Bang Washington nằm ở phía tây bắc nước Mỹ, núi non trùng trùng, cây cối rậm rạp, phong cảnh tự nhiên rất độc đáo. Thị trấn Hoàng Hôn nằm ở sát biên giới với Canada, rất hẻo lánh nên không dễ tìm đường.
Đi được nửa đường, Giản Tĩnh phải hỏi thăm mấy người liền mới tìm được đường đi tới thị trấn Hoàng Hôn.
Lúc xe đi tới trấn thì đã là giữa trưa.
Sau khi đi dạo thử một vòng, Giản Tĩnh thấy thị trấn này cũng không lớn lắm, chỉ có hai tuyến đường chính, một trạm xăng, ba quán cà phê và hai quán rượu.
Nói ngắn gọn thì đây chỉ là một vùng nông thôn.
Giang Bạch Diễm buồn bực: “Chị tới nơi này làm gì vậy?”
“Còn nhớ ngôi nhà ma đầu tiên chúng ta chơi không? Tôi nghi Tề Thiên từng xuất hiện ở đây.” Giản Tĩnh nói những phát hiện của mình: “Tên này là người xấu đấy, nếu cậu sợ thì đừng cố chịu đựng.”
“Tôi chẳng có cảm giác gì cả.” Giang Bạch Diễm xoa xoa mặt, nói thật: “So với chuyện này thì tôi sợ việc chị hành động một mình hơn, chị là con gái mà còn một thân một mình ở thị trấn biên thuỳ này nhất định bị người ta bắt nạt.”
Giản Tĩnh thở dài.
Cô biết những điều mà Giang Bạch Diễm nói đều là thật.
Xét về thể lực thì cô còn khoẻ hơn cả Giang Bạch Diễm lúc nào cũng phải gầy để lên hình cho đẹp, nhưng bây giờ nếu chỉ có một mình cô thì chắc chắn sẽ thu hút bọn lưu manh ngả ngớn. Có đàn ông đi cùng thì dù cậu ấy có nhỏ người thì chắc chắn vẫn sẽ an toàn hơn nhiều.
Trừ khi cô có một khẩu AK trong người thì chuyện đã khác.
“Cũng được.” Giản Tĩnh cũng không quá lo lắng cho Giang Bạch Diễm, dù gì cậu ấy cũng thông minh hơn cô.
Hai người giả làm khách du lịch, thuê một khách sạn tốt nhất ở trong thị trấn, hỏi thăm ông chủ: “Nghe nói có thể săn thú ở đây à?”
Bên cạnh thị trấn Hoàng Hôn là rừng núi, có rất nhiều động vật. Lúc Giản Tĩnh tìm thông tin trên mạng đã thấy quảng cáo của dịch vụ dẫn đường săn thú nên đã hỏi câu này.
Hiếm có khi nào mà khách du lịch tới đây, vừa nghe thấy câu hỏi của cô thì ông chủ đã gọi ngay cho người bạn cũ của mình, nói ông ta tới đón khách.
“William là thợ săn lâu năm ở đây, gia đình ông ta đã ở đây mấy đời rồi nên rất rành đường.” Ông chủ nhiệt tình giới thiệu: “Đi theo ông ta, chắc chắn hai người sẽ bắt được con mồi ưng ý.”
Lão William tới rất nhanh, ông ta rất cao to, cơ bắp rắn chắc, trên cánh tay có nhiều hình xăm dữ tợn. Ông ta vừa bước vào, nhìn quanh một vòng, bằng trực giác của một người thợ săn, lão bước qua người Giang Bạch Diễm rồi nhìn Giản Tĩnh: “Cô muốn săn thú à?”
Giản Tĩnh gật đầu.
Ông ta nhìn Giản Tĩnh từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu: “Được.”
Giản Tĩnh ám chỉ: “Tôi không có giấy phép đâu.”
Ông chủ ngắt lời cô: “Năm trăm đô, cứ để tôi lo.”
Giản Tĩnh gật đầu rồi hỏi tiếp: “Giấy phép săn bắn thì sao?”
“Tôi có thể lo chuyện này cho cô.” William phục vụ rất tận tình: “Nhưng phải nói cho rõ.”
Giản Tĩnh chăm chú lắng nghe.
“Sáng đi chiều về, không được ở qua đêm trong rừng.” Chắc là vì sợ họ nghi ngờ nên lão William đã chủ động giải thích: “Hai người không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài hoang dã, nguy hiểm lắm.” Giản Tĩnh ra vẻ do dự: “Vậy khác nào đi dạo đâu? Đây không phải là điều tôi muốn. Hơn nữa, tôi có kinh nghiệm cắm trại, chắc là không sao.”
Ông William nói: “Ở đây có động vật lớn đấy, sói gấu gì gì đó.”
“Không phải đã có súng rồi sao?” Cô hỏi lại, tỏ vẻ cũng không chắc lắm, làm như chỉ là thuận miệng hỏi ra thôi, rất nhanh đã bỏ qua chuyện này, vui vẻ nói: “Vậy đi, cứ chơi trước hai ngày rồi tính tiếp, ngày mai gặp nhé.”
Lão William nói: “Phải cọc trước ba ngàn đô.”
Giản Tĩnh trả tiền rất thoải mái.
Có ai mà không thích khách hào phóng đâu, ông chủ rất ân cần chu đáo với hai người họ, còn giới thiệu hai chỗ để dùng cơm nữa.
Giản Tĩnh tới Mỹ chưa được một tuần mà đã không có hy vọng gì với đồ ăn ở đây rồi, nhưng không thể không ăn cơm được, chỉ có thể hy vọng hai quán ăn mà ông chủ giới thiệu không có vấn đề gì.
Tối nay có cà phê, pizza và bánh anh đào.
Công bằng mà nói thì mùi vị cũng không tệ. Cô dằn sự nóng nảy của mình xuống, hỏi người phục vụ về mấy chuyện trong thị trấn.
Nhưng người trẻ tuổi ở đây hình như chưa bao giờ nghe nói khu rừng có vấn đề, lúc được hỏi ở đây có săn thú được nhiều không thì cũng chỉ nói là năm nào cũng có người tới săn được mồi nên chắc là cũng được.
Không có ai nhắc tới sự kiện năm 1992.
Cô không nán lại ở đây lâu, mua một phần sô cô la nóng và pizza về cho Giang Bạch Diễm ăn tối rồi trở về.
“Tôi đã đi hỏi thăm ở mấy cửa hàng bách hoá rồi.” Giang Bạch Diễm không ăn tối với Giản Tĩnh là vì cậu cũng có việc phải làm, cậu đi tới cửa hàng bách hoá lớn nhất và cũng là duy nhất trong trấn để mua quần áo và đồ ăn vặt.
Đương nhiên, có thể ‘thuận miệng’ hỏi thêm tin tức thì càng tốt.
Giang Bạch Diễm cầm ly sô cô la nóng, cậu uống thật chậm rãi, vui vẻ hưởng thụ calories: “Không có ai nghe nói cánh rừng có vấn đề, tôi hỏi bọn họ bây giờ đi săn thú có an toàn không thì họ nói chỉ cần có mang súng thì không sao. Trong siêu thị cũng bán súng, rất ngang nhiên đó nha.”
“Đúng vậy, không an toàn chút nào.” Giản Tĩnh chế nhạo.
Lúc ở trong nước, sau khi sức khoẻ của cô được cải thiện thì dù một mình đi trong hẻm nhỏ lúc đêm hôm khuya khoắt thì cũng không sao cả, không phải sợ gì. Nhưng ra nước ngoài rồi thì phải cảnh giác khi đi ra đường.
Nước sôi lửa bỏng, người xưa nói đúng lắm.
Nhưng mà việc nào cũng có hai mặt, ít nhất ở đây cô có thể tìm được vật phòng thân, lúc vào rừng cũng tự tin hơn.
Cô phân tích: “Thị trấn nhỏ như vậy, có chuyện gì cũng làm ầm lên cho xem, nếu không nghe được tin gì thì chỉ có thể chứng minh là mấy năm nay không có người chết. Nhưng năm nay vừa đúng là năm thứ mười.”
Trong nhật ký ghi lại vụ ăn của Reed, có một sự trùng hợp không thể giải thích được trong các mốc thời gian.
1982, 1992, 2002, 2012, cách nhau đúng mười năm.
Tuy chỉ có vụ án năm 1992 là bí ẩn nhất, nhưng nếu người đó đúng thật là Tề Thiên, vậy thì chắc chắn có ẩn tình mà cô không biết.
Không có ai tử vong sau đám cháy, có thể là vì chuyện đã kết thúc, nhưng càng có thể vì… người đó đang đợi cái mười năm tiếp theo.
Mà năm nay, chính là năm 2022.
“Để mai hỏi thăm William đi.” Cô nói: “Lão quả quyết phải ra khỏi rừng trước khi trời tối, vậy thì chắc chắn là lão phải biết gì đó.”
Ở một nơi vừa hẻo lánh vừa ở gần biên giới như thị trấn Hoàng Hôn, thì an ninh không được tốt lắm.
Ông chủ khách sạn làm cho họ giấy phép dùng súng, lão William cũng đã có giấy phép săn bắn. Đương nhiên, theo quy định thì giấy phép của cô chỉ có thể săn mấy động vật nhỏ như gà rừng, thỏ hoang, nai rừng vân vân.
Mấy động vật nhỏ đó sinh sản rất nhanh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cư dân, vậy nên mới cho phép săn bắn chúng để làm giảm tốc độ sinh sản lại.
Giản Tĩnh giả vờ tò mò hỏi: “Nếu động vật nhỏ có thể sinh sôi nhanh như vậy thì chắc là không có dã thú đâu nhỉ?”
Ông William khó chịu: “Trước đây có nhiều lắm.” Ông ta không kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn của cô, lớn tiếng nói: “Được rồi, hai người không có kinh nghiệm săn thú, tôi sẽ hướng dẫn từ đầu, lắng nghe cho cẩn thận vào, tôi chỉ nói một lần thôi đấy.”
Kinh nghiệm của ông ta rất phong phú, tuy nội dung chỉ dạy không thể chuyên nghiệp được như chương trình chính quy nhưng lại rất thực tế.
Làm thế nào để phân biệt dấu chân của con mồi, làm thế nào để phán đoán hướng gió và khoảng cách, làm thế nào để bảo vệ an toàn cho chính mình… Rất nhiều thứ có ích.
Nhất thời, Giản Tĩnh đã quên mất mục đích mình tới đây là gì, chăm chú nghe giảng.
Tới giờ trưa, ba người tạm dừng giờ học, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Lão William dùng con gà rừng mới bắt được hướng dẫn cho họ cách nướng gà.
Giản Tĩnh nghĩ ba người đã đi cùng nhau cả nửa ngày, chắc là cũng hơi thân thiết nên thử hỏi: “Chúng tôi cũng học được từ ông rất nhiều thứ rồi, thật sự không thể cắm trại ở đây sao?” Lão William không ngẩng đầu lên: “Rất nguy hiểm.” “Nguy hiểm ở đâu? Ông đã nói là chỉ trước kia mới có dã thú thôi mà, bây giờ rất ít còn gì.” Giản Tĩnh không dễ từ bỏ như vậy, từ từ phản bác lại: “Hơn nữa, chúng ta còn có súng.”
Lão William cười lạnh: “Nếu cô muốn ở thì cứ ở, còn tôi sẽ rời đi trước khi trời tối.”
Ông ta không lo Giản Tĩnh sẽ làm phách, ở nơi hoang dã toàn cây cối thế này, không có ông ta dẫn đường, cô làm gì dám ở lại một mình? Nhưng Giản Tĩnh đột nhiên hỏi lại: “Có phải ông sợ không?”
Ông William: “Khích tướng không có tác dụng với tôi đâu.”
“Không không, ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ tò mò thôi.” Cô nói: “Tôi biết chỗ này có người chết, ông sợ hồn của họ sẽ quấy phá chúng ta à?”
Lão William đang gỡ xương gà thì khựng lại, hỏi: “Người chết gì? Bị dã thú cắn chết à?”
“Roger, Teresa, Ben, Rola, George.” Giản Tĩnh đọc tên của họ ra.
Biểu cảm của lão William thay đổi, cơ mặt giật giật, lông mày rậm rạp nhăn lại giống như đang muốn bóp cổ cô bất cứ lúc nào: “Ai nói cho cô? Mục đích của cô là gì?”
“Reed.” Cô nói lấp lửng: “Ông ta tưởng tôi là Kylie nên nói cho tôi rất nhiều chuyện.”
Lão William ngơ ngẩn. Cái tên Kylie như đang gợi lên một vài ký ức của ông ta, vẻ mặt lão trở nên kỳ quái: “Reed? Lâu rồi tôi chưa nghe nói về cái tên này.”
“Ông biết Reed à?”
Lão William nhìn cô, xoa xoa mặt: “Cô không giống Kylie chút nào, ông ta già quá hoá rồ rồi.”
Giản Tĩnh ngẩn người.
Giang Bạch Diễm chọc chọc tay cô, nói nhỏ: “Biệt danh của William hình như là Bill.”
William? Bill? Hai cái tên này thì có liên quan gì? Giản Tĩnh chửi thầm: “Ông là bạn trai của Kylie, Bill?”
Tay lão William dùng sức cắm cây gậy vào con gà đã vặt lông, cố định nó bằng cây xiên bằng gỗ rồi xiên một cây nấm nhỏ hái được trên đường lên trên đầu gậy, sau đó dùng dây cột lại.
Ngọn lửa bùng lên bao lấy bữa trưa tươi ngon mới ra lò, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Ông ta cúi đầu, lạnh lùng nói: “Đó là chuyện từ rất xưa rồi.”
“Ông tin Kylie bị lạc đường rồi mắc kẹt mà chết à?” Giản Tĩnh hỏi.
“Tin hay không thì có gì khác nhau?”
“Tôi nghĩ là ông không tin.” Cô nói: “Kylie không thích rừng rậm, sao có thể một mình vào rừng được chứ? Ông muốn chúng ta rời đi trước khi trời tối, có phải là vì câu nói ‘Không được vào rừng sau hoàng hôn’ không?”
Lão William xoay cây gậy gỗ để con gà được chín đều: “Đừng xen vào chuyện của người khác, cô chỉ tới đây để săn thú thôi mà.”
Giản Tĩnh nhận ra ông ta đang đề phòng mình, suy nghĩ một lúc rồi không hỏi gì nữa.
Buổi chiều, rõ ràng là William đã nói ít đi nhiều, đề tài chỉ quay quanh việc săn thú. Giản Tĩnh cũng tạm thời không nghĩ gì nữa, hoàn toàn đắm chìm vào niềm vui săn thú.
Nhưng có lẽ là ông trời muốn giúp cô.
Kế hoạch của William là rời đi vào lúc năm giờ, nhưng vừa bốn giờ là mây đen đã giăng đầy trời, trời âm u rất đáng sợ.
Sắp có bão rồi.
“Chết tiệt, phải mau rời đi thôi.” Lão William nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ một lát sau mưa đã trút xuống xối xả, ba người đều bị ướt nhẹp như gà rơi vào nồi canh.
Giản Tĩnh nói: “Tôi nhớ gần đây có một cái nông trường, tới đó trú mưa được không?”
William nói to: “Nông trường của Frank à? Cô chắc chứ?”
“Chắc.” Cô nói: “Dù sao cũng đỡ hơn là ở trong rừng.”
William bị thuyết phục, dẫn hai người họ chạy về hướng nông trường đã bị mây đen bao phủ. Lúc đầu, trời tối nên Giản Tĩnh không phát hiện được manh mối gì, nhưng càng tới gần, cảm giác quen thuộc càng trở nên rõ ràng.
Phòng ốc nối liền với nhau, máy kéo đang đậu trước cửa, mùi phân động vật, cỏ xanh, mùi nước mưa hoà vào nhau tạo thành một mùi hôi kinh dị.
Giang Bạch Diễm nói ra suy nghĩ trong đầu cô: “Cái này giống nông trường ma quá.”
Giản Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu: “Đây mới đúng là nông trường thật sự.”
Cảm hứng của Robert đến từ Reed, mà Reed đã từng điều tra chi tiết nông trường này.
Lúc bước vào cánh cửa lớn, hệ thống thông báo.
[Nhiệm vụ mới bắt đầu]
[Tên nhiệm vụ: Nông trường của Frank]
[Miêu tả nội dung: Ba mươi năm trước, năm người thanh thiếu niên bị giết hại tàn nhẫn, người tình nghi ***, bí mật *** của nông trường, ở sâu trong rừng, có người đang kêu gào ***]
[Ghi chú: Phó bản đặc biệt, tất cả các thẻ đang đều tốn phí gấp đôi, ký chủ cần cẩn thận]