Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 308

Chương 308

Câu lạc bộ mở cửa buổi tối, buổi chiều vừa lúc quản lý Mẫn ở nhà.

Cô ta ở trong một tiểu khu hạng sang, giá phòng lên tới mười vạn tệ, quản lý bất động sản rất nghiêm, trước khi vào cửa phải đưa chứng minh. Quý Phong đưa thẻ cảnh sát ra, hỏi bọn họ tình huống người tình nghi.

Sau khi tra tin tức thì biết được căn hộ quản lý Mẫn đang ở đứng tên chính cô ta, thời gian mua là hai năm trước.

Mà khi hỏi thăm ấn tượng đối với quản lý Mẫn, trên dưới bên quản lý bất động sản đều nhất trí khen ngợi: "Chủ hộ 1901 rất tốt bụng và lễ độ, chỉ cần giúp cô ấy làm chút việc nhỏ là cô ấy có thể đích thân tới cám ơn chúng tôi. Ai cũng tình nguyện giúp đỡ cô ấy."

"Người này không đơn giản." Giản Tĩnh bình luận: "Phải xem xét cẩn thận."

Lần này bọn họ chưa thông báo đã tới cửa thăm hỏi, chính là muốn tới tập kích bất ngờ.

Quản lý Mẫn ở nhà, đang trong bếp nấu nướng. Thấy bọn họ tới thì giật mình ngạc nhiên rất đúng độ: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Quý Phong lặp lại lý do thoái thác rằng cần phối hợp điều tra.

Trông quản lý Mẫn có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn mời hai người vào nhà. Giản Tĩnh cường điệu quan sát tủ giày, chỉ có giày nữ, không có giày nam hoặc giày trẻ con. Nhưng lại có vài đôi dép trong nhà khác màu.

Bố trí trong phòng thanh nhã ấm áp, sô pha màu vàng nghệ, đèn rất dịu, bình hoa cắm hoa bách hợp và loa kèn, không nơi nào không thể hiện mắt thẩm mỹ của chủ nhân.

Mà bản thân quản lý Mẫn ở nhà cũng rất mộc mạc, mặc chiếc váy màu trắng ngà, cặp tóc bằng cặp trân châu, chừa vài lọn bên tai, phong cách Hàn Quốc dịu dàng.

Giản Tĩnh khen ngợi: "Váy của cô đẹp thật, làm nổi bật làn da của cô lên ấy."

"Cảm ơn." Không có người phụ nữ nào không thích nhận được khích lệ, quản lý Mẫn cũng thế. Cô rót nước chanh cho hai người, sau đó hỏi: "Tôi còn có thể phối hợp gì đây?"

Quý Phong hỏi: "Người chết là kiểu người thế nào?"

Quản lý Mẫn suy nghĩ một lát, trả lời: "Tính tình nóng nảy, thường thường mắng chửi người không đâu. Có lúc điên lên nói chuyện khó nghe lắm. Nhưng so với ông chủ khoác lác đầy miệng của tôi trước kia thì ông ấy có điểm tốt hơn nhiều, đó là trả tiền lương rất hào phòng."

"Nhân viên cấp dưới có oán giận ông ấy không?"

"Có thì đương nhiên là có." Quản lý Mẫn nêu ví dụ: "Có một cô gái cấp dưới của tôi phải tội khách hàng, bị ông chủ tát hai cái, bắt quỳ xuống xin lỗi khách."

Giản Tĩnh cau mày.

Quý Phong hỏi: "Ai có mâu thuẫn lớn nhất với ông ấy?"

Quản lý Mẫn lắc đầu: "Tôi mới đi ăn máng khác tới bên này, không rõ chuyện của bộ phận khác cho lắm."

"Sao cô lại chuyển tới Cung Kim Thúy Hoa?" Giản Tĩnh bất chợt lên tiếng: "Là vì lương rất cao hay vì lý do nào khác?"

Quản lý Mẫn cười khẽ, bình tĩnh trả lời: "Ông chủ cũ định đưa người mới lên thay thế tôi. Tôi không đi chẳng nhẽ chờ người ta đến vênh váo với tôi à?"

"Vì sao chọn bên này?"

"Ông chủ thích đàn ông, tôi sẽ bớt rất nhiều phiền toái." Quản lý Mẫn nghịch bông hoa trong bình, thản nhiên nói: "Bình thường ứng phó khách hàng đã đủ mệt mỏi rồi, còn phải chơi trò hư tình giả ý với ông chủ. Phiền lắm."

Lý do rất có sức thuyết phục.

Quý Phong dựa theo kế hoạch, tiếp tục hỏi cái nhìn của cô ta với những người khác.

