Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 297

Chương 297

Ban đêm, trong rừng mưa, một chú dê trông như âm hồn đi trước dẫn đường chẳng khác nào sứ giả âm phủ, dẫn hồn phách người khác đến cánh cổng địa ngục.

Giang Bạch Diễm cảm nhận được nỗi sợ hãi khó miêu tả thành lời. Nỗi sợ ấy không bắt nguồn từ rừng rậm đáng sợ, cũng không vì dê con trắng kỳ lạ, mà vì tình cảnh này gợi cậu nhớ tới cảnh tượng kinh khủng nhất dưới đáy lòng mình.

Như cậu đã nói với Giản Tĩnh, tính cách nhút nhát trong nhà ma không hoàn toàn là giả.

Cậu thật sự rất sợ bóng tối.

Hồi nhỏ, cậu từng mơ thấy ác mộng. Cảnh trong mơ khiến cậu sợ nhất chính là cảnh cậu phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, xung quanh không có lấy một người quen biết, thậm chí còn không có người nào khác.

Cậu ở trong một căn nhà hoang tối đen ở vùng nông thôn không một bóng người, chỉ có rừng núi hoang vu.

Bất kể cậu kêu la như thế nào cũng không có ai đáp lại.

Bác sĩ tâm lý nói rằng nguyên nhân là vì thời thơ ấu, cậu từng bị tổn thương. Cậu sợ bị người khác vứt bỏ nên khát vọng có quan hệ mật thiết với người khác, khăng khăng phải tìm một ký chủ giống như sinh vật sống cộng sinh.

"Con người là một sinh vật vô cùng kỳ lạ, càng thiếu thứ gì, người ta càng chạy theo thứ đó." Lúc đó, Vương Thế gửi thư cho cậu, trong thư có viết: "Vì cậu vừa nhát gan vừa hèn nhát, bỉ ổi, nên mới muốn được dũng cảm, chính trực như cô ấy. Vì cậu yếu đuối, không có tài cán gì, nên mới muốn kiên cường, thông minh như cô ấy. Cậu ước được biến thành người như cô ấy, nhưng cậu biết bản thân mãi mãi không thể làm được, nên cậu chỉ có thể làm ký sinh trùng cả đời thôi."

Anh ta rất thông minh, cũng rất nhạy bén, nhưng lại quá hư hỏng.

"Be…"

Giang Bạch Diễm ngẩng đầu.

Chú dê trắng dẫn cậu đi xuyên qua cánh rừng rậm rạp, bước lên đường mòn nhỏ hẹp. Trong vô thức, hình dáng nông trường quê mùa lại xuất hiện trước mắt cậu.

Lại quay về đây rồi.

Tĩnh Tĩnh về rồi à? Giang Bạch Diễm sải bước quay về phòng, nhưng bên trong vẫn im ắng, không nghe thấy tiếng người.

Cậu lấy làm lạ: "Mày dẫn tao về làm gì?"

Chú dê trắng đi lên cầu thang mà không để lại bất cứ dấu chân nào trên sàn nhà làm bằng gỗ.

Giang Bạch Diễm đi theo nó, bước vào căn phòng cuối dãy hành lang. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, bên giường trải thảm siêu nhân, tấm thảm đã bị phai màu đến độ trắng bệch, trên tường có một trang giấy đã ố vàng, bên trên là một bức tranh được vẽ nguệch ngoạc.

Đây là phòng của trẻ em.

Chú dê trắng đứng cạnh giá sách bên tường.

Trên giá có hai cuốn truyện cổ tích nằm xiêu vẹo, phủ kín tro bụi. Giang Bạch Diễm cầm lên lật đi lật lại, cậu đọc không hiểu lắm, bèn khua khua gõ gõ, tìm kiếm ngăn tủ bí mật.

Thế mà có thật.

Phía sau ngăn trên cùng của giá sách trống không, cậu dùng dao găm cạy rìa, dỡ vách ngăn xuống, lấy được một cuốn album ảnh.

Cậu mở ra, phát hiện là một tập ảnh cũ từ thế kỷ trước.

Cậu nhìn thấy ảnh của lão Frank lúc còn trẻ và một người phụ nữ tóc đỏ, có lẽ là vợ của lão. Cậu lật sang một trang, cậu nhìn thấy một em bé sơ sinh, một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp chạy băng băng trên nông trường xanh tốt, mái tóc đỏ trên đầu nổi bần bật.

Tóc đỏ ư?

Chắc đứa trẻ này là tiểu Frank nhỉ, nhưng mà tóc của cậu ta... màu đen cơ mà.

Giang Bạch Diễm hít một hơi, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc từ xương sống lên sọ não, khiến cậu rợn cả người.

