Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 298

Chương 298

• Bạn đã bao giờ nhìn thấy thần linh chưa?

• Thấy rồi.

• Trông thần như thế nào?

• Tôi không biết.

• Vì sao từng nhìn thấy rồi mà vẫn không biết?

• Vì đó đều là ảo giác.

Giản Tĩnh rõ ràng ý thức được mình bắt đầu có triệu chứng ảo giác.

Trên giao diện nhân vật, phần trạng thái rõ ràng nhắc nhở cô: [Ảo giác cấp độ mạnh]

Đó là giây phút cuối cùng mà cô còn giữ tỉnh táo, ngay sau đó, cảnh tượng ly kỳ xuất hiện ngay trước mắt cô: tất cả cảnh vật xung quanh đều thay đổi, cô biến mất trước một cái hang màu trắng, rồi lại xuất hiện trong một cái hang màu trắng lớn hơn cái trước đó.

Tuy đây là một cái hang, nhưng nó cũng như một căn phòng siêu to khổng lồ. Con người bước vào đây cũng chỉ như chuột đồng sống trong nhà người, bị những vật dụng to lớn áp bức mọi lúc mọi nơi.

Bên kia thế giới xa xôi cao vời vợi là nơi thần ngụ.

Lý trí nói với cô rằng có lẽ đây chỉ là một gốc cây có bề ngoài hơi kỳ lạ, nhưng nó quá lớn, thoạt trông giống y như Lạc Sơn Đại Phật, nhưng thứ mà mắt người "nhìn thấy" cũng chỉ là một bức tượng Phật vô cùng sống động mà thôi.

Một chú chim cú mèo ngồi xổm trong lòng bàn tay của "thần", vậy mà chim lại biết nói tiếng người: "Rồi." "Đến." "Cô."

Giọng nó chợt ngừng một chốc, lời nói lộn xộn, nghe cứ như hệ thống phân biệt của não nó bị lỗi, không thể đọc thông tin một cách chính xác.

Giản Tĩnh vừa khó hiểu vừa nghi ngờ, cô không thể ngăn mình bước qua, ngẩng đầu nhìn nó.

Tề Thiên xuất hiện, gã nói: "Đây rõ là thần tích không lẫn vào đâu được, đúng chứ?"

"Tôi không biết." Cô nói: "Nơi này thật sự tồn tại hay chỉ là thứ mà tôi nhìn thấy thôi?"

"Đã thấy tức là thật." Gã cười cười, tung một miếng mồi thơm vô cùng hấp dẫn: "Nếu cô đã có vận may tìm ra nó, chứng tỏ cô có tư cách được trường sinh bất lão."

Giản Tĩnh mỉm cười, tỉnh táo hơn một chút: "Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí?"

"Từ xưa đến nay, những chuyện tiên duyên như vậy đều phải xem duyên phận." Như cũng biết cô sẽ không tin, Tề Thiên đổi giọng, lại vô tình hờ hững nói: "Vả lại, cũng chỉ có loài người đơn phương tình nguyện coi đó là lợi ích thôi."

Vào lúc này, gã cũng không ngần ngại vạch trần sự tàn khốc nhất: "Tuổi thọ của thực vật vốn lâu hơn nhiều so với con người, lợi ích mà chúng vô tình mang tới cho chúng ta cũng như thuốc mà con người tiêm cho chuột bạch vậy. Có lẽ thứ thuốc đó có thể khiến lũ chuột chiến thắng bệnh tật, nhưng đó chưa bao giờ là sự ban ơn thiện ý."

"Ban ơn!"

Dưới cảnh tượng như thật như ảo, giọng nói ấy vang vọng như xuyên qua tầng tầng lớp lớp núi rừng. Tiếng nói ấy cũng như vang lên ngay sau đầu, vờn quanh ba trăm sáu mươi độ.

Giản Tĩnh lắc đầu, cố gắng tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng Tề Thiên lại cười nhạo cô: "Quá muộn rồi."

"Mặc kệ là cô có muốn chấp nhận hay không thì cô cũng đã trở thành con mồi của nó." Gã mỉm cười, vươn tay: "Đến đây nào, hãy trở thành bề tôi của thần linh."

Trời đất quay cuồng.

Giản Tĩnh phát hiện thoáng cái mình đã di chuyển tức thời từ đây đến dưới gốc cây rồi nằm rạp xuống bên dưới thần tượng cao lớn hệt như một con kiến nhỏ bé.

