Cái chết của Kylie lại không liên quan đến lão William?
Ai đã giết cô ấy?
Giang Bạch Diễm càng khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi đi vào rừng để tìm người - lạc đường - rất nhiều cây cối - tôi không biết - hang động kia - hang động màu trắng…” mấy câu nói mớ lão William đứt quãng, câu từ chắp vá: “Tại sao tôi lại đến đó? Đúng rồi, là con cú, một con cú to lắm…”
Những ký ức kỳ lạ hiện về trong tâm trí.
Lão William nhìn thấy chính mình vào độ mười mấy tuổi. Khi đó, lão là cầu thủ đội bóng bầu dục, là nhân vật làm mưa làm gió của trường rất được lòng các cô gái.
Kylie cao ráo, vẻ ngoài thanh tú được nhiều chàng trai yêu thích, cu cậu đã tốn rất nhiều công sức, nói không biết bao lời ngon tiếng ngọt mới dụ cô nàng chịu làm bạn gái.
Tuy nhiên, Kylie kiêu ngạo lắm.
Cô nàng không giống như các cô gái khác luôn xoay quanh cậu ta. Lúc nào bạn bè cũng cười nhạo và nói rằng cậu ta giữ không nổi Kylie, không chừng còn lén lút với tên đàn ông khác sau lưng.
Cậu ta nổi xung, thế là đánh cược với bọn nó rằng Kylie sẽ nghe theo bất cứ điều gì cậu ta bảo.
Lúc bấy giờ, cậu có qua lại với đám xã hội đen, bán những thứ được tuồn từ biên giới vào trường học. Mấy hôm trước, khi người chú làm cảnh sát chú ý đã cảnh cáo cu cậu vài lần.
Cậu thật không muốn bị chú mình bắt quả tang nhưng mà lấy hàng chưa giao tiền, lo nghĩ cho mạng nhỏ, nên dứt khoát nhờ Kylie chuyển giúp.
Địa điểm giao dịch là trong rừng.
Không biết tại sao, cảnh sát rất ít khi vào rừng tuần tra, rất an toàn nhưng cậu ta có nói thế nào thì Kylie đều không chịu.
“Trong rừng có thứ gì đó làm em nổi hết tóc gáy.” Cô bé luôn trả lời thế đấy.
Nhưng William hoàn toàn không nghe, chỉ thấy phát bực.
Cậu ta đã nói, nếu Kylie không làm theo, bản thân sẽ bị mọi người chế giễu cả đời. Vì vậy, cậu ta uy hiếp Kylie nếu cô bé mà không đi thì cứ chờ lấy xác cậu ta.
Kylie đã nhượng bộ.
Cô bé đến khu rừng lúc chập tối.
Màn đêm buông xuống, William rề rà không chờ cô bé nên bị đám bạn chó cười nhạo một trận. Cậu ta say bí tỉ, ngày hôm sau mới hay tin Kylie chưa về nhà.
Ngày đầu tiên, cậu ta xem như không có gì, còn nghĩ cô bé nuốt lời chuồn mất, nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba… cô bé thực sự mất tích.
Reed nổi cơn xung thiên xông đến tra hỏi cậu ta, làm như sắp đập chết cậu ta vậy. Cu cậu không dám nói nguyên do của mình, trối chết nói không biết.
May mà đêm đó cậu ta ở quán bar, nhiều người có thể chứng minh sự trong sạch của mình, nếu không Reed đã có thể thực sự bắn chết cậu ta.
Nhưng trừ cái đó ra, còn một chuyện nữa khiến cậu ta lo lắng.
Tiền.
Tiền nằm trên người Kylie, cậu ta không thể kiếm được vài nghìn đô-la trong một lúc. Nhưng nếu tiền chưa được gửi đi, người ta mới cóc quan tâm tiền có trên người bạn gái không, chết chưa, ít nhất cũng phải ‘lọi’ hai cánh tay của cu cậu.
Nhất định phải lấy lại số tiền.
Cu cậu không vào rừng vào ban ngày được, sẽ bị phát hiện ngay. Vào đêm thứ mười từ ngày Kylie biến mất, cậu ta vào rừng một mình đặng tìm Kylie để lấy lại tiền.
Sau đó, cuộc đời của cậu ta hoàn toàn thay đổi.
Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Bộ não trở nên hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ ra một vài cảnh tượng: cậu lạc đường, đi mãi mãi đi mãi thì đột nhiên nhìn thấy một hang động, bên trong có âm thanh yếu ớt truyền đến.
Sau đó… cậu ta bước vào… gọi tên Kylie…
Âm thanh vang vọng, ánh sáng đỏ nhấp nháy, và ký ức trở nên vụn nát rời rạc, đứt quãng từng mảng một.
Tầm mắt xoay mạnh, uể oải ngã xuống, cậu ta nhìn thấy những chiếc chân chim gân guốc quái lạ, lông, bộ lông màu nâu có đốm vàng.
Ngước lên, một con cú khổng lồ nhìn cậu ta từ trên cao.
“A!!” Lão William bật lên một tiếng thét đáng sợ.
Mười lăm phút sau, lão chợt vùng khỏi cơn mê, hai mắt trợn lồi, nhãn cầu căng phồng nhìn trăn trối vào Giang Bạch Diễm.
Giang Bạch Diễm quay đầu bỏ chạy.
*
“Trong truyện ma luôn nói rằng người nào chết đuối sẽ biến thành ma nước và bị mắc kẹt dưới sông, nhất định phải kéo người xuống mới được giải thoát.” Không gian dưới lòng đất, Giản Tĩnh vén thẳng nguồn cơn của Tề Thiên: “Ông dụ tôi vào tròng là để tôi làm kẻ chết thay ông?”
Tề Thiên cười khẩy thừa nhận: “Vậy thì sao?”
Gã rất tin tưởng vào thủ đoạn của mình, hoán đổi sinh mệnh lại là trò sở trường, chỉ cần nhốt cô ở đây là gã có thể thoát thân và sống lại cuộc đời ban đầu.
Thế nhưng, Giản Tĩnh cũng thủ sẵn một ‘đồ chơi’.
“Ông muốn hại tôi, tôi với ông không chột cũng què, đến lúc đó ai cũng không đi được.” Cô mở thẻ tín nhiệm để giọng điệu của mình có sức thuyết phục hơn: “Chi bằng chúng ta cùng nhau giải quyết nó trước, rồi thanh toán phần của mình.”
Gã không trả lời mà hỏi: “Cô muốn giải quyết thế nào?”
Giản Tĩnh giả vờ suy nghĩ: “Nó sợ lửa, hay là chúng ta đốt nó?”
“Cô tưởng tôi chưa từng thử chắc?” Tề Thiên cười nhạo: “Hồi đầu lửa tôi phóng lửa đốt nhiều nơi vậy, nhưng chỉ làm cho nó yếu đi.”
Giản Tĩnh lại đề xuất: “Thế thì dùng ‘cái đó’ đi, tôi không tin một cái cây mà đến ‘cái đó’ cũng không thiêu chết được nó.”
Da mặt Tề Thiên co quắp: “Phí của giời! Đây là một cái cây bất tử đích thực, chỉ riêng khả năng chữa lành đáng kinh ngạc của nó cũng đủ để trở thành kỳ tích trong lịch sử y học nhân loại!”
Giản Tĩnh cười ha hả.
Tất cả những gì Tề Thiên muốn là thoát khỏi sự kiểm soát của cây Khổng Lồ, chứ chằng hề muốn phá hủy nó. Gã thèm muốn năng lực của nó, đang mong đợi giải quyết được vấn đề, sẽ mang ra thế giới bên ngoài kiếm được bộn tiền.
Tuyệt đối không được để gã thành công.
“Nói thế, chúng ta không thỏa thuận được.” Giản Tĩnh trì hoãn thời gian, trong lòng không ngừng gọi hệ thống.
Trong ô chứa đồ của cô thật không có ‘cái đó’, phải rút ngay bây giờ.
Hệ thống, rút thẻ.
Hình tượng trước mắt chập chờn, như một màn hình máy tính bị chập mạch.
Hệ thống rút thẻ!!
[Hệ thống:******]
Những mẩu vụn vặt xẹt qua, hình như lại quay về hang động màu trắng lúc trước.
Hệ thống, mau rút thẻ!!!
Các sắc màu lập tức pha lẫn, tia sáng méo mó xẹt qua trong đầu, ý thức bỗng trĩu nặng, thái dương sưng lên, trong bụng sôi trào dữ dội. Trong sự khó chịu tột độ, ảo giác của những bức tượng thần khổng lồ mờ dần.
Cảm giác mất trọng lượng truyền đến.
Giản Tĩnh phát hiện mình lại bị treo ngược trên một thân cây, những cành cây mềm dẻo và bền dai đang quấn chặt lấy cô, như thể một con ruồi bị cây bắt mồi chiếm đoạt… Hắt xì!
Cô lắc lắc đầu để mình tỉnh táo hơn.
Hiện giờ, thông báo hệ thống cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng.
[Hệ thống: Mời ký chủ chọn phương thức rút thẻ]
Giản Tĩnh: thẻ thường
[Đang rút thẻ (Giá trị dũng cảm x2)]
[Hoàn thành rút thẻ]
[Tên: Thẻ đạo cụ - Bom hẹn giờ (3/3)]
[Mô tả nội dung: ‘cái đó’ mang tính mãnh liệt, uy lực cường đại, giới hạn sử dụng trong nhiệm vụ này]
[Lưu ý: Đạo cụ đặc biệt có thể tiêu tốn 5x2 điểm giá trị đặc biệt để điều khiển từ xa theo giờ]
Giản Tĩnh mừng rỡ.
Cô trở tay móc con dao găm được giấu kỹ, cắt bỏ những râu ria đang vướng víu trên người. Không còn sự hỗ trợ của ảo giác, những thân rễ này tuy cứng cáp cũng chỉ là mấy cái cây bình thường mà thôi.
Người rơi xuống, cô lăn một vòng để giảm nhẹ tổn thương, tiện tay đặt một quả bom vào thân cây.
“Đừng hòng chạy!” Tiếng gầm phẫn nộ của Tề Thiên vang lên.
Giản Tĩnh ngẩng đầu lên, khác với tình trạng của cô, Tề Thiên chẳng hề cây cuốn lấy mà là bị cây 'nuốt' mất nửa người.
Nửa thân dưới của gã chìm ngập trong chất màu hổ phách do thân cây tiết ra, thoạt nhìn có vẻ là một con côn trùng khổng lồ ký sinh trên cây vậy.
Bằng cách này, tựa hồ khiến cho cái cây thu được một phần trí tuệ sinh vật, hay nói cách khác, con người và cây cối đã đạt được sự hợp tác kỳ diệu nào đó.
Rễ cây ngoằn ngoèo giãy dụa điên cuồng.
Giản Tĩnh quay người bỏ chạy, dành điểm giá trị cống hiến đặc biệt để kích hoạt thời gian cho quả bom đầu tiên.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Tề Thiên thấy rõ đồng hồ đếm ngược, đồng tử co rút mạnh. Chất màu hổ phách bắt đầu tan chảy, như món sô cô la được đun nóng, dần dần chảy thành một chất lưu bán lỏng.
Cơ thể rơi xuống nhẹ như giấy.
Đếm ngược: 00:01
Không kịp rồi!
Trong lúc hoảng loạn, gã chỉ kịp đem tầng tầng lớp lớp rễ cây chắn trước người để tránh chịu tấn công.
Khoảnh khắc tiếp theo, quả bom phát nổ.
Một nguồn năng lượng khổng lồ phun trào, ánh lửa dấy lên, đốt cháy rễ cây. Bọn chúng nhanh chóng mất đi sức sống, cháy thành than khô rạc và dễ vỡ, xào xạc xào xạc đổ xuống đất.
Bọn chúng tuy rằng sợ lửa nhưng cực kỳ kiến cố, Tề Thiên núp ở phía sau tránh được một kiếp, chỉ bị sóng dư âm của vụ nổ làm cho ù cả tai, bên tai toàn tiếng “vu vu” đặc nghẹt.
“Khụ.” Gã hộc ra máu, hai mắt hung ác.
Giờ này phút này, nếu còn không hay biết Giản Tĩnh chưa ăn rễ cây thì cũng quá là ngu xuẩn. Bất kỳ sinh vật nào ăn rễ cây sẽ biến thành con nghiện, hoàn toàn không thể cưỡng lại được hơi khí của cây Khổng Lồ.
Coi như gã là một ngoại lệ.
Bởi vì thứ gã ăn không phải rễ, mà là quả.
Đám lửa ban đầu thiêu rụi lớp ngụy trang trong rừng, cây cối bình thường đều chết hết, bộ rễ còn sót lại dưới lửa lớn đã thông đến hang động màu trắng này.
Lợi dụng điểm yếu của nó, gã ta hái quả được bảo vệ kín đáo bởi rễ phụ.
Ăn vào, làn da vốn đã bị tổn thương do lửa cháy hồi sinh trở lại, lớp da non cùng phần da cũ dung hợp với nhau một cách hoàn hảo, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết chắp vá nào.
Cơ thể già đi bởi năm tháng cũng trở lại trạng thái phong độ của tuổi đôi mươi.
Người chưa từng già hóa sẽ không hiểu được sự quý giá của tuổi trẻ.
Tuy nhiên, chỉ cần rời khỏi trấn Hoàng Hôn trong vòng 24 giờ, con người lập tức nảy sinh đột biến, tim đập nhanh, đầu óc mê man, chân tay bủn rủn và đau nhức, một khi chưa trở lại khu rừng trong vòng 36 giờ, sẽ mất trí thậm chí là tử vong.
Gã từng được người ta phát hiện bản thân đang bất tỉnh trong nhà vệ sinh của trạm xăng, may mắn thay, người đó lái xe về hướng trấn Hoàng Hôn, nếu không gã có thể biến thành một kẻ điên và bị giam trong bệnh viện tâm thần mãi mãi.
Tề Thiên không muốn bị cây kiểm soát.
Gã đã mất mười năm để tìm ra giải pháp.
Tác dụng của trái và rễ không giống nhau. Quả là ‘con’ của cây, có hiệu quả chữa bệnh mạnh, có thể trở lại tuổi thanh xuân, vết thương lập tức lành lặn. Đồng thời phải phụ thuộc lớn nhất vào cây Khổng Lồ. Rễ lại không phải vậy, hệt như cái đuôi thằn lằn, đứt cũng chẳng sao, cho nên tính phụ thuộc cũng không cao.
Gã chỉ phun trái ra, để người khác ăn và trở thành mục tiêu của cây Khổng Lồ thay mình, sau đó lấy một lượng rễ nhất định, dùng mỗi ngày cũng có thể duy trì tuổi trẻ.
Điều duy nhất còn vướng mắc là không phải ai cũng có thể nuốt được nó.
Gã bắt gặp một tên đàn ông vô gia cư, một người phụ nữ bị tai nạn xe hơi, nhưng sau khi bọn họ ăn vào lại chết bất đắc kỳ tử.
Tề Thiên đoán rằng cây Khổng Lồ có yêu cầu đặc biệt đối với chủ nhân ký sinh, không phải ai cũng được.
Phụ nữ tốt hơn nam giới.
Thanh niên tốt hơn lão già.
Cơ thể khỏe mạnh tốt hơn bệnh tật.
Gã từng cố gắng tìm đối tượng thích hợp ở trần Hoàng Hôn, nhưng hầu hết những người trẻ tuổi trong thị trấn đều lên thành phố lớn, những người còn lại rất khó để ra tay.
Chờ đợi, rồi đợi được Giản Tĩnh.
Cô là hành khách ngoài vùng, sẽ không ai để ý, cô trẻ và khỏe, còn phá hỏng kế hoạch của gã, biến cô thành kẻ chết thay, còn gì tốt bằng.
Tề Thiên từ từ leo lên, móc ra một lá bùa và một nắm tóc.
Trên lá bùa có ghi ngày sinh tháng để của cô, cô là một người nổi tiếng, tra một phát ra có hết thông tin. Còn tóc là thừa cơ cô không chú ý trong lúc ăn mà cắt.
Đối với một đại sư tà thuật, hai món này là đủ.
Mệnh của cô, đổi với tôi đi.
Gã lẩm bẩm những lời trong miệng, lá bùa đột nhiên bốc cháy. Lạ lùng là, thứ đang cháy không phải là tờ giấy vàng mà là dòng chữ viết bằng chu sa.
Ngọn lửa vặn vẹo thiêu thành mấy ký tự màu đen.
Sau đó, dập tắt.
Phần ngày sinh tháng đẻ đã biến mất.
Tề Thiên kinh ngạc thốt lên: “Làm sao có thể? Người chết?”