Rời khỏi thị trấn Hoàng Hôn, Giản Tĩnh trở lại trang trại của Robert và gặp lại Reed.
Ông ấy vẫn nhớ cô: “Kylie.”
“Reed.” Cô bước tới, nắm bàn tay già nua của ông và ngắn gọn báo cho ông biết: “Hung thủ giết hại Teresa và những người khác đã tìm được rồi, là William.”
Vẻ mặt của Reed cứng đờ. Ông bối rối và dường như không thể nhớ lại người mang cái tên đó là ai, nhưng ngay sau đó, những ký ức đã mất từ lâu ùa về.
Trong tích tắc, ông quay trở lại thời trẻ của mình, quay trở lại làm cảnh sát của trấn Hoàng Hôn điều tra vụ án kỳ lạ này.
“Là William? Ôi, không.” Ông ôm mặt và sốt ruột hỏi cô: “Kylie thế nào? Ai đã giết Kylie? Ai?”
“William bảo Kylie vào rừng để giao hàng cho người khác giúp mình. Tôi không biết ai đã giết cô ấy.” Giản Tĩnh tiếc nuối vô cùng: “Có lẽ là người trung gian, cũng có lẽ con bé thực sự đi lạc, hoặc có lẽ…”
Có lẽ bị một con cú mê hoặc và trở thành vật hiến tế cho cái cây Khổng Lồ.
Đây là một phần chân tướng không được tiết lộ.
Nước mắt trào ra khỏi đôi mắt đục ngầu của Reed. Ông vụng về lau nước mắt rồi lẩm bẩm một mình: “Kylie… tất cả là lỗi của anh, nếu hôm đó anh…”
Ông không nói được nữa.
Giản Tĩnh vỗ nhẹ vào lưng ông, một lúc sau mới hỏi: “Ông đã đến hang động trắng chưa?”
“Hang động…” Reed lặp lại lời cô trong vô thứ, vẻ mặt trở nên hoang mang: “Hang động, khổng lồ... cú, con cú biết nói… Kylie!! Là Kylie!”
Suy nghĩ của ông lại lẫn lộn, không thể kiểm soát bản thân mình nói gì, kích động lặp đi lặp lại một hồi lâu, cúi đầu, lại mơ hồ: “Kylie, sao em lại ở đây?”
“Em đến thăm anh.” Giản Tĩnh không hỏi nữa, mà xuôi theo lời ông: “Anh khỏe không?”
Reed gật đầu, vuốt ve mái tóc trắng xám của cô, như là người xa lạ: “Kylie, em cũng già rồi, đừng bỏ anh nữa.”
“Reed, anh đã kết hôn và có con, các cháu đều lớn phổng, em cũng thế.” Cô vẽ nên những lời nói dối đẹp đẽ: “Em cũng muốn quay về để chăm sóc các con của em.”
Ông nhìn cô rồi từ từ hé nở nụ cười: “Thật sao? Em kết hôn rồi cơ, có con luôn, ồ, anh nhớ rồi, con gái em tên là… Della?”
Della là tên con gái ông.
Nhưng Giản Tĩnh đáp: “Ừm.”
Ông bật cười, khóe mắt dâng trào giọt nước mắt vui mừng, lăn dài trên má.
Giản Tĩnh vờ như không nhìn thấy, rồi ở lại trang trại thêm một đêm, cùng trò chuyện với Reed về quá khứ. Trí nhớ của ông không mạch lạc, đôi khi còn không đúng trình tự, nhưng mặc dù chỉ đôi ba câu cũng tiết lộ rất nhiều nội dung.
Cô chắc chắn rằng Reed đã đến hang động trắng sau khi xác của Kylie được tìm thấy.
Nhưng ông không trở nên như William, mà chỉ có vấn đề về trí nhớ và ghét cay ghét đắng bọn cú.
Còn con cừu trắng, ông lại chẳng có chút ấn tượng nào.
Theo như lời ông kể thì người dẫn ông ra khỏi khu rừng là Kylie.
Một số câu hỏi mãi mãi không có câu trả lời.
Giản Tĩnh buộc phải nói lời chia tay với hành trình này.
Cô lười về New York nên đã mua thẳng vé máy bay ở Seattle bay về nước.
Lúc đi thì gặp được vụ án trên không hy hữu, cô hăng hái hừng hực và tràn đầy hứng khởi. Lúc về cô lại buồn bực, tâm trạng tồi tệ..
Ôi, đành chịu vậy, đi một vòng trấn Hoàng Hôn xong cảm thấy lỗ quá trời.
Nâng cấp thẻ chiến đấu 25 điểm, thẻ giám định 5x2 điểm, thẻ tổng hợp 5x2 điểm, thẻ đạo cụ 5x2 điểm, tổng cộng là 55 giá trị dũng khí.
Thẻ tổng hợp cần dùng 10x2 điểm giá trị cống hiến đặc biệt, mượn tầm nhìn 5x2 giá trị đặc biệt, lúc sử dụng thẻ đạo cụ bom cũng tiêu 5x2 điểm giá trị đặc biệt điều khiển từ xa.
Mất ngược 20 điểm giá trị cống hiến đặc biệt thì chưa nói, thanh trạng thái của cô còn đang treo lời nguyền.
[Thanh trạng thái: Lời nguyền của Tề Thiên (Đếm ngược: 2)]
Thật sự có một câu chửi bậy, không biết có nên nói hay không, nhưng muốn vô cùng.
Tức chết bà rồi.
“Tĩnh Tĩnh, mặt của tôi đau quá, liệu tôi của bị hủy nhan không?” Giang Bạch Diễm ngồi bên cạnh đang cầm một chiếc gương nhỏ than ngắn thở dài.
Giản Tĩnh cạn lời: “Da mặt còn chưa hỏng, làm sao bị hủy nhan được.”
Cậu lại ôm hai má, làm ra vẻ phiền muộn: “Lần này suýt nữa bị William giết chết đã để lại bóng ma tâm lý cho tôi rồi, sao dám ngủ tối một mình đây?”
Giản Tĩnh: “Chẳng phải cậu có nuôi mèo à?”
Giang Bạch Diễm mếu máo: “Chị nhẫn tâm thật ấy.”
“Cậu mới biết tôi ngày đầu à?” Cô lườm cậu, nhưng vẫn vẫy tay gọi nữ tiếp viên hàng không và yêu cầu đá viên, quấn vào khăn ẩm rồi chườm lên mặt Giang Bạch Diễm: “Vết hằn gần tan hết rồi, mấy ngày này không được đắp mặt nạ.”
“Nhưng tôi thấy nửa bên mặt này to hơn, đúng không?” Cậu đưa đầu qua.
Giản Tĩnh ngó xem, không chắc lắm: “Có ư?”
“Có mà, chị nhìn kỹ chút.” Cậu tiến lại gần hơn.
“Không.” Giản Tĩnh quay đầu sang thì chợt cảm thấy bên má lành lạnh. Giang Bạch Diễm áp sát mặt mình vào má cô, hơi mát còn đọng lại trên da truyền sang khuôn mặt cô.
Cô không nhịn được cười: “Gì thế?”
“Cười rồi.” Cậu chà chà mái tóc cô, động tác như bé Pudding, thân thiết mà không suồng sã: “Chị không vui là vì chưa bắt được Tề Thiên à?”
Giản Tĩnh im lặng.
Giang Bạch Diễm có chừng mực, tự giác ngồi trở lại, nảy ra sáng kiến: “Chúng ta nghĩ cách dụ gã ra ngoài chứ?”
Giản Tĩnh cũng có ý nghĩ này, nhưng không muốn cậu ấy đi theo mạo hiểm nên ậm ừ nói: “Tính sau đi.”
“Tôi có thể giúp cô.” Cậu xung phong nhận việc.
Cô lắc đầu: “Chuyện này cậu không ‘rành’ đâu.”
Giang Bạch Diễm dừng lại, lập tức điều chỉnh đối sách: “Tôi đâu có nói tôi đâu mà, tôi biết mình yếu như gà, không giúp được cô, còn làm cản trở.”
“Không có chuyện đó.” Giản Tĩnh đáp rất chân thành.
Đương nhiên, thực tế mà nói, cậu quả thực là một tên yếu như gà, nhưng không có chuyện vướng chân vướng tay. Không kể đến vụ của Vương Thế, cậu ấy đã giúp rất nhiều, lần này cô không có thời gian bận tâm đến cậu, cậu cũng tự bảo vệ tốt bản thân, thậm chí còn nghĩ cách thoát khỏi lão William.
Cậu nói: “Tôi đang nghĩ, lúc trước chị từng nói Tề Thiên thích giao du với đám nhà giàu, vậy thì gã nhất định cực ham tiền bạc. Một khi trốn thoát thì không thể không có chút tăm hơi.”
“Ý cậu là, tung tiền kiếm gã?” Cô suy nghĩ.
Giang Bạch Diễm tiếp: “Ở nước ngoài thì tôi chịu, nhưng nếu gã trở về nước, cô phải biết kẻ có tiền lại mê tín thì đương nhiên là ‘mối’ của chúng tôi rồi.”
Nói có lý, cô lập tức ngồi thẳng dậy: “Ai có thể dò ra tung tích của gã?”
“Hiện giờ còn chưa chắc.” Giang Bạch Diễm dè dặt hứa hẹn: “Tôi không nghĩ sẽ nhanh vậy đâu, vài tháng nữa, tôi sẽ tìm cơ hội hỏi thăm người ta. Nếu có manh mối gì về gã thì tôi sẽ nghĩ cách câu gã.”
Giản Tĩnh cẩn thận suy nghĩ, lại bảo: “Gã biết cậu.”
“Dĩ nhiên là không phải tôi ra mặt, tôi nổi tiếng thế mà.” Cậu bóc mẽ: “Nhiều kẻ muốn phất lên. Tôi kiếm đại một vài người đề nghị, tự bọn họ sẽ đi tìm.”
Giản Tĩnh dằn không đậu: “Chuyện này linh thật sao?”
Giang Bạch Diễm nhún vai: “Tôi còn chưa thử đã 'phát' rồi.”
Cô phát cáu, cuộn tấm khăn ‘tẩn’ cậu: “Lâu đài Versailles là của cậu hả? Tôi cũng giàu đấy chứ, tôi đã tự kiêu chưa?”
Cậu né trái tránh phải, phản kháng: “Bạo lực gia đình là vi phạm pháp luật!”
“Ai bạo lực gia đình với cậu.” Độ nhanh nhẹn của Giản Tĩnh không biết cao hơn cậu bao nhiêu, trong mười lấy chín vậy.
Giang Bạch Diễm lật đật ‘thú tội’: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
Bị Giang Bạch Diễm quầy rầy một trận, tâm trạng của Giản Tĩnh cũng tốt hơn. Nói gì đi chăng nữa, thu hoạch lớn nhất của cô trong lần này là ép được Tề Thiên và phá hỏng kế hoạch trường sinh của gã.
Kẻ thù đen đủi, cô lấy làm vui.
Máy bay dọc theo đường bờ biển của Thái Bình Dương từ từ hạ cánh.
Giang Bạch Diễm đeo khẩu trang và kính râm, nói với Giản Tĩnh: “Chốc nữa tôi sẽ đi từ lối ngầm thông thường.”
Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Cậu không sợ bị fan chặn đường à?”
“Không sao, chắc hẳn họ đang đợi tôi ở cửa VIP, với cả cảnh cô với tôi đi với nhau lại bị chụp thì càng thêm bê bối nữa.” Cậu suy xét rất chu đáo.
Giản Tĩnh cũng không tỏ vẻ gì.
Sau khi xuống máy bay, quả nhiên có rất nhiều fan hâm mộ tập trung bên ngoài cổng VIP, giơ điện thoại di động và biển tên, ngóng trông từng người đi ra.
Giản Tĩnh chỉ đeo kính râm để che nắng chứ không đeo khẩu trang nên bị người khác nhận ra.
“Cô Giản!” Fan hâm mộ bạo dạn hỏi thẳng: “Cô có đi cùng tiểu Bạch nhà chúng tôi không?”
Giản Tĩnh tháo kính râm xuống, vẻ mặt kinh ngạc: “Giang Bạch Diễm? Mọi người đang đợi cậu ấy à?”
“Hai người không phải đi chung với nhau sao?”
“Cậu ấy có đi cùng chuyến bay với tôi, nhưng có vẻ đi trước rồi.” Cô vờ như có chuyện quan trọng nhìn xung quanh: “Mọi người không thấy cậu ấy sao?”
“A! Chắc là đi lối ngầm khác rồi.” Các fan bối rối di tản gấp.
Chỉ có một số fan không di chuyển, lững thững tại chỗ, có thể thấy bọn họ có ‘kinh nghiệm sa trường’ dày đặc, sớm đã cảnh giác với chiêu này. Giản Tĩnh giả vờ không để ý, tự biên tự diễn đẩy vali rời đi.
Có hai người hâm mộ luôn đi theo cô từ đằng xa, phải đến khi lên xe mới xác nhận rằng Giang Bạch Diễm không có ở đó.
Giản Tĩnh thấy vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, gửi tin nhắn cho Giang Bạch Diễm: “Ra đi.”
Năm phút sau, cậu nhắn lại một bức ảnh tự sướng trong xe bảo mẫu, tỏ vẻ đã suôn sẻ gặp lại người đại diện của mình.
Nhìn thấy hành động của anh, Khâu Lâm hỏi: “Mang một vài tin tốt đến cho chị đi, lên trên chưa?”
Giang Bạch Diễm gục trên ghế da nhìn lên trời.
Khâu Lâm: “Chị dẫn theo nhiều nghệ sĩ thế mà chỉ có em gửi đi ngàn dặm là thất bại.”
Giang Bạch Diễm bị một mũi tên xuyên thủng, máu chảy cạn, yếu ớt nói: “Chị Lâm…”
“Mất mặt lắm, tiểu Bạch.” Khưu Lâm thở dài, thậm chí còn có hận không thể làm tốt hơn: “Không nên đâu.”
Giang Bạch Diễm ỉu xìu: “Không được lấy roi đánh xác, để chút mặt mũi chớ.”
Khâu Lâm cũng không hiểu: “Dựa vào điều kiện của em, tìm người tốt hơn cô Giản cũng không khó. Mắc gì phải treo cổ lên cây?”
Cậu hùng hồn trả lời: “Cô Tĩnh Tĩnh thông minh xinh đẹp chính trực gan dạ, có thể nói là phiên bản hiện đại của Sherlock Holmes, phiên bản Agatha Christie's Marple quốc dân…”
“Dừng dừng dừng.” Khâu Lâm lật đật kêu dừng, hỏi ngược: “Vậy chúng ta có hy vọng gì không?
“Ờm,” Giang Bạch Diễm gãi gãi đầu và nghiêm nghị đáp: “Là con người, ai mà không có ước mơ.”
Cậu tha hồ vẽ nên một tương lai tươi sáng: “Khi các nghệ sĩ của công ty chúng ta ‘lên’ rồi, kiếm được tiền rồi, em sẽ nghỉ đóng phim rồi chạy qua bên cô Tĩnh Tĩnh để xin làm trợ lý. Ngày ngày trồng rau nuôi cá, dắt chó nuôi mèo…”
Khưu Lâm lạnh lùng tàn nhẫn: “Trước đó, em phải tiếp tục mở công ty, đừng ‘sập’ nữa.”
“Biết mà, ngày mai em đi làm ngay.” Cậu ngáp: “Hôm nay đưa em về nhà trước đi, buồn ngủ lắm rồi.”
Khâu Lâm cũng cảm thấy có lỗi với Giang Bạch Diễm, không thúc giục nữa mà đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.
Giang Bạch Diễm ngủ một giấc chênh lệch giờ, ngày hôm sau dậy soi gương thì thấy mặt hơi sưng.
Cậu vội chụp bức ảnh gửi cho Giản Tĩnh, kêu ca: ‘Mặt tôi còn chưa khỏi.’
Giản Tĩnh: ‘Chườm đá’
Cậu: ‘Ờ’
Không thoa được, cậu đeo khẩu trang rồi lái xe đến phòng làm việc.
Pudding ‘meo meo meo meo’ lượn vòng dưới chân cậu.
“Pudding ngoan, ba thơm nào.” Giang Bạch Diễm bế Pudding lên, điên cuồng thơm mấy cái. Ngửi một lúc thì bắt được một mùi thơmm đáng kinh ngạc nơi chóp mũi, anh nhìn quanh: “Mùi gì thơm vậy?”
Chị Trần chỉ vào văn phòng của cậu: “Sáng nay cô Giản nhờ mang đến.”
Giang Bạch Diễm bế mèo, tò mò mởmở ra xem.
Một hộp cháo.
Trên tờ note có ghi: “Nấu nhiều, ăn không hết.”
Mở nắp, hương thơm ngon lành đậm đà phả vào mặt.
Giang Bạch Diễm nếm thử thì cảm thấy bất ngờ, lật đật gọi điện tâng bốc: “Trời, cô Tĩnh Tĩnh cừ thật đấy, ăn ngon tuyệt, sao một món cháo tầm thường mà có thể nấu ra ngon thế? Đúng là mỹ vị nhân gian, tôi hạnh phúc lắm!”
Bên kia đường dây, Kiến Tinh ngập ngừng nói: “Không giấu gì cậu…”
Cậu:“?”
“Tôi đã làm theo công thức, sau đó… sai cả rồi.“ Cô xấu hổ.
Giang Bạch Diễm: “?”
Giản Tĩnh tiếp: “Thật mà, sai trình tự, gia vị không cho nhiều thì cho ít. Tôi cũng không biết tại sao nấu ra vẫn ổn.”
Cậu ấy còn ra sức nịnh: “Cô chắc hẳn là một thiên tài.”
“Thì… cũng không có lần sau đâu. Cậu ăn tạm đi nhé.” Cô nói: “Với cả, vết thương của tôi đã đóng vảy rồi nên cú tát đó của cậu chắc cũng lành rồi.”
Giang Bạch Diễm cười khúc khích: “Ừ ừ, tôi không còn đau nữa.”
“Cúp đây.”
Giản Tĩnh cúp điện thoại, cúi đầu nhìn thành quả của mình.
Đây là lần thử đầu tiên của thẻ [Vị ngon của cái chết], định bụng sẽ làm một bữa thịnh soạn, nhưng vết thương của Giang Bạch Diễm ít nhiều có liên quan đến cô nên làm quà thăm hỏi cho cậu trước, xem ra cũng có hiệu quả.
Ai ngờ lại như vậy.
Cô không tra nữa mà tự làm, nhưng không hiểu sao trạng thái đó lại xuất hiện thường xuyên.
Lúc thì quên cho cái này, lúc thì sai trình tự, tay cho gia vị đúng là không nghe theo sai khiến. Sau đó, bằng một cách thần kỳ nào đó, hương vị món ăn lại chạm đến lòng người.
Cô ôm tinh thần khám phá làm thêm một lần nữa.
Dở ngất.
Vậy cho nên, đây hoàn toàn là 'mỹ vị' không thể sao chép.
Và quan trọng hơn là, cô vừa mới ăn hết cháo thì thanh trạng thái đã thay đổi.
[Thanh trạng thái: Lời nguyền của Tề Thiên (Đếm ngược: 3)]
Lấy lại ít thời gian.