẻ ăn không ngồi rồi.”

Giang Bạch Diễm lau nước mắt: “Lúc mời tôi thì kêu người ta bé ngọt ngào, bây giờ không cần người ta nữa, đến một hộp cơm hai mươi tệ cũng không cho ăn, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của các người.”

Mọi người cười to, ngăn cách vì giá trị con người cậu ấy bùng nổ mang đến lúc trước cũng theo vui đùa bay theo gió.

Đại khái là do nhân duyên của Giang Bạch Diễm tốt.

Cậu ấy không kiêu ngạo.

Quay chụp ba tiếng, trong lúc đó có nghỉ ngơi mấy lần, để các khách mời đi WC hoặc uống cà phê. Giờ trưa, nông trường đã chuẩn bị xong đồ ăn, ngoại trừ mấy khách mời về phòng ăn riêng, thì mấy nhân viên công tác đều tụ tập tới nhà ăn.

Giản Tĩnh ăn hamburger thịt bò nóng hầm hập, nói: “Nông trường này chơi vui thật, tôi phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị.”

Cô đi dạo bên ngoài nông trường trước, phát hiện có cái cờ-lê dưới đống cỏ khô, dính đầy máu. Nhặt lên thì thấy phía dưới lại bị che kín, kề sát vào có thể nhìn thấy trong kẽ hở có vài hoa văn kỳ lạ.

Là một con dê và một con cú mèo.

Trong phòng vệ sinh cũng có trang trí hai nguyên tố này.

Trong khách sạn treo một cái đầu nai lớn, phong cách bày trí rất giống thế kỷ trước, âm nhạc cũng vậy, giống như hình ảnh thời gian dừng lại trong giây phút nào đó.

Còn có nhà gỗ trong rừng cây, trên thân gỗ khảm lỗ đạn, giống như đã từng có bắn nhau, trên tường đầy vết cào lớn, ám chỉ từng có mãnh thú đến thăm.

“Câu chuyện thế nào vậy?” Cô không nhịn được hỏi đạo diễn.

Đạo diễn nói: “Một nhóm sinh viên đi ra ngoài du lịch, gặp phải trời mưa to, nghỉ ở nông trại này...”

Giản Tĩnh cạn lời: “Sao mở đầu toàn là như thế không vậy?”

“Cô không đi du lịch à? Không gặp phải trời mưa lớn à? Kịch bản không sợ cũ, có cảm giác thời đại là được.” Đạo diễn tiếp tục nói: "Nửa đêm bọn họ vào ở phòng cho khách, thấy được vài chuyện không thể giải thích, lúc cô nhìn vào gương, người trong gương nhìn cô cười, có người không ngừng lặp đi lặp lại đi ngang qua cửa phòng cô, rõ ràng là lần đầu tới đây, nhưng ông chủ nông trường lại biết các cô thích ăn cái gì, không thể ăn cái gì, giống như đã đến đây rất nhiều lần...”

Hơi có mùi phim kinh dị.

Giản Tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó bọn họ vào trong rừng.” Đạo diễn thả mồi: "Sao hả cô Giản, buổi chiều là cảnh rượt đuổi trong rừng cây, muốn làm khách mời không?”

Giản Tĩnh nâng cằm: “Diễn vai gì?”

“Vốn đã chuẩn bị mấy NPC trên nông trường, thích hợp nhất vẫn là người phụ nữ trong nhà gỗ.” Đạo diễn kiên nhẫn giảng thích nhân vật này.

Đại khái là khách mời bị quái vật đuổi theo chạy trốn vào rừng, sấm chớp lóe lên, bọn họ nhìn thấy một ngôi nhà gỗ mới tinh không phù hợp với thời đại này.

Trong nhà gỗ có người, một người phụ nữ, cô ấy cho bọn họ ở lại, nói một đống thần đạo, sau đó đi ra ngoài nói là làm đồ ăn, kết quả lại không trở về.

Giản Tĩnh: “Gà dữ vậy.”

Đạo diễn mặt không đổi sắc: “Còn một cốt truyện nữa, cô có nhớ không, nhà ma lần trước cô chơi có câu lạc bộ X, thế giới này của chúng ta xem như nối liền với nhau, cô có muốn dùng thân phận này lên sân khấu không?”

Giản Tĩnh nhớ tới mật thất mình chơi lần trước, nhóm kính râm lên sân khấu cuối cùng, hỏi: “Có ngầu không?”

“Cô muốn ngầu thế nào thì ngầu thế ấy.” Đạo diễn khoác lác. Ông ta tìm đến Giản Tĩnh, chủ yếu là vì biểu hiện của cô ở mấy phần trước rất không tầm thường, khán giả nhớ mãi không quên, mới muốn chôn một bất ngờ trong phim điện ảnh.

Dùng cái này làm tiết mục hạ màn nhà ma của mình, hình như cũng không tệ lắm. Giản Tĩnh ngẫm lại, đồng ý.

Đạo diễn rất phấn khởi, quyết định sắp xếp cảnh diễn trước, ngày mai quay đại kết cục.

Giản Tĩnh: Quả nhiên đây là phim điện ảnh.

Đạo diễn nói: “Tôi đi mượn chiếc xe cho cô, việt dã nhé?”

Giản Tĩnh muốn nói lại thôi: “Thật ra...”

Mọi người: “?”

Cô thế này thế này, thế kia thế kia mà nói.

Đạo diễn nghe xong vui vẻ, gõ nhịp: “Được, không thành vấn đề.”

Sau đó báo với cô bốn giờ sáng mai lên đóng phim.

Giản Tĩnh mờ mịt: “Bốn giờ?”

Đạo diễn: “Đúng vậy, đây là cảnh cuối cùng, đương nhiên phải đón ánh mặt trời trong buổi sớm bình minh rồi.”

Giản Tĩnh rất muốn sửa lại, nhưng mọi người không cho cô cơ hội, giả vờ vô cùng bận rộn.

“Cô Giản, bốn giờ sáng mai tôi đến trang điểm cho cô.”

“Chỗ tôi có trang phục, chút nữa cô Giản mặc thử xem.”

“Tối nay nghỉ ngơi sớm nhé.”

Than ôi, lên nhầm thuyền giặc, muốn xuống cũng đâu có dễ.

Bình Luận (0)
Comment