Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 306

Chương 306

Thời tiết nóng, đồ nướng cũng mất đi sức hấp dẫn.

Giản Tĩnh tìm một tiệm đồ uống lạnh ở ven đường, gọi một ly matcha đá xay. Chúc Nhã Nam chọn một hồi, chọn chè hoa nhài đậu xanh. Hai người đều tò mò về đồ uống đối phương gọi.

“Matcha có đắng không?”

“Cũng bình thường, chè đậu xanh có ngọt không?”

“Không bỏ đường, cũng được.”

Quý Phong: “…” Đúng là phụ nữ.

Anh ấy gõ bàn, thúc giục: “Cô Giản, nhanh lên chút.”

Giản Tĩnh hút một ngụm matcha đá xay, suy nghĩ rồi nói: “Trước mắt cho thấy, người phụ trách và đội trưởng bảo vệ là hai người phát hiện đầu tiên, trước đó đều có chứng cứ ngoại phạm.”

Công việc của người phụ trách và đội trưởng bảo vệ đều cần đi qua đi lại trong câu lạc bộ. Nếu như có chuyện bất ngờ xảy ra, không ai chắc chắn được có thể có người tìm trong một khoảng thời gian nào đó hay không.

Vì vậy, lời khai của hai người họ có thể tin được.

“Ba người giám đốc, thư ký, kế toán, vì những nguyên nhân khác nhau mà đúng lúc đó chỉ ở một mình.” Cô xòe tay ra đếm: “Thư ký ở trong phòng làm việc, kế toán ở bên ngoài, giám đốc đang ở phòng nghỉ ngơi, không chạm mặt nhau, cũng không chú ý tới động tĩnh ở buồng trong.”

Quý Phong: “Cô cảm thấy bọn họ có vấn đề sao?”

“Khó mà nói được, lúc tôi chơi điện thoại cũng không để ý xung quanh.” Giản Tĩnh suy nghĩ một lúc, buồn rầu nói: “Thật ra thì kiểu phòng kín thế này, có một giải pháp kinh điển – người chết đã không chết trong phòng.”

Chúc Nhã Nam: “Ý là sao? Thi thể đã bị di chuyển?”

Cô lắc đầu: “Không, tôi muốn nói là người chết bị tập kích bên ngoài, nhưng còn sống đi vào phòng, cũng chủ động khóa cửa lại, vô tình tạo ra một phòng kín.”

Quý Phong nói: “Hung khí vẫn còn ở hiện trường.”

“Thay đổi cách suy nghĩ.” Giản Tĩnh liếc mắt: “Người đó bị đánh chết trong phòng, sau khi hung thủ rời đi, người chết khóa cửa phòng lại rồi nằm xuống.”

Quý Phong nghẹn lời: “Ông ta định làm gì?”

“Tình yêu đích thực.”

“Cô Giản, tôi nhắc nhở cô, ông ta thích đàn ông, nhưng ba người bị tình nghi có thời gian gây án đều là phụ nữ.” Anh uyển chuyển nói: “Đây là tình yêu đích thực thế nào mà người ta giết mình rồi, ông ta vẫn còn muốn che giấu nữa?”

“Anh đúng là thiếu trí tưởng tượng, tôi chỉ mới nói một kiểu thôi, căn cứ vào quan hệ của những nhân vật khác nhau thì có thể biến đổi thành vô số khả năng.”

Bàn về viết truyện, nhà văn đúng là chuyên nghiệp.

Giản Tĩnh nói: “Ví dụ, một người trong số đó là con gái ông ta, ông ta có thể vì bảo vệ giọt máu duy nhất của mình mà giúp cô ta che giấu không? Cũng có thể là con gái của người ông ta thích, người yêu cũ mà ông ta mắc nợ nhiều năm, em gái cùng cha khác mẹ...”

Quý Phong nâng tay lên: “Dừng lại, đây đều là cô suy diễn, cho ít chứng cớ thực tế đi.”

“Tôi cũng không phải thần tiên, sao nhìn qua hiện trường là có thể phát hiện ra chứng cứ mà các anh không phát hiện được chứ? Nếu được như thế thì anh bỏ nghề đi là vừa.” Cô đắc chí nói: “Tôi nêu ví dụ cho anh, chỉ là giúp anh mở mang suy nghĩ, cân nhắc đến khả năng khác thôi – sự tồn tại của phòng kín, có lẽ chỉ là trùng hợp.”

Quý Phong suy nghĩ.

Giản Tĩnh lại nói: “Anh cảm thấy những điều tôi vừa nói không đáng tin cậy, bởi vì quá máu chó?”

Anh liếc mắt qua, rõ ràng là hỏi ngược lại, không thì sao chứ?

“Anh cảm thấy đây là mâu thuẫn vì bị phân biệt đối xử.” Cô cười nhạt, lại lập tức đưa ra hai ví dụ: “Vậy tôi nói cách khác nhé, nếu như vốn dĩ hung thủ muốn giết hai người họ thì sao?”

“Đàm Hào bị bỏ thuốc là thật, người chết bị đánh vào đầu cũng là thật. Ông ta khóa trái cửa, cũng không phải vì che giấu cho ai đó mà là sợ hung thủ quay lại, cái này có phải cũng rất hợp lý không?”

Chúc Nhã Nam không kìm chế được mà gật đầu: “Quả thật là vậy.”

Giản Tĩnh nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Chúc Nhã Nam lập tức mờ mịt.

Quý Phong cười: “Cô Giản, cô lắc lư kiểm sát trưởng của chúng tôi thành ngốc luôn rồi.”

Chúc Nhã Nam phản bác: “Cô ấy nói rất có lý, khả năng này đáng tin cậy hơn kẻ tình nghi mà anh nói.”

Quý Phong: “…”

“Khụ khụ…” Giản Tĩnh đã quen ức hiếp Quý Phong, nhưng ức hiếp người đàng hoàng có hơi ngại nên chủ động nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, vẫn còn chỗ chưa thông – trên món đồ gốm có dấu vân tay của Đàm Hào. Nếu như hung thủ vốn định giết ông ta thì không cần ngụy tạo dấu vân tay nữa.”

Chúc Nhã Nam hiểu ra, hơi lúng túng.

Giản Tĩnh nói sang chuyện khác: “Tôi cảm thấy chúng ta cần điều tra quan hệ giữa người chết với những người khác. Còn nữa, nếu thật sự là đổ tội, hung thủ chắc chắn là có thành kiến với Đàm Hào. Người chết thật sự là người đồng tính sao?”

“Nhìn lượng công việc này đi.” Quý Phong thở dài, nhìn Chúc Nhã Nam: “Kiểm sát trưởng Chúc, cô cũng nghe rồi đó, cho thêm chút thời gian đi.”

Chúc Nhã Nam bị một đống khả năng của Giản Tĩnh oanh tạc, trong lòng cũng có chút dao động. Cô ấy cũng không muốn vu oan cho người tốt, không muốn bỏ qua cho người xấu nào nên nói: “Nhiều nhất là hai ngày, tôi cũng có áp lực.”

“Được, vậy hai ngày trước đi.” Quý Phong không mặc cả, quyết định trước rồi nói sau: “Cảm ơn cô.”

Chúc Nhã Nam thuộc kiểu làm việc dứt khoát, cô ấy nhìn đồng hồ, quả quyết nói: “Cứ thế nhé, tôi về trước đây.”

“Tôi tiễn cô nhé?” Anh hỏi.

Chúc Nhã Nam nói: “Không cần, tôi đón xe được.”

“Thế không an toàn lắm.” Giản Tĩnh bị dọa giật mình, vội vàng nói với Quý Phong: “Anh đưa cô ấy về đi, đón xe không an toàn.”

“Để anh ấy đưa cô về đi.” Trong mắt Chúc Nhã Nam, dựa vào cách ăn mặc và tướng mạo của Giản Tĩnh, xác suất cô gặp nguy hiểm lớn hơn. Dù sao cô ấy cũng học quyền anh hai năm, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì vẫn có thể phản kháng được.

Quý Phong cảm thấy khó hiểu: “Tỷ lệ cướp giật ở chỗ này không cao, hai cô lo lắng thế à?”

“Anh thì biết cái gì.” Giản Tĩnh lắc đầu, nói với Chúc Nhã Nam: “Không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể hạ gục đàn ông bằng một tay.”

Chúc Nhã Nam ngạc nhiên.

“Là thật đó, cô Giản là kiểu đừng xem mặt mà bắt hình dong.” Quý Phong giải thích, nhưng vẫn nói: “Được rồi, không phải đi đường vòng sao, tôi đưa cô về. Nếu để người khác biết tôi để một cô gái một mình về nhà, nhất định sẽ bị cả cục khinh bỉ.”

Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì to tát, nghe anh nói như vậy, trong lòng Giản Tĩnh lại nổi lên chút suy nghĩ nổi loạn: “Đã nói không cần rồi mà, tôi lại muốn xem xem ai chán sống tới cướp của tôi.”

Quý Phong phản ứng lại cũng nhanh: “Không phải thế, cô là tác giả lớn, tự đón xe thì thảm quá.” Anh kéo tay cô: “Mau lên xe đi. Ngày mai kiểm sát trưởng Chúc còn phải đi làm, đừng chậm giờ cô ấy nghỉ ngơi.”

Vừa rồi Giản Tĩnh đã gài bẫy Chúc Nhã Nam nên hơi áy náy, nghe anh nói như vậy thì cô cũng không phản bác được, chỉ thở phì phì ngồi vào xe.

Quý Phong hỏi: “Cô vẫn ở chỗ cũ sao?”

Chúc Nhã Nam gật đầu.

“Dọn qua chỗ khác ở đi, càng ngày càng nhiều án, coi chừng bị người ta chú ý.” Anh nói.

“Quá bận, không rảnh để dọn.” Chúc Nhã Nam cũng không có cách nào cả. Công việc ở viện kiểm sát rất bận, cô ấy đều phải tăng ca, đi công tác, quả thực không rảnh để tìm nhà rồi dọn nhà.

Quý Phong hỏi: “Bạn trai cô đâu?”

“Chia tay rồi.”

“Thế này đi, tôi giới thiệu cho cô một người bạn cùng phòng.” Anh nói: “Cô Giản, có phải gần đây Lương Nghi đang tìm người ở ghép không?”

Giản Tĩnh lướt wechat, nói: “Đúng vậy, hôm qua mới đăng.”

Quý Phong nói: “Lát nữa tôi sẽ đưa danh thiếp của cô ấy cho cô, là bạn đại học của tôi, cũng là cảnh sát. Hai người ở chung khá an toàn.”

“Cảm ơn.” Chúc Nhã Nam cảm ơn anh. Cô ấy giám sát các vụ án hình sự của bộ phận điều tra, trong đó không thiếu những tội phạm cực kỳ hung ác, không có một người bạn cùng phòng đáng tin đúng là không yên tâm được.

Nơi cô ấy ở cách viện kiểm sát không xa, Quý Phong quen đường, đưa cô ấy đến dưới lầu. Sau đó, anh lại đợi, đợi đến khi thấy đèn trên lầu bật sáng mới lái xe rời đi.

Giản Tĩnh chú ý tới, hỏi: “Cô ấy gặp phiền toái sao?”

“Hôm qua tôi phát hiện có một người đàn ông theo dõi cô ấy.” Quý Phong nói: “Tôi có hỏi thăm, nói là người thân trong một vụ án, nóng lòng muốn biết kết quả nên luôn đi theo để dò hỏi.”

Giản Tĩnh giật mí mắt: “Chuyện này quá đáng sợ. Sau đó thì sao?”

“Chỉ bám theo thôi, không làm gì cả. Có thể làm gì được chứ? Dạy dỗ mấy câu rồi thả đi.” Anh nói: “Thế nên tôi không đề nghị Vân Vân cũng làm nghề này, quá nguy hiểm.”

Nói tới đây, Giản Tĩnh nhớ ra tin đồn ngày hôm qua, kể lại chuyện Quý Vân Vân hẹn hò với một nam sinh.

“Nhất định là cậu lớp phó học tập trong lớp.” Giọng Quý Phong hơi chua: “Con gái lớn không giữ trong nhà được.”

“Thi đại học xong thì có thể hẹn hò, đạo lý hiển nhiên mà.” Giản Tĩnh bào chữa thay cô ấy: “Anh ghen cái gì, không phải là sau khi thi đại học tỏ tình thất bại, bị người ta từ chối đó chứ?”

Quý Phong: “Cô không chọc tôi thì không vui sao?”

Cô nói: “Tôi suy luận bình thường thôi.”

“Suy luận thế nào? Nói tôi nghe thử.”

“Kiểm sát trưởng Chúc là lớp trưởng lớp cấp ba của anh, thành tích tốt lại đẹp người.” Cô nói: “Tôi đoán đúng rồi phải không?”

Quý Phong nhìn cô, cười hỏi: “Sao cô đoán được?”

“Hai người rất thân thiết, kiểm sát trưởng phân công vụ án, không thể nào hợp tác với anh nhiều lần được, chứng minh hai người có quen riêng, cô ấy cũng từng nói hai người là người quen. Nhưng mà, cô ấy không quen Lương Nghi, vậy không phải là bạn đại học của anh. Có thể thi đậu kiểm sát trưởng, thành tích nhất định rất tốt, mà người cũng đẹp, phạm vi rất nhỏ.”

Giản Tĩnh suy nghĩ rồi bổ sung: “Còn nữa, nhìn thái độ cô ấy đối với anh, tôi đoán lúc hai người đi học, anh đã bị cô ấy chỉnh không ít lần.”

“Không hổ là cô Giản.” Quý Phong sảng khoái thừa nhận: “Nhưng cô nói tôi nghe thử, cô đã suy luận thế nào để cho ra kết quả chính xác?”

Giản Tĩnh: “Anh hỏi đến bạn trai cô ấy.”

“Cô ấy nói mình không rảnh, tôi hỏi cái này thì có gì không bình thường sao?” Quý Phong lắc đầu: “Cô Giản, bị hố rồi.”

Cô không hề hoảng loạn, mà hỏi ngược lại: “Anh thề là anh tùy tiện hỏi câu ấy chứ?”

Quý Phong liếc cô, tò mò: “Tùy tiện hỏi thì sao? Không tùy tiện hỏi thì sao?”

“Chẳng sao cả.” Giản Tĩnh buông tay: “Gạt anh tôi cũng không thua thiệt.”

“...”

Hiểu rồi, cô Giản rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên chọc anh chơi đây mà.

Anh dứt khoát không tiếp tục chủ đề này nữa: “Ngày mai mấy giờ tới đón cô đấy?”

“Lúc nào dậy sẽ gọi cho anh.”

...

Hôm sau.

Hơn tám giờ Giản Tĩnh mới thức dậy, cô liếc nhìn điện thoại.

Quý Phong nhắn tin đến, nói sáng nay có nhiệm vụ, không gọi cho cô được.

Đã như vậy thì Giản Tĩnh cũng không vội dậy nữa, cô bỏ điện thoại qua một bên rồi ngủ tiếp, thật lâu sau mới tỉnh. Kỵ Sĩ ở ngoài cửa đã đợi không kịp nữa, ‘gâu gâu’ giục cô ra ngoài.

“Nào nào.” Cô cầm dây dắt chó, tiện tay cầm miếng bánh mì, mang chó đi dạo.

Kỵ Sĩ vui vẻ chạy ra ngoài, lại lè lưỡi nửa sống nửa chết quay về.

Quá nóng.

Giản Tĩnh sợ nó cảm nắng, đút cho nó một hộp sữa chua lạnh.

Kỵ Sĩ: “Ao ô!” Đã đầy máu, sống lại rồi!

Quý Phong cũng gọi tới: “Tôi xong việc rồi, cô dậy chưa?”

“Sắp ăn trưa rồi.”

“Tôi tới ngay đây.”

Anh đến rất nhanh, ngoài tóc hơi rối thì có vẻ không sao hết, nhưng Giản Tĩnh vừa cầm chìa khóa lên đã cảm thấy không đúng: “Sao trên người anh có mùi máu?”

Quý Phong sửng sốt, hoang mang nói: “Có á? Hôm nay tôi không bắn súng.”

Giản Tĩnh đi vòng quanh anh.

Quần áo không hề rách, trên vai dính chút bụt, rõ ràng là đã cọ vào chỗ nào đó, trên lưng rỉ ra chút máu nhạt: “Sau lưng.”

Anh nghiêng đầu nhìn.

“Sáng nay anh đi bắt người à?”

“Ừ, cũng may không mang súng, nhưng mà có dao, còn rất hung hãn nữa.” Anh không sờ sau lưng được, dứt khoát không đụng tới nữa: “Không sao, chắc là lúc khống chế tên đó đã cọ xuống đất.”

Anh đã quen nên cũng không để ý lắm: “Đi thôi, ăn cơm trưa? Muốn điều tra kẻ tình nghi nào trước?”

“Anh coi mình làm bằng sắt à?” Giản Tĩnh lấy hòm thuốc ra, không cho anh nói nữa: “Qua đây, tôi xử lý cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment