Lá bùa hoán mệnh này là một trong những tà thuật điêu luyện nhất của Tề Thiên, có thể hoán đổi mệnh cách.
Chẳng hạn như, có người vốn là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, cha mẹ, người thân, vợ con đều sẽ chết vì hắn, nhưng nếu như thay đổi mệnh cách của mình, hắn có thể ‘đẩy’ số mệnh đen đủi này cho người khác và để người khác chịu đựng mọi điều thay hắn.
Một vé cuối cùng trước khi xuất ngoại, Tề Thiên đổi mệnh làm một ông trùm, hết sức suôn sẻ.
Gã tin vào khả năng của bản thân nhưng giấy bùa vẫn cứ cháy nửa chừng rồi tắt.
Giấy bùa không đốt cháy được chứng minh nghi thức đổi mệnh đã thất bại, nhưng cháy đến nửa thì lụi tắt, lại chứng tỏ cái người mình muốn đổi không tồn tại.
Giản Tĩnh hẳn đã chết rồi.
Sao như thế được nhỉ? Sau khi Tề Thiên thốt ra hai từ ‘người chết’, gã cũng chẳng tin.
Gã nghĩ ra cách giải thích ‘hợp lý’ hơn.
Ngày tháng năm sinh của được công khai của cô là sai.
Thế chỉ còn tóc thì không đủ rồi, phải bắt người lấy máu. Tề Thiên vỗ vỗ rễ cây bên cạnh, nó rề rà hoạt động trở lại, đuổi theo lối chạy thoát của Giãn Tĩnh.
Tề Thiên theo sát phía sau.
Gã bị thương không nặng, tốc độ cũng chẳng phải chậm, nhưng đuổi theo một lúc lâu cũng không thấy dấu vết của cô.
Không đúng. Cô chưa ăn rễ cây nên không thể nhìn thấy đường đến hang động được, cũng không thể trốn thoát trong thời gian ngắn như vậy.
Người còn trong hang động.
Có lẽ, ngay phía sau gã.
Tề Thiên tự cho nhìn thấu ý đồ của Giản Tĩnh thì bắt đầu kiêu hãnh, lặng lẽ đi một vòng.
Thế nhưng, vài phút sau, sau lưng lại vang một trận nổ động lớn, một lượng lớn cát bụi bốc ngùn ngụt như sóng trắng xóa, mặt đất không ngừng rung chuyển, nham thạch trên đầu vỡ thành từng mảng nhỏ, ‘răng rắc’ rơi xuống.
Một cú nổ nữa.
Tề Thiên không kịp phòng bị, nếu rễ cây không tức tốc che chắn, thế nào gã cũng ngã nhào.
Huyết khí xông lên đỉnh đầu, gã gần như đã cắn nát chân răng.
Thật là nhục nhã, từ khi nào mà đại sư Tề Thiên phải chịu thiệt thế này?
Chỉ có phú hào quyền quý dâng tiền và cầu xin gã giúp đỡ, chưa có lần nào gã nhún nhường, bị người khác chơi xỏ như thế này.
Cô chết chắc rồi.
Trong lòng Tề Thiên phát điên, lập tức móc ra một lá bùa hình người, cắn ngón tay vẽ qua loa vài nét rồi lấy sợi tóc vô dụng trước đó, dùng máu dán lên.
Rồi sau đó, rút súng ra, nhắm vào người giấy và bóp cò.
Dưới 'cái đó', chỉ bốc một tiếng ‘xèo’ nhẹ nhẹ.
Cách đó không xa, động tác rút súng của Giản Tĩnh dừng lại.
[Cảnh báo tim của ký chủ sẽ cảm thấy khó chịu dữ dội, đếm ngược đến 10, 9,…]
Cô: “?”
Hệ thống, ngươi nói rõ, cảm giác khó chịu dữ dội là do trúng độc khi ở lâu với cái cây, hay là đâm tiểu nhân thật sự hữu hiệu?
[Hệ thống: 8, 7,...]
Bỏ đi.
Giản Tĩnh rút súng, nhắm thắng Tề Thiên, bật thẻ nhắm chuẩn, dứt khoát bóp cò.
Bằng.
Không phải rễ cây không nhúc nhích, mà là trước đó bản thể đã bị thương bởi quả bom đầu tiên, phản ứng chậm hơn bình thường nhiều, lại có thêm thẻ nhắm chuẩn, vốn chắn không lại.
Viên đạn xuyên qua không khí, phá vỡ rào cản âm thanh, xoáy trúng phần bụng Tề Thiên.
Máu tuôn.
Tề Thiên quay đầu lại cười giễu: “Mày tưởng giết tao thế này… phụt!” lời chưa nói xong, gã bất ngờ ngã quỵ, một tay ôm lấy cổ họng, một tay che bụng, nét mặt điên tiết ‘ọe’.
Gã ta nôn mửa dữ dội, sống lưng ưỡn lên, nước chua, mùi hôi thối, chất dịch vẩn đục nhơ nhớp lập tức trào ra hết, dạ dày quặn lại, cổ họng buộc phải há to, như thể có thứ gì đó đang bò ra khỏi thực quản.
[Hệ thống: 6, 5,…]
Giản Tĩnh: Có thứ gì giải quyết được chuyện này không?
[Hệ thống: Phó bản đặc biệt, không thể tiêu giải lời nguyền]
“Ục…ực” đôi mắt Tề Thiên đỏ ngầu, hai tay bấu vào cổ họng, chặn cổ họng, không muốn thứ trong bụng trào ra ngoài.
Gã biết rất rõ nếu nôn trái ra do bị thương nặng thì vết thương do súng bắn sẽ không dễ dàng lành lại.
Đợi và đợi.
Nhưng trái chẳng nghe lời gã, cứ như một đứa trẻ sắp sinh, dù người mẹ có vui hay không thì nó cũng phải chui ra. Nếu không để nó ra, sẽ một xác hai mạng.
Giản Tĩnh: Hệ thống, nghĩ cách.
[Hệ thống: Rút thẻ tổng hợp, tiêu trừ vật phẩm bị nguyền rủa và 10x2 điểm giá trị cống hiến đặc biệt, chế tạo vật phẩm trấn áp lời nguyền]
Vào thời điểm này còn phải rút thẻ, sẽ không là hệ thống rút thẻ.
“Rút rút rút.”
[Đang rút thẻ (Giá trị dũng cảm x2)]
[Hoàn rất rút thẻ]
[Tên: Thẻ tổng hợp - Chế tạo vật phẩm (đặc biệt)]
[Nội dung mô tả: Loại thẻ đặc biệt, có thể dùng để chế tạo vật phẩm đặc biệt, chỉ dành cho các phó bản đặc biệt]
[Lưu ý: Chế tạo các vật phẩm càng phức tạp, khả năng thất bại càng cao]
Giản Tĩnh: Lại còn xác suất, càng lúc càng chó rồi đây.
Nhưng cô không được chọn lựa, đành phải thử. Cũng may, để ngăn ngừa ‘chuyện lỡ’ nên cô ném chiếc nhẫn của dòng họ Thrall vào không gian chứa, nếu không giờ đi đâu tìm vật phẩm bị nguyền rủa đây.
[Hệ thống: Đếm ngược 4, 3...]
“Tổng hợp! Nhanh!”
[Đang chế tạo vật phẩm]
[Hoàn tất chế tạo]
Bàn tay của Giản Tĩnh nặng hẳn, bất thình lình có một chiếc nhẫn ngọc lục bảo trong lòng bàn tay, nó giống hệt viên hồng ngọc, nhưng mà màu sắc đã thay đổi hoàn toàn.
Cô cũng không để tâm lắm, ngay lập tức đeo nó vào tay.
[Hệ thống: 2]
Đồng hồ đếm ngược đã ngừng.
Cùng lúc ấy, cơn nôn mửa của Tề Thiên cũng đã đến thời khắc nguy kịch nhất.
Chỉ thấy cổ gã sưng tấy, có cái gì đó trong cổ họng cựa quậy cứ đè ép khoang miệng, quai hàm không chịu được mà trật cái ‘cạch’.
Phần miệng dãn rộng đến cực điểm, chất nhầy màu vàng nhỏ giọt, một vật thể to bằng quả táo lăn ra ngoài rồi rơi xuống đất.
Thay vì bảo đây là một trái táo thì nói là một quả trứng sẽ đúng hơn, bề mặt nhẵn bóng và trong suốt một nửa, lờ mờ thấy được bên trong có một lõi màu đỏ đang co rồi giãn, cực giống trái tim ở trong khoang ngực.
Tề Thiên vươn tay bắt: “Quay lại đây!”
Giản Tĩnh không hề biết đó là cái gì, nhưng nhìn thấy Tề Thiên quan tâm tới nó nhiều như vậy, cái thứ đó lại vừa tà dị vừa cổ quái thì thìcoo không chút do dự nào lại bắn thêm phát nữa.
Nhắm chính xác mục tiêu.
Trái vang lên tiếng nứt nhẹ.
Cô không ngờ một trái như quả quả trứng lại cứng đến mức súng bắn không nát, lập tức bắn thêm một phát nữa.
Nhưng ngay lúc ngón tay sắp bóp cò, lông tơ sau gáy dựng đứng, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, lập tức nằm sấp mặt. Cùng lúc đó, thứ gì đó lạnh thấu xương bay qua sau đầu, ớn lạnh từng cơn.
Giản Tĩnh tin rằng, giả như vừa rồi nằm xuống chậm một giây, cổ của cô đã đứt lìa.
Thứ gì thế kia?
“Cúc cu——”, một đám mây đen sà xuống đất.
Không phải con dao, chẳng phải là gạch, là một ... con cú mèo.
Vẻ ngoài đặc thù đó, ngay cả học sinh tiểu học nhìn thoáng qua cũng nhận ra, nhưng nó to thế, cao thế, thân hình hoàn toàn chẳng giống một con cú tí gì, bảo là Thần điêu đại hiệp cũng không quá.
Nó lạnh lùng quét nhìn Giản Tĩnh và Tề Thiên, ánh mắt dọa người ẩn chứa mối đe dọa, rõ ràng là đang ước lượng trọng lượng của con mồi, cân nhắc xem có cần phát động tấn công hay không.
Đối đầu với động vật hoang dã không được tỏ ra rụt rè.
Giản Tĩnh nâng súng lên, nhắm họng súng vào tim nó, hơi thở ổn định tập trung cao độ. Còn Tề Thiên bịt chặt vết thương ở bụng, cũng giơ súng uy hiếp: “Cút! Tao không bao giờ trả cho mi.”
Con cú đảo con mắt màu vàng, tỏ vẻ châm biếm như người, như thể đang hỏi: Ông anh bây giờ ngăn được tôi à?
Tề Thiên nổ súng chứng minh.
‘Xoạc’ thân hình con cú to lớn lại di chuyển nhanh nhẹn lạ thường, khua hai cánh tránh đòn rồi lao thẳng về phía Tề Thiên.
Khoảng cách của cả hai rất gần, con cú chỉ cần nhào một phát đã sà xuống trước mặt Tề Thiên. Bộ lông màu nâu lướt trên gò má gã, những tia máu lập tức bắn tung tóe, cho thấy độ sắc bén của nó.
Nhưng nó không thừa cơ mà mổ chết Tề Thiên, nó chỉ cúi đầu nhặt quả, ngóc đầu rồi nuốt chửng.
“Khốn kiếp!” Tề Thiên không kịp giật lấy quả, điên cuồng bắn phá.
Con cú không ham chiến, ngay khi lấy được quả, nó liền sải đôi cánh to lớn cả vài mét, bay đến tận sâu ngọn cây Khổng Lồ dọc theo hướng thông đến hang động chưa sụp đổ mà bay đến nơi sâu thẳm của cây Cự Nhân.
Chỉ còn lại một tiếng “vù”, tiếng kêu ngân dài và cao vót khác thường.
Giản Tĩnh cảm giác không đúng.
Tiếng hú dài này dường như đang gọi đồng bọn hay sao đó. Cô không dám ở thêm nữa, túm lấy Tề Thiên uy hiếp: “Giờ ông hết khả năng khôi phục rồi, thành thật đi.”
Tề Thiên nói: “Mày không dám giết tao, không có tao, mày không ra khỏi hang động này được.”
“Thế chưa chắc” cô nói: “Ông không thành thật, tôi chỉ đành kết liễu ông, một nơi như thế này, mất vài hôm cũng sẽ thoát được.”
Khóe miệng Tề Thiên giật giật: “Hang động trắng là hang động lớn dưới lòng đất mà thổ dân địa phương mất mấy trăm năm mới đào thành, mày tưởng…”
Nòng súng chắn ngang hàm của gã.
Gã nén giận: “Bên trái.”
Giản Tĩnh bước nhanh rút lui.
Cô ấy có thể mượn 'góc nhìn' kiểm tra lộ trình, cũng cóc sợ gã dở mưu. Hơn nữa, nếu gã dám giở trò thì ắt sẽ có đau khổ đang chờ đợi gã.
Tề Thiên cảm nhận được sát khí trong cô. Gã khẳng định, đây là ác khí của những kẻ từng vấy máu mới có, lúc này mới dập tắt dòng suy nghĩ lệch lạc của mình, tạm thời hợp tác.
Thế nhưng không bao lâu, gã cũng trở nên nóng vội.
Ánh sáng đỏ trong tầm mắt đang mờ dần, một khi quả rời đi, gã chẳng khác gì người thường, không chỉ sẽ già sẽ chết mà còn mất đi tư cách đi vào hang động trắng.
“Nhanh lên.” Gã bất chấp vết thương đang chảy máu, sốt ruột hối thúc: “Sắp mất rồi.”
Giản Tĩnh hiểu ý gã nên tăng tốc.
Ánh sáng đỏ u ám, hang động không còn loạt bóng quái dị nữa, đến một lúc nào đó nó biến trở về nham thạch tự nhiên tầm thường nhạt nhẽo, nhưng tất cả đá đều giống nhau.
Lại thiếu sự chỉ đường của ánh sáng đỏ, mọi nhánh trong hang đều giống nhau đến 9 phần, không tài nào phân biệt nhánh nào dẫn ra bên ngoài và nhánh nào dẫn xuống địa ngục.
Mười phút sau, ánh sáng đỏ gần như tan biến, một tia sáng yếu ớt xuất hiện ở cuối đường.
Đường ra đây rồi.
Thế nhưng, hai người còn chưa trở mặt thành thù, tiếng súng đã vang lên từ miệng hang.
Lão William xuất hiện ở chỗ rẽ, vẻ mặt dữ tợn, tay giơ ‘cái đó’, rõ ràng đã chuẩn bị đâu vào đấy.
“William?” Giản Tĩnh cảm thấy không ổn, lập tức quát: “Bỏ súng xuống, ông đang làm gì vậy hả?”
“Chết! Tụi bây đều phải chết!”, lão William bắn vào tường.
Những làn đạn ùn ùn quét qua như hạt mưa dày rạp. Tề Thiên và Giản Tĩnh cùng lúc nằm úp xuống, nhanh chóng tìm chỗ nấp.
May mà ‘cái đó’ của lão William chỉ là bán tự động, không phải là ‘cái đó’ hoàn toàn, nếu không trạng thái mèo trắng cũng không được.
Sau một hiệp, tiếng súng tạm ngừng.
Giản Tĩnh lao tới, cánh tay chặn cổ William, đồng thời lật người lách sang, tránh sau người lão phía để không súng bắn nhầm.
Lão William lấy khẩu súng làm vũ khí và nện lên Giản Tĩnh sau lưng lão.
Giản Tĩnh dùng lực vào phần bụng, hai chân quấn quanh người lão William, khống chế cử động của lão, tiếp tục dùng tay ra sức cố gắng, bạt mạng bóp và kiểm soát khí quản của lão ta.
Đừng thấy động tác đó đơn giản, nó tiêu hao cực nhiều thể lực. Người bình thường giữ lâu nhất cũng dăm ba phút, sức lực sẽ nhanh chóng bị vắt kiệt.
Giản Tĩnh chợt cảm thấy may mắn vì cô đã tăng cường sức chịu đựng của mình.
Lúc này, sức chịu đựng đã phát huy tác dụng quan trọng nhất, giúp cô cắn răng bám trụ mà không bị lão William trong tình trạng điên cuồng quật ngã.
Dần dần, hơi thở của lão William trở nên nặng nhọc.
Xét cho cùng, lão ta không còn trẻ trung gì cho cam, không thể so với Giản Tĩnh trong thời kỳ sung sức. Cánh tay buông lỏng, ‘cái đó’ trượt xuống, hai tay bấu chặt Giản Tĩnh, dốc sức kéo cô ra.
Giản Tĩnh không duy trì, thuận thế buông lão, đồng thời rút dao găm đâm hai nhát vào người lão.
Lão William không có năng lực chữa lành mạnh mẽ như Tề Thiên, máu chảy ròng ròng, động tác ngày một chậm.
Lúc này Giản Tĩnh mới hỏi: “Tại sao ông lại tấn công chúng tôi?”