Không phải vết đao, cũng không bị súng bắn, trong mắt Quý Phong, những vết thương nhỏ ấy đều là loại không cần xử lý. Anh mở miệng muốn từ chối: “Cô Giản, đừng phí...”
Anh còn chưa nói dứt lời đã lảo đảo.
Giản Tĩnh níu cổ áo anh lại, trực tiếp quăng anh lên sofa.
Quý Phong sợ hãi: “Mau buông tay.”
Giản Tĩnh khinh thường liếc qua, ngạc nhiên gì chứ? Nhưng một giây sau, cô nghe tiếng ‘rẹt’, cổ áo bị kéo rách.
Cô: “?”
Cái gì thế? Cái áo này làm bằng thủy tinh à? Cô cũng đâu dùng lực lớn lắm?
Quý Phong co rút khóe miệng: “Áo từ năm ngoái, giặt nhiều, không được bền nữa.”
Áo sơ mi mùa hè một năm chỉ dùng hai cái, một cái giặt một cái mặc, mà nguyên liệu vải cũng không phải loại bền. Rơi nút áo, rách tà, tuột chỉ, đều là chuyện bình thường.
Sáng nay nó mới bị cọ sát, giờ lại bị kéo như vậy, không rách mới lạ.
“A, xin lỗi.” Giản Tĩnh từ từ buông tay, tính xem như mình không làm gì cả.
Quý Phong bị vẻ mặt của cô làm cho buồn cười: “Vốn cũng muốn vứt rồi, không sao.” Rách thì cũng rách rồi, anh cũng không nhắc đến nữa, trực tiếp cởi áo ra, nghiêng đầu nhìn sau lưng: “Tôi nói không nghiêng trọng rồi mà, chỉ sướt da thôi.”
Thuận lợi vượt qua lúng túng, Giản Tĩnh vội vàng lảng sang chuyện khác: “Thế này mà còn không nghiêm trọng à?”
Mặc dù chỉ là xước da, nhưng vết thương đã gần như chiếm một phần ba tấm lưng rồi, nhất định là bị kéo lê mới khiến diện tích vết thương lớn như vậy.
Hơn nữa, nhìn độ sâu này, không chỉ lớp biểu bì, nhiều chỗ đã vào đến lớp da giữa rồi.
“Khử trùng cái đã.” Cô tìm nước muối sinh lý, thấm ướt tăm bông, lau sạch bụi bẩn và máu xung quanh vết thương. Sau khi lau sạch, cô lại dùng cồn i-ốt lau chùi khử trùng ngoài vết thương.
Quý Phong không cử động, để yên cho cô xử lý.
“Được rồi.” Nhờ có thẻ cấp cứu, Giản Tĩnh thuần thục xử lý xong vết thương, sau đó bắt đầu phiền muộn: “Anh chờ chút, tôi đi mua cái mới cho anh thay nhé?”
“Không cần.” Quý Phong đưa chìa khóa xe cho cô: “Trong cốp sau có một túi đồ, bên trong có đồ để thay, cô giúp tôi cầm đại một cái lên đây là được.”
“Được.”
Sau đó, Giản Tĩnh trực tiếp cầm lên cho anh một bộ mới.
“Toàn màu tối.” Cô chê.
Quý Phong: “... Mượn nhà tắm nhé.”
“Cứ tự nhiên.”
Quý Phong thay quần áo mới, nhét áo bẩn vào túi, nhân tiện rửa mặt. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, anh cảm thấy hình như vết thương không còn đau như vậy nữa.
Trạng thái rất tốt.
“Cô Giản, chiều nay đi chỗ nào trước?”
“Ăn cơm trước đã, tôi gọi ship rồi.”
Quý Phong: “Được.”
Anh thành thật nghỉ ngơi một tiếng, trong thời gian ấy lại đơn phương ‘được’ mượn máy giặt và máy giấy nhà cô Giản. Ăn trưa xong, quần áo cũng đã được hong khô, trực tiếp mặc lên, cũng không cần về phòng trưực để tắm.
Đãi ngộ thế này, ừm, quần áo rách thật đáng giá.
Buổi chiều, hai người dựa theo kế hoạch, bắt đầu điều tra kẻ tình nghi.
Đầu tiên là thư kí.
Cô ta thuê phòng chung với người khác, ở một tiểu khu cũ bình thường. Quý Phong đưa thẻ cảnh sát ra, thư ký hơi do dự nhưng sau đó vẫn mời hai người vào nhà, hỏi: “Không phải vụ án của ông chủ của tôi đã phá rồi sao? Hai người tìm tôi có chuyện gì không?”
Quý Phong nói: “Vụ án này chúng tôi còn đang điều tra, có vài vấn đề cần cô phối hợp.”
Không cần thiết phải nói nhiều, anh phụ trách hỏi, Giản Tĩnh rất tự giác quan sát tình hình trong phòng. Phòng khách rất nhỏ, hơi thiếu sáng, ban ngày cũng tối, ở cửa chất đống rất nhiều túi giấy, còn chưa dán miệng nữa, có thể thấy là đang đóng hàng, chuẩn bị gửi đi.
Qua khe cửa nhìn vào phòng ngủ, trong đó có đèn, rèm cửa, microphone, máy tính kẹp máy ảnh, là trang thiết bị phòng stream điển hình.
Thư kí chú ý tới ánh mắt của cô, giải thích: “Tôi đang làm thêm.”
“Bây giờ bán hàng online cũng phải livestream sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Thư kí cười, liếc nhìn cô, không giải thích, châm một điếu thuốc rồi hỏi Quý Phong: “Cảnh sát, có gì cần hỏi thì hỏi nhanh đi, hai ngày nay tôi không đi làm, bận kiếm tiền.”
Quý Phong: “Cô đến làm ở Kim Thúy Hoa Cung từ lúc nào?”
Có lẽ do làm blogger, thư kí trò chuyện khá thân thiện: “Nửa năm trước, một người bạn giới thiệu tôi đến đó, nói là chủ công ty này cần một thư ký biết uống rượu, tửu lượng của tôi cũng khá nên đi thử, được tuyển.”
“Bạn nào?”
“Một cô gái trước kia làm trong câu lạc bộ, bây giờ không làm nữa.” Thư ký nói: “Tôi có liên quan gì đến vụ án này sao?”
“Cô là thư ký của người chết, cô hiểu rõ nhất chuyện của ông ta, chúng tôi muốn điều tra vấn đề cá nhân của ông ta.” Quý Phong nói: “Theo cô biết, người chết đồng tính hay song tính? Có đối tượng mập mờ nào khác không?”
Thư kí búng tro thuốc, trầm ngâm nói: “Hình như ông ta không thích phụ nữ, dù sao tôi thường xuất hiện trước mặt ông ta, ông ta cũng không có phản ứng gì.”
“Ông ta qua lại với Đàm Hào bao lâu rồi?”
“Tầm ba bốn tháng.”
“Quen nhau thế nào?”
“Quen trên bàn rượu. Nghe nói là làm người mẫu, ngày đó cũng không biết là ai tới mời rượu, hai người đó vừa gặp đã thích nhau, tối đó lăn giường luôn.”
“Quan hệ giữa hai người họ thế nào?”
“Không nói rõ được.” Thư kí nhún vai: “Ông chủ chơi rất lớn, lần trước suýt chút nữa mất mạng người, Tiểu Đàm cũng điên luôn. Anh nói xem, cậu ta mới chừng ấy tuổi, còn mơ mộng muốn làm tài tử, cũng không tự soi gương xem mình thế nào.”
Giản Tĩnh yên lặng gật đầu.
Kẻ tình nghi Đàm Hào năm nay hai sáu tuổi, dáng người đẹp, nhưng tướng mạo lại bình thường. Cậu ta làm người mẫu miễn cưỡng kiếm được miếng cơm, nhưng muốn tiến vào giới giải trí thì không ổn.
Cô hỏi: “Không phải hai người họ vì chuyện lùm xùm này mới chia tay đó chứ?”
“Đúng vậy. Tiểu Đàm muốn ông chủ bỏ tiền cho cậu ta quay web drama, ông chủ không từ chối được, nói đồng ý tìm người đầu tư, nhưng sau đó lại hối hận. Gần đây hai người họ vì thế mà cãi nhau.”
“Tiểu Đàm là người thế nào?”
“Nói thì hay mà làm thì dở, kiếm tiền dựa vào tuổi trẻ, tính khí nóng nảy, còn hơi tự luyến nữa.”
Quý Phong gật đầu, lại hỏi cô ta ấn tượng về những người khác.
“Anh Triệu (người phụ trách) hơi gian xảo, thích bớt xén, nịnh bợ để được khẳng định. Những chuyện khác đều khá tốt, không tính là tệ.”
“Anh Tiền (đội trưởng bảo vệ) cũng khá tốt tính, rất trượng nghĩa, cũng thích nhận việc. Nghe nói trước kia từng lăn lộn trong giang hồ, ngồi tù mấy năm, bình thường nhìn không ra anh Tiền lại ác thế.”
“Chị Lưu (kế toán) thì tôi không quen, mỗi tháng chị ấy tới văn phòng mấy lần, không chỉ làm cho công ty chúng tôi. Ông chủ bảo chị ấy tính toán sổ sách, chuyện phía sau, ai mà biết được.”
“Chị Mẫn Mẫn (quản lý bộ phận kinh doanh)? Xì, cô ta giỏi lắm đấy, trước kia là người đứng đầu ở công ty khác, ông chủ dùng số tiền lớn mời về. Người này rất khôn khéo, khách hàng đều bị cô ta thuyết phục.”
Giản Tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, chen miệng nói: “Quản lý Mẫn kết hôn chưa?”
Thư kí nhìn cô như nhìn học sinh cấp một: “Sao có thể chứ? Chị ta có ông chủ rồi.”
Ông chủ này nhất định không phải ông chủ công ty bọn họ. Giản Tĩnh biết ý, hỏi: “Đều là người ngoài sao? Không có người nào trong câu lạc bộ sao?”
“Cái này khó nói lắm.” Mặt thư ký đầy nhàm chán: “Dù sao anh Triệu cũng rất chiều cô ta, có lần tôi còn thấy hai người họ đi ra từ một phòng.
Giản Tĩnh gật đầu, không hỏi lại nữa.
Thư kí đuổi người: “Được chưa anh cảnh sát, tôi còn phải làm việc nữa, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
“Cứ thế đã, cảm ơn cô đã phối hợp.” Quý Phong chào ra về.
Hai người rời khỏi nhà thư kí nhưng lại không trực tiếp rời đi mà đi đến chỗ quản lý tòa nhà hỏi thăm tình hình thuê phòng của thư ký.
Quản lý nói thư ký đã thuê nhiều năm, bạn cùng phòng cũng vậy. Hai người họ đi sớm về trễ, trang điểm rất đậm, hàng xóm cảm thấy tác phong của hai người họ không đứng đắn nên từng khiếu nại mấy lần. Thế nhưng chủ nhà vì kiếm tiền, chưa từng đuổi người.
“Xem ra tình hình kinh tế của cô ta rất ổn định, không có thu nhập cao.” Giản Tĩnh phân tích: “Tôi xem qua cách bài trí trong phòng, đều là đồ cho thuê, máy giặt không chính hãng, chất vải quần áo phơi bên ngoài cũng rất kém.”
Cô hơi nghi ngờ: “Tiền lương ở câu lạc bộ hẳn không thấp, có khi nào cô ta thiếu nợ không?”
“Cô ta mang hộ khẩu nông nông, có lẽ là điều kiện gia đình không tốt, gửi tiền về nhà rồi.” Quý Phong đã gặp rất nhiều: “Dựa livestream sexy mà kiếm tiền, có lẽ sau lưng không có kim chủ.”
“Livestream sexy? Loại livestream đó á?”
Quý Phong: “Đồ cô ta bán.”
“Chất lượng đóng gói rất kém.” Giản Tĩnh ghét nhất đóng gói không cẩn thận, móc vào là rách: “Tôi thấy bên trong còn có chỗ rách, hình như là thủng.”
Cô không hiểu: “Không phải chứ? Thật hay giả đấy? Người ta mua về làm gì chứ?”
“Cô Giản, đừng nghĩ nữa.” Quý Phong mở cửa xe, đẩy cô lên xe: “Công việc ấy cách cô rất xa, yên tâm đi.”
Giản Tĩnh vẫn thấy ghét, tóc gáy cũng dựng lên.
Quý Phong lảng sang chuyện khác: “Tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ thiếu nợ, đều vì mượn tiền rồi lãi mẹ đẻ lãi con, đã nợ rồi, lựa chọn đầu tiên của bọn họ vẫn là tiếp tục nợ. Cô ta sống rất tiết kiệm, không giống kiểu người như vậy.”
“Làm việc trong thời gian ngắn, tạm thời không phát hiện có xung đột lợi ích, động cơ giết người rất nhỏ.” Giản Tĩnh nói: “Những gì cô ta đánh giá người khác, dường như cũng không có dính tình cảm vào.”
“Nghe thêm người khác trả lời đi.”
Người thứ hai là kế toán.
Đúng như thư ký nói, kế toán không chỉ làm sổ sách cho Kim Thúy Hoa Cung, còn đồng thời làm nở một công ty khác nữa. Bởi vì có nhiều việc, hai người chỉ có hai mươi phút để hỏi chuyện.
Quý Phong hỏi lại những câu y hệt trước đó, hỏi cô ta biết gì về người chết, đánh giá người khác thế nào.
“Tôi không rõ tình hình của ông chủ, cũng không quan tâm.” Kế toán rất thận trọng, cẩn thận, rất sợ sẽ nói sai: “Mỗi tháng vào giữa tháng và cuối tháng tôi đều qua đó ba ngày, xem sổ sách, cuối năm có tăng ca, bình thường không đến đó, có rất nhiều chuyện tôi không biết.”
“Người chết có quan hệ gì với Đàm Hào?”
“Nghe nói là không tốt lắm, tôi từng thấy hai người họ cãi nhau.” Kế toán nói: “Lúc đó tôi còn không biết quan hệ giữa cậu ta và ông chủ, không biết là ai mà lại đập bàn trước mặt ông chủ, ai mà biết được...”
Cô ta lộ ra vẻ mặt rất vi diệu, khó mà nói hết được.
“Những người khác thì sao?”
“Anh Triệu đối với tôi rất khách khí, Tiểu Tiền cũng tốt, đêm muộn sẽ giúp tôi gọi xe, tôi không thân với Na Na, cũng không gặp được mấy lần. Thành thực mà nói, tôi không thích kiểu phụ nữ không đứng đắn như thế, rảnh rỗi không chơi điện thoại cũng gọi video cho những người đàn ông khác nhau.”
“Quản lý Mẫn thì sao?”
“Ai nha, cô ta hả, không nhìn ra cô ta làm nghề này. Cô ta khách khí còn nói chuyện, đáng tiếc lại làm nghề này... Tôi nghe cấp dưới của cô ta nói, cô ta rất giỏi, một năm có thể kiếm được mấy triệu, quá sức tưởng tượng.”
“Quan hệ giữa cô ta và những người khác thế nào?”
“Không rõ nữa, chỗ đó...” Kế toán lắc đầu, im miệng không nói nữa.
Rất nhanh đã hết hai mươi phút, cô ta từ chối trả lời, vội vàng trở về.
Giản Tĩnh nói: “Cách ăn mặc của cô ta rất giản dị, thấp hơn mức thu nhập. Nhưng ở tuổi này, chắc con cũng lớn rồi, chỗ nào cũng cần tiền, vừa rồi cô ta còn nhìn cơ sở dạy thêm bên cạnh mấy lần nữa.”
Quý Phong ừ một tiếng, suy nghĩ bay xa: Cô Giản không hiểu biết cuộc sống của người dân tầng dưới cùng cho lắm, cái này cũng không lạ, cô nổi tiếng từ thuở thiếu niên, kinh tế dư dả, chưa thành niên đã theo Khang Mộ Thành làm việc, mức sống nhất định đứng đầu cả nước.
Nhưng cô lại phán đoán rất chính xác về mức sống của người bình thường.
Cái này thật lạ.
Cuộc sống của người bình thường và cuộc sống của tầng lớp thấp nhất hẳn cách cô rất xa.
Thật nhiều bí mật. Anh nhìn cô, cười hỏi: “Người tiếp theo nhé?”
Nơi kế toán chọn là công viên nhỏ ở gần công ty của mình, lộ thiên. Giản Tĩnh than vãn: “Nóng quá, tôi muốn ăn kem.”
“Kem McDonald ngon hay kem KFC ngon?”
“Không thể ăn cái khác sao?”
“Xung quanh không còn tiệm nào khác.”
“Đều được cả.” Cô nói: “Mùi vị gần giống nhau.”