Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 292

Chương 292

Tính đến bây giờ, trong cuốn sổ của Reed đã nhắc tới bốn sự kiện, lần lượt là: Kelly mất tích vào năm 1982, năm người thanh thiếu niên bị sát hại năm 1992, một người trong cặp tình nhân mất tích năm 2002, cháy rừng năm 2012, bí ẩn về người nước ngoài tên Tề Thiên.

Trong đó, Kylie và một trong hai người yêu nhau được cho là bị dã thú tấn công, kết luận là tai nạn ngoài ý muốn, chỉ có vụ án năm người chết năm 1992 là vô cùng bí ẩn, tới nay vẫn chưa điều tra được.

Mà lúc đó, Reed là cảnh sát trưởng của thành phố Hoàng Hôn, đã lọc được ba người tình nghi.

Người đầu tiên là một tên nghiện sống trong xe kéo, cũng có kinh doanh, thường xuyên qua lại với gái mại dâm. Những người phụ nữ quen biết anh ta nói rằng người này rất độc ác, không vừa ý cái gì là đâm người, làm vô vàn việc xấu.

Trong ngày diễn ra vụ án, anh ta làm việc cho thủ lĩnh của một băng nhóm, sau khi tên thủ lĩnh bị bắt thì khai hắn ra, rửa sạch mọi hiềm nghi cho anh ta. Đương nhiên, người này cũng chẳng có kết thúc tốt đẹp gì, nửa năm sau anh ta đã chết trong tay đồng bọn.

Người thứ hai là một người kỳ lạ, cả ngày chỉ ở trong nhà ở thị trấn bên cạnh, rất ít khi giao tiếp với người khác. Từng có người nhìn thấy anh ta qua lại với Teresa, trong buổi tối của vụ mất tích, anh ta nói chỉ ở nhà, nhưng không có bằng chứng là anh ta không có ở hiện trường.

Cảnh sát khám xét nhà anh ta thì phát hiện anh ta có bệnh trong người, mắc chứng sợ máu nghiêm trọng nên không thể thực hiện các nghi thức phức tạp.

Nửa năm sau vụ án, anh ta dọn khỏi thị trấn Hoàng Hôn.

Người thứ ba là người khả nghi nhất, chính là Frank. Anh ta khai khẩn rừng cây bên cạnh rồi dựng thành một nông trường, nuôi súc vật heo dê bò, từng có vợ nhưng bà ấy không chịu nổi tính tình của anh ta nên đã dắt con bỏ đi.

Người này rất khoẻ, tính tình lại hung dữ, chỉ cần có vũ khí thì việc đánh bại năm thanh thiếu niên cũng không có vấn đề gì. Nhưng cảnh sát đã điều tra nông trường, không phát hiện ra manh mối gì, chỉ tìm được đối tượng yêu đương vụng trộm của Frank, cô ta làm chứng vào đêm mấy đứa trẻ mất tích, hai người đang ở nhà nghỉ.

Ông chủ nhà nghỉ cũng đã làm chứng.

Tuy chứng cứ cho thấy Frank không phải là hung thủ nhưng Reed vẫn điều tra rất nhiều về anh ta, thậm chí còn mua camera đắt tiền rồi chụp thật nhiều hình ảnh của nông trường… Sau đó lại trở thành nguồn cảm hứng của người cháu Robert.

Lúc Giản Tĩnh ở nông trường của Robert chỉ nhìn sơ qua thôi đã cảm thấy rất sinh động rồi, nhưng vừa bước tới nông trường thật mới thấy, đồ giả vẫn chỉ là đồ giả.

Trang trí ở nông trường dù có tinh tế tới đâu cũng không thể kỳ dị được bằng một phần vạn ở đây.

Nông trường của Frank đã tồn tại hơn ba mươi năm, phòng ốc cũ nát, nóc nhà còn bị dột nước, trên vách tường đầy rẫy nấm mốc, cửa gỗ còn tỏa ra mùi mục nát.

William và Frank quen biết nhau, chỉ cần giải thích một chút thì chủ nhà đã cho bọn họ vào trong trú mưa.

“Nếu không có William thì tôi không cho người ngoài bước vào đây đâu.” Lão Frank ồm ồm nói. Ông ta đã rất già rồi, đầu tóc màu hoa râm, đôi mắt mờ đục, làn da nhăn nheo tạo thành những hình thù kỳ quái.