"Tôi không biết bên tài vụ, bình thường không có việc gì thì bọn tôi cũng chẳng tiếp xúc nhiều với cô ấy đâu, bị ông chủ biết thì không hay. Nếu nhất định phải nói… đại khái là người ta có hơi ghét bỏ chúng tôi, chê chúng tôi làm việc không đứng đắn."

"Còn thư ký kia… tên Na Na đúng không, còn nhỏ lại chưa định tính, cũng không hiểu tiêu hết tiền ở chỗ nào. Có hôm cô ấy gọi điện thoại bị tôi nghe được, hình như là người nhà gọi tới đòi tiền, cũng là người đáng thương. Làm cái ngành này đều là kiếm cơm thanh xuân, nếu còn trẻ mà không lo lắng cho chính mình thì đến khi lớn tuổi chẳng có nhà cũng chẳng có xe, muốn tìm người kết hôn cũng khó."

"Trông Tiểu Tiền có vẻ dữ dằn nhưng người lại tốt lắm. Có khi tôi gặp khách hàng khó chơi, Tiểu Tiền đều giúp một tay."

"Anh Triệu…" Nói đến người này, quản lý Mẫn thoáng chần chừ: "Không biết hai người có nghe nói không, thật ra Cung Kim Thúy Hoa vốn là của anh Triệu."

Tin này đúng là mới mẻ.

Quý Phong nói: "Làm phiền cô nói cặn kẽ một chút."

"Tôi cũng nghe đồn thôi, nếu không đúng thì hai người cũng đừng trách tôi đấy."

"Đương nhiên."

Quản lý Mẫn cẩn thận nhớ lại, chậm rãi nói: "Trước kia, Cung Kim Thúy Hoa chỉ là câu lạc bộ nhỏ, tôi còn chưa nghe nói đến bao giờ, làm ăn không lớn như hiện tại. Khi đó khách hàng đều rất loạn, kiểu người gì cũng có, không tránh được gặp chuyện không may. Sau đó không biết bị ai báo cảnh sát, trực tiếp niêm phong. Anh Triệu vì không muốn ngồi tù nên đành bán câu lạc bộ, thế mới đến tay ông chủ bây giờ."

"Thật ra tôi cũng rất ngạc nhiên vì anh Triệu còn ở lại đấy. Có thể là có tình cảm với nơi này, luyến tiếc rời đi." Cô ta nói đầy ẩn ý: "Cũng có thể là vì tiền, cụ thể thế nào tôi cũng không biết."

Quý Phong gật đầu: "Cảm ơn sự hợp tác của cô, những tin tức này rất có ích với chúng tôi."

"Thế thì tốt rồi."

Từ lúc vào cửa đến lúc hỏi xong tổng cộng bốn mươi phút, thu hoạch không ít.

Hai người ngồi trong xe thổi điều hòa, cùng trao đổi ý kiến.

Giản Tĩnh nói trước: "Ở mặt ngoài xem ra, cả ba người đều không có gút mắt gì với người chết, nhưng quản lý Mẫn càng đáng nghi hơn."

Bọn họ phân biệt hỏi thăm cả ba người tình huống của những người khác, nhưng hỏi thăm tin tức là việc phụ, quan sát thái độ bọn họ mới là chính. Tuy rằng thư ký cung cấp tin Đàm Hào mâu thuẫn với người chết, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn tập trung trên người Tiểu Đàm.

Mà thái độ tài vụ cũng không có vấn đề gì, nói xấu đồng nghiệp sau lưng là chuyện rất đỗi bình thường thôi.

Chỉ riêng quản lý Mẫn cung cấp động cơ minh xác nằm trên người quản lý Triệu.

Có thể cô ta có lòng tốt, cũng có thể chỉ do vô tình, hoặc là tồn tại mục đích riêng.

"Tôi về tra hai người bọn họ trước." Quý Phong nói.

Giản Tĩnh trả lời: "Cả đội trưởng đội bảo vệ nữa."

"Có ý gì?"

"Anh cứ tra là được." Cô đáp.

"Tôi muốn biết hai người đầu tiên phát hiện người chết có phải có quan hệ gì không lộ ra với ba nhân chứng nữ không."

Quý Phong đã hiểu: "Giả thiết của cô hơi to gan đấy."

"Có lẽ khả năng không tưởng nhất lại chính là đáp án đơn giản nhất." Cô ngẫm lại: "Cung Kim Thúy Hoa vẫn mở cửa buổi tối chứ? Tôi muốn đi xem."

"Chắc hôm nay mở rồi." Quý Phong nhìn cô, cười nói: "Nhưng chắc gì người ta đã cho cô vào."

Giản Tĩnh biết có vài câu lạc bộ hoạt động ngầm không tiếp khách nữ, nhưng không vấn đề gì: "Tôi có cách."

Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ lên màu, ngoài cửa Cung Kim Thúy Hoa đã dừng đầy xe sang.