Chẳng lẽ tiểu Frank này không phải tiểu Frank mà cậu đã gặp?

Thế cậu ta là ai?

"Be be…" Dê con bỗng chốc kêu rối rít.

Giang Bạch Diễm nhanh chóng khép cuốn album lại, nhét về chỗ cũ. Gần như cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng bước chân cộp cộp cộp cùng với tiếng mắng chửi đầy tức giận của lão William: "White, mày đâu rồi? Mau ra đây, chúng ta phải rời khỏi đây ngay."

Tầng hai chỉ có một cầu thang, nếu bây giờ cậu đi xuống, chắc chắn hai người sẽ chạm mặt. Vả lại, với năng lực của cậu, cậu đừng hòng nghĩ đến việc nhảy cửa sổ.

Giang Bạch Diễm không còn chỗ trốn, đành phải chui vào gầm giường.

'Bịch', trong khoảnh khắc cậu vừa rút chân vào, cửa đã bị đẩy ra.

Lão William bị ướt mưa, nước chảy tỏng tỏng, chửi ầm lên: "Chết tiệt! Bố mày đã bảo mày đừng đi theo con dê rồi, sao mày không nghe lời tao thế hả? Bây giờ đi còn kịp đấy, chúng ta lập tức rời đi, quay về thị trấn thôi, nhanh lên!"

Tiếng bước chân nặng nề của lão văng vẳng bên tai, nước mưa và chất lỏng dính nhớp kì lạ hòa vào nhau, rơi lộp độp xuống đất.

"White!" Lão lớn tiếng kêu tên tiếng Anh của Giang Bạch Diễm, đồng thời gắt gỏng mở tủ quần áo ra.

Bên trong không có người.

Lại nâng khung giường lên, thò đầu nhìn xuống.

Vẫn không có.

Trong phòng đã không còn nơi để ẩn náu, lão không vui đến mấy cũng chỉ có thể hùng hổ bỏ đi.

Tiếng bước chân đi xa.

Dưới sàn nhà, Giang Bạch Diễm thầm thở phào. Cảm ơn trời đất, dạo này tuy ăn nhiều đến mấy nhưng cậu cũng chưa từng quên rèn luyện. Nếu không thì không gian chật hẹp giữa hai nền nhà kép thế này rất khó để chứa một người đàn ông trưởng thành.

Cậu đẩy vách ngăn bí mật, chật vật bò ra, song cũng không quên mang những thứ ở trong sàn nhà kép theo.

Một tấm huy chương, một tờ bản đồ, ngoài ra còn có một phong thư.

Con dấu trên bì thư vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ nó chưa bao giờ bị mở ra.

Giang Bạch Diễm mở thư ra, đọc mãi mới hiểu.

Đây là thư lão Frank viết cho tiểu Frank, bên trong viết thế này:

"Con trai yêu quý của ba, để phòng hờ một ngày nào đó ba đột ngột qua đời mà con vẫn chưa biết bí mật mà gia tộc ta kế thừa, ba quyết định viết bức thư này. Nếu con có thể nhìn thấy nó, có lẽ con sẽ hiểu rất nhiều việc mà ba đã làm.

Để ba nói cho con, nguồn gốc gia tộc Hanson chúng ta ở tận nước Anh xa xôi. Đầu thế kỷ mười bảy, tổ tiên của chúng ta phiêu bạt đại dương, vượt biển đến lục địa Bắc Mĩ huyền bí này, rồi định cư ở đây. Một trăm năm sau, Frank.L.Hanson trở thành một thành viên trong quân đội lục địa, tham dự chiến tranh độc lập. Dưới sự dẫn dắt của tướng M, ông tham dự hành động bí mật số một: tìm kiếm thứ thuốc khiến người ta chết mà sống lại cho quân đội.

Tiếc rằng, ông ấy không để lại đôi câu vài lời nào. Đến khoảng năm 1947, ba của ba nhận được mệnh lệnh từ quân đội, lại đến thị trấn Hoàng Hôn một lần nữa. Kể từ đó, nhà chúng ta bắt đầu an cư ở đây. Nhưng vào mùa hè năm 1972, ông ấy đã hy sinh vì thực thi nhiệm vụ thất bại.

Trong di thư, ông ấy yêu cầu ba phải ở lại đây, trông coi ác quỷ trong rừng. Con yêu quý của ba, hãy nhớ kỹ, trong rừng Hoàng Hôn có một thứ vô cùng đáng sợ. Chúng ta không được để nó dụ dỗ mọi người thả nó ra, vì một khi ác quỷ thức tỉnh, tất cả mọi người đều sẽ bị nó trả thù!"

