Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 296

Chương 296

Giang Bạch Diễm hội lại với lão William vừa mới kiểm tra một vòng xong.

Lão William hỏi: “Có tìm được họ không?”

Giang Bạch Diễm lắc đầu, nôn nóng hỏi: “Đã lâu như vậy, có khi nào có chuyện gì rồi không? Chúng ta vẫn nên vào rừng cây kiểm tra đi.”

Lão William không còn kiên định như lúc nãy nữa: “Cậu nhất quyết muốn đi, tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng cậu nhất định phải hứa với tôi, không được tự mình hành động. Lúc tôi nói cậu về thì cậu phải về ngay lập tức.”

Giang Bạch Diễm đã gấp lắm rồi: “Được được, tôi đồng ý hết, chúng ta mau đi thôi.”

Lúc này lão William mới đeo súng lên lưng, cẩn thận bước vào rừng cây tối tăm.

Mưa đã nhỏ lại, rơi tí tách trên áo mưa.

Giang Bạch Diễm đi ở đằng sau, giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi: “Con dê mà ông nói… là thật hay giả vậy, có thể chỉ là dê của nông trường bị lạc thôi.”

Lão William: “Đó không phải là dê bình thường.”

“Reed kể rất nhiều chuyện về Kylie.” Giang Bạch Diễm nói dối: “Ông ấy nói Kylie rất ghét rừng rậm, vậy là trước đó bà ấy cũng đã thấy con dê sao?”

“Tôi không nghe bà ấy nói gì, chỉ là bà ấy không thích rừng thôi.” Lão William thở dài: “Ngoại trừ bị ác ma mê hoặc, tôi không nghĩ ra được lý do nào khác để bà ấy đi vào rừng vào buổi tối.”

Giang Bạch Diễm hỏi: “Vì sao ác ma lại muốn dụ dỗ con người đi vào đó? Có phải nó chỉ dụ dỗ mỗi phụ nữ không? Người mất tích hình như toàn là nữ.”

Lão William liếc nhìn cậu: “Cậu nhiều câu hỏi quá, là cảnh sát à?”

“Ông nhìn trình độ dùng súng của tôi thấy giống của cảnh sát lắm sao?” Cậu nói: “Chỉ là tôi thấy lo thôi…A!”

Động tác của lão William khựng lại, ánh mắt sắc lên: “Làm sao vậy?”

“Ở, ở bên kia…” Giang Bạch Diễm nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi: “Có phải là nó không? Đó là con dê mà ông nói à?”

Lão William nhìn qua, trong bụi cây rậm rạp có một bóng đen ẩn núp, còn có một đôi mắt tròn xoe giữa các phiến lá.

Cậu hét lớn, cái bóng đen chạy vèo đi mất.

“Là sóc bay thôi.” Ông cạn lời.

Giang Bạch Diễm xấu hổ: “Tôi không biết con dê ông nói trông thế nào cả…”

Lão William lắc đầu, vung con dao chém đứt nhánh cây trước mặt: “Bây giờ chúng ta tới nhà gỗ, có thể bọn họ đang tránh mưa ở đó.”

“Phù.” Giang Bạch Diễm lau lau cái trán đầy mồ hôi, thở dốc nói: “Như vậy là tốt rồi.”

Lão William ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu, bước đi nhanh hơn: “Nhanh lên một chút, ở trong rừng lâu không an toàn đâu.”

Giang Bạch Diễm đồng ý, nhưng không nói cho ông ta ở đằng sau một thân cây cách đó không xa, con dê núi màu trắng đang đứng ở đó, lúc ẩn lúc hiện.

Cậu thật sự rất tò mò, con dê này là thứ gì?

Lãp William hình như không thấy nó, hoặc là cũng giả vờ không nhìn thấy giống cậu.

Có thật sự là yêu quái dụ dỗ người ta đi lạc không? Vì sao lại xuất hiện giữa chuồng dê ở nông trường? Ở đó cũng là rừng sao?

Hơn nữa, trong nông trường ma do Robert thiết kế cũng có nhà gỗ… “Tới rồi.” Lão William nói, chỉ về ngôi nhà gỗ nhỏ ở đằng xa.

Nơi này đã trở nên cũ kỹ, ván gỗ đang biến thành màu đen, rêu phong và lá cây mọc dày đặc ở trên đó, như một cái bánh mì mốc meo.

