Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 295

Chương 295

Đương nhiên là Giang Bạch Diễm sẽ không nói thật cho lão William biết, chỉ nói là lão Frank phát điên, tiểu Frank và Giản Tĩnh xuống hầm rồi không thấy trở về.

Lão William nửa tin nửa ngờ đi với cậu, gõ lên cửa hầm: “Có người ở trong không?”

Không có người lên tiếng.

Sau đó ông ta kéo vòng sắt trên ván cửa nhưng vẫn không chuyển động.

Sắc mặt lão William trở nên nghiêm trọng: “Chúng ta ra ngoài nhìn thử đã, có thể bên dưới sẽ có cửa khác.”

Giang Bạch Diễm nhìn cơn mưa to ở ngoài cửa sổ, gật đầu: “Để tôi đi lấy áo mưa.”

Cậu trở về phòng mình mặc chiếc áo chống đạn mua ở New York, giấu súng ở bên trong áo khoác, không quên bỏ chiếc bật lửa vào trong túi.

Mưa bên ngoài rất lớn, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống da thịt đau cực kỳ.

Giang Bạch Diễm soi đèn sáng rực xung quanh: “Lối ra ở đâu?”

“Chắc là ở nông trường, thường thì sẽ có một hầm ở trong, một ở ngoài.” Lão William có kinh nghiệm phong phú nên đi mở đường ở phía trước: “Nhưng tôi cho rằng tiểu Frank không bắt cóc bạn cậu đâu, thằng bé không có lý do nào để làm vậy.”

Giang Bạch Diễm không nói thật, chỉ ngầm ám chỉ: “Cô ấy xinh đẹp như vậy.”

Lão William khựng lại một lát rồi lắc đầu: “Tiểu Frank là đứa trẻ ngoan. Trước đây nó sống với mẹ ở chỗ khác, lão Frank bị bệnh nên nó mới tới đây để chăm sóc, tuy tính cách thằng bé hơi kỳ lạ nhưng không thể làm chuyện xấu được.”

Giang Bạch Diễm hỏi: “Ông rất thân với cậu ta à?”

“Thỉnh thoảng chúng tôi có gặp nhau ở trong rừng.” Lão William nói thêm: “Thằng bé rất rành đường trong rừng, biết rất nhiều đường nhỏ.”

Giang Bạch Diễm “ừm" một tiếng, ra vẻ tin lời ông ta nói rồi tò mò hỏi: “Lão Frank bị bệnh gì vậy? Tự nhiên lại muốn giết người, làm tôi sợ muốn chết.”

Lão William liếc nhìn chế nhạo: “Tôi không biết, nghe tiểu Frank nói thỉnh thoảng ông ta sẽ phát điên, chỉ có thể nhốt ở trong phòng. Nhưng ông ta đã rất già rồi, chỉ là một ông lão mà thôi…”

Tiếng mưa rơi vẫn ầm ầm.

Dần dần hai người không nói gì nữa, cách xa nhau mấy chục mét, chia nhau tìm kiếm.

Ánh sáng từ hai chiếc đèn pin khi thì đan xen, khi thì tách ra, Giang Bạch Diễm nghe lão William lớn tiếng gọi tên của tiểu Frank, thanh âm khàn khàn vang lên đứt quãng giống như một chiếc đài bị hỏng.

Giang Bạch Diễm lúc nào cũng phải nhìn lại để chắc chắn lão William không đi xa mình.

Cậu hít một ngụm khí lạnh, cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo.

So với ngôi nhà ma được trang trí cẩn thận cùng với mấy chiếc camera lúc nào cũng hoạt động thì ở đây vừa đơn giản vừa dơ bẩn hơn nhiều, nhưng cảm giác quỷ dị thì không người nào có thể làm ra được dù có tỉ mỉ đến đâu.

Thậm chí cậu còn ngửi được mùi máu tươi trong cơn gió thổi qua mặt mình.

Rốt cuộc thì đây là nơi quái quỷ gì vậy?

Giản Tĩnh đang ở đâu?

“Beee"

Dê đang kêu à? Giang Bạch Diễm quay đầu thì nhìn thấy con dê trắng tinh kia.

Không biết nó chạy ra khỏi chuồng từ khi nào, đang đứng ở chỗ ngoặt nhìn cậu, hình như đang muốn dẫn anh đi đâu đó.

Muốn đi không? Có đi được không?

Trong lúc cậu đang do dự thì sau lưng truyền tới tiếng chửi mắng của lão William: “Chết tiệt, chỗ nào cũng không có, chắc bọn họ không vào rừng đâu phải không?”

Giang Bạch Diễm quay đầu, thẫn thờ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lão William nghiêm túc: “Sáng sớm ngày mai hẵng quay lại tìm, trời đã tối rồi, giờ mà vào rừng thì rất nguy hiểm, chúng ta nên trở về thôi, có thể họ sẽ tự quay lại sớm.”

“Nhưng mà…” Giang Bạch Diễm nhìn về phía góc tường, thật kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt mà con dê đã biến mất rồi.

Cậu không biểu lộ cảm xúc, do dự hỏi: “Thật sự là không thể vào rừng à? Chúng ta có súng, lỡ có gặp gấu cũng đâu có sao.”

“Cậu muốn thì cứ vào, tôi tuyệt đối không.” Lão William nói xong lại cảm thấy mình hơi vô tình nên miễn cưỡng giải thích: “Trong rừng cây có thứ còn đáng sợ hơn cả dã thú.”

Giang Bạch Diễm hỏi lại: “Ông từng gặp chưa?” Cậu làm ra vẻ không tin: “Trông như thế nào?”

Bất ngờ là lão William trả lời cậu, câu trả lời lại còn rất cụ thể: “Chúng không xuất hiện với hình dạng thật của mình đâu, thứ mà cậu thấy…” Ông ta nhìn thẳng vào mắt Giang Bạch Diễm, chậm rãi nói: “Là một con dê.”

Giang Bạch Diễm ngạc nhiên, nhìn về phía chuồng dê: “Là dê này à?”

“Không, nó đặc biệt lắm.” Lão William nói nhỏ: “Nó sẽ mê hoặc người vào rừng, ai mà đi theo nó sẽ tự động đi vào núi sâu, không có cách nào thoát ra được.”

“Tại sao?”

“Nó là hiện thân của ác ma.” Lão William nói: “Kylie bị nó mê hoặc nên mới đi vào rừng.”

Giang Bạch Diễm gãi gãi đầu ra vẻ khờ khạo: “Sao ông lại biết được? Reed không nói với chúng tôi.”

“Reed là cảnh sát nên không muốn tin vào ác linh.” Lão William lạnh lùng nói: “Ông ta luôn cố chấp với việc tìm kiếm hung thủ, nhưng chính mắt tôi đã thấy nó, nếu không phải tiểu Frank đánh thức tôi thì chắc chắn tôi đã bị nó mê hoặc, không thể thoát khỏi rừng được.”

Trong phim kinh dị luôn có NPC kiên quyết cảnh cáo nhân vật chính không được làm điều gì đó, nhưng để cảnh phim được tiếp tục, biên kịch sẽ để một người trong nhóm làm chuyện ngốc nghếch rồi tự đi tìm đường chết.

Đương nhiên, Giang Bạch Diễm hay nói đùa về phim kinh dị, nhưng không có nghĩa là cậu thực sự coi nó làm chiến lược cho mình. Tình huống bây giờ còn chưa rõ ràng, cậu không muốn mất đi một ‘bạn đồng hành' là William nên giả vờ nói: “Vậy chúng ta về trước đi.”

Lão William thở phào nhẹ nhõm, hai người cũng trở về nông trường.

Trong đó vẫn không có một bóng người.

Giang Bạch Diễm thử kéo ván cửa một lần nữa nhưng nó vẫn không dịch chuyển.

Cậu không cam tâm: “Đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa lên, chắc chắn là đã có chuyện rồi. Chúng ta không vào rừng nhưng tìm kiếm trong nhà vẫn được chứ?”

Lão William không lay chuyển được cậu nền đề nghị: “Chúng ta chia nhau ra tìm, tôi tìm trên lầu.”

“Được.”

“Cẩn thận đấy, nếu thấy gì thì kêu lớn lên.” Lão William dặn dò.

“Ok!”

Hai người tách nhau ra hành động.

Đầu tiên, Giang Bạch Diễm đi lòng vòng trong đại sảnh, chờ tới khi tiếng bước chân vang lên trên đỉnh đầu thì cậu lặng lẽ đi qua cửa sau tới vị trí của chuồng dê.

Cậu mở nhỏ ánh đèn pin, chậm rãi đi vào trong.

Trong bóng tối, vô số đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cậu, yên tĩnh trầm mặc.

Giang Bạch Diễm cảm nhận được sự quỷ dị trong bầu không khí ở đây, lại là cảm giác bị theo dõi đó, nhưng không thể miêu tả rõ ràng được, chỉ biết nó cứ dâng lên trong lòng cậu thông qua sự yên tĩnh này.

Trái tim cậu cứ nặng trĩu xuống.

Cậu khẽ hít sâu một hơi, cố gắng phớt lờ cảm giác khác thường này, từ từ đi tới trong cùng của chuồng dê.

Cậu giơ mũi chân đá văng lớp cỏ khô ở mặt trên.

Đường viền của tấm gỗ có thể dịch chuyển được lộ ra từ đó.

Giang Bạch Diễm ngồi xổm xuống ẩn mình giữa đàn dê, yên lặng tự suy ngẫm.

Lần này, tuy cậu không tham gia quay hình ở chương trình nhà ma, nhưng lúc ở nông trường của Robert đã có xem thử kịch bản, trong đó có rất nhiều hình ảnh thiết kế cơ quan.

Mà nông trường của Frank chính là nguyên bản của những thiết kế đó.

Cậu nhớ trong kịch bản có nhắc đến một lối ra vào của đường hầm ở trong cùng của chuồng dê.

Không ngờ cửa ra vào lại ở đây thật.

Giang Bạch Diễm do dự một lát, cậu khẽ nhấc vòng sắt để kéo tấm gỗ lên một chút rồi lấp đầy cỏ khô giữa khe hở, để nó chống đỡ trọng lượng của tấm ván.

Sau khi làm xong, cậu không đi xuống mà chỉ nhẹ nhàng rời đi.

Trong bóng tối, con dê núi màu trắng yên lặng nhìn cậu chằm chằm.

Ở dưới ngầm, Giản Tĩnh bị vô số rễ cây bao vây xung quanh.

Lửa và súng có thể tấn công rễ cây và tiểu Frank, nhưng không thể gây ra vết thương trí mạng được.

Khi tiểu Frank bị bắn trúng, rễ cây sẽ giúp anh ta lấy viên đạn ra rồi chữa trị mạch máu và cơ bắp bị thương, y như một bác sĩ hạng nhất.

Tuy rễ cây sợ lửa nhưng cô lại không có mồi, lửa từ chiếc bật lửa lại quá yếu, hoàn toàn không thể đối phó được với nó.

Đã rơi vào đường cùng, đành phải mở thẻ.

[Rút thẻ (phó bản đặc biệt, phí x2)]

[Đã rút]

[Tên: thẻ đạo cụ- thẻ giám định (đặc biệt)]

[Miêu tả nội dung: Giám định sinh vật hoặc vật phẩm trong phó bản đặc biệt, tính chính xác cao nhưng không đảm bảo độ hoàn chỉnh của thông tin, người chơi nên cẩn thận khi sử dụng]

Bây giờ làm gì còn sức mà lo lắng thất bại hay thành công, Giản Tĩnh sử dụng ngay lập tức.

May mắn là thành công.

[Tên: Người rễ cây khổng lồ (bộ phận)]

[Nội dung giám định: Dân bản xứ gọi đây là người rễ cây khổng lồ, nó có sức sống mạnh mẽ, động vật *** là chất dinh dưỡng tốt nhất, có khả năng tái sinh cực tốt, không thể giám định hoàn toàn vì ***, sợ lửa, nhưng có thể gây *** cho con người, tạm thời không có thông tin…]

[Ghi chú: Có giá trị nguyên cứu cực cao, nhưng phải tiếp cận sâu hơn nữa]

Giản Tĩnh: ???

Tiếp cận thêm là tiếp cận như thế nào? Bị trói luôn sao?

Cô do dự một chút rồi dũng cảm nói: “Được rồi, tôi nhận thua, tôi đồng ý trở thành đầy tớ của thần.”

Cách một bức tường rễ cây vững chắc, tiểu Frank hỏi: “Thật không?”

Cô nói: “Tất nhiên.”

Cậu ta: “Vậy cô chặt đứt một đoạn rễ cây đi.”

Giản Tĩnh rút dao ra chặt một đoạn rễ cây. Rễ cây rơi xuống tay cô rồi liên tục ngọ nguậy, cứ như một con đỉa mập mạp.

Tiểu Frank: “Ăn nó đi.”

Giản Tĩnh không biến sắc nói: “To quá.”

Tiểu Frank: “Cô phải ăn nó, nếu không thì không thể tiến vào thế giới của thần được.”

Giản Tĩnh: “Tôi không hiểu.”

Tiểu Frank: “Đây là món quà của thần.”

Giản Tĩnh: Nói tiếng người đi trời.

Tiểu Frank không nghe được tiếng cô chửi thầm, nói to: “Ăn đi, nếu không…” Cậu ta cười lạnh lùng, thể hiện rõ sự uy hiếp.

Không thể ăn được, hệ thống? Nói cái gì đi.

[Hệ thống: Hồ giới hạn đã mở ra.]

Thật là đúng thời điểm.

Mau rút thẻ.

[Rút thẻ giới hạn]

[Đã rút xong]

[Tên: thẻ giới hạn - Mượn tầm nhìn]

[Miêu tả nội dung: Chọn một người để mượn tầm nhìn của họ để có tầm nhìn mà bạn không thể thấy. Mỗi ngày được dùng ba mươi phút, tiêu hao một điểm giá trị dũng khí, quá ba phút sẽ tốn năm điểm giá trị đặc biệt, hình chiếu trên mắt kính công nghệ màu đen. Chỉ sử dụng được cho nhiệm vụ có giới hạn thời gian.]

[Ghi chú: Cảnh báo! Ký chủ phải dùng thẻ cẩn thận, không được lạm dụng, đừng trách tại sao không báo trước]

Hay lắm.

Kho đạo cụ của học sinh tiểu học đã không đủ dùng rồi, trực tiếp đi tới thôn Ninja ở bên cạnh luôn. Nhưng mấy cái ghi chú có ý gì đây, chẳng lẽ sợ cô sẽ dùng nó để rình đàn ông tắm sao?

Giản Tĩnh vừa mắng vừa vui vẻ sử dụng.

Cuối cùng cô đã hiểu ý của tiểu Frank rồi.

Sau khi chọn anh ta để vay mượn tầm nhìn, thì quang cảnh trước mắt cô thay đổi, đó là cảnh tượng mà tiểu Frank nhìn thấy.

Trên rễ cây đen nhánh là tầng ánh sáng mờ ảo màu đỏ kéo dài tới tận rừng cây.

Cô giả vờ đã ăn rễ cây, nhưng thực tế là đã ném nó vào ô đựng đồ, nuốt nước miếng hai cái: “Khụ khụ, tôi ăn rồi.”

Tiểu Frank hỏi: “Cô nhìn thấy gì?”

“Ánh sáng!” Thẻ diễn xuất được sử dụng, Giản Tĩnh tỏ ra vừa kinh ngạc vừa phấn khích: “Thần ánh sáng!”

Tiểu Frank hài lòng cười nói: “Tới đây.”

Rễ cây tản đi, chùm ánh sáng đỏ thẳng tắp, anh ta đi theo ánh sáng màu đỏ từ từ tiến vào thế giới quỷ dị trong rừng cây.

Giản Tĩnh tốn 5x2 điểm giá trị đặc biệt để bật chế độ chiếu hình rồi chạm vào viên ngọc trai trên tóc.

Gần đây đang thịnh hành việc dùng thun buộc tóc đính ngọc trai để thắt tóc, cô cũng không ngoại lệ, chuỗi ngọc trai quấn quanh tóc, lúc bình thường thì dịu dàng thục nữ, bây giờ có thể dùng để đánh dấu đường đi.

Cô kéo chuỗi hạt xuống, đi được một đoạn lại ném một viên xuống.

Ngọc trai tròn vo rơi xuống khe hở giữa rễ cây, không có ai để ý.

Bình Luận (0)
Comment