Giang Bạch Diễm ngẩng đầu, cậu cảm thấy mọi việc càng ngày càng trở nên phức tạp.

Cây khổng lồ có hình dạng đúng y như tên của nó.

Giản Tĩnh chưa từng thấy cái cây nào cao lớn như thế. Thoạt trông, nó như một tòa nhà chọc trời được xây nên từ bộ rễ cây, nhưng lại rộng hơn, mênh mông hơn, thần bí hơn các tòa cao ốc. Sự khác biệt giữa cây khổng lồ và đại thụ bình thường cũng giống như sự khác biệt giữa con người và người máy Gundam khổng lồ vậy.

Mượn tầm nhìn của tiểu Frank, ôi trời, so với cái cây khổng lồ mà cô tận mắt nhìn thấy, trong mắt cậu ta, cây khổng lồ đã không còn là cây nữa mà đã trở thành gương mặt của thần linh.

Trên cành cây, ánh sáng đỏ lập lòe, từng đường vân hoàn toàn tự nhiên là những biểu cảm khác nhau, cây đang nói chuyện, cây đang phát biểu cảm nghĩ của mình.

Trông nó rất giống như một pho tượng thần... dị hóa.

"Đến đây nào." Tiểu Frank nhảy lên một đoạn rễ cây thô to và cứng cáp, để mặc cây mây quấn quanh cơ thể mình như rắn, "Nghe theo lời kêu gọi của thần linh, nghe theo ý chỉ của thần."

Giản Tĩnh lộ ra vẻ si mê nửa thật nửa giả: "Đây là... thần ư?"

"Từ quá khứ xa xôi đến tương lai lâu dài, thần sẽ luôn luôn che chở cho chúng ta." Tiểu Frank giục cô: "Mau tới đây."

Giản Tĩnh đi về phía trước, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô thuận miệng hỏi: "Người đàn ông phóng hỏa đốt rừng kia đi đâu rồi?"

Tiểu Frank tỏ ra căm hận: "Cô hỏi thằng cha khốn nạn đó làm gì? Nó chết rồi! Chết rồi! Kẻ báng bổ thánh thần phải trả giá thật nhiều."

Giản Tĩnh không ừ hử gì.

Cậu ta hỏi lại: "Cô không tin à?"

Cô chậm rãi gật đầu.

"Vì sao?"

"Vì tôi nghi ngờ ông chính là kẻ đó." Giản Tĩnh ngẩng đầu, mắt tập trung nhìn đối phương: "Là ông đúng không, Tề Thiên?"

Tiểu Frank kinh ngạc nhìn cô.

Một lúc sau, gã nở nụ cười, vẻ điên cuồng trên mặt biến mất, biến thành tà dị, sự điên cuồng chất chứa trong mắt cũng biến mất theo, thay vào đó là ánh nhìn xuống cao cao tại thượng.

"Tôi đã để lộ sơ hở ở đâu thế nhỉ?"

"Ông đặc biệt hư cấu huyết thống thổ dân châu Mỹ của mình để giải thích đặc điểm riêng của chủng tộc." Giản Tĩnh nói: "Tôi phải thừa nhận rằng ông rất cẩn thận. Tuy nhiên, cơm quá ngon."

Tiểu Frank... Không, đúng ra là Tề Thiên nhướng mày.

"Theo như tôi biết, người nước ngoài không nấu cơm như thế. Có đôi khi, đầu lưỡi của một người còn dễ bán đứng lai lịch của người đó hơn cả khẩu âm đấy." Giản Tĩnh hỏi: "Đại trượng phu đi không thay tên, ngồi không đổi họ, ông tự xưng là Tề Thiên, thọ cùng trời đất, chắc không đến mức phủ nhận chút việc nhỏ ấy đâu nhỉ?"

Tề Thiên cười ha ha: "Thì ra là thế, nhưng cô cũng đừng đắc ý. Hai mươi năm trước, tôi đã biết là cô rồi."

Lúc này, người nhướng mày đổi thành Giản Tĩnh.

"Cô phá hủy quan tài Thất Tinh của tôi." Gã nói: "Trước đây, khi hạ táng quan tài, tôi đã gieo một quẻ. Không ngờ thuật bốc quẻ đưa ra kết quả chỉ sống thêm được hai mươi năm. Hai mươi năm đấy, mất mười năm tôi mới bố trí được quan tài Thất Tinh, thế mà lại chỉ kéo dài được hai mươi năm tuổi thọ. Đổi là cô, cô không tò mò ư?"

Giản Tĩnh nhắc nhở: "Hai mươi năm trước, chưa chắc tôi đã được sinh ra."

"Đương nhiên, tôi cũng không biết cô họ gì tên gì, chỉ có tám chữ là: Nắng chiếu cửa tre, sắc xuân đua nở. Lúc đó, tôi vẫn chưa thể hiểu được." Gã cười cười, ánh mắt u ám: "Nhưng đến năm ngoái, tôi xem tiết mục cô tham gia, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân hậu quả."

Giản Tĩnh nghĩ nghĩ, hỏi: "Hai mươi năm trước, ông đã biết quan tài Thất Tinh sẽ thất bại, vậy nên mới tới đây để tìm thứ mà bọn họ gọi là thần ấy hả?"

"Cô thông minh lắm, đúng thế." Tề Thiên nói: "Suy cho cùng dùng phong thủy để kéo dài tuổi thọ cũng chỉ là nhất thời. Nếu muốn được trường sinh bất tử thật, ta vẫn phải đi theo con đường của người xưa, đi tìm thuốc bất tử chân chính."

Giản Tĩnh âm thầm nhíu mày.

Cô chỉ hỏi để dò xét thái độ của Tề Thiên, thế mà gã lại khách sáo đến nỗi thanh minh hành động của mình thế này thì hơi thân thiện quá rồi đấy.

Dù sao cô cũng đã phá hủy kế hoạch quan trọng nhất của gã cơ mà.

Song, tuy trong lòng cảnh giác, nhưng ngoài mặt cô cũng không tỏ ra kinh ngạc chút nào, trái lại còn phối hợp với gã, nhìn về phía cây khổng lồ, cô cười nói: "Ông đừng nói với tôi đây là thứ mà Tần Thủy Hoàng tìm kiếm đấy nhé, chuyện đó cũ rích rồi, giờ ai còn lấy truyền thuyết này để bịa chuyện nữa?"

"Tôi không biết thuốc bất tử mà Tần Thủy Hoàng tìm là gì, nhưng theo ghi chép có ghi: Trên núi Viên Khâu có cây bất tử, sống rất thọ, tình cờ trùng hợp với tin đồn ở nơi này."

Khi đóng giả làm tiểu Frank, giọng điệu của Tề Thiên vừa căm phẫn vừa nôn nóng. Giờ đây, vứt bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, gã lại đổi một góc độ tự thuật: "Người bản địa coi đây là cây thần, có thể giúp bọn họ dù bị dao chẻ súng bắn vẫn lành lặn, cải tử hoàn sinh, sự thật cũng vô cùng thần kỳ. Khi đến nơi này, tuổi sinh lý của tôi đã hơn năm mươi, nhưng cô nhìn tôi bây giờ..."

Gã vuốt gương mặt còn trơn bóng của mình, nở nụ cười: "Có lẽ bất tử vẫn là hy vọng xa vời, nhưng trường sinh đã không còn là giấc mộng hư vô mờ mịt như trước nữa rồi."

Giản Tĩnh hỏi: "Nếu nó đã tốt như thế thì sao ông phải phóng hỏa đốt rừng?"

"Hả, cô coi nó là gì thế? Chỉ là một cái cây thôi à? Không đốt nó cháy nửa chết nửa sống thì sao có thể thu được sức mạnh của nó chứ?" Tề Thiên khinh thường cười nhạo: "Chỉ có dân bản xứ ngu dốt mới nghĩ thần linh không thể khinh nhờn thôi."

Kiêu ngạo thế này, gã sẽ không giết người đấy chứ?

"Ông đóng giả làm tiểu Frank, thế cậu ta đâu rồi?" Cô hỏi.

Tề Thiên rũ mắt xuống, cười như không cười: "Muốn biết à? Tôi đã trả lời rất nhiều câu hỏi của cô rồi, kế tiếp còn có nhiều thời gian lắm, không vội."

Giản Tĩnh lập tức cảnh giác: "Ông có ý gì?"

Tề Thiên phất tay, rễ cây như nhận được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu quấn quanh người cô.

Giản Tĩnh nhanh nhẹn né tránh, không chịu để nó vây khốn.

"Cô đã ăn quả của nó rồi, trốn không thoát đâu." Gã ung dung: "Đừng phản kháng, chẳng lẽ cô không muốn gặp cái gọi là thần linh ư?"

Giản Tĩnh sửng sốt, liếc nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt: "Thần gì?"

"Đến cũng đến rồi, nhìn xem nè." Trên môi Tề Thiên là một nụ cười khó lường: "Gặp thần linh cao cao tại thượng, hơn hẳn trí tưởng tượng của loài người, không thể miêu tả một lần xem sao."

Trong phút chốc, linh giác bắt đầu có hiệu lực, nó nói với cô, lời gã nói là thật.

Quả thực có thứ gì đó không thể giải thích, bí ẩn khó lường đang tồn tại ở đây.

Bình Luận (0)
Comment