Nhưng cũng chính vào lúc ấy, một dòng thông báo từ hệ thống lướt qua.

[Hệ thống: ********]

Cô còn chưa nhìn rõ nội dung, tin nhắn đã biến mất.

Sau đó, cô lấy lại sự tỉnh táo trong một thời gian ngắn. Giản Tĩnh nắm bắt thời gian, hỏi: "Sau khi trở thành bề tôi của nó, tôi sẽ thế nào? Phải giết người à?"

Trong mắt Tề Thiên ánh lên vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kìm nén lại. Gã tưởng Giản Tĩnh không phát hiện được, vẫn tỏ vẻ hiền lành như trước: "Sao cô lại nói thế?"

"Cứ mười năm một lần, ở đây đều có người chết." Cô nói: "Ai đã giết họ?"

Tề Thiên: "Kệ cha đứa giết."

"Thần cần có bề tôi để làm gì?"

"Cô không thấy mình đã hỏi quá nhiều rồi à?"

"Không." Giản Tĩnh nói: "Câu hỏi của tôi vô cùng hợp lý mà. Nếu ông đã chiếm được tuổi thọ như ý rồi mà vẫn không rời khỏi đây, trái lại còn giả mạo thân phận của tiểu Frank, dù thế nào cũng phải có một nguyên nhân khiến ông không thể không làm vậy chứ?"

Cô hỏi: "Ông... có phải ông không thể rời khỏi đây không?"

Mặt Tề Thiên bỗng chợt biến đổi.

"Tôi đoán đúng rồi."

Người giống như Tề Thiên, nói xuôi tai thì gọi gã là kẻ tham vọng tràn trề, nói khó nghe chút thì là kẻ biến thái, thích bỡn cợt tính người. Nếu được sống lâu khỏe mạnh, gã sẽ ép cô ăn rễ cây à?

Không thể nào.

Chắc chắn gã sẽ ăn sạch trước, sau đó phóng một mồi lửa đốt trụi rừng cây, hưởng thụ bí mật một mình mãi mãi.

"Tôi thấy ông cũng không cần lôi kéo tôi nhập bọn đâu. Mười năm rồi mà ông vẫn không thể rời khỏi nơi này, chắc chắn là vì thần rất thích được ông phục vụ, không chịu thả ông đi đấy." Cô châm biếm: "Vừa vào trận đã đổi người thế này, coi chừng chọc tức thần linh, giáng tội ông đấy."

Nụ cười của Tề Thiên biến mất.

Gã nhìn chằm chằm mặt cô, cười lạnh: "Chắc cô tưởng mình thông minh lắm nhỉ?"

Không chờ cô trả lời, gã lại nói: "Nói thật cho cô biết nhé, cô không còn đường quay về nữa đâu. Trong cái rễ mà cô đã ăn trước đó có một vật chất đặc biệt, có thể kéo dài tuổi thọ, chữa trị bệnh tật, nhưng đồng thời, nó cũng gây nghiện mạnh."

Giản Tĩnh tỏ vẻ kinh hoảng và sợ hãi.

"Mặc kệ là người hay động vật, chỉ cần đã ăn sinh vật vật chất này thì đều hình thành quan hệ cộng sinh với nó. Nó là cây, không thể chuyển động đi săn mồi, vậy nên cơ thể cộng sinh phải liên tục đi tìm đồ ăn, mang đến bên cạnh nó, tiện cho nó vồ mồi. Đổi lại, cơ thể cộng sinh có thể hấp thu dinh dưỡng từ rễ cây.

Tề Thiên nói: "Cô cũng đừng nóng nảy cáu kỉnh, tôi nói nó là thuốc bất tử không ngoa chút nào đâu. Nhìn thấy lão Frank chưa? Lão vốn đã chết rồi."

Giản Tĩnh ngạc nhiên: "Chết rồi á?"

"Hai ba con họ muốn cản trở tôi nên đã bị tôi giết rồi." Tề Thiên nói với vẻ thờ ơ, không hề lo nghĩ đến tính mạng của con người: "Tiểu Frank tử vong ngay tại chỗ, nhưng lão Frank còn thoi thóp một hơi. Sau khi tìm ra cây khổng lồ, tôi đút cho lão ăn một miếng trước, nào ngờ vết thương của lão lập tức lành lại… Lão suýt bị tôi đánh xuyên tim, thế mà còn có thể lành lại… Khà khà."

Tiếng cười của gã xen lẫn sự điên cuồng vi diệu nào đó làm người ta không rét mà run.

