Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 311

Chương 311

Giản Tĩnh đối chứng cẩn thận, mạnh dạn dùng kế lừa gạt, cuối cùng cũng đã thu được thành công.

Theo góc độ của Tiền Lỗi, ngoại trừ mình, chỉ có bản thân quản lý Mẫn mới có thể nói ra chi tiết lúc đó, lúc anh ta đi đến phòng nghỉ tìm, cô ta đang cầm khăn tay lau bả vai.

Sự phòng bị của anh ta tan vỡ, nói thẳng ra.

Cầm khẩu cung của anh ta và bằng chứng, Quý Phong bắt đầu thẩm vấn quản lý Mẫn.

Khác với cảnh sát Cao tạo áp lực cho Tiền Lỗi, tố chất tâm lý của quản lý Mẫn hơn người, tuyệt đối không phải quát lớn vài tiếng là có thể giải quyết. Dây dưa với cô ta phải mưu tính chậm rãi, cẩn thận từng bước.

Quý Phong rất giỏi làm việc này.

Anh vừa vào cửa, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Cô Hạ, ngồi đi, uống nước không?” Vừa hỏi vừa rót nước ấm, thái độ tùy ý tự nhiên, hết sức dễ dàng làm giảm tâm lý phòng bị của người bị thẩm vấn.

Quản lý Mẫn nở nụ cười ấm áp: “Cảm ơn.”

“Hôm nay gọi cô tới đây chủ yếu là muốn hỏi lại mấy vấn đề, cô đừng áp lực, kể lại tình hình thực tế là được rồi.” Quý Phong ung dung.

Quản lý Mẫn hơi chần chừ, chậm rãi nói: “Được.”

Quý Phong hỏi: “Cô và Triệu Lập Cường có quan hệ như thế nào?”

“Đồng nghiệp.” Quản lý Mẫn trả lời không cần suy nghĩ.

Quý Phong hơi lộ ra một tia công kích: “Nhưng theo điều tra của chúng tôi, quan hệ của hai người không tệ. Bằng không thì cô cũng không thể biết nhiều bí mật của anh ta như vậy.”

Quản lý Mẫn dừng một thoáng, hơi xấu hổ: “Quả thật chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp, chỉ là… Có khi anh ta uống nhiều quá nói mê sảng, tôi cũng không để trong lòng.”

“Anh ta nói cái gì vậy?”

“Đều là phàn nàn, cái gì mà lúc đó có người gây rối với anh ta là vì thèm muốn đất đai của anh ta.” Cô ta nói: “Sau này tôi mới biết được, anh ta nói là câu lạc bộ của chúng tôi.”

Quý Phong gật đầu: “Cô cho rằng anh ta có động cơ giết hại Đổng Lương không?”

Quản lý Mẫn lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Tôi hy vọng cô có thể nhớ lại buổi tới ngày mười lăm một chút, ngày hôm ấy, mấy giờ cô quay lại câu lạc bộ.” Anh hỏi.

Quản lý Mẫn nói: “Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ chưa đến mười một giờ.”

Quý Phong nói: “Chúng tôi điều tra camera giám sát trên giao lộ, không chụp được chiếc xe cô nói đã thuê.”

“Lái xe không đi lối cổng chính, tôi xuống xe ở cửa sau.” Cô ta trả lời kín kẽ: “Anh điều tra thêm sẽ thấy.”

Thái độ của cô ta chân thành, ánh mắt nhìn về phía Quý Phong dịu dàng, đôi mắt trong suốt.

Phòng quan sát.

Giản Tĩnh nằm nhoài trên mặt bàn kính, hỏi: “Cô ta dùng kính sát tròng gì vậy? Hiệu quả tốt quá đi mất.”

Chúc Nhã Nam lại cực kì căng thẳng: “Xem ra cô ta đã tính trước, chẳng lẽ chúng ta đoán sai thật?”

Lão Cao: “…”

Bên ngoài kính một chiều.

Quý Phong không có nhiều thời gian để dây dưa. Cô ta đi làm ở câu lạc bộ cả ngày, chắc chắn là nắm rõ camera giám sát xung quanh như lòng bàn tay, tìm một chỗ không có camera giám sát xuống xe tuyệt đối không phải việc gì khó.

Anh sảng khoái bỏ qua vấn đề này: “Sau khi cô đến phòng nghỉ, không đi đâu nữa sao?”

Quản lý Mẫn nói: “Không có.”

“Cái này không đúng.” Quý Phong nói: “Có người chứng kiến nói, lúc mười một giờ đến mười một giờ năm mươi phút, anh ta đi ngang qua phòng nghỉ không nhìn thấy cô.”

Quản lý Mẫn không hổ là người lăn lộn chốn gió trăng, không thiếu sự cẩn thận, cũng không lập tức lộ ra sơ hở, ngược lại nửa tin nửa ngờ hỏi: “Tới tìm tôi? Ai vậy?”

Cô ta thừa biết, nếu như là lão Triệu, lần điều tra trước đó sẽ dựa vào đó thăm dò thậm chí là áp chế, Tiểu Tiền thì không cần phải nói đến, nếu Na Na có lời muốn nói thì trước đó đã nói rồi, hai người lại không thân thiết gì. Chị Lưu luôn xem thường loại người như các cô, vô duyên vô cớ sao lại chủ động đến tìm được?

Hơn phân nửa là cảnh sát lừa cô ta.

“Nhân chứng là ai chúng tôi không tiện tiết lộ, nhưng cô Hạ à, cô không ở lại nơi cô nên ở, còn xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện.” Quý Phong đẩy một tấm hình qua: “Nhìn xem, đây là quần áo cô mặc hôm đó đúng không?”

Quản lý Mẫn nhìn lướt qua, nói: “Hình như vậy.”

“Theo như chúng tôi điều tra, bình thường cô luôn mặc váy cô tự chuẩn bị, nhưng ngày mười lăm hôm đó, cô nói váy bị dính rượu đỏ, tạm thời thay một chiếc váy đen, chính là bộ quần áo ở phòng thay quần áo.”

Cô hỏi lại: “Có vấn đề gì?”

“Trên cầu vai của bộ quần áo này, chúng tôi lấy ra được một chút vết máu. Mặc dù chưa so sánh được DNA, nhưng chúng tôi có lý do tin tưởng đây là máu của người chết.”

Máu có thể được giặt bằng bột tẩy hoặc chất tẩy rửa đặc biệt, nhưng nó rất dễ phai màu, vì vậy chiếc váy đen này chỉ cần giặt bằng nước thường là vẫn có thể lấy ra đủ máu.

Quản lý Mẫn không chút hoang mang: “Điều này không thể chứng minh gì cả, chiếc váy này không chỉ có một mình tôi mặc. Nếu như đó là máu của ông chủ, cũng có thể đã bị dính trước đó.”

Quý Phong xác nhận với cô ta: “Cô không rõ viết máu từ đâu mà có, đúng không?”

Quản lý Mẫn chậm rãi nhẹ gật đầu.

“Như vậy cô có biết Đàm Hào từng có tiền sử dị ứng không?” Anh bắt đầu từng bước ép sát.

Cô ta càng cẩn thận: “Hình như từng nghe, nhưng không nhớ rõ lắm.”

“Chưa chắc đâu.” Quý Phong lấy ra một tờ giấy, đập lên trên mặt bàn đẩy qua: “Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của một bệnh viện tư nhân, tên người bệnh là Đàm Hào, trong đó bao gồm thử nghiệm chất gây dị ứng, mời cô giải thích một chút.”

Quản lý Mẫn không ngờ động tác của bọn họ nhanh như vậy, lướt nhìn, nói: “Tiểu Đàm muốn làm kiểm tra nhưng lại không muốn đến bệnh viện công, vừa hay tôi có một người bạn là bác sĩ, nên tôi đã giới thiệu anh ta đến đó để khám bệnh.”

“Đàm Hào nói phần báo cáo này là cô lấy đưa cho anh ta, cô có xem qua không?”

“Không có.” Cô ta nói rõ.

Quý Phong kiên nhẫn hỏi: “Cho nên cô không biết anh ta dị ứng nấm mốc, cũng không hề động vào áo choàng tắm trong phòng sao?”

Buổi sáng hôm nay, bộ phận kỹ thuật báo cáo, bên trong áo choàng tắm Đàm Hào mặc lúc đó đã kiểm tra đo lường ra một lượng lớn nấm mốc. Chỉ là bởi vì gần đây mưa phùn, quần áo ẩm ướt mốc meo rất là bình thường, trước đó mới không được để ý đến.

Quản lý Mẫn hơi hơi di chuyển, điều chỉnh lại tư thế ngồi cứng ngắc.

“Tiểu Đàm đã từng nói với chúng tôi, trước kia anh ta dị ứng phải vào bệnh viện, nhưng cũng là thuận miệng nói mà thôi. Còn áo choàng tắm thì tôi càng không rõ…”

Cô ta đặt tay lên bàn, bình tĩnh hỏi lại: “Cảnh sát, bây giờ anh xem tôi là người bị tình nghi đúng không?”

Quý Phong bình tĩnh nhìn cô ta một hồi lâu, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Cô Hạ, cô có dị ứng với thứ gì không?”

Quản lý Mẫn nói: “Tôi không chú ý đến phương diện này.”

“Ngày mười hai tháng sáu, cô mua thuốc chống dị ứng ở một nhà thuốc.” Quý Phong mở điều khiển từ xa, bật đoạn tư liệu từ camera giám sát ở nhà thuốc: “Chuyện này cô giải thích như thế nào?”

“Bên trong câu lạc bộ có rất nhiều cô gái không có bảo hiểm y tế, tôi thường xuyên mua thuốc dùm các cô ấy, có lẽ ai đó đã cho tôi một đơn thuốc có thứ này.” Cô ta nghiêng nghiêng đầu, sợi tóc rũ xuống hai gò má trắng như tuyết, giọng điệu hoang mang: “Cảnh sát, tôi thật sự không rõ, tại sao các anh lại nghi ngờ tôi? Cũng bởi vì tôi rất quen thân với anh Triệu sao?”

Cô ta lắc đầu, chân thành nói: “Tôi có sự nghiệp của riêng mình, tuyệt đối sẽ không vì một người đàn không xa lạ mà làm chuyện phạm pháp.”

“Cô Hạ, tôi cũng không muốn nghi ngờ cô.” Quý Phong cũng chân thành nói: “Nhưng mà có lời khai lúc tối muộn cô từng xuất hiện trong phòng người chết, quần áo mặc trên người lại có vết máu của người chết, chuyện này cũng quá trùng hợp.”

Quản lý Mẫn mím môi, động não thật nhanh.

Là Tiểu Tiền hay là Tiểu Đàm.

“Có lẽ là Tiểu Đàm tính sai. Lúc tôi ở ngoài cửa gọi ông chủ, chắc là anh ta nghe được tiếng của tôi, cho là tôi ở trong phòng.” Cô ta đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lý.

Quý Phong hỏi: “Ý của cô là anh ta vu oan cho cô?”

“Dĩ nhiên không phải, nhưng ngày đó tình huống của Tiểu Đàm không đúng lắm, khó nói sẽ tính sai.” Cô ta nói.

Quý Phong lắc đầu, lời nói xoay chuyển, lại hỏi: “Tôi hỏi cô thêm một lần nữa, cô và Triệu Lập Cường có quan hệ như thế nào?”

Quản lý Mẫn sửng sốt.

Nghe như vậy là lão Triệu à? Cho nên bọn họ mới hỏi đi hỏi lại quan hệ của cô và anh ta?

Hỏng bét rồi, dựa theo lời nói trước đó, cô ta và lão Triệu có quan hệ thân thiết, thậm chí lão Triệu còn lỡ lời sau khi say, hai bên cũng không lục đục gì.

“Là lão Triệu nói anh ta thấy tôi à?” Cô ta thăm dò: “Lúc nào sao tôi không biết vậy?”

Phòng quan sát.

Chúc Nhã Nam thả lỏng rõ rệt: “Cô ta trúng kế rồi.”

Giản Tĩnh ngồi trên ghế, uống một ngụm cà phê, phàn nàn nói: “Chậm muốn chết, hỏi khẩu cung hơn một giờ rồi.”

“Kẻ địch xảo quyệt mà.” Lão Cao giải thích quá trình: “Đầu tiên là lấy lòng, rồi tiến công, sau cùng là một chiêu giả dối, làm cô ta tự loạn trận tuyến, mới có thể một chiêu giết hết.”

Giản Tĩnh phỉ nhổ: “Chuyện khác Quý Phong không được, nhưng bản lĩnh đào hố là lợi hại nhất.”

“Thẩm vấn cũng là một bộ môn đòi hỏi kỹ thuật nha.” Lão Cao bênh vực lẽ phải cho đồng nghiệp: “Đổi lại là tôi phải mất ba giờ.”

Cô bĩu môi, tiếp tục đứng xem.

Quý Phong bắt đầu mổ xẻ tình tiết vụ án: “Hiện tại vụ án có một khả năng như thế này, cô nghe thử một chút.”

“Khoảng mười giờ năm mươi phút, cô đi vào phòng của nạn nhân, kiếm cớ lừa anh ta đến phòng khách, sau đó dùng đồ gốm đã chuẩn bị sẵn đập vào đầu của anh ta. Lúc đó nạn nhân đang say rượu, không có năng lực phản kháng, bị thương nặng ngã xuống đất. Sau đó cô đi vào phòng ngủ, tiêm thuốc chống dị ứng cho Đàm Hào, cũng ấn vân tay của anh ta lên. Đương nhiên cũng có thể là đã nghĩ ra biện pháp để dấu vân tay của anh ta lưu lại trên đó từ trước.”

“Nhưng đợi đến lúc cô muốn rời khỏi, lại nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nên cô lập tức khóa trái cửa từ bên trong, sau đó nghe thấy giọng nói của Triệu Lập Cường. May mắn cô đã ghi âm từ sớm, cái này vốn nên để sau khi cô đi khỏi, sẽ nghe cùng với một người nào đó, thuận tiện chế tạo bằng chứng ngoại phạm, bây giờ chỉ sử dụng sớm hơn, dự định chế tạo cảnh tượng giả người chết vẫn còn sống.”

“Đáng tiếc là Triệu Lập Cường nghe thấy âm thanh tranh chấp, sợ xảy ra chuyện cho nên ngay tức tìm Tiền Lỗi mở cửa. Cô biết kế hoạch xuất hiện điều ngoài ý muốn nên đành bí quá hóa liều, lựa chọn ở lại trong phòng, cũng điều chỉnh góc độ của ghế sô pha, để mình rơi vào điểm mù.”

“Tất cả đều như cô dự tính, người bên ngoài vừa vào đã bị thi thể thu hút sự chú ý, cô nhân cơ hội rời khỏi, lại không nghĩ rằng có người để ý đến dấu vết của cô.”

Quản lý Mẫn miễn cưỡng nói: “Có bằng chứng không?”

“Có người làm chứng.”

“Nếu như lời khai của anh ta không đáng tin thì sao?” Quản lý Mẫn hỏi lại.

“Ý của cô là anh ta vu oan hãm hại cô?” Quý Phong kinh ngạc hỏi: “Sao anh ta lại muốn làm như vậy?”

Việc đã đến nước này, quản lý Mẫn không nghĩ ngợi nhiều được nữa, mạo hiểm nói: “Triệu Lập Cường liên tục theo đuổi tôi, hy vọng tôi đến với anh ta, tôi đã từ chối nhiều lần. Bởi vì chuyện này mà anh ta rất oán hận tôi.”

Cô ta càng nói, mạch suy nghĩ càng trôi chảy.

Bây giờ nghĩ lại một chút, trước đó lão Triệu nói muốn kết hôn với cô ta, có lẽ là có chuẩn bị sẵn. Cô từ chối như vậy, anh ta lập tức nói vài câu trước mặt cảnh sát, nhờ đó tạo thành áp lực ép cô ta đồng ý.

Đúng, chắc chắn là như vậy, anh ta thiếu tiền, đối với Cung Kim Thúy Hoa lại là tình thế bắt buộc.

Quản lý Mẫn ngẩng đầu, đôi mắt không tránh né, nhìn về phía cảnh sát trước mặt.

Vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, nhíu mày, dường như đang phân tích lời nói của cô là thật hay giả. Thấy tình hình này, trong lòng cô không khỏi dâng lên chút hi vọng, nếu có chứng cứ chắc chắn, cảnh sát sẽ không có thái độ này.

Đánh cuộc một ván.

“Tôi nhớ khi phát hiện thi thể có hai người, không có lý nào anh ta thấy được mà Tiểu Tiền và Tiểu Đàm đều không nhìn thấy nhỉ?” Quản lý Mẫn được ăn cả ngã về không, nói: “Anh ta nói hươu nói vượn.”

Quý Phong như suy nghĩ gì đó: “Quan hệ của cô và Đàm Hào, Tiền Lỗi như thế nào?”

Quản lý Mẫn nói: “Quan hệ cá nhân của tôi và Tiểu Đàm tương đối tốt, nhưng không quen với Tiền Lỗi, chỉ là đồng nghiệp bình thường. Anh ta hoàn toàn không cần bao che cho tôi.”

“Thật sao?” Quý Phong mỉm cười, phơi bày chân tướng: “Người cung cấp lời khai chính là Tiền Lỗi.”

Khuôn mặt cười của quản lý Mẫn cứng đờ.

“Hai người cũng không phải không có quan hệ gì.” Anh không nhanh không chậm nói: “Lúc trước, anh ta từng làm bảo vệ ở tiểu khu cô làm việc, anh ta tìm giúp cô đồ bị thất lạc, cô còn đặc biệt đến cảm ơn anh ta. Sau đó, bởi vì ghi chép phạm tội bị lộ ra nên anh ta bị sa thải, cô cũng từng nói giúp anh ta.”

“Tiền Lỗi nói, anh ta rất cảm kích cô không kì thị anh ta, còn giới thiệu công việc cho anh ta. Cho nên lúc anh ta thấy cô xuất hiện trong gian phòng của người chết, anh ta không chỉ giả vờ như không thấy, còn giúp cô cản trở tầm nhìn của những người khác.”

Quý Phong hỏi: “Cô còn cái gì muốn giải thích không?”

Trong phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ…

Bình Luận (0)
Comment