Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 312

Chương 312

Thẩm vấn quản lý Mẫn kéo dài hai ngày.

Bởi vì cô ta quá cứng rắn, sau khi bị vạch trần lỗi lời khai thì tương đối im lặng, từ chối phối hợp, dây dưa với cảnh sát.

Lúc đầu, lão Cao đề nghị mình diễn vai mặt trắng, hù dọa cô ta một chút, nhưng Quý Phong lại nói: “Người phụ nữ này không đơn giản, chú không có chứng cứ thực tế, bị cô ta nhìn thấu thì trái lại còn làm cho cô ta thấy mình có hy vọng.”

“Rất ít thấy người phụ nữ nào cứng rắn như vậy.” Lão Cao cảm khái. Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Ở trong cục cảnh sát lâu, thường thấy đàn ông bị hù dọa một chút đã nước mắt chảy giàn giụa rồi bỏ mặc, năng lực chịu đựng của phụ nữ lại mạnh hơn so với đàn ông.

Quý Phong nói: “Hạ Tâm Mẫn chưa tốt nghiệp đã đi làm gái bồi rượu, từng nếm trải đau khổ, thấy qua nhiều chuyện, ăn mềm không ăn cứng.”

Lão Cao sảng khoái: “Vậy cháu lên đi.”

Biện pháp của Quý Phong là chơi bài ấm áp, vừa đưa bằng chứng, sự thật ra đập chết người, vừa ôn tồn khuyên cô ta quay đầu là bờ.

“Cô Hạ, chúng tôi đã tra được cô và người chết biết nhau.” Giữa trưa