Lão William đẩy cửa ra, phủi nước rơi trên áo: “Đây là nhà gỗ mà Frank xây, có lẽ sẽ có lối vào hầm.”

Giang Bạch Diễm hỏi: “Tại sao họ lại xây nhà gỗ ở đây? Để săn thú à?”

“Ai mà biết.” Lão William gõ lên mặt đất tìm tấm ván có thể dịch chuyển được. Gõ đến phần trong cùng của nhà gỗ thì động tác của ông ta chậm lại.

Giang Bạch Diễm rọi đèn pin cho ông ta: “Ở đây à?”

Tay lão William dùng sức nhấc một khối đá nổi lên ở đó, ánh đèn chiếu qua, đúng là một cái cửa hầm đen sì. Ông ta thử thăm dò, bắc tay thành cái loa: “Frank? Cô Giản? Có ở đó không?”

Có tiếng vọng lên, nhưng không có ai trả lời.

Giang Bạch Diễm lúng túng: “Ở dưới là cái gì vậy, tối quá.”

“Tôi xuống kiểm tra, cậu…” Lão William nhìn cơ thể nhỏ bé của cậu, vẫy vẫy tay: “Chờ ở đây đi, đừng rước thêm phiền phức cho tôi nữa.”

Giang Bạch Diễm lắc đầu: “Tôi muốn đi tìm bạn của tôi.”

Lão William suy nghĩ một lúc rồi nhượng bộ: “Vậy tôi xuống kiểm tra trước đã, nếu không có vấn đề gì thì sẽ gọi cậu xuống.”

Giang Bạch Diễm do một lát dự rồi gật đầu đồng ý.

Lão William nhảy xuống cửa hầm, bóng đêm như nuốt trọn cả ánh sáng. Hơi ẩm lạnh lẽo bốc lên trên cửa động còn có mùi máu thoang thoảng.

Giang Bạch Diễm quay đầu nhìn thì lại thấy con dê con.

Nó đang đứng ở góc, đầu dụi lên vách tường, tựa hồ đang bảo cậu lại đó nhìn.

Giang Bạch Diễm tò mò đi qua đó, dùng dao cẩn thận cạo bớt vết bẩn màu đen dính trên đó, rồi cậu thấy một hàng chữ được khắc trên đó.

Don't Believe Owl.

Runfast.

“Mày muốn cho tao xem cái này à? “Giang Bạch Diễm nhìn con dê: “Ai khắc cái này vậy?”

Dê con: “Beeee”

Nó đi ra ngoài, tựa như đang nói cậu đi theo mình.

Cùng lúc đó, tiếng lão William truyền lên từ bên dưới: “An toàn rồi, xuống đi.”

Giang Bạch Diễm nhấc viên đá lên che dòng chữ lại.

Dê con đi từ từ ra ngoài.

Cậu bước đi theo nó.

Đương nhiên là cậu biết đi theo sinh vật thần kỳ này rất nguy hiểm, nhưng William cũng nguy hiểm không kém.

Trong vụ án của Kylie, điểm mấu chốt không phải là nguyên nhân tử vong, mà là tại sao tự nhiên bà ấy lại đi vào rừng.

Giang Bạch Diễm không biết phá án, nhưng cậu tin: Có thể để một cô thiếu nữ làm điều mà mình không thích, chỉ có thể là bạn trai của cô ấy.

Phụ nữ rất ngốc nghếch, cho rằng như vậy mới là tình yêu.

Thực tế là khác hoàn toàn, người đàn ông không để ý tới mong muốn của bạn gái chỉ có thể là vì không yêu cô ấy. Anh ta bắt bạn gái của mình phải làm như vậy, một là vì muốn kiểm soát cô, hai là vì muốn khoe khoang với bạn xấu.

Cậu đã từng gặp rất nhiều tên cầm ảnh chụp của bạn gái rồi khoe khoang các cô nghe lời mình như thế nào.

Đương nhiên, có lẽ William làm như vậy chỉ vì cảm thấy thú vị chứ không nghĩ tới hậu quả, không thể chứng minh hôm nay ông ta có ác ý hay không.

Nhưng Robert đã từng nói, hồi còn nhỏ lúc ông ta bị lạc đường đã từng nhìn thấy một con dê.

Ông ta và bạn bè đều rất sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra cả.

Dê núi thật sự là ác ma sao?

Giang Bạch Diễm không biết. Nên cậu quyết định kiểm tra thử.

Giản Tĩnh đi theo tiểu Frank, đi dọc theo cầu thang do rễ cây dựng lên về lại trên mặt đất.

Trong mắt của cậu ta, rừng rậm tối đen đáng sợ hiện lên ánh sáng đỏ lúc tối lúc sáng. Ánh sáng chia cắt không gian, làm tất cả mọi thứ trở nên rối loạn.

Rõ ràng là có một con rắn đang chờ đợi thời cơ ở trên một thân cây gần đó, nhưng lúc cô đi ngang qua người nó, thế mà giác quan nhạy bén của loài rắn lại không cảm nhận được cô, cứ như vậy mà bỏ qua,

Đường đi của tiểu Frank cũng không có quy luật gì, đôi khi chỉ cần đi lệch mười mấy xăng ti mét là đã đi qua một không gian hoàn toàn khác rồi.

Nếu không có thẻ giới hạn ‘vay mượn tầm nhìn' mà chỉ đi theo thôi thì chắc chắn sẽ bị lạc.

Hiện tại, tiểu Frank thấy cô đi theo mình, tuy có hơi chậm nhưng không đi lệch nên dần dần đã tin cô đã trở thành đồng bọn của mình.

Cậu ta nói nhiều hơn.

“Tôi biết cô đã nghe rất nhiều tin đồn về khu rừng.” Anh ta nói: “Đều là mấy lời nói dối của những kẻ xâm lược thôi.”

Giản Tĩnh: “Kẻ xâm lược?”

Tiểu Frank lạnh lùng cười: “Tuy cô không phải người Mỹ, nhưng chắc đã từng nghe về lịch sử tàn khốc ở mảnh đất này.

Giản Tĩnh chửi thầm, lịch sử tàn khốc có rất nhiều, cậu ta muốn nói cái nào?

Tiểu Frank ngẩng đầu nhìn xa xăm, giọng điệu âm trầm: “Để tôi nhớ lại xem từ khi nào đã có tin đồn về ác linh? Thật lâu thật lâu trước kia? Không, không phải thế.”

“Thế kỷ mười sáu, thực dân châu Âu vượt đại dương. Chúng để ý tới mảnh đất phì nhiêu này rồi bắt đầu tham lam xâm lược. Thị trấn Hoàng Hôn cách Đại Tây Dương rất xa, trước đó vẫn chưa được nhiều người đi tới, chỉ có một vài nhà thám hiểm tới đây để tìm kiếm nguồn tài nguyên chưa được khai phá.”

“Cuối thế kỷ mười bảy, có một đoàn thám hiểm nghe nói ở đây có nguồn tài nguyên dồi dào nên đã đưa nhân mã tới khai thác. Nhưng mà khi bọn chúng tiến vào khu rừng này đã liên tục có người mất tích.”

“Ban đầu chúng tưởng là có dã thú tấn công, nhưng ỷ vào việc chúng có vũ khí nên không thèm quay đầu. Nhưng vào một ngày nọ, lúc chúng đi qua một khu rừng rậm đột nhiên thấy một đám thi thể bị treo ngược trên một đại thụ, những người bị mất tích bị treo trên cây cách mặt đất mấy chục mét, giống y như là quả chín vậy.”

“Bọn chúng bị dọa tới điên luôn, lời đồn bắt đầu nổi lên nói trong rừng có ác linh lẩn trốn, lợi dụng bóng đêm để lấy mạng người. Đám người tham lam ấy do dự không biết có nên rời khỏi đó hay không. Lúc đó, có một tên sống sót chạy về, tên đó điên điên khùng khùng không thể giao tiếp với ai được, nhưng đồng bọn của anh ta kinh ngạc phát hiện ra, dù tên đó bị thương nặng, bị đạn bắn thủng bụng nhưng vết thương khép lại rất nhanh.

“Cô có thể tưởng tượng, một khi lòng tham đã nổi lên thì ác ma cũng không ngăn được, từ đó về sau, ác linh thần bí trong rừng, rồi thần dược có thể chữa trị thương tích… Đủ loại truyền thuyết xuất hiện liên tục.”

Giọng điệu của cậu ta rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, nhưng lại không giấu được sự giễu cợt.

Giản Tĩnh tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Vào thế kỷ thứ mười tám, tiếng súng của Lexington vang lên, chiến tranh bùng nổ. Để chống lại Vương quốc Anh, đại lục quân lúc đó đã tin vào đề nghị của một nhà thám hiểm, phái một đội binh mã đi vào biên giới phía Tây nước Mỹ tìm kiếm loại thần dược có thể cải tử hồi sinh.”

“Nhưng dân bản xứ phủ nhận sự tồn tại của loại thần dược đó, còn cho rằng bọn chúng sẽ làm thần linh tức giận. Tướng quân của bọn chúng tức giận bắt giữ rất nhiều dân bản xứ rồi dùng hình để tra khảo. Cuối cùng, dưới sự dụ dỗ lẫn đe dọa của chúng, có người đã nói ra tình hình thực tế, bí mật được giấu trong rừng tối, không thể chiến thắng thần ánh sáng, chỉ có ngọn lửa đến từ bầu trời mới có thể làm người yên giấc.”

Tiểu Frank nói: “Một ngày kia, sấm đánh xuống rừng cây, bọn lính tưới xăng lên trên, ngọn lửa lan rất nhanh, nhấn chìm cả khu rừng, ngọn lửa bùng lên cao doạ các con vật chạy trốn thảm thiết, cây cối hoá than tro, quân xâm lược dùng cách này để xâm chiếm đất đai, nhưng bọn chúng không hề biết…”

“Đây không phải là kết thúc.” Cậu ta quay đầu nhìn vào mắt Giản Tĩnh: “Xâm chiếm đất của thần, tất cả bọn chúng sẽ gặp báo ứng, phải lấy máu trả máu.”

Giản Tĩnh đã hiểu.

Cô hỏi: “Kylie, năm đứa trẻ, và những người khác, là do ai giết?”

“Bọn họ là vật hiến tế cho thần dê núi.” Tiểu Frank thấy lạ: “Việc cô tò mò những vấn đề này đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

Giản Tĩnh nói: “Chúng ta đều là đầy tớ của thần rồi, nói cho tôi cũng không đâu có sao?”

Tiểu Frank lạnh nhạt nói: “Đầy tớ của thần phải làm việc hiến tế này, chờ cô hoàn thành nghi lễ xong cũng phải thực hiện.”

Giản Tĩnh làm bộ suy nghĩ rồi đưa ra một quyết định khó khăn: “Vậy, William được không?”

Câu trả lời của cô làm tiểu Frank rất hài lòng, cậu ta nói: “Ông ta thì không được.”

“Tại sao?”

“Linh hồn của ông ta đã không còn thuần khiết.”

Cái quái quỷ gì vậy? Có thể nói tiếng người hay không? Giản Tĩnh ấn huyệt thái dương, cố gắng kiềm chế sự bực dọc trong người: “Vậy người như thế nào…”

“Tới rồi.” Tiểu Frank cắt ngang câu hỏi của cô, đứng ở trước một cái động.

Cửa động không lớn, chỉ vừa một người chui qua, từng cơn gió lạnh lẽo thổi nhè nhẹ qua đó mang theo mùi bùn đất và cây cỏ hòa trộn, không khó ngửi nhưng lại có cảm giác khó mà miêu tả được.

Tiểu Frank bước vào đó: “Đi theo tôi.”

Giản Tĩnh ném ngọc trai xuống, đi từng bước theo cậu ta.

Đây là một cái động màu trắng kỳ lạ, giống như được ghép từ vô số viên đá cẩm thạch không tỳ vết, không thể nhìn ra được khe hở.

Bên trong cao nhưng lại hẹp, so với kích cỡ con người thì có hơi chật, nhưng lại hơi cao một chút.

Giản Tĩnh vuốt ve vách tường, cảm nhận sự lạnh lẽo và thô ráp của tảng đá. Vân đá bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của công cụ xây dựng, tinh tế như vậy chắc chắn không phải là sản phẩm của tự nhiên.

“Đây là chỗ nào vậy?” Cô hỏi.

Tiểu Frank không lên tiếng, cậu ta đi thẳng vào trong, mãi cho đến khi tới một cái động vô cùng rộng lớn, trên đỉnh đầu còn có ánh trăng rọi xuống soi chiếu cả thế giới ngầm đen tối.

“Chào mừng cô đến với vương quốc màu trắng.” Cậu ta mở rộng hai tay: “Hãy bày tỏ lòng trung thành của cô với thần đi, cô dâu mới.”

Giản Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt cô là một cái cây vô cùng to lớn, gần như chạm cả trời cao.

Bình Luận (0)
Comment