Đội trưởng đội bảo vệ tên là Tiền Lỗi, một cái tên bình thường không có gì lạ, có một cuộc sống bình thường không có gì lạ. Anh ta chỉ học một năm sơ trung, cũng bởi vì lí do gia đình nên phải thôi học.
Sau đó anh ta làm nhân viên phục vụ ở một tiệm bóng bàn, cùng với đại ca xã hội đen đánh nhau khắp nơi, có lần lớ ngớ chém chết người, bị phán mười năm, bắt đầu bóc lịch trong nhà tù.
Mấy năm tù ngục tai ương, anh ta ở trong tù vừa tiếp nhận giáo dục vừa cải tạo, cuối cùng nhờ có biểu hiện tốt nên được ra tù sớm.
Chỉ là từng có dấu ấn không tốt cho nên khó tìm việc, khó khăn lắm mới được đồng hương giới thiệu cho công việc bảo vệ, mặt dù tiền lương hơi thấp nhưng anh ta cũng thành thật làm nhiều năm.
Ai nghĩ ngay khi sắp có cơ hội thăng chức, ghi chép phạm tội của anh ta bị ai đó gửi nặc danh đến nhóm chủ xí nghiệp.
Nhóm chủ xí nghiệp kiến nghị sang bên quản lý tài sản, quản lý tài sản đã sa thải anh ta.
Tiền Lỗi vô cùng uất ức, nhưng không có cách nào. Có một số sai lầm không thể phạm phải, đã phạm vào thì ảnh hưởng cả đời. Anh ta hiểu được quá muộn.
May mắn thay không lâu sau, một người chủ xí nghiệp anh ta từng quen biết hỗ trợ, giới thiệu anh ta đến Kim Thúy Hoa cung làm việc. Ông chủ Đồng nghe đến quá khứ của anh ta, chẳng những không thèm để ý, còn cảm thấy người như vậy mới có thể trấn áp người khác, sau ba tháng anh được thăng chức thành đội trưởng đội bảo vệ.
Tiền Lỗi vô cùng trân trọng công việc này, nhưng ông chủ chết rồi, tương lai… Tương lai cũng không biết sẽ ra sao.
“Anh Tiền, có người tìm.” Bạn cùng phòng thuê gọi anh ta.
“Đến đây.” Anh ta nhanh chóng uống hết nước canh trong bát mì tôm, quệt miệng đi tới cửa: “Ai tìm tôi?”
Quý Phong đưa giấy chứng nhận ra.
Anh ta hơi sửng sốt, biểu cảm hơi căng thẳng: “Anh cảnh sát này, có chuyện gì không?”
“Vụ án Cung Kim Thúy Hoa còn một chút vấn đề cần anh phối hợp điều tra, đi theo chúng tôi một chuyến đi.” Quý Phong nói.
Tiền Lỗi vô thức liếm môi, nói: “À, được. Tôi có thể thay bộ quần áo không?” Anh tỏ ý mình mặc áo ba lỗ quần cộc: “Như thế này không lịch sự lắm.”
Quý Phong nói: “Có thể, nhưng tôi đề nghị anh không cần làm những động tác dư thừa.”
Tiền Lỗi giật mình, làm bộ như nghe không hiểu, quay đầu mặc đồng phục bảo vệ của mình, một bộ đồ tây chế tạo thô nhám. Đây là kinh nghiệm sống của anh ta, ăn mặc hơi đứng đắn một chút, người ta sẽ không dễ dàng kỳ thị bạn.
Quý Phong nhân cơ hội nhìn lướt qua phòng thuê.
Trong một nhóm thuê nhà, bảy tám người đàn ông lớn chen chúc trong một gian phòng hai phòng ngủ, quạt thổi ào ào, trong phòng có mùi mồ hôi bẩn và mùi hôi chân, trên sàn nhà, trên bàn trà, trên bàn nhỏ bày biện lò vi ba và nước tương Lão Can Ma, còn có mấy hộp mì tôm.
Anh không khỏi cảm thấy may mắn: “Cũng may không đi cùng với cô Giản.”
Tiền Lỗi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, ngồi lên xe cảnh sát, lần nữa bước chân vào cổng lớn cục cảnh sát.
Là một người có tiền án phạm tội, anh ta tự nhiên có sự sợ hãi với cục cảnh sát. Ngồi vào ghế thẩm vấn, sau lưng căng thẳng thẳng lưng, vô cùng cứng đờ.
“Họ và tên.”
“Tiền Lỗi.”
“Giới tính.”
“Nam.”
“Tuổi tác.”
“Ba mươi sáu.”
Khác với lần hỏi khẩu cung lúc trước, lần này rõ ràng cảnh sát nghiêm khắc hơn rất nhiều, trong mắt lộ ra sự tàn khốc, giống như ám chỉ bọn họ đã nắm được chứng cứ gì đó rõ ràng.
Bờ môi Tiền Lỗi càng khô khốc.
Anh ta nhịn không được uống hớp nước.
Quả nhiên, bọn họ hết sức rõ ràng hỏi tới chuyện xảy ra đêm ngày mười lăm.
Tiền Lỗi thử dò xét nói: “Cái này tôi đã từng nói mấy lần rồi…”
“Muốn anh nói thì anh nói đi.” Cảnh sát thẩm vấn lạnh như băng, ánh mắt nhìn anh ta cảnh giác mà lạnh lùng, hoàn toàn là thái độ đối với người phạm tội, mà không phải đối với người chứng kiến phối hợp điều tra.
Bên ngoài tấm kính một chiều, Giản Tĩnh cầm cốc phô mai nho, đứng ở phía trước vây xem: “Không biết cảnh sát Cao lại hung ác như thế đấy.”
Lão Cao luôn hòa nhã với cô, luôn cười tủm tỉm, không nghĩ tới khi đối đầu với người phạm tội lại có khí thế như vậy, Tiền Lỗi cũng bị hù dọa.
Quý Phong: “Tém tém lại.” Thật sự tưởng mình đang xem phim đấy.
Giản Tĩnh ăn một ngụm kem, làm như không nghe thấy.
Thẩm vấn bên trong vẫn tiếp tục.
Tiền Lỗi cố gắng lặp lại nội dung lần trước: “Tôi và anh Triệu lên lầu, anh ta gõ cửa gọi tên ông chủ, bên trong vẫn không có trả lời…”
Cảnh sát Cao: “Anh ta gọi cái gì, anh nói rõ một chút.”
“À, cái gì mà ông chủ, tổng giám đốc Vương tới, ông chủ có ở đó không? Tiểu Đàm ra mở cửa.” Anh ta nhớ lại.
“Nói tiếp.”
“Bên trong không có âm thanh nào, chúng tôi sợ xảy ra chuyện, tìm đồ cạy khóa. Cửa mở ra, chúng tôi nhìn thấy người nằm trên ghế sô pha bên kia giống ông chủ.”
Cảnh sát Cao lại ngắt lời anh ta lần nữa: “Các anh ai đi vào trước?”
Tiền Lỗi dừng một chút mới nói: “Là anh Triệu.”
“Sau đó thì sao?”
“Chúng tôi chạy đến bên cạnh ông chủ, nhìn thấy đầu ông ấy toàn là máu, cứ nằm ở đó như vậy, cũng không còn thở. Tiểu Đàm ngơ ngác, hỏi thế nào cũng không lên tiếng, anh Triệu liền kêu tôi đi báo cảnh sát.”
“Chỉ cho tôi vị trí của hai người ngay lúc đó.” Cảnh sát Cao đưa ảnh chụp hiện trường qua.
Tiền Lỗi chỉ vị trí bên chân thi thể.
Phòng quan sát.
Quý Phong: “Ách.”
Kỳ hạn hai ngày đã đến, Chúc Nhã Nam đặt biệt đến nghiệm thu kết quả, hỏi: “Thế nào? Vị trí này có vấn đề không?”
Giản Tĩnh cầm ảnh chụp qua giải thích cho cô: “Thi thể nằm giữa ghế sô pha và bàn trà, ghế sô pha lại nghiêng, chỗ trống phần đầu hẹp, bên chân lớn, muốn nhìn thấy đầu của ông ta thì phải đi vào bên trong. Ánh mắt người phụ trách nhất định bị cản trở, nhưng Tiền Lỗi to con, không thể chen vào nhiều lắm, bình thường thì ở gần chỗ chân, hoàn toàn nhìn thấy cửa.”
Chỗ bình phong lộ ra một đôi chân, hiển nhiên là hy vọng nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi vào, để tránh bọn họ tìm kiếm trong phòng rồi phát hiện tung tích của người ẩn nấp.
Nhưng bình thường người đi vào sau sẽ đứng ở sau lưng người đầu tiên, bên chân thi thể. Tiền Lỗi cao to, không gian bên kia ghế sô pha vốn nhỏ, đại khái anh ta sẽ không đứng được gần bên trong.
Như thế, cho dù bình phong cản được một phần tầm nhìn, nhưng tất nhiên có thể nhìn thấy có người ra vào cửa hay không.
Chúc Nhã Nam đã hiểu, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.
Cảnh sát Cao nhìn anh ta chỉ xong, trong lòng hiểu rõ, lạnh lùng nói: “Anh nhớ kĩ lại một chút, lúc ấy trong phòng có tất cả mấy người?”
Trong lòng Tiền Lỗi hoảng loạn, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Ba người, Tiểu Đàm, anh Triệu và tôi.”
Cảnh sát Cao nói một cách ý tứ sâu xa: “Anh chắc chắn chứ?”
Tiền Lỗi càng khát: “Đúng.”
“Sau khi báo cảnh sát, anh làm gì?” Ngoài ý muốn là cảnh sát Cao nhìn anh ta vài giây đồng hồ, buông tha cái gốc rạ này, tiếp tục thẩm vấn.
Tiền Lỗi chợt thở phào, cầm ly giấy uống miếng nước, trả lời: “Tôi đi báo cho những người khác.”
“Người đầu tiên là ai?”
“Na Na.”
“Lúc đó cô ta ở đâu, làm gì?”
Tiền Lỗi trả lời rất trôi chảy: “Trong phòng làm việc, giống như trong video. À, à, không phải, là phát trực tiếp.”
“Anh nói với cô ta cái gì?”
“Tôi nói ông chủ xảy ra chuyện, tôi báo cảnh sát, cảnh sát nói nhân viên ở hiện trường không được rời khỏi, tôi nói cô ta đừng đi lung tung.”
“Cô ta trả lời như thế nào?”
“Hỏi tôi là có chuyện gì xảy ra, có phải là Tiểu Đàm hay không? Có muốn gọi xe cứu thương không.”
“Anh trả lời thế nào?”
“Tôi nói tôi cũng không biết gì cả.”
“Anh không nói với cô ta là người đã chết rồi à?”
“Không, tôi cũng không biết ông chủ có chết hay không?”
“Anh gọi xe cứu thương sao?”
“Có gọi.”
Cảnh sát Cao hỏi vô cùng tỉ mỉ, gần như mỗi chi tiết đều nắm lấy một lần, ngẫu nhiên còn quay ngược lại tung một chiêu hồi mã thương, làm nhiễu loạn suy nghĩ của nghi phạm.
Tiền Lỗi trả lời không có sơ hở, không khác lắm với lời khai của thư ký.
“Người thứ hai được báo là ai?”
“Chị Mẫn.”
“Cô ta ở đâu.”
“Phòng nghỉ.”
“Lúc đó cô ta đang làm gì?”
“Ờ, hình như là đang xem điện thoại.”
“Hình như là có ý gì? Chơi điện thoại hay là gọi điện thoại?”
“Chơi điện thoại.”
“Anh nói với cô ta cái gì?”
“Giống với Na Na, nói ông chủ xảy ra chuyện, đừng đi lung tung.”
“Cô ta có phản ứng gì?”
“Nói đã biết.”
“Không hỏi gì khác?”
“Không có.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi nhìn thấy chị Lưu đi lên, cũng nói chuyện này mới cô ta.” Chị Lưu chính là tài vụ.
“Cô ta có phản ứng gì?”
“Hơi sợ hãi, nói là mình không biết gì hết, muốn về nhà. Tôi mất hồi lâu mới khuyên được cô ta.”
Cảnh sát Cao lạnh mặt lại: “Nói như vậy, anh cảm thấy đêm hôm đó không có chuyện gì khác thường?”
“Không có.” Tiền Lỗi cọ mồ hôi trong lòng bàn tay vào ống tay áo.
Cảnh sát Cao lắc đầu: “Anh có biết ngụy tạo chứng cứ sẽ bị phạt hay không? Anh ngồi tù tám năm, khó khăn lắm mới ra được, cuộc sống bắt đầu lại từ đầu, bây giờ vì một người phụ nữ lại vào ngồi thêm mấy năm, có mưu đồ gì?”
Trái tim Tiền Lỗi nhảy lên tới yết hầu.
Một người phụ nữ.
Cảnh sát biết rồi? Quả nhiên biết rồi? Làm sao có thể? Chẳng lẽ…
“Chúng tôi đã bắt Hạ Tâm Mẫn.” Cảnh sát Cao nói dối: “Cô ta đã khai báo.”
Mặt Tiền Lỗi nhất thời giống như màu đất.
Cảnh sát Cao nói: “Anh ngẫm lại cho kỹ đi, lúc anh đi tìm cô ta, cô ta đang ở đâu? Làm cái gì?”
Đừng hoảng hốt, bình tĩnh, mấy người bạn tù đã từng nói, cảnh sát thích lừa dối người khác. Trước kia anh ta không phải cũng vậy sao, bọn họ hù dọa một cái, mình đã thành thật khai báo tất cả.
Tiền Lỗi liều mạng trấn an mình, ôm tâm lý may mắn: “Tôi không nói dối.”
“À.” Cứng rắn không được, lão Cao đổi thành lôi kéo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lúc này mà còn mạnh miệng?”
Tiền Lỗi không lên tiếng, im lặng kháng nghị.
Lão Cao nói: “Không tin lời tôi nói đúng không? Được, tôi nói cho anh biết, lúc anh đi vào phòng thật ra có thấy cô ta. Cô ta ở ngay trong phòng, lén lút chuẩn bị rời khỏi, kết quả bị anh phát hiện, anh lựa chọn bao che cho cô ta. Theo lời khai của cô ta, lúc anh đi tìm cô ta, cô ta không chơi điện thoại mà đang xử lý bản thân.”
“Trên người cô ta dính máu ông chủ của anh.”
Trong phòng quan sát, Chúc Nhã Nam kinh ngạc hỏi: “Hạ Tâm Mẫn khai rồi?”
Quý Phong miễn cưỡng nói: “Không có.”
“Vậy sao các người biết có máu?” Cô buồn bực: “Trong vật chứng không có thứ này.”
Quý Phong bĩu môi: “Đương nhiên là không có, đây là cô Giản đoán.”
Chúc Nhã Nam nhìn về phía Giản Tĩnh.
Giản Tĩnh hắng giọng, lại đến phần cô thích nhất, không thể tự mình chọc thủng nghi ngờ của người ta, giảng giải chi tiết một chút cũng tốt: “Nhìn theo tình huống khi đó, hung thủ không có thời gian thay quần áo, lúc cô ta hành hung mặc bộ quần áo lúc ghi lời khai. Nhưng bộ váy này rất không thích hợp.”
Cô lấy video lúc lấy lời khai, phân tích nói: “Lúc tôi xem lời khai, đã cảm thấy cái váy này rất kì cục.”
Trong video, quản lý Mẫn mặc một bộ váy lệch vai màu đen.
Chúc Nhã Nam tỉ mỉ nhìn một lát, nghi ngờ nói: “Tôi không thấy có vấn đề gì, trên đó có máu sao?”
“Ngày ấy chúng ta đi đến cửa thăm hỏi cô ta, tôi khen váy của cô ta, anh có nhớ không?” Giản Tĩnh không đáp, lại hỏi Quý Phong.
Quý Phong: “Nhớ rõ, lời này có ý gì?”
“Ngay từ đầu, tôi chỉ cảm thấy cô ta và váy đen không hợp nhau. Cô ấy bước đi nhẹ nhàng và xinh đẹp, trong nhà cũng trang trí theo lối tươi tắn, lịch sự, tao nhã làm chủ đạo, đây là phong cách thích hợp nhất của cô ta. Màu đen quá phong trần, gần giống như thư ký, vốn cô ấy phải hết sức tránh đi.
Giản Tĩnh nói: “Nhưng lúc đó tôi không thể xác định, có lẽ đây là đồng phục làm việc của người ta thì sao. Cho nên tôi lại đến câu lạc bộ một chuyến, quả nhiên cô ấy mặc cả cây trắng, khí chất tuyệt vời, trong một giây khiến các cô gái trẻ đều trở thành mảnh vụn, nếu là tôi thì tôi cũng thích người chị ấm áp như vậy.”
“Khụ.” Quý Phong giải quyết dứt khoát, thay cô tiết lộ đáp án: “Cho nên, cố tình mặc đồ đen chứng tỏ cô ta biết hôm nay có thể sẽ dính máu.”
Chúc Nhã Nam nửa tin nửa ngờ: “Chỉ vậy thôi?”
Giản Tĩnh trừng mắt nhìn Quý Phong: “Anh nói đi, tiếp tục.”
Quý Phong ngậm miệng, làm động tác tay đầu hàng.
“Nửa bình nước lắc lư.” Giản Tĩnh tìm tới trang web của câu lạc bộ, mở tấm ảnh chụp chung của bộ nghiệp vụ, tìm được bộ váy cùng kiểu trên người cô gái trẻ tuổi bên cạnh vị trí trung tâm: “Bộ này không tính là váy lệch vai, trên vai phải vốn có một sợi dây đeo, bị cô ta thắt thành nơ con bướm.”
Chúc Nhã Nam đã hiểu: “Trên dây đeo có dính vết máu, cho nên cô ta mới thắt thành hình nơ con bướm.”
“Bingo.” Giản Tĩnh đưa tay ra đập tay một cái với Chúc Nhã Nam: “Tôi đoán như vậy đó.”