Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 303

Chương 303

Sau khi về Mỹ, cánh truyền thông trong nước đã dậy sóng về Giải thưởng sách AT của Giản Tĩnh.

Độ danh tiếng của giải thưởng này khá cao ở nước ngoài, nhưng đối với người trong nước thì tương đối tầm thường, nhiều quần chúng cũng phải trải qua phổ cập khoa học mới biết rằng còn có một giải thưởng doanh thu thuần túy như vậy.

Mọi người đều không hiểu nó là cái gì nhưng có vẻ rất ghê gớm, chỉ biết rằng Giản Tĩnh lại nhận thưởng nữa rồi.

Cùng lúc đó, Kim Ô đã ký bản quyền với một số tác giả nước ngoài, trong đó bao gồm cả tay viết khoa học viễn tưởng Doreen. Trước đó, Diane đã đọc cuốn tiểu thuyết của cô ấy, nhưng sau ba chương cố gắng thì vẫn như lạc trong sương mù.

Ai ngờ rằng cuộc đàm phán lại diễn ra rất suôn sẻ, hợp đồng cũng được ký kết trong vòng vài ngày.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến Giản Tĩnh, sau khi cô về nước, nhiệm vụ chính của cô là viết luận án và [Thiếu nữ mộng du].

Luận án mà, gần quan được ăn lộc vua, cô thêm thông tin liên lạc của Doreen, hai người tán gẫu, trò chuyện về khoa học viễn tưởng, thảo luận về độ phổ biến của nước ngoài, cuối cùng cũng làm ra một bài phát biểu luận án.

Bởi vì hầu hết nội dung là độc quyền, thậm chí có người viết lần đầu tiên, tỷ lệ trùng lặp không cao. Thầy hướng dẫn cho rằng luận án này có thể giúp cô nhận bằng tốt nghiệp.

Giản Tĩnh: Sao cứ cảm thấy nghiên cứu sinh chẳng học hành gì như mình cũng được tốt nghiệp rồi cơ?

Khụ, cũng phải nói lại, sau khi tận dụng mọi thứ và sắp xếp luận án thì chính là bài luận mới.

So với vụ bác sĩ ác ma thảo luận về bản chất con người, tuy trường hợp [Thiếu nữ mộng du] không thiếu sắc sảo, nhưng do sân khấu chính là trong trường học, thêm vào rất nhiều cuộc sống thường ngày ở khuôn viên trường.

Ví dụ, văn kiện đầu tiên dựa trên vụ án tự sát của Miêu Đông, cô đã tinh tế phác họa nên một mối tình tay ba.

Tất nhiên, tình yêu với người lớn thì không thể viết được, đừng hỏi tại sao, hỏi chính là xét duyệt.

Câu chuyện được viết rất nhanh, hơn nữa phòng giám sát bí mật lại cực điển hình nên cô có thể nhanh chóng hoàn thành.

Đầu tiên phải đưa cho Khang Mộ Thành xét qua một lượt. Anh ấy nói không có vấn đề gì, nhưng Giản Tĩnh suy xét đến việc cô và giám đốc Khang đã chia xa vườn trường cấp hai mấy năm trời, các chi tiết các biệt hoặc đã lỗi thời nên cô dự định tìm học sinh trung học thực sự để xem xem.

Và người được chọn, không phải Quý Vân Vân thì còn ai.

Quý Vân Vân đã thi xong kỳ tuyển sinh đại học, hơn nữa hiện tại cũng đang nhàn rỗi, vừa nghe thấy thế thì cô bé lập tức đồng ý, bảo lúc nào cũng được.

Chọn ngày chi bằng gặp ngay, Giản Tĩnh mời cô bé uống cà phê.

Vẫn là quán cà phê nhỏ lần trước, nhưng lần này, vẻ mặt của Quý Vân Vân đã thoải mái hơn rất nhiều, cô bé than thở: “Mấy ngày nay em chán ngắt. Vẫn chưa có điểm, cũng không biết điền nguyện vọng gì.”

Giản Tĩnh hỏi: “Em muốn đăng kí gì?”

“Em cũng không biết nữa. Anh trai em nói chỉ cần em không vào trường cảnh sát là được.” Quý Vân Vân gãi đầu tỏ ý không chịu: “Dựa vào cái gì mà anh ấy được còn em thì không?”

“Cực nhọc và nguy hiểm.” Kiến Tinh thành thực, Quý Phong tuy bộc trực nhưng cường độ làm việc cũng quả thực rất đáng khâm phục.

trong lòng Quý Vân Vân cũng rõ điều này.

Cô bé ngập ngừng: “Hay là em đăng kí pháp y?”

Giản Tĩnh: “... Có một số cảnh tượng khá kinh tởm.”

Quý Vân Vân: “Chị!”

“Nếu muốn phá án mà không nguy hiểm thì… luật sư? Trong tiểu thuyết trinh thám cũng có cả tòa án trinh thám.” Giản Tĩnh hỏi: “Chỉ là khó suy xét.”

Có thể phá giải các vụ án mà không cần phải phơi nắng phơi sương, còn có thể giương cao công lý… Nhiều nhân vật nữ chính của phim luật sư dần hiện ra trong tâm trí Quý Vân Vân, cô bé lay động rồi.

Giản Tĩnh nói: “Em nghĩ kĩ đi, hỏi thầy cô, và hỏi cả anh trai em.”

Quý Vân Vân đáp: “Gần đây anh ấy bận lắm, lại mấy hôm không về nhà.”

“Nhiều vụ án hay là có vụ án khó vậy?” Giản Tĩnh thuận miệng hỏi.

Quý Vân Vân cố gắng nhớ lại: “Hôm qua khi em đến đưa cơm cho anh ấy, có nghe thấy hình như nghi phạm đã bị tóm gọn tại chỗ, nhưng không hiểu sao không thể kết án.”

Giản Tĩnh thích thú hẳn: “Cụ thể đi.”

“Ờm, em không nghe kỹ.” Thật ra là cô bé nghe lỏm được một lúc, nhưng sao nói được vào lúc này chứ? Cô em ruột đang muốn tạo cơ hội nên Quý Vân Vân giả vờ khó xử: “Hay là cô Giản tự đi hỏi đi.”

“Để sau đi.” Giản Tĩnh đổi chủ đề, đưa cho cô ấy một bản sao của bản thảo. “Đọc cái này đi, tuy chỉ là bản thảo nhưng có chỗ nào em cảm thấy không phù hợp với hoàn cảnh trường học nhớ báo chị.”

Quý Vân Vân trong nháy mắt bỏ lại ông anh ruột, sướng rơn: “Cho em đọc thật sao? Đây là sách mới phải không?”

“Tất nhiên là thật.”

Quý Vân Vân lập tức tập trung: “Em xem ngay đây.”

“Đừng gấp, từ từ đọc.”

Quý Vân Vân đâu có thể từ từ được? Bản thảo của tác giả còn chưa xuất bản đấy, không thể chậm trễ được. Cô ấy còn không thèm uống nước, hết sức chuyên tâm mà đọc.

Giản Tĩnh tiếp một tách cà phê rồi nhấc điện thoại.

Gửi tới Quý Phong: ‘Đang làm gì thế?’

Quý Phong: ‘Làm việc.’

Giản Tĩnh: ‘Có vụ nào à?’

Quý Phong: ‘Nghe được tin nội bộ?’

Giản Tĩnh: ‘Đừng nhỏ mọn thế, kể nghe.’

Quý Phong: ‘Khá rắc rối, kể không xuể.’

Giản Tĩnh: ‘Vậy gặp đi!’

Quý Phong: ‘Chậc chậc chậc… Tự đến đi.’

Giản Tĩnh: ‘Trời nóng, không muốn di chuyển.’

Quý Phong: ‘Dóc, cô chả uống cà phê với Vân Vân còn gì?’

Giản Tĩnh ngước mắt lên nhìn Quý Vân Vân rồi thản nhiên giấu điện thoại dưới bàn.

Giản Tĩnh tỉnh bơ: ‘Trời mát chút rồi nói tiếp’

Quý Phong: ‘Đêm nay tôi trực.’

Cô không trả lời anh nữa.

Đọc xong câu chuyện đầu tiên, Quý Vân Vân phấn khích đến mức muốn hét lên ba tiếng nhưng buộc phải kìm nén âm lượng để tránh làm phiền người khác: “Tuyệt quá, hay lắm, em rất thích, nam nữ chính yêu thầm đối phương hả?”

Giản Tĩnh: “...”

“Khụ.” Quý Vân Vân hắng giọng, khống chế trái tim ‘đầy đường’ của mình: “Vụ án đỉnh thật, căn phòng bí mật này kinh điển lắm chớ.”

Giản Tĩnh không nhịn được cười: “Cốt truyện tình cảm nói sau. Mấy tình tiết học đường có chỗ nào không hợp lý không?”

Quý Vân Vân đưa ra một vài đề xuất trọng tâm.

Giản Tĩnh viết ra từng cái một và thay đổi chúng khi tinh sửa xong xuôi.

“Cô Giản Tĩnh, nếu không còn việc gì, em còn… ờ, có hẹn.” Quý Vân Vân vừa có lỗi vừa đau lòng, khó lắm cô bé mới gặp mặt thần tượng một mình, lại phải tự tay cắt ngang.

Giản Tĩnh thấy sự khác thường của cô, nhưng lại hiểu lầm: “Hẹn với con trai hả?”

Quý Vân Vân phản ứng quyết liệt.

“Nào có!”

Giản Tĩnh: “Ồ.”

“Không có thật mà, tối nay em có hẹn đi chơi với nhóm bạn thật đấy.” Quý Vân Vân phủ nhận liên tục: “Không phải hẹn hò.”

Giản Tĩnh liếc nhìn đồng hồ, chương trình buổi tối mà bây giờ mới bốn giờ hơn đã muốn đi? Có ma tin.

Nhưng cô tốt bụng không nói hẳn ra: “Đi đâu vậy? Chị chở em.”

Quý Vân Vân: “Ngôi nhà ma…”

Giản Tĩnh vui vẻ: “Giờ còn sớm quá, chị mời em đi ăn tối, xong sẽ đưa em đến đó, được chứ?”

Quý Vân Vân nhảy dựng: “Thật sao chị? Hay quá.”

“Có bạn có thể đi chung luôn.”

Quý Vân Vân chéo tay tay làm dấu X to: “Hoàn toàn không có.”

“Vậy tiếc ghê.”

Kế hoạch ‘ăn dưa’ của Giản Tĩnh thất bại nên cô chỉ đành theo từng bước, ăn tối xong sẽ đưa Quý Vân Vân đến nhà ma. Lúc đến nơi thì thấy một chàng trai đang đợi sẵn.

Quý Vân Vân ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Anh chàng xua muỗi và nói: “Đèn bị hỏng rồi, tối đen như mực, cậu đi một mình không an toàn.”

“Hồi tiểu học là tớ bắt đầu học taekwondo rồi nghe.” Quý Vân Vân xem thường.

Anh chàng đáp: “Dù sao đợi cậu chút cũng không sao, chúng ta lên đi.”

Hai người lần lượt vào thang máy.

Giản Tĩnh tắt chức năng kính viễn vọng, vừa lòng thỏa ý rời đi.

Cô quyết định sẽ tám chuyện phiếm này với Quý Phong.

Chạy đến cục cảnh sát một cách nằm lòng, vì hôm nay có khá nhiều chỗ đậu xe nên rất dễ đậu.

Anh Cao đang ăn cơm hộp thấy cô đến thì hết sức nhiệt tình: “Cô Giản đến rồi à? Vào đi.”

Giản Tĩnh “ok” rồi đi thẳng vào tìm người.

Phòng chờ ở cuối hành lang, cánh cửa mỏng không khóa. Giản Tĩnh nhẹ nhàng vặn cửa liếc nhìn vào bên trong, trong phòng có một chiếc giường tầng giống hệt ký túc xá, một cái tủ, cửa hở một nửa, cạnh cửa sổ có hai chiếc ghế, một chiếc áo khoác vắt trên đó.

Quý Phong đang ngủ, lồng ngực phập phồng, nhịp thở đều đặn và dường như anh đang ngủ rất say.

Giản Tĩnh vốn dĩ muốn đóng cửa đi ra, nhưng sau khi nghĩ lại thì trong lòng lại dấy lên ‘tội ác’, cô rón rén luồn vào, lấy cây kẻ viền môi trong túi xách ra.

Cô vặn đầu son, nín thở, định vẽ một chữ X to tướng lên mặt anh.

Thế mà ngay khi cây kẻ viền môi chạm vào mặt, người đã tỉnh giấc.

Giản Tĩnh phản ứng cũng nhanh, ngay lập tức trở tay, hòng che giấu ‘công cụ gây án’.

Nhưng cô không ngờ rằng tên này tỉnh lại còn chưa mở mắt đã mò tìm điện thoại bên gối trước tiên, chắc là muốn xem thời gian.

Kế hoạch rút lui sai lầm, nên bị anh gặp phải.

Quý Phong thoáng chốc bừng tỉnh, đưa tay bắt lấy.

Giản Tĩnh làm sao có thể ngồi yên được, cô giơ tay kia lên rồi hất mạnh bàn tay của anh ra.

Bốp, âm thanh như cũ, sức của hai bên chồng lên nhau, mu bàn tay chợt đỏ lên một vùng. Giản Tĩnh nổi cáu: “Mạnh bạo thế, đau chết.”

“Chắc cô đánh tôi nhẹ?” Quý Phong suýt nữa bị dọa ngất, phẩy phẩy tay: “Lén la lén lút không tiếng động, cô muốn làm gì?

Giản Tĩnh phân minh: “Tôi có thể làm gì?”

Quý Phong nghi ngờ liếc nhìn khuôn mặt cô: “Ai biết, cũng là chuyện không tốt gì cho cam.”

“Tôi làm chuyện không tốt?” Cô tức đến phì cười: “Thế thôi, tôi lượn đây.”

“Này, này.” Quý Phong nhìn cô: “Đã đến rồi, gấp gì thế?”

‘Ác nhân’ Giản Tĩnh tố cáo: “Chẳng phải anh bảo tôi đến không có gì hay mà?”

“Cô Giản Tĩnh, nói có lí lẽ chút đi, tôi nói là vừa rồi cô muốn làm việc xấu.”

Tầm mắt anh quét qua chiếc váy ngắn của cô: “Cái gì đằng sau kia?”

Giản Tĩnh nghiêng người: “Gì là gì?”

“Cây bút?” Quý Phong chăm chú nhìn cô: “Ỷ mặc váy nên tôi không dám soát chứ gì?”

Cô nhún vai.

“Được rồi, không dám soát cô.” Anh hậm hực buông tha: “Cho cô thời gian tiêu hủy tội chứng.”

Giản Tĩnh nói: “Tôi tiêu hủy cái gì chứ, không có gì cả.”

“Cô không có thì tôi cũng phải mặc quần mà.” Anh trêu chọc: “Mau ra ngoài.”

Cô đảo mắt rồi đi ra ngoài.

Quý Phong liếc nhìn khe cửa thở dài: “Còn muốn dọa tôi? Dẹp đi, tôi sẽ ‘lọt lưới’ ấy.”

Ầm.

Lần này đóng chặt thật rồi.

Quý Phong lắc lắc đầu, xỏ quần và giày rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nước lạnh dội vào mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút. Anh lau mặt, cảm thấy không ổn nên vặn mở vòi hoa sen, tắm trong ba phút rồi thay quần áo sạch.

Dành thêm năm phút để ngâm quần áo bẩn vào bồn, vò, vắt sạch rồi treo lên ban công nhỏ phía sau phòng nghỉ.

Những người không có mặt ở nhà để làm nhiệm vụ thường đối phó việc này một cách đơn giản như vậy.

Đúng mười phút.

Cô Giản: “Anh thay quần áo còn chậm hơn tôi.”

Quý Phong: “...” Lần trước đi với cô, công chúa nhỏ này đã tắm 40 phút, thoa sản phẩm dưỡng da nửa tiếng đồng hồ, vậy mà còn mặt mũi cười nhạo anh?

“Cô Giản Tĩnh, cô nói câu này mà không thấy nhột ư?” Anh hỏi.

Giản Tĩnh hất nâng: “Đương nhiên không, là anh chậm chạp.”

Quý Phong hiểu ra: “Tìm tôi nói chuyện đó đúng không? Chẳng phải đã bảo phức tạp lắm nên không kể rõ ràng trên WeChat được, cuối cùng lại thành thế này.” Anh lấy tập tài liệu trên bàn lật đến tình tiết vụ án: “Được rồi, tôi sẽ kể lại từ đầu cho cô.”

Anh trầm ngâm: “Vụ này căng đấy. Nghi phạm được tìm thấy trong cùng một không gian kín với người chết, trên hung khí có dấu vân tay của người đó và bản thân nghi phạm cũng có động cơ giết người. Nhiều nhân chứng xác nhận là bọn họ từng có xung đột.”

Tình tiết vụ án bị tiểu thuyết hóa như thế này khiến Giản Tĩnh kinh ngạc đến khó tin: “Thật không vậy, anh đừng có đem [The Judas Window] ra đùa giỡn.”

“Đúng là tương tự. Nghi phạm khai rằng hắn không giết đối phương, ngược lại là đối phương muốn giết bản thân trước nên chẳng hề biết là ai đã giết nạn nhân.”

Sau khi Quý Phong thuật lại toàn bộ vụ án, cau mày nói: “Tuy rằng loạt chứng cứ hoàn chỉnh, không nhận tội cũng có thể khởi tố, nhưng tôi hiếm thấy nghi phạm nào cứng miệng như vậy, hoặc có lẽ…”

Giản Tĩnh: “Có lẽ còn có một khả năng khác.”

Bình Luận (0)
Comment