"Mật thất." Giản Tĩnh ngáp một cái, buồn ngủ.
"Anh cảm thấy được mật thất này là kiểu thiết kế cơ quan à?"
Quý Phong trả lời: "Không phải."
Anh hành nghề nhiều năm vậy rồi, chỉ gặp qua rất ít vụ án thật sự thiết kế cơ quan giết người, phương pháp chế tác đều tương đối đơn giản. Nhưng dù vậy vẫn có giết người chưa toại.
Có thể thấy được trong tiểu thuyết thì việc thiết kế cơ quan giết người rất đáng gờm, nhưng thực tế thì xác suất thành công rất thấp.
Giản Tĩnh đáp: "Tôi cũng nghĩ như vậy, thế nên từ đầu tôi đã cảm thấy mật thất này là ngoài ý tạo thành."
"Không đúng, đối phương muốn giá họa cho Đàm Hào rõ ràng là có chuẩn bị từ sớm."
Quý Phong nhớ lại một chuyện, vội hỏi:"Tôi tra xét ghi chép chữa bệnh của cậu ta, ba năm trước cậu ta từng phải nhập viện vì sốc dị ứng. May là cứu trị đúng lúc, không lưu lại di chứng gì, mà từ sau lần đó thì chuyện này không xảy ra nữa."
Giản Tĩnh hỏi: "Nguyên nhân dị ứng là gì?"
"Không rõ lắm, chắc là thứ hiếm khi đụng tới." Anh đáp.
"Tôi đã bố trí cho cậu ta đi làm kiểm tra đo lường, có lẽ sẽ biết được nguyên nhân cậu ta hôn mê khi đó."
"Cậu ta có nhắc chuyện này với ai chưa?"
Quý Phong nở nụ cười: "Khéo là khéo ở chỗ này đấy. Người chết từng bố trí kiểm tra sức khỏe cho nhân viên, dù sao cũng là ngành có nguy cơ nghề nghiệp cao mà. Cậu ta nói lúc ấy có đề cập tới chuyện này với mọi người, chẳng qua không ai để ý tới mà thôi."
"Nói thế nghĩa là ai cũng biết cậu ta bị dị ứng vật chất nào đấy đúng không." Cô lại ngáp một cái: "Hiện trường thế nào?"
"Chờ có kết quả dị ứng lại gọi bên giám định qua kiểm tra." Bên bộ phận giám định cũng tăng ca rất nhiều, chứng cứ vụ này đã thu thập xong, không có căn cứ xác thực đã gọi bọn họ tới tra lại sẽ bị đồng nghiệp đánh.
Giản Tĩnh qua loa gật đầu, nửa khép hờ mắt: "Dù vậy tôi vẫn kiên trì cách nói vừa rồi, mật thất vốn không phải như thế…"
Quý Phong: "Thừa nước đục thả câu?"
"Không phải…" Giọng cô ngày càng dài: "Buồn ngủ quá."
"Cô ngủ một lát đi, tới nơi tôi gọi cô." Quý Phong lắc đầu, nghĩ thầm năng lực cú đêm của cô Giản không ổn chút nào, may mà không làm cảnh sát, bằng không sao có thể kiên trì thức mấy đêm liên tục như bọn họ.
Giản Tĩnh đáp một tiếng, ngả đầu vào gối mềm, thoáng cái đã ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ xe, bóng đêm thật sâu.
Quý Phong vặn nhỏ điều hòa, thả chậm tốc độ xe.
Đèn đường xa xa tản ra ánh sáng dịu dàng ấm áp, chiếu sáng con đường phía trước.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, tới nhà Giản Tĩnh.
Quý Phong lái xe vào gara ngầm, chạy đến vị trí dừng gần thang máy nhất, sau đó mới gọi cô: "Cô Giản, về đến nhà rồi."
Giản Tĩnh mơ màng tỉnh lại, ngáp một cái thật to. Cô vẫn buồn ngủ, khóe mắt còn có nước mắt sinh lý: "Tới rồi sao, nhanh vậy."
"Về ngủ đi, chiều mai tôi lại đến." Quý Phong nói.
Cô gật đầu, cởi dây an toàn.
Không tháo được.
"Để tôi." Quý Phong nghiêng người qua, lắc lắc chỗ ấn nút đai an toàn: "Có hơi khó dùng."
Giản Tĩnh hỏi: "Vết thương của anh khá hơn chưa?"
"Kết vảy rồi, mấy hôm nữa là không sao." Anh cởi đai an toàn cho cô, cười nói: "Đừng lo lắng."
"Ai lo cho anh." Cô phỉ nhổ: "Da dày thịt béo, biết anh không chết được, tôi về đây."
Cô đẩy cửa xe ra, tiêu sái rời đi.
Quý Phong nhìn theo đến tận khi bóng cô biến mất không thấy mới quay đầu xe rời đi.
Đêm nay quá mệt mỏi, về nhà ngủ một giấc đi.
Hôm sau. Bảy giờ bốn mươi phút.
Quý Phong bị tiếng chuông đánh thức, nhấc điện thoại lên nghe, là anh Cao gọi tới. Anh Cao nói phạm nhân hôm qua bắt được đã khai rồi, sáng nay muốn đi bắt đồng phạm của đối phương.
Quý Phong đành gian nan đứng lên, rửa mặt qua loa rồi mặc áo vào, đến cơ quan điểm danh.
Tám giờ ba mươi phút sáng xuất phát. Cắm điểm hơn một tiếng đồng hồ, mười giờ chính thức bắt phạm nhân về quy án.
Bắt đầu thẩm vấn.
Mười một giờ, giao ban với đồng nghiệp, đi ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong buồn ngủ khủng khiếp, Quý Phong ghé vào trên bàn ngủ một lát. Ngủ khoảng mười lăm phút, tinh thần lập tức khá hơn nhiều, mở mắt định tiếp tục công việc.
Kết quả đập vào mi mắt là một đôi chân.
Một đôi xăng đan sáng lấp lánh, móng chân màu hồng làm tại tiệm nail, váy liền màu xanh khói mờ ảo, vải dệt hơi nhíu, tựa một cụm mây đang giãn ra vậy.
Quý Phong từ trên xuống dưới đánh giá một lần, cười tủm tỉm: "Có thể phá án rồi?"
"Ai nói thế?" Giản Tĩnh khó hiểu.
"Cô ăn mặc thế này còn lâu mới chịu chạy khắp nơi." Anh cầm di động lên, nhìn tin nhắn chưa đọc: "Bên bệnh viện có kết quả kiểm tra rồi."
Giản Tĩnh lập tức hứng thú: "Nguyên nhân gì?"
"Nấm mốc." Anh đáp.
"Muốn đi cùng tôi đến khoa kỹ thuật xem thử không?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Giản Tĩnh nửa tin nửa ngờ: "Vì sao muốn ddwa tôi đi?"
"Đương nhiên là vì mặt mũi của cô lớn." Quý Phong nói: "Chúng ta chỉ có thời gian hai ngày, đã qua một nửa rồi, cần nắm chặt thời gian."
Giản Tĩnh hừ nhẹ một tiếng: "Mặt tôi to á?"
"Đương nhiên, tác giả nổi danh mà." Quý Phong kéo tiểu thư tác giả còn đang ỡm ờ đến: "Cô không muốn đi thăm ban nghành cách vách à?"
Giản Tĩnh cố mà làm: "Được rồi."
Quý Phong không gạt người, vừa đến khoa kỹ thuật hình sự đã lập tức nhận được ánh mắt ghét bỏ của các đồng nghiệp.
"Lại đến à?"
"Còn chưa làm."
"Cút mẹ đi."
Người người oán trách.
Nhưng khi mọi người thấy Giản Tĩnh đi cạnh anh thì lập tức trở nên hiền lành thân thiện.
"Đây là cô Giản đúng không."
"Nghe danh đã lâu."
"Hoan nghênh hoan nghênh. Con tôi là fan của cô Giản, tôi có thể xin cô ký tên không?"
Quý Phong tranh thủ cơ hội lấy vật chứng vụ 6.15 trên giá, lật một hồi, không phát hiện dấu vết nấm mốc rõ ràng.
Anh nghĩ một lát, nói với Giản Tĩnh: "Cô Giản ngồi đây chờ một lát nhé, tôi đi lấy cái này."
Giản Tĩnh khinh bỉ Quý nào đó: "Bán bạn cầu vinh."
"Cầu vinh gì đâu, cầu manh mối mà."
Anh vội vàng qua lại một chuyến, tìm được quần áo Đàm Hào thay ra tại điểm câu lưu. Lúc bị bắt đối phương còn đang mặc áo tắm, quần áo còn ở cục cảnh sát.
"Giúp đỡ kiểm tra một chút đi, vội lắm rồi." Quý Phong cầu xin khắp nơi.
Các đồng nghiệp lạnh lùng: "Có chỗ nào không vội?"
"Nể tình tôi mang tác giả lớn tới, xin thương xót đi mà." Anh nói hết lời mới được người ta nhả ra.
Một chị gái lớn đẩy kính mắt, tràn đầy thâm ý nói: "Nhớ mời tôi uống rượu mừng."
Giản Tĩnh: "?"
Quý Phong mặt không đổi sắc: "Chắc chắn mời chị dự tiệc Vân Vân lên đại học."
"Cút."
Quý Phong lăn khỏi hiện trường.
Giản Tĩnh lười so đo với anh, lên xe ra lệnh: "Đi hiện trường vụ án."
"Chải vuốt trước một lần?"
"Tôi nói một lần từ đầu tới cuối suy nghĩ của tôi cho anh đi." Giản Tĩnh sửa sang lại suy nghĩ: "Đầu tiên, anh loại trừ trần nhà, cửa sổ, ống dẫn thông gió, tôi có thể cho rằng lợi dụng cơ quan giết người hoặc chế tạo mật thất đã không quá hiện thực."
"Tiếp đó, tôi bắt đầu nghĩ tới tình huống đơn giản, vì nguyên nhân nào đó, người chết chủ động khóa cửa lại, ngoài ý muốn chế tạo trạng thái mật thất. Nhưng việc đó không hợp với âm mưu giá họa cho Đàm Hào, đối phương phải lên kế hoạch tốt từ trước mới có thể tạo thành tình huống Đàm Hào vừa hôn mê lại đúng lúc tỉnh lại.”
"Hơn nữa, lần này tổng cộng có hai người phát hiện người chết, vết thương trí mạng của người chết lại ở sau đầu. Vậy có thể loại trừ khả năng lúc bọn họ vào phòng thì người chết còn sống, thừa dịp một người nào báo cảnh sát người còn lại sát hại nạn nhân. Huống chi lúc ấy Đàm Hào vẫn luôn ở trong phòng, tương đương có ba người làm chứng lẫn nhau.”
"Như vậy chỉ còn khả năng cuối cùng, tuy rằng xác suất rất nhỏ, rất khó tin, nhưng đại khái chính là đáp án thật sự."
Giản Tĩnh nhìn anh, nhướng mày hỏi: "Kiểm tra anh đấy, đáp án nhà quê nhất này là gì?"
"Hung thủ ngay tại trong phòng?" Quý Phong đã đoán được ý tưởng của cô từ trước, lập tức nói ra điểm đáng ngờ: "Nhưng nếu hung thủ lên kế hoạch giá họa cho Đàm Hào thì không lý gì lại lựa chọn biện pháp quá mức như vậy vào thời điểm mấu chốt… khoan đã."
Giọng Giản Tĩnh hơi lên cao, sung sướng nói: "Đúng vậy, đây vốn không phải kế hoạch ban đầu. Bởi vì có khách hàng lớn tới nên người quản lý đi gọi ông chủ, sự kiện này vốn là ngẫu nhiên."
"Phương án ban đầu của hung thủ có thể có hai trường hợp: Thứ nhất, hung thủ gánh vác vai diễn của quản lý, sắm vai người đi gọi cửa nhưng không được đáp lại, cũng là người đầu tiên phát hiện. Nói như vậy thì cửa có khóa hay không hoàn toàn do chính mình quyết định, mật thất giả cũng có thể trở mật thất thật; Thứ hai, tính toán tốt thời gian Đàm Hào thức tỉnh, để người này mở cửa từ bên trong ra. Đàm Hào là người tình nghi lớn nhất, dù có nói cửa không bị khóa trái thì cũng rất khó được người tin tưởng."
Quý Phong nói: "Nhưng quản lý tới phá hủy kế hoạch của hung thủ."
"Chính xác. Mười một giờ người này còn đang ở trong hiện trường vụ án, quản lý lại bất ngờ đến gọi cửa. Dưới tình thế cấp bách, hung thủ khóa trái cửa, cũng phát tiếng ghi âm, giả tạo người chết còn sống. Tuy quản lý cứ thế rời đi, nhưng hung thủ biết đối phương sẽ quay lại ngay, mình không thể thoát đi được.”
"Như vậy hung thủ chỉ có thể mạo hiểm lưu lại, hơn nữa chế tạo cơ hội thoát thân cho mình. Anh còn nhớ hôm ấy tôi ngồi xuống sô pha một lát không? Lúc ấy tôi phát hiện vị trí sô pha không đúng, từng bị người di chuyển.
"Hung thủ tận lực di chuyển sô pha, như thế thì người ngoài tiến vào sẽ thấy xác chết đầu tiên, phản ứng đầu tiên chắc chắn là đi tới xem xét, sô pha đặt ngang tại nơi đó, mặt kia lại là bàn trà, nên hung thủ chỉ có thể đưa lưng về phía cửa."
Phân tích đến đây thì hai người đã tới hiện trường rồi.
Hiện trường vụ án vẫn duy trì nguyên dạng, quản lý muốn thăm dò cái gì nhưng lại bị Quý Phong ngăn lại.
Hai người đứng trước cửa phòng xa hoa, thử phục dựng tình huống khi đó.
Quý Phong đứng cạnh vị trí thi thể, quay đầu nhìn lại. Bởi vì khuất bình phong nên đúng là không rõ lắm cảnh ngoài cửa. Nhưng anh vẫn nói: "Có hai người đi vào."
"Đội trưởng đội bảo vệ có vấn đề." Giản Tĩnh đi qua đi lại, gót giày xăng đan nện trên nền cẩm thạch bóng loáng phát ra tiếng vang thanh thúy: "Muốn không bị người phát hiện người chết nhìn thấy thì chỉ có thể tránh ở sau bức rèm bên này."
Rèm trong phòng là nhung tơ sang quý, che kín cả mặt tường bên phải phòng khách, chất liệu dày nặng, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện có người núp ở phía sau.
Cô nói: "Đàm Hào vừa từ cơn sốc tỉnh lại, tinh thần mơ màng, không chú ý là chuyện bình thường. Nhưng có tỷ lệ rất lớn là đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy hung thủ bước ra từ sau rèm."
"Chắc chắn anh ta khai gian, không có anh ta bao che thì hung thủ chắc chắn là người thứ ba phát hiện thi thể." Quý Phong khẳng định suy đoán của cô.
Từ sau rèm đến cửa cách gần mười mét, muốn rời khỏi thì quá mạo hiểm. Làm bộ nghe thấy tiếng động chạy tới mới là cách giấu diếm tốt nhất. Nhưng hung thủ không trở thành người thứ ba phát hiện, ngược lại đợi đến mãi sau mới được người báo cho. Chứng tỏ khi hung thủ lui lại, bảo vệ không nghe thấy chút động tĩnh nào.
Không có khả năng.
"Hiện tại chính là hai chọn một." Giản Tĩnh nói thì nói như vậy, trong lòng đã thiên hướng rồi.
Thư ký và quản lý Mẫn đều nói là được quản lý thông báo mới biết ông chủ bị sát hại, cũng chính là từ khoảng mười một đến hơn mười hai giờ. Mà tài vụ về lúc mười một giờ mười lăm, theo tuyến thời gian thì là người cuối cùng biết chuyện.
Ngoài ra, dựa theo kế hoạch vốn có của hung thủ, cô ta cần phải liên tục chú ý tình huống trong phòng để ứng đối, hành động của tài vụ cũng không phù hợp.
Chỉ có thư ký và quản lý Mẫn vẫn luôn ở tại phòng nghỉ và văn phòng, đều phù hợp điều kiện.
Lại kết hợp với hành động dẫn họa cho người của quản lý Mẫn, cô ta càng đáng nghi hơn.
Vấn đề là…
"Chứng cứ đâu?" Quý Phong hỏi.
"Động cơ đâu?"
Giản Tĩnh nghĩ một lát: "Khẩu cung của bảo vệ là mấu chốt, chúng ta cần lừa anh ta nói ra lời khai thật."