"Tiếc là một khi đã uống thuốc thì không thể bỏ hẳn, nếu không tôi cũng sẽ giống như lão Frank, điên điên khùng khùng, mất hết thần trí."

Tề Thiên than thở, giọng đầy vẻ không cam lòng. Gã mất hơn nửa đời người, cuối cùng cũng có thể thực hiện nguyện vọng trường sinh bất lão, thế nhưng, cái giá đắt tự do cũng quá đau đớn với lão.

Sinh mệnh lâu dài còn có ý nghĩa gì khi không thể sống một cách tự do, không thể giúp gã giành được quyền lực và tiền tài chứ?

May thay, gã đã tìm được cách.

"Nếu cô không muốn mất trí thì tốt nhất nên nghe theo lời đề nghị của tôi, thời gian không còn quá nhiều nữa đâu." Tề Thiên nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua một biểu cảm nhỏ nhặt nào: "Có lẽ cô cũng cảm nhận được nó đang kêu gọi cô rồi đấy."

Nhưng ngoại trừ cảm thấy đầu hơi choáng váng, Giản Tĩnh cũng không có cảm giác được kêu gọi gì. Cô sử dụng [mượn tấm nhìn], chuyển sang thị giác của Tề Thiên.

Trong mắt gã, rễ cây trông giống như thần tượng đã không chỉ có vẻ đồ sộ kì lạ nữa, mà đã hoàn toàn "sống" lại.

Con cú mèo nhìn thẳng cô chằm chặp, thị giác lại chuyển sang thính giác.

Giản Tĩnh nghe thấy giọng nó.

"Bước lên con đường tiến về phía trước, tin thờ ta."

"Hành trình tốt đẹp mới đã mở ra, đầu không ngoảnh lại."

Xa xôi, mông lung, mênh mông, uy nghiêm.

Cô nhìn thấy Tề Thiên mất khống chế bước về trước một bước, nhưng gã cố hết sức nín nhịn.

Giản Tĩnh nở nụ cười: "Chắc ông rất muốn thoát khỏi nó nhỉ?"

Gã đáp trả cô bằng ánh nhìn lạnh lùng.

"Tôi cũng thế." Cô nói: "Vừa rồi vì sơ ý nên tôi mới mắc bẫy của ông thôi. Nhưng dù là tôi hay ông, chắc chắn chúng ta đều không muốn bị nhốt ở nơi tha hương dị quốc này ha."

"Cô muốn nói gì?"

Giản Tĩnh hỏi: "Tôi và ông hợp tác hủy diệt nó nhé, thế được không?"

Dường như đêm nay có vẻ rất dài.

Giang Bạch Diễm nhìn đồng hồ, giờ đã là rạng sáng bốn giờ, thế nhưng bầu trời vẫn đen kịt, hoàn toàn không có vẻ sẽ sáng lên chút nào.

Cậu nhét thư và huy chương của lão Frank vào túi, mở tấm bản đồ ra. Nội dung trên bản đồ vô cùng trừu tượng, chỉ có phương hướng đơn giản, trông kí hiệu đánh dấu mục đích thì có vẻ đây là một nơi có tên là Hang động Trắng.

Đây là nơi cư ngụ của ác quỷ à?

Có phải Tĩnh Tĩnh đã đi vào trong đó rồi không?

Kẽo kẹt, ngoài cửa có tiếng cọc gỗ lay đổi rất nhỏ.

Lão William đã trở lại? Nguy rồi!

Tiếng động vang lên gần trong gang tấc, giờ trốn ở đó cũng không còn kịp nữa rồi. Giang Bạch Diễm cái khó ló cái khôn, dứt khoát nằm xuống tại chỗ, hai tay đặt lên bụng, giả vờ ngủ say.

Một giây sau, cửa gỗ bị đẩy mạnh ra.

Lão William mang theo khí lạnh bước vào phòng.

Lão nhìn thấy Giang Bạch Diễm nằm ngủ say trên giường thì thoáng sửng sốt một chút, hiển nhiên cảnh tượng này đã vượt qua trí tưởng tượng của lão. Song lão cũng không để ý, xách người dậy từ trên giường một cách thô bạo.

Giang Bạch Diễm nhịn đau, tiếp tục giả vờ ngủ, nhũn người ngã lệch một bên trên đất.

"Tỉnh, tỉnh." Lão William đập bốp bốp vào mặt cậu.

Cậu vẫn không nhúc nhích.

Lão William nhíu mày, không tiếp tục gọi cậu nữa, mà dùng dây thừng trói chặt tay chân cậu, vác cậu lên vai, khiêng như khiêng bao tải.

Giang Bạch Diễm thả lỏng cơ thể, tiếp tục vờ như chưa tỉnh.

Lão William khiêng cậu xuống dưới tầng, ném vào trong chiếc xe tải bên cạnh, sau đó ngồi lên tay lái, vọt thẳng vào rừng.

"Đừng giả vờ nữa." Lão William nói: "Tao biết mày đang tỉnh."

Giang Bạch Diễm: Không, tôi đang ngủ.

Lão William lẩm bà lẩm bẩm: "Tao còn tưởng lão già kia điên rồi, xem ra lão vẫn chưa điên hẳn, chắc chắn bạn mày đã bỏ chạy rồi, may mà còn có mày..."

Giang Bạch Diễm nghĩ, 'lão già kia' chẳng lẽ là lão Frank ư? Thoạt trông lão không giống như không bị điên lắm mà nhỉ.

Nhưng theo nội dung lá thư, đáng lẽ gia đình Frank phải ở phe chính nghĩa, đàn áp ác quỷ mới đúng chứ, vì sao lại thành ra thế này?

"Phải nắm chắc thời gian... Cái mùi quái gì vậy... Đáng chết, bọn họ lấy xe này chở cái thứ quái gì đấy?"

Giang Bạch Diễm: Đương nhiên là dê chứ còn gì nữa.

Nhà Frank nuôi dê mà, lão quên rồi à?

Cậu châm chọc, đầu bỗng nảy ra một ý.

Lúc này, có lẽ lão William cũng đã nhớ ra công việc của nhà Frank, lão yên lặng giẫm chân ga.

Xe tải điên cuồng mà chạy trên đường nhỏ giữa rừng. Thậm chí lão William còn không bật đèn xe, thế mà lại không đi nhầm đường. Song mặt đường gồ ghề, cộng thêm tốc độ xe nhanh, xe rung lắc mạnh khiến Giang Bạch Diễm suýt nôn cả bữa khuya.

Vào lúc cậu sắp không nhịn được mà "tỉnh lại", xe bất ngờ mất khống chế, tay lái buông lỏng. Đầu xe lao thẳng tới một cái cây, đâm cái rầm thẳng vào một thân cây.

Chim chóc kinh hoảng bay tán loạn, đèn xe nứt toác.

Xe tải dừng lại.

Giang Bạch Diễm ngẩng đầu, nhìn chỗ tay lái.

Lão William nằm sấp trên tay lái, trán tím một cục, nhưng người vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt vô thức chớp chớp: "Mày... đã… làm gì hả?"

Giang Bạch Diễm nhổ tấm phim ngậm dưới lưỡi ra, mở cửa xe.

Hương vị nồng nặc trong toa xe tản đi đôi chút.

Cậu cười tủm tỉm nói: "Quà người khác tặng tôi đấy."

"Quà…" Lão William trì độn lặp lại.

Giang Bạch Diễm vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của lão, giọng điệu chầm chậm và nặng nề: "Thả lỏng chút nào, hít sâu, đừng lo lắng, tôi không làm gì ông đâu, chỉ muốn hỏi ông mấy câu thôi: Ông định đưa tôi đi đâu?"

Lão William chậm chạp chuyển động con mắt, trả lời máy móc: "Khổng lồ... đến chỗ khổng lồ..."

"Sao ông muốn đưa tôi đến đó?"

"Nó... ra lệnh..."

Giang Bạch Diễm ngẩng đầu lên, nhìn phía đông không một tia sáng, đột nhiên hỏi: "Kylie chết như thế nào?"

"Kylie… Kylie, tại tôi." Mắt lão William mất đi ánh sáng, ý thức chìm vào quá khứ nhiều năm trước: "Chúng tôi cãi nhau, tôi bảo cô ấy đi lấy ít hàng giúp tôi, cô ấy không đồng ý, nhưng tôi đã bị bọn cớm theo dõi. Tôi nói với cô ấy, nếu cô ấy yêu tôi thì nhất định phải giúp tôi việc này... Thế là cô ấy đồng ý."

Giang Bạch Diễm cái hiểu cái không: "Ở trong rừng à?"

"Đây là vùng biên giới, là nơi an toàn nhất." Lão nói: "Sau đó, cô ấy đã mất tích, tôi không biết... Không biết cô ấy đã đi đâu, cô ấy ghét rừng..."

Bình Luận (0)
Comment