Giản Tĩnh lái xe tới, làm như không có việc gì đi thẳng vào cửa lớn.

Bảo vệ cửa tận chức tận trách ngăn cô lại: "Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?"

"Tôi không được vào à?" Giản Tĩnh kinh ngạc.

Bảo vệ đáp: "Rất xin lỗi, chúng tôi không tiếp đãi khách nữ. Nếu cô đến với bạn thì xin nói số phòng cho tôi, chờ chúng tôi xác minh xong sẽ đưa cô vào."

Giản Tĩnh nhướng mày không nói chuyện.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên vừa lúc muốn vào cửa, liếc nhìn thoáng qua cô, cười nói: "Cô ấy đi cùng tôi."

Bảo vệ nhìn về phía Giản Tĩnh, vẻ mặt quái dị: "Hai vị đi cùng nhau ư?"

Giản Tĩnh đáp: "Đúng vậy."

Bảo vệ nhường đường.

Người đàn ông kia ôm vai cô, cùng cô đi vào, còn cười hỏi: "Cô tới tìm ai? Nơi này chưa bao giờ để con gái đi vào. Có muốn tới chỗ tôi uống một ly trước không?"

"Buông ra." Giản Tĩnh nói.

Đối phương sao có thể buông tay, da của thiếu nữ trơn bóng như tơ lụa, chạm vào mềm mại nhẵn nhụi, ông ta cười nói: "Vờ vịt cái gì, không phải cô muốn trà trộn vào câu mấy thằng ngu…"

Còn chưa nói dứt câu, yết hầu ông ta đã bị cô bóp chặt, cổ họng bị ngăn chặn không thở ra hơi.

Mặt ông ta đỏ bừng.

"Ông vừa nói cái gì cơ?" Giản Tĩnh dùng sức rất khéo, chỉ nắm yết hầu ông ta, tránh cho lưu lại dấu tay: "Lặp lại lần nữa tôi nghe thứ xem nào."

Đối phương ngoài mạnh trong yếu: "Cô… cô muốn làm gì?"

"Lại ngăn trở tôi bắt ngoại tình thì tôi cho ông biết tay." Cô rút tay về, lạnh lùng nói: "Cút đi."

"Hừ, cô tưởng tôi sợ cô chắc?" Ông ta mạnh miệng nói, trong lòng lại bắt đầu rút lui có trật tự.

Ông ta cũng chỉ là con cháu nhà giàu thôi, đã quen dùng tiền đập gái rồi, lần này vừa lên đã gặp phải Giản Tĩnh một lời không hợp lập tức ra tay, nói không sợ mới là bốc phét. Nhưng nếu cứ thế buông tha cho cô thì cũng quá xấu mặt, ông ta nói: "Đến mấy chỗ thế này, ma nào tin cô?"

Giản Tĩnh không ngờ sẽ không hay ho như vậy, gặp phải thằng ngu không dứt ra được. Cô đành ra vẻ ngang ngược tùy hứng: "Ông biết tôi là ai không?"

Sao ông ta biết được? Nhưng ông ta hãi rồi.

Bình thường người dám vênh mặt nói như vậy đều có hậu trường.

"Thức thời chút đi, bằng không tôi cho ông biết mặt." Thẻ hành động trong trường hợp thế này tiện lợi cực kỳ. Cô càng ngang ngược, đối phương càng nhút nhát.

"Nghe rõ chưa?" Giản Tĩnh nhìn ông ta.

"Mẹ nó, coi như ông đây không hay ho." Người đàn ông cường ngạnh ra vẻ, quay đầu bỏ đi.

Bước chân cũng quá hỗn độn.

Giản Tĩnh mặc kệ ông ta, đi về hướng ngược lại.

Bình thường trong câu lạc bộ cao cấp sẽ không bố trí thiết bị theo dõi, tránh lưu lại chứng cứ không đẹp của khách. Giản Tĩnh thoải mái đi tới, ung dung như đúng rồi, người ta thấy cô cũng chỉ tưởng là bạn gái do vị khách nào đó mang theo, cũng không chú ý.

Giản Tĩnh tốn chút thời gian mới tìm được quản lý Mẫn đang làm việc.

Hôm nay cô ta cũng đẹp cực kỳ, váy dài cúp ngực màu xám nhạt, gương mặt trang điểm kỹ càng tỉ mỉ, son môi tô màu hồng khói chưa bao giờ hết hot. Tuy những cô gái khác trẻ hơn cô ta nhiều, thậm chí còn hấp dẫn hơn cô ta. Nhưng khí chất của quản lý Mẫn chính là có một không hai.