“Ba à, đừng có nói vậy.” Người nói là con trai tiểu Frank hoàn toàn trái ngược với ông ta.

Thoạt nhìn cậu ta trông không giống người da trắng lắm, giống người Anh-điêng hơn, rất dè dặt, chỉ nhìn Giản Tĩnh một lát rồi quay đi: “Tôi đi pha trà nóng cho mọi người, có sandwich nữa, mọi người có muốn không?”

Giản Tĩnh liếc nhìn Giang Bạch Diễm.

Cậu lập tức hiểu ra, nói: “Không cần phiền phức đâu, trà nóng là được rồi.”

Rất nhanh tiểu Frank đã mang lên một bình trà nóng, lúc rót trà cho họ còn lo lắng nói: “Chú William, sợ là hôm nay không tạnh mưa được đâu.”

Lão William dường như cảm thấy uy tín của mình bị giảm sút thì hậm hực: “Thời tiết ở đây nói đổi là đổi, rõ ràng tivi đã nói là hôm nay trời nắng.”

Tiểu Frank cười cười rồi ngồi sang một bên.

Một lát sau, hình như cậu ta thấy buồn chán nên bắt đầu làm quen với Giang Bạch Diễm: “Ba của tôi lúc nào cũng ở trấn trên, không thích có người ngoài tới, mọi người đừng để bụng mấy lời ông nói.”

Giang Bạch Diễm là ai chứ? Diễn viên đó.

Cậu nhập vai rất nhanh, lập tức xây dựng hình tượng ‘không giỏi tiếng Anh' nhưng rất thân thiện hài hước cho mình, nhanh chóng trả lời: “Không sao, là chúng tôi làm phiền mọi người, cứ tưởng có một ngày đi săn vui vẻ, ai dè gặp phải mưa.”

Tiểu Frank tò mò hỏi: “Hôm nay mọi người bắt được gì rồi.”

Giang Bạch Diễm xòe tay: “Chẳng bắt được gì cả.”

Tiểu Frank cười, nói với William: “Trời tối rồi, mọi người ở lại ăn cơm đi. Tôi sẽ làm cơm với thịt gà hầm, cả canh rau dưa.”

Giản Tĩnh ngẩng phắt đầu lên: “Cơm à?”

Lão William nhìn cô rồi lại nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, gật đầu đồng ý.

Tiểu Frank mở túi gạo ra, đổ gạo vào nồi rồi cho nước vào nấu, lúc gần chín thì cho cà ri vào hầm chung với gà, khuấy đều lên là có món cơm thịt gà hầm nóng hổi.

Giản Tĩnh dành lời khen ngợi cho món này.

Tiểu Frank càng vui hơn nữa, còn mời họ uống bia.

Giang Bạch Diễm đồng ý, nhưng Giản Tĩnh lấy lý do không uống được để từ chối ý tốt của anh ta.

Tiểu Frank cũng không giận, chỉ nói: “Trước giờ tôi vẫn luôn tò mò về Trung Quốc, mọi người có thể kể chuyện ở nước mọi người được không?”

“Rất sẵn lòng.” Giang Bạch Diễm đồng ý ngay, bắt đầu kể chuyện luôn mồm.

Đến lúc nói xong thì trời đã tối, mưa vẫn chưa dừng. Tiểu Frank vỗ trán, sầu não nói: “Đều tại tôi mải nói chuyện quá làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.” Dừng một lúc, cậu lại áy náy: “Hay là mọi người ở lại đây một đêm đi.”

Trong lúc mưa to gió lớn mà vào rừng thì không an toàn. Giản Tĩnh và Giang Bạch Diễm không do dự nhiều đã đồng ý.

Phòng cho khách nằm ở lầu hai của nông trường, có hơi cũ kỹ, mùi mốc khá nồng, nhưng rất sạch sẽ, còn có cả một phòng vệ sinh.

Giản Tĩnh bật máy nhìn xuyên thấu rồi đi dạo một vòng, sau khi chắc chắn là không có lối đi hay cánh cửa bí mật nào mới yên tâm nói: “Cậu thấy cha con nhà này thế nào?”

Trong lúc nói chuyện phiếm, đương nhiên là không chỉ có bọn họ nói, tiểu Frank cũng có nói sơ qua về nhà mình: Lão Frank bị bệnh đã lâu, nếu lão William không tới thì ông ta sẽ không ra mặt, ăn cơm tối cũng ăn một mình trong phòng.

“Rất tò mò về chúng ta.” Giang Bạch Diễm ngẩng đầu, mấy vò rượu không làm cậu say được: “Nhưng không nhìn ra được có gì bất thường.”

Giản Tĩnh gật đầu: “Tôi quan sát nhà bếp và nhà ăn, đúng là chỉ có một người dùng thôi. Một mình nấu canh khoai tay cho lão Frank thì cũng không có vấn đề gì, nhưng…”

Cô nói chậm rãi: “Nhưng hình như có chỗ nào đó bất thường.”

Giang Bạch Diễm nói nhỏ: “Chẳng lẽ chúng ta vào nhà của tên sát nhân điên rồi sao?”

“Nếu đúng thì sao?” Cô hỏi lại.

“Phải tin vào trực giác, trong mấy phim kinh dị, ai không tin đều chết cả. Nhưng nếu chạy cũng không thoát được, còn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.” Giang Bạch Diễm rất có tâm với nghề, nắm rõ kịch bản trong lòng bàn tay: “Trong tình huống bình thường, mấy màn dạo đầu sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, trói bọn họ rồi tiến hành tra khảo…”

Giản Tĩnh: “Sau đó chúng ta bị FBI bắt, lại bắt đầu diễn ‘Nhà tù Shawshank’?”

Giang Bạch Diễm lắc ngón tay, thần bí nói: “Cô Tĩnh Tĩnh à, đừng quên chúng ta đang ở một đất nước dân chủ, chỉ cần có tiền là chúng ta có thể tự do.”

Cậu vừa nói vừa giang rộng hai cánh tay làm vài động tác khoa trương, y như một bộ phim hài hoàn chỉnh.

“Hợp lý.” Giản Tĩnh không nén được cười: “Cậu có thể lên talkshow đấy.”

“Không được, tôi phải giữ vững vị trí C của tôi chứ? Tôi còn phải giành một vai trong bộ phim điện ảnh tiếp theo của cô đấy.” Giang Bạch Diễm tận dụng mọi thời cơ để biểu đạt sự trung thành của mình, thấy cô đang khinh thường nhìn mình thì nghiêm túc lên hẳn: “Vậy bây giờ phải làm sao, chờ thôi sao?”

Giản Tĩnh lắc đầu. Cô vốn định tuỳ cơ ứng biến, nhưng thấy cậu lúc nào cũng lấy kịch bản làm trò nên cũng có cảm hứng: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, mấy câu chuyện cũng bắt đầu từ việc liều lĩnh của nhân vật chính, tại sao chúng ta không làm vậy luôn.”

Biết trong núi có hổ, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

“Bây giờ mới tám giờ mười lăm phút.” Cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Chúng ta đi làm thử thách đầu tiên.”

Bước đầu tiên là chủ động tìm việc để làm.

Giản Tĩnh tìm William để hỏi về kế hoạch săn thú ngày mai. Nhưng lão William rất nhạy bén: “Chuyện cô muốn hỏi không chỉ có chuyện này.”

“Well!” Cô học cách biểu đạt của người Mỹ, không che giấu nói: “Tôi muốn bàn chuyện này với ông, chỗ này ở gần rừng cây, nhưng không nằm trong rừng. Nếu có thể ở nhờ thì việc đi đường cũng thuận tiện hơn nhiều.”

Lão William nói: “Tôi không cho rằng ý kiến này hay đâu.”

“Tôi còn tưởng ông thân thiết với cha con Frank như vậy nên chắc là bọn họ cũng đáng tin chứ.” Giản Tĩnh nương theo đó mà nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ những điều Reed nói là thật à?”

Lão William từ chối giao tiếp: “Bớt hỏi đi, lo mà săn thú, ngày mai gặp.”

Ông ta đóng sầm cửa lại.

Giản Tĩnh bất lực trở về, nhưng cô tin nếu cha con Frank thật sự có vấn đề thì chỉ cần vài câu nói vừa rồi cũng đủ để họ phải cảnh giác và nghi ngờ, sau đó tiến hành bước tiếp theo là được.

Bước thứ hai trong kế hoạch tìm đường chết, đi lang thang.

Giang Bạch Diễm đi dọc theo hành lang, cậu đi xuống lầu rồi chọn mấy chỗ âm u mà tới, cứ quẹo tới quẹo lui, cuối cùng cũng tìm được cửa sau ở lầu một. Bước ra là một lối đi được lát sỏi có mái che, đi tới cửa sau của chuồng dê ở nông trường.

Đèn bên trong có bật, nhưng lại không có ai.

Đàn dê màu vàng, có con đứng có con nằm, chúng nhìn người xa lạ đang đi tới, trên người chúng có mùi tanh nồng đậm hoà với mùi phân và cỏ khô, cực kỳ khó ngửi.

Giang Bạch Diễm nín thở, suýt nữa đã quay người rời đi.

Nhưng rất nhanh, cậu có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Là ai?

Cậu nhìn chuồng dê một vòng, đột nhiên phát hiện ở giữa đàn dê màu vàng dơ dáy có một con dê con trắng tinh. Lông nó trắng như tuyết, hoàn toàn khác với đám dê vàng xung quanh.

“Beee." Nó kêu lên.

Những con dê khác bừng tỉnh, đồng loạt nhìn về phía cậu.

Giang Bạch Diễm hít một hơi sâu, dựng cả tóc gáy.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Tiểu Frank khiêng một túi thức ăn chăn nuôi tiến vào, thấy cậu thì ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

Giang Bạch Diễm giả vờ hoảng sợ, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi đang muốn tìm cậu để mượn đồ dùng phòng bếp đây. Tôi muốn chuẩn bị vài món ăn cho buổi săn thú ngày mai.”

“Đương nhiên là được.” So với vị khách ‘có tật giật mình’ thì tiểu Frank là một chủ nhà rất hiếu khách, lập tức đồng ý.

Giang Bạch Diễm mua trứng gà, bánh mì và thịt heo từ cậu ta để chuẩn bị làm hamburger.

Đập, băm thịt, cắt bánh mì, rất gọn gàng sạch sẽ.

Tiểu Frank rời đi.

Giang Bạch Diễm bắt đầu kiểm tra dụng cụ cắt gọt trong nhà bếp như đang hoài nghi chỗ này có giấu hung khí giết người. Tuy không tìm được vật nào có dính máu hay lông tóc gì cả, nhưng tìm được một đồ vật khá kỳ lạ.

Ở dưới tủ bát có mấy sợi rễ cây thon dài như lông tóc, các sợi quấn quanh vào nhau leo lên trên, như là rễ của một cây đại thụ mọc lan tới đây.

Nhưng Giang Bạch Diễm nhớ rõ, xung quanh nông trường rất trống trải, chỉ có mấy bụi cây, không có cây to nào cả.

Cậu ngồi xổm xuống sờ sờ mấy sợi rễ cây.

Lạnh băng, cứng rắn, ướt át, đây không phải là cảm giác khi chạm vào đồ mỹ nghệ, là đồ sống.

Nếu cô Tĩnh Tĩnh muốn ‘tìm đường chết' thì cậu cũng không ngại làm ‘người xui xẻo' đầu tiên.

Giang Bạch Diễm cầm lấy cây dao thái bít tết lên, ước lượng một chút rồi cắt bỏ một phần.

Sợi rễ rơi xuống đất giống như một con sâu đang ngọ nguậy, sau đó cứng lại, nhìn không khác gì một cành khô ven đường.

Giang Bạch Diễm dùng bao nilon nhặt nó lên, cuộn lại rồi cất vào túi, làm như không có việc gì xảy ra.

Sau đó lại ‘xèo xèo xèo’, tiếp tục xay nhỏ.

Từng miếng thịt heo to nhỏ bị vo thành viên, được đặt vào chảo dầu phát ra tiếng xèo xèo, mùi hương tỏa ra tứ phía. Cậu mải nêm gia vị rồi xắt rau nên không phát hiện rễ cây nhét ở trong túi đang ngọ nguậy.

Rễ cây màu đen nhớp nháp lặng lẽ bò ra ngoài…

Bình Luận (0)
Comment