Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 304

Chương 304

Người chết trong vụ án này họ Đổng, là ông chủ của một câu lạc bộ nên ông ta được gọi là ông chủ Đổng.

Ông chủ Đổng năm nay bốn mươi tuổi, chưa lập gia đình, có rất nhiều sản nghiệp do ông ta đứng tên, trong ðó có một câu lạc bộ tên là ‘Cung Kim Thúy Hoa’, là nơi tiêu hoa tiền của nổi tiếng nhất thành phố Hòa Bình.

Ba ngày trước, ông chủ Đổng được phát hiện chết trong một căn phòng sang trọng trong câu lạc bộ, bị thương nặng ở đầu, hung khí chính là một tác phẩm được làm bằng gốm sứ trong phòng, nó đã bị vỡ thành nhiều mảnh.

Trên mảnh vỡ, người ta đã chiết lọc ra được dấu vân tay của người bị tình nghi.

Thời gian báo án là mười một giờ mười hai phút tối, người báo án là người phụ trách của câu lạc bộ. Anh ta nói, người tử vong đã nhắc anh ta, nếu tối nay đại lão đến thì ông ta sẽ qua đó để tiếp đón.

Lúc người phụ trách gõ cửa đã nghe được tiếng đồ sứ vỡ, hình như bên trong có xảy ra tranh chấp.

Sau đó không còn tiếng gì nữa.

Trong lòng người phụ trách cảm thấy rất lo lắng nên đi tìm bảo vệ trưởng rồi gõ cửa lần nữa.

Vẫn không có ai trả lời.

Cuối cùng hai người chọn cạy ổ khóa mở cửa đi vào, lúc này lại phát hiện người chết ngã trên đất, đầu chảy máu không ngừng, mà người bị tình nghi đang ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha, vẻ mặt thất thần.

Bọn họ nhanh chóng báo cảnh sát.

Mười một giờ bốn mươi cảnh sát đến hiện trường, bắt đầu điều tra theo thông lệ và tạm giữ người bị tình nghi lớn nhất là tiểu Đàm.

Căn cứ vào lời khai của tiểu Đàm, anh ta là một trong những tiểu tình nhân của ông chủ Đổng, tối nay nhận được điện thoại của ông ta, bảo qua gặp rồi ngủ một đêm.

Tám giờ bốn mươi tối tiểu Đàm đến câu lạc bộ nói chuyện với bạn bè vài câu, chín giờ ba mươi về phòng chuẩn bị.

Mười giờ năm phút ông chủ Đổng kết thúc tiệc rượu dưới lầu, đi vào phòng với trạng thái say sỉn.

Tiểu Đàm nói nạn nhân cũng không say lắm, vẫn còn lý trí và xảy ra quan hệ với anh ta. Sau đó nạn nhân đề nghị uống rượu nhưng khi anh ta uống được vài ngụm thì cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cứ tưởng rằng mình đã chết rồi.

Lúc đó anh ta gấp gáp giống như muốn đẩy ngã thứ gì đó, rồi lâm vào hôn mê.

Không biết qua bao lâu, tiểu Đàm tỉnh lại và giãy dụa muốn cầu cứu, ai ngờ vừa đi vào phòng khách thì liền nhìn thấy người tử vong nằm trên mặt đất. Anh ta cho rằng hai người họ đang lập mưu hại người khác, nên phản ứng đầu tiên là rời khỏi phòng.

Nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đứng mà chân cứ nhũn ra nên đành phải đổi ý lấy điện thoại trên ghế sô pha.

Đúng lúc này cửa mở ra, người phụ trách và bảo vệ trưởng xông vào.

Sau khi bị bắt vẫn luôn phủ nhận mình là hung thủ, khăng khăng bảo mình vô tội.

Pháp y nhanh chóng tiến hành khám nghiệm tử thi.

Báo cáo khám nghiệm tử thi chứng minh vết thương trên đầu người tử vong là vết thương trí mạng. Hình dạng giống với mảnh vỡ của đồ gốm, thời gian tử vong trong khoảng một giờ, từ là từ mười giờ bốn mươi đến mười một giờ mười.

Trong khoảng thời gian này, chỉ có người tình nghi và nạn nhân cùng ở trong phòng.

Giản Tĩnh nhìn đến đây, không khỏi quay lưng lại: "Có bản đồ địa hình không?"

"Không có." Quý Phong rút tờ giấy trắng ra phác thảo đơn giản rồi đưa cho cô: "Nói như vậy, mặc dù hiện trường phát hiện án là câu lạc bộ người vào người ra tấp nập. Nhưng căn cứ vào kết quả điều tra được thì người tử vong ở tầng cao nhất, chỉ có thể đi bằng thang máy riêng mới lên được, mà muốn mở thang máy này thì cần quẹt thẻ, người ngoài không thể vào."

Giản Tĩnh hỏi: "Có camera không?"

"Ở đây làm gì có camera." Quý Phong nói: "Trong đám người ở câu lạc bộ ngày hôm đó, chỉ sáu người có thể đi lên lầu này, ngoại trừ tiểu Đàm, còn có người phụ trách, bảo vệ trưởng, thư ký, tài vụ, bộ quản lý nghiệp vụ."

Anh ấy vẽ bố cục sắp xếp trên tầng.

Dây.. .phòng làm việc… điện.

Phòng… phòng nghỉ… cầu thang.

Người phụ trách, bảo vệ trưởng, ba người của bộ quản lí nghiệp vụ, giữa lúc bọn họ không đi tuần tra câu lạc bộ sẽ nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, mà thư lý và tài vụ ở chung một phòng.

Nhưng sự nghi ngờ đối với bọn họ rất nhỏ, bởi vì hiện trường là một cái mật thất.

Cửa khóa ở bên trong, cho dù bên ngoài có chìa khóa cũng không thể mở ra được. Vả lại cảnh sát đã kiểm tra hiện trường không có tồn tại đường hầm nào cả, cửa sổ cũng là cửa sổ sát đất, chỉ có thể mở một khe hở nhỏ để thông gió, ngay cả một con mèo mập cũng không thể chui lọt vào.

Bởi thế, tiểu Đàm không chỉ là người tình nghi lớn nhất, mà cũng chính là người duy nhất bị tình nghi.

Giản Tĩnh nói: "Anh cảm thấy anh ta không phải là hung thủ?"

"Tôi không nói thế." Quý Phong sửa lại: "Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh với anh ta là, thái độ nhận tội cần phải thành khẩn thì mới có thể kết án nhẹ được, nhưng anh ta vẫn không thay đổi lời khai, vẫn khăng khăng mình không phải là hung thủ."

Giản Tĩnh không khỏi gật đầu: "Đúng là rất kỳ quái."

Bình thường mà nói, khi chứng cứ bày ra trước mặt, dựa vào tình huống hiểm yếu như thế thì ngoan cố chống lại cũng không có ý nghĩa, thà nhận tội để được giảm án còn hơn. Giống trong trường hợp rõ ràng thế này mà người bị tình nghi lớn nhất cho dù thế nào cũng không chịu nhận tội, ai cũng nghi ngờ, lo lắng có ẩn tình khác.

Cô lục khẩu cung: "Chỉ có chút thông tin, có thể đến hiện trường phát hiện án mạng không..."

Cô còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy giọng của anh Cao: "Quý Phong, kiểm sát Chúc đến rồi."

Giản Tĩnh thò đầu qua nhìn, chỉ thấy một một gái mặc áo sơ mi xanh và váy bó sát hông bước đến, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, đi đôi giày da bệt màu đen, trên tay là cặp công văn.

Trang phục này… viện kiểm sát hả?

"Xin chào, cảnh sát Cao." Kiểm sát Chúc khẽ gật đầu rồi nhìn Quý Phong, nói thẳng: "Vụ án ngày mười lăm tháng sáu thế nào rồi?"

Quý Phong: “Tôi vẫn chưa xác nhận.”

Kiểm sát trưởng Chúc khó chịu nhíu mày: “Chứng cứ đầy đủ như vậy, sao anh còn không xác nhận?”

Quý Phong đáp: “Thì đang kiểm tra mà, thêm một đêm hai ngày nữa, để chút mặt mũi chớ.”

“Việc công là việc công, cá nhân là cá nhân.” Kiểm sát trưởng Chúc công tư phân minh: “Nên giao cái gì thì giao cái đó. Chúng tôi kết thúc xét xử cũng căng thẳng lắm đấy, đừng lãng phí thì giờ của tôi.”

Quý Phong nói: “Vẫn còn một số nghi điểm, làm rõ xong tức tốc đưa qua cho cô.”

Kiểm sát trưởng Chúc: “Nghi điểm gì?”

“Tên hung thủ không nhận tội.” Anh đáp: “Những người khác cũng không phải không bị tình nghi, phải không cô Giản?”

“Hả?” Giản Tĩnh ăn được nửa miếng dưa thì bị ‘nhắc’ đến, chớp mắt vô tội: “Cái gì?

Quý Phong: “Nói ý kiến của cô xem.”

Bàn về vụ án, Giản Tĩnh nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc, chần chừ nói: “Hiện tại có vẻ mấu chốt khóa nghi phạm thực sự chính là mật thất. Nếu không phải mật thất, lời khai của nghi phạm cũng không còn là gì kỳ quái… À mà, sau khi xét nghiệm máu của nghi phạm có phát hiện bất thường không?”

Cô vẫn không kịp xem mặt sau, nhưng chính anh đã nói thế rồi nên nhất định sẽ có xét nghiệm máu.

Quả nhiên, Quý Phong trả lời: “Nghi phạm bảo bản thân bị đầu độc, nhưng chúng tôi chưa kiểm tra chất độc trong cơ thể lại có nồng độ cồn tương đối cao.

“Liệu có khả năng không kiểm ra không?” Cô hỏi.

Anh thận trọng: “Xét nghiệm máu chỉ có thể kiểm tra các tình trạng thông thường, các thành phần đặc biệt hiếm thấy hoặc không phổ biến đúng là có khả năng không được tìm thấy.”

Cô móc ngón tay: “The Judas Window thì sao?”

“Không thể.” Anh ấy phủ nhận: “Hiện trường không sẵn những điều kiện như thế.”

Giản Tĩnh hỏi: “Còn cơ quan?”

“Đưa cô đến hiện trường nhé?” Anh ta hỏi.

Cô chỉ chờ câu này: “Được, đi thôi.”

Quý Phong lập tức nói với Kiểm sát trưởng Chúc: “Anh xem, phía tôi vẫn đang sắp xếp và điều tra các nghi điểm, cho thêm hai ngày nữa đi. Ngộ nhỡ kết án oan là mất cả đời của người ta đó.”

Kiểm sát trưởng Chúc nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: “Anh muốn đến hiện trường vụ án? Tôi cũng đi. Nếu anh thuyết phục được tôi, tôi sẽ cho anh thêm vài ngày nữa.”

Quý Phong: “... Được.”

Cả ba lên xe, Giản Tĩnh và Kiểm sát trưởng Chúc làm quen với nhau.

“Chúc Nhã Nam.” Kiểm sát viên Chúc tự giới thiệu: “Tôi đến từ Bộ phận Điều tra và Giám sát của Viện Kiểm sát, và là người đảm nhận vụ án 6.15.”

“Giản Tĩnh.” Cô nói: “Tôi… qua đường thôi.”

Ai biết Kiểm sát trưởng Chúc vô cùng khiêm nhường: “Tôi đã nghe qua tên của cô, cô tham gia phá rất nhiều vụ án. Cô cũng cảm thấy vụ này có nghi điểm?”

“Thái độ của nghi phạm rất lạ.” Giản Tĩnh nói.

Kiểm sát trưởng Chúc nói: “Tôi đã nghiên cứu kỹ vụ án này. Có hai chìa khóa, một của nhân viên bảo vệ và một trong tay nạn nhân. Sau khi cửa bị khóa trái từ bên trong thì cho dù có chìa khóa thì bên ngoài cũng không thể mở. Tuy cửa sổ có thể mở được, nhưng ở bên ngoài là bảy tầng, khoảng cách tới cửa thoát hiểm cực kỳ xa, trừ khi tạo ra một cơ quan bí mật khóa trái cửa như thủ thuật được mô tả trong tiểu thuyết.”

“Thao tác cực kỳ khó, tỷ lệ thành công lại quá nhỏ.” Quý Phong nói thêm: “Tất nhiên, không thể loại trừ khả năng này.”

Giản Tĩnh: “Nên là cứ đi xem hiện trường trước rồi tính.”

Xe chạy đến Kim Thúy Hoa, do ông chủ bị sát hại nên cửa hiệu vẫn đóng cửa. Chỉ có ánh đèn neon ngoài những bức tường vẫn cứ sáng rực rỡ, thứ ánh sáng xanh đỏ đan xen nhau thật lộng lẫy.

Giản Tĩnh chú ý đến toàn cảnh xung quanh dọc đường đi, quả thực chỉ có thang máy chuyên thuộc mới có thể lên đến tầng cao nhất.

Lúc này không có bất kỳ ai ở hiện trường, không gian cũng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Quý Phong bật đèn, vén băng rào hiện trường lên để tiện cho hai người mặc váy luồn qua. Kiểm sát trưởng Chúc nhanh lẹ chui qua, nhưng phụ kiện tóc của Giản Tĩnh rườm rà nên bị mắc lại.

“Đau!” Giản Tĩnh che đầu, chịu không nổi thốt lên: “Người cao thế mà không nâng cao lên chút nữa được à?”

Hôm nay cô ấy búi tóc kẹp nơ con bướm. Để tạo độ phồng cho mái trước, cô phải buộc chặt tóc và tơi ngược một lần. Phần tóc bên trong cũng được tết bằng những sợi dây lấp lánh để làm trang sức. Bây giờ móc cứng vào tóc, đau chết đi được, đã thế lại còn không được gỡ mạnh., buộc phải được gỡ từng sợi ra mới được.

“Khi không làm kiểu thế chi cho phức tạp vậy?” Quý Phong chặn tay cô, tận dụng chiều cao của mình, cúi đầu xem xét một lúc, tìm chính xác chỗ tóc rối rồi rút ra: “Được rồi.”

Giản Tĩnh giơ điện thoại lên để chế độ camera trước, cẩn thận vén lại mái tóc phồng.

Quý Phong vừa đeo găng tay vừa đợi cô, khi thấy cô đã xong việc, anh lấy chìa khóa tra vào ổ khóa cửa.

Giản Tĩnh lập tức tập trung sự chú ý: “Đây là ổ khóa ban đầu hả? Chẳng phải là đã nói cậy cửa rồi mà?”

“Không, ổ khóa đầu đang ở cục, đây là cùng một kiểu mới được thay thế.” Quý Phong vặn khóa trái bên trong: “Thấy chưa, bên trong khóa trái, bên ngoài có cắm chìa khóa cũng không mở được.”

Nói rồi lại đưa cho cô xem tấm ảnh chụp cận cảnh khóa cửa. Có dấu vết cạy phá mạnh bạo ở bên ngoài ổ khóa, nhưng phần bên trong chỉ có ít vết ma sát thường ngày, chẳng hề có dấu vết nào đáng quan tâm.

Cô gật đầu rồi xỏ giày bảo hộ vào.

Đây là một căn xép lớn, hình số 7. Bên ngoài là phòng khách, bước vào cửa sẽ lập tức nhìn thấy một tấm bình phong cỡ lớn nguy nga lộng lẫy, bên trái bình phong hiện ra những đường cong màu trắng được vẽ đánh dấu thi thể.

Bước đến gần, cô có thể nhận thấy rõ rằng thi thể lúc ấy đang nằm nghiêng phía trước ghế sofa, đầu hướng xuống, tay vắt lên đầu. Mảnh sứ vỡ vụn bên cạnh ông ta, từ trong tấm ảnh, mảng dưới đáy loang lổ những vết máu.

Lại nhìn bày biện xung quanh cũng hết sức lộng lẫy. Đá cẩm thạch vân khói đen được sử dụng cho bức tường sau chiếc TV và trong góc còn có một tủ rượu vang chễm chệ.

Phòng khách bên tay trái Giản Tĩnh dẫn đến phòng ngủ, bên tay phải là cửa sổ kính khổng lồ, chỉ có thể mở một khe hở rộng hai ngón tay.

Giản Tĩnh ngẩng đầu, chính giữa trần nhà có treo một chiếc đèn pha lê tráng lệ và rườm rà, ngoài những vật ấy ra xung quanh không còn đồ dùng nào đặc biệt cao cấp.

Cô hỏi: “Đã kiểm tra ở trên chưa?”

Quý Phong trả lời: “Tôi xem qua rồi, bám rất nhiều bụi, chứng minh chưa ai động vào nó trong khoảng thời gian gần đây.”

Giản Tĩnh gật đầu, chỉ có cây đèn treo trong phòng khách là khá dễ để ‘dở nghề’, nếu không có khác thường, lợi dụng cơ quan làm cho đồ sứ rơi từ trên cao xuống đè chết nạn nhân cũng không được.”

Quý Phong dường như hiểu ý cô, lập tức nói: “Bộ phận kỹ thuật đã làm cuộc thử nghiệm, theo độ vỡ nát của đồ sứ thì không phải rơi từ trên một độ cao như thế xuống.”

“Anh suy xét kỹ đấy.” Cô cố ý nói: “Thế không cần giúp đỡ à?”

“Chậc, tôi đi làm không thể câu cá được.” anh nói: “Chỉ loại trừ một vài khả năng.”

“Còn gì nữa?”

Quý Phong tiếp: “Tôi lục soát toàn bộ căn phòng, trần nhà, lỗ thông hơi, cửa sổ kính và tầng áp mái đều không tìm thấy dấu vết gì. Vì vậy, dùng dây thừng để trèo từ trên lầu xuống là chuyện không thể. Leo từ dưới một tầng cũng không thể. Luồn qua ống thông gió, không thể nốt.”

Giản Tĩnh nghe Quý Phong nói rồi gật đầu liên tục: “Tôi hiểu rồi, ý của anh là hung thủ không thể vào phòng bằng cách đi vào từ bên ngoài. Hung thủ muốn sát hại nạn nhân thì buộc phải ở trong phòng này, không thể nào hoàn thành mưu sát bên ngoài phòng.”

Phải nói một điều rằng, tính tình Quý Phong tuy hơi nhạt nhẽo, nhưng lúc làm việc lại cực kỳ tỉ mỉ. Công việc điều tra của anh tẻ nhạt và khô khan, chẳng hề giống quá trình suy luận của trinh thám, tinh tế và độc đáo nhưng lại có thể giảm bớt lòng vòng.

Loại trừ những điều trên, những khả năng còn lại ít hẳn rồi.

Bình Luận (0)
Comment