Khách hàng đều thích cô ta, không ngừng nói chuyện, gọi cô ta, mời cô ta uống rượu. Đồng nghiệp cùng công tác cũng tươi cười chào hỏi, thoạt nhìn nhân duyên rất tốt.

Mà muốn nói ai thân mật với cô ta nhất thì không thể loại trừ anh Triệu quản lý.

Hai người đứng ở góc cầu thang nói chuyện cả nửa buổi, anh Triệu còn khoát tay lên vai cô ta, thậm chí thỉnh thoảng trượt tay xuống một chút.

"Anh Triệu, ông chủ qua đời rồi, anh vẫn nên đặt tâm tư lên câu lạc bộ thì hơn." Quản lý Mẫn thở dài, uyển chuyển khuyên bảo: "Tôi đi chỗ nào cũng không sao, khách hàng đều chạy theo tôi, anh thì thế nào?"

Anh Triệu ủ rũ than thở: "Còn muốn tôi thế nào nữa. Hai ngày không biết bao nhiêu người hỏi thăm tôi, tôi có thể nói cái gì?"

"Sau này ai tiếp quản?" Quản lý Mẫn thẳng thắn: "Anh có nắm chắc không?"

"Không lừa cô, tôi cũng có ý định này, dù sao…" Hắn do dự một thoáng, hạ giọng: "Cô cảm thấy tôi có thể lấy được chứ?"

Quản lý Mẫn cười không chút bận tâm: "Có tiền là được."

"Nhưng không thuận lợi mà." Anh Triệu chà xát chà tay, cười nói: "Mẫn Mẫn, tôi biết cô có của để dành, có muốn làm bà chủ câu lạc bộ không?"

Quản lý Mẫn nở nụ cười: "Không phải anh vẫn luôn có ý định này chứ?"

"Tuổi hai ta đều không nhỏ nữa, nên lên bờ vẫn là lên bờ thì hơn. Tôi cũng không ghét bỏ cô." Anh Triệu thành khẩn nói: "Cô cứ cân nhắc kỹ đi."

Quản lý Mẫn ba phải sao cũng được: "Chờ anh bắt hội sở rồi nói sau."

"Chuyện này tôi có nắm chắc tám phần." Anh Triệu mặt dày: "Cô cứ yên tâm đi."

Quản lý Mẫn kinh ngạc ra mặt: "Khá lắm lão Triệu, mới vài ngày mà anh đã có cách à?"

"Đương nhiên, bắt đầu cân nhắc từ lâu… khụ." Dường như anh ta cũng biết lỡ miệng, nhanh chóng dừng lại: "Thôi, đến lúc đó cô sẽ biết."

Hai người trò chuyện rất nhỏ tiếng, nhưng Giản Tĩnh mở thẻ ngũ cảm nên vẫn nghe được bảy, tám phần.

Cô soạn tin nhắn, gửi nội dung nghe được cho Quý Phong, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm.

Giờ này là giờ cao điểm của câu lạc bộ, khách đến nườm nượp không ngừng, anh Triệu vội xoay quanh, quản lý Mẫn cũng không có thời gian rảnh nghỉ ngơi, đội trưởng Tiền chỉ huy đội bảo an dưới quyền vội trước vội sau, chỉ gặp thoáng qua những người còn lại vài lần.

Một giờ sáng, dòng người giảm bớt, khách hàng đều tản đi.

Giản Tĩnh thấy anh Triệu ôm một cô gái vào văn phòng. Mà quản lý Mẫn thay bộ váy cúp ngực dùng cho công tác, mặc lại áo sơ mi và váy dài qua đầu gối giản dị bảo thủ của mình, nhờ đội trưởng Tiền gọi xe giúp.

"Tôi đưa cô về." Đội trưởng đội bảo vệ cũng không phải ngoại lệ, xum xoe với người đẹp.

Quản lý Mẫn từ chối: "Giúp tôi gọi xe là được, anh làm chuyện của mình đi, tôi không sao."

Đội trưởng đội bảo vệ đành thối lui.

Hai giờ sáng, Quý Phong tới đón Giản Tĩnh đang mơ màng buồn ngủ: "Có thu hoạch gì không?"

"Anh thì sao?"

"Tay chân họ Triệu không sạch sẽ, mỗi tháng đều có một khoản lớn gửi vào thẻ riêng, không rõ lai lịch. Tôi hoài nghi sổ sách của câu lạc bộ có vấn đề."

Giản Tĩnh suy nghĩ: "Nếu người chết phát hiện hành động của anh ta thì đúng là có động cơ giết người mãnh liệt rồi. Nhưng anh ta là người đầu tiên phát hiện người chết, không có thời gian gây án."

"Đây là mấu chốt." Quý Phong nhìn về phía cô, cười tủm tỉm: "Cô Giản, đến giờ của cô rồi đấy… rốt cuộc mật thất này là thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment