Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 294

Chương 294

Vào một đêm mưa to như trút nước, trong nông trường tồi tàn quỷ dị, một người đàn ông điên cầm rìu trong tay đuổi giết khách tới nhà.

Đúng là cảnh tưởng điển hình trong phim kinh dị, cảm xúc không thể nào chân thực hơn. Nhưng Giản Tĩnh lại không hoảng sợ giống nhân vật chính mà lại vô cùng bình tĩnh.

Mở đầu nhiệm vụ là vụ án năm đó, cái chết của năm thanh thiếu niên không thể không có liên quan tới nông trường này. Nhưng điều tra của Reed đã chỉ ra rằng Frank có chứng cứ hắn không có ở hiện trường.

Cho dù các thiếu niên không chết vào đêm họ mất tích, nhưng nếu Frank không có ở nông trường thì làm sao có thể bắt giam họ được? Lúc đó tiểu Frank còn chưa được mười tuổi.

Trừ khi, bọn họ chủ động lẻn vào nông trường rồi bị mắc bẫy, mất tích mấy ngày sau đó rồi mới bị giết hại. Nhưng nếu như vậy thì lại có chỗ mâu thuẫn.

Trong báo cáo pháp y năm 1992 thì các thiếu niên đã chết vào đêm họ mất tích, muộn nhất cũng là sáng sớm hôm sau.

Nhưng giữa trưa hôm sau Frank mới trở về nông trường.

Vụ án này có rất nhiều chỗ bất thường.

Giản Tĩnh nghiêng người né cây rìu của lão Frank rồi nhấc chân đá mạnh về sau. Nghĩ đến tình hình an ninh ở Mỹ nên trước khi tới đây cô đã nâng cấp các kỹ năng chiến đấu của mình.

Trước mắt thì kỹ năng chiến đấu của cô đã ở mức độ cao cấp.

[Tên: Thẻ kỹ năng- chiến đấu chuyên nghiệp (cao cấp)]

[Miêu tả nội dung: Thành thạo kỹ năng chiến đấu, có thể tự mình đối đầu với kẻ thù]

[Chú ý: Nấm đấm quan trọng hơn cả]

Đây là thẻ cao cấp nhất của cô, phí thăng cấp khoảng 25 điểm giá trị dũng khí.

Rất đáng giá.

Nếu không có những kỹ xảo từ kỹ năng chiến đấu chuyên nghiệp, nếu chỉ dựa vào thực lực và sự nhanh nhẹn thì cô không thể nào đối phó với lão Frank đang ở trong trạng thái cuồng bạo được.

Choang! Cô túm lấy cái xẻng đỡ lấy cái rìu, cả hai cùng bị biến dạng.

Giang Bạch Diễm giơ súng lên, ngắm một lúc lâu rồi lại buông xuống.

Cậu mới chỉ học dùng súng được một hai tháng, kinh nghiệm thực chiến chỉ là bắn chim trong rừng cây buổi chiều hôm qua, độ chính xác quá thấp nên không được mạo hiểm.

“A!” Lão Frank giống như là dã thú, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào rống khàn khàn, hai cánh tay cầm rìu đã nổi gân xanh, khuôn mặt đỏ bừng bừng như một con tôm hùm đã được nấu chín.

Cứ đối đầu như vậy thì rất tốn sức.

Giản Tĩnh muốn giữ sức nên không dùng hết khả năng, chặn tới chặn lui rồi từ từ dụ ông ta đi vào nhà ăn, lợi dụng bàn ghế làm vật che chắn, chờ đợi cơ hội.

“Tại sao lại tấn công chúng tôi?” Cô thử hỏi.

Lão Frank giơ rìu lên rồi xông tới.

Giản Tĩnh đá một cái ghế dựa rồi kẹp chân ông ta lại: “Ông là ai?”

Câu trả lời của lão Frank là tiếng cười hung ác.

Đúng lúc này, ở đầu còn lại ở hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Giang Bạch Diễm lập tức trốn vào khúc ngoặt.

“Stop!” Tiểu Frank mặc áo ngủ chạy tới, hoảng sợ la lên: “Ba đang làm gì vậy, mau buông tay ra.”

Nói xong, anh ta nhào lên ôm lấy lưng lão Frank. Giản Tĩnh nhân cơ hội cướp rìu đi, dùng dây thừng trói hai chân hai tay của ông ta lại để kiềm chế ông ta.

Chắc là nhận thấy mình phản kháng không được, sau khi giãy dụa một lát, lão Frank từ từ bình tĩnh lại, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển như trâu.

Tiểu Frank dìu ông ta đứng lên, vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi, ba của tôi lại phát bệnh. Mọi người có sao không?”

Giản Tĩnh giả vờ mình còn chưa bình tĩnh lại được: “Ba của cậu có chuyện gì vậy? Ông ta vừa thấy chúng tôi đã muốn chém, có khi nào ông ta điên rồi không?”

“Ba của tôi bị rối loạn thần kinh, lúc nào cũng tưởng tượng mình đang bị người ta đuổi giết.” Tiểu Frank thở dài rồi hứa hẹn: “Tôi sẽ đưa ông về phòng, tuyệt đối không thả ra nữa.”

Giản Tĩnh khó hiểu: “Lúc nãy còn bình thường, sao bây giờ lại phát bệnh rồi?”

“Có thể là do thấy người lạ.” Tiểu Frank vẫn bình tĩnh: “Ba tôi không thích người lạ, vì họ làm ông sợ.”

Lý lẽ này khó mà làm người khác tin được, nhưng vì không có chứng cứ nên cũng không phản bác lại.

“Đều tại cơn mưa chết tiệt này.” Giản Tĩnh giả vờ tin, nhiệt tình giúp cậu ta nâng lão Frank dậy: “Để tôi giúp cậu.”

“Cảm ơn.” Tiểu Frank như trút được gánh nặng, cậucậu ta buông một tay ra nhấc một tấm ván gỗ dưới sàn bếp lên, rồi giải thích: “Ở dưới là hầm, trước khi ba tôi tỉnh lại thì tạm thời nhốt ở dưới đây cho an toàn đã.”

“Không gian có đủ tốt không?” Giản Tĩnh vờ tỏ ra quan tâm, trong khi bước xuống, cô đưa mắt ra hiệu cho Giang Bạch Diễm.

Cậu hiểu ý, án binh bất động ở đó.

Bóng dáng Giản Tĩnh đã biến mất.

Ở dưới hầm, ánh sáng từ chiếc bóng đèn cũ kỹ soi chiếu không gian nhỏ hẹp.

Đây chỉ là một căn hầm bình thường, có dây điện và ống dẫn nước, trên mặt đất có một cái nệm mềm mại, trên tường thì có mấy cái vòng sắt.

Tiểu Frank đỡ ba cậu ta lên trên chiếc nệm, mày mò tháo nút thắt của dây thừng. Nhưng Giản Tĩnh dùng cách thắt chuyên dùng để trói người nên rất chặt, cậu ta loay hoay một lúc lâu vẫn chưa mở ra được.

“Cô Giản, cô có thể…” Tiểu Frank ngượng ngùng.

“Tất nhiên rồi.” Giản Tĩnh khéo léo tháo mở nút thắt, bàn tay lơ đãng lướt qua chiếc kính, mở máy nhìn xuyên thấu lên.

Không có cơ quan, không có đường bí mật, chỉ là một căn hầm bình thường.

Cô thầm nhíu mày, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, hỏi: “Ba cậu bị bệnh nặng như vậy rồi, cậu có định…”

Còn chưa nói hết câu thì đã có biến.

Cô vốn chỉ đề phòng tiểu Frank đánh lén, nhưng không ngờ cậu ta không có hành động gì, nhưng mặt đất thì lại có.

Bùn đất gồ ghề dưới chân bỗng chốc tách ra, bụi bay tung toé, mặt đất y như là một vũng dầu nóng chảy, nhanh chóng rơi xuống lả tả.

Ngàn phòng vạn phòng, ai mà nghĩ mặt đất đã được máy nhìn xuyên thấu kiểm tra lại có vấn đề chứ?

Giản Tĩnh sững sờ trong giây lát thì thấy mình đã sắp rơi vào bẫy. Nhưng dù sao cô cũng là người chơi, lập tức mở thẻ trạng thái mèo trắng rồi nhảy lên để không bị rơi vào mặt đất đã sụp, sau đó mượn lực từ vách tường mình vừa mới giẫm lên để rơi xuống chiếc nệm mà lão Frank đang nằm.

Cô phản ứng rất nhanh, gần như là đã thoát hiểm trong gang tấc.

Nhưng tiểu Frank vẫn không nhúc nhích, dường như là không có phản ứng gì, nhưng ngay sau đó, toàn bộ mặt đất trong hầm đều bắt đầu rơi xuống.

Chiếc nệm phập phồng lắc lư, nặng nề lên xuống, lúc này Giản Tĩnh mới nhìn thấy thứ trên mặt đất là gì.

Bảo sao máy nhìn xuyên thấu không phát hiện được gì, thì ra toàn bộ mặt sàn của căn hầm này được tạo nên từ đám rễ cây quấn quanh vào nhau này, có lẽ phải dày tới mấy thước.

Trừ khi bây giờ cô biến thành thằn lằn thì có thể bám lên trần nhà rồi chạy đi. Nhưng liệu rằng chỉ có căn hầm này được tạo nên từ rễ cây thôi sao? Có khi nào toàn bộ mặt đất ở nông trường đều đã bị đống rễ cây này chiếm giữ hay không?

Nhiều suy nghĩ cứ xẹt qua trong trong đầu, cuối cùng Giản Tĩnh quyết định tuỳ cơ ứng biến.

Cô không chạy.

Rất nhanh, cái ‘thang máy' rễ cây này đã dừng lại, lúc này căn hầm thực sự mới lộ ra.

“Bệnh của ba tôi rất nặng,” Tiểu Frank vẫn chưa trở mặt, cứ như là đang thật lòng giải thích với khách vậy: “Khi phát bệnh, ba tôi rất khoẻ, tôi chỉ có thể nhốt ông càng sâu càng tốt thôi.”

Thấy cậu ta không ‘cháy nhà ra mặt chuột', Giản Tĩnh cũng vui lòng giả vờ: “Đây là đâu vậy?”

Tiểu Frank: “Là không gian bí mật.”

Đây là căn hầm được làm hoàn toàn từ bộ rễ của một cây đại thụ, vách tường, trần nhà đều là rễ cây đen xì rậm rạp.

Giản Tĩnh đã từng thấy bộ rễ của một cây đa lớn, bộ rễ rậm rạp buông thõng xuống tạo thành một tấm màn che.

Nhưng bộ rễ này chỉ có hơn chứ không kém, lúc nó đứng yên thì chỉ như bộ rễ bình thường thôi, nhưng lúc chuyển động thì y như vô số con rắn đan xen nhau, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.

“Đây là rễ cây gì vậy?” Cô hỏi thẳng.

Tiểu Frank: “Cây khổng lồ.”

“Tôi không thấy cây nào lớn ở trong nông trường cả.” Cô tỏ vẻ khó hiểu.

Tiểu Frank chỉ cười cười chứ không trả lời. Cậu ta kéo lão Frank ném vào góc tường, rễ cây bám trên đó lập tức chuyển động như những con rắn trói chặt ông lão trên tường.

Giản Tĩnh để ý, vẻ mặt đau đớn của lão Frank đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh.

Điều này làm cô nhớ tới những đứa trẻ đã chết.

“Tôi đã trả lời rất nhiều câu hỏi của cô rồi.” Tiểu Frank hỏi: “Có phải cô cũng nên trả lời mấy câu hỏi của tôi không?”

Giản Tĩnh cười nói: “Tôi cũng thích cách giao dịch công bằng này, cậu cứ hỏi.”

Tiểu Frank: “Vì sao cô tới thị trấn Hoàng Hôn?”

Giản Tĩnh: “Du lịch.”

Tiểu Frank nói chậm rãi: “Vì sao khách du lịch mà lại muốn hỏi chuyện ba mươi năm trước?”

“Hỏi chơi thôi.” Giản Tĩnh phản bác: “Nếu tôi nhớ không sai thì đó là vụ án chấn động năm đó, tôi hỏi thăm vài câu thì có sao đâu?”

“Không sao, nhưng không có ý nghĩa gì cả.” Giọng điệu của tiểu Frank rất khéo léo, nhưng lại ẩn chứa sự giễu cợt: “Đó là chuyện từ rất lâu rồi.”

“Có lẽ là vậy.” Giản Tĩnh lo là sau khi trở mặt thì không thể nói chuyện tử tế được nữa, nên cô tranh thủ thời gian: “Nhưng điều tra là việc của cảnh sát, tôi tò mò chuyện khác cơ.”

Tiểu Frank hỏi: “Là chuyện gì?”

“Cậu đã bao giờ gặp người đàn ông này chưa?” Cô hỏi: “Anh ta tự xưng là Tề Thiên, là đại diện của bầu trời hoặc là thần linh gì đó.”

Tiểu Frank biến sắc: “Là anh ta? Cô là đồng bọn của anh ta à?”

“Là kẻ thù.” Giản Tĩnh lập tức phủ nhận: “Cậu đã từng gặp anh ta rồi à?”

“Anh ta chết rồi.” Tiểu Frank lạnh lùng nói: “Xúc phạm thần linh, chắc chắn phải chết.”

“Xúc phạm thần linh?” Giản Tĩnh cảm thấy ghê tởm.

So với sát nhân tàn nhẫn thì những kẻ trong tà môn ma đạo còn độc ác hơn.

Tiểu Frank nhìn cô bình tĩnh nói: “Cô đã nhìn thấy đầy tớ của thần linh, bây giờ cô có hai lựa chọn: Tiếp nhận ơn trên và trở thành đầy tớ của Người, hoặc là trở thành con chiên dâng hiến cho thần.”

Giản Tĩnh cười cười: “Không chọn gì thì sao?”

“Xin lỗi.” Cậu ta nói mà không chân thành tí nào, rồi cầm lấy con dao trên bàn làm việc.

Trên lưỡi dao có dính vết máu, không biết đã giết bao nhiêu con vật rồi, còn ngửi được mùi tanh hôi thoang thoảng. Cậu ta vung dao lên chém về phía Giản Tĩnh.

Cùng lúc đó, đám rễ cây ở khắp nơi đã xoắn lại vào nhau, đẩy cô về phía cậu ta.

Giản Tĩnh lấy cây súng đã chuẩn bị từ trước ra, ngắm bắn lên người tiểu Frank. Cô nhắm rất chuẩn, phát súng này bắn chuẩn xác vào động mạch đùi của anh ta.

Tia máu đỏ tươi phun ra ngoài như suối.

Nhưng ngay sau đó, một nhánh rễ cây to bằng ngón tay chui ngay vào miệng vết thương, lấp kín mạch máu bị tổn hại. Trong nháy mắt, tốc độ bắn ra của tia máu có thể nhìn được bằng mắt thường đã chậm lại, không đến năm giây sau đã ngừng hẳn.

Đây là thứ gì vậy?

Giang Bạch Diễm chờ trên mặt đất mười lăm phút nhưng vẫn chưa thấy Giản Tĩnh và tiểu Frank. Cậu thử kéo cửa hầm nhưng không được, mặt sàn không chút sứt mẻ nào giống như đã hợp nhất với mặt đất.

Cậu không chần chừ nữa, lập tức chạy tới phòng của lão William.

‘Rầm rầm rầm’ Cậu đập cửa.

Tiếng ngáy bên trong dừng lại, mười giây sau, lão William nổi giận đùng đùng mở cửa ra, chửi ầm lên: “Chết tiệt! Không được làm phiền tôi Nếu không tôi ném cậu vào rừng cho sói ăn đấy!”

Giang Bạch Diễm: “Có chuyện rồi, tiểu Frank bắt bạn tôi đi rồi.”

Lão William nhíu mày, không tin vào tai mình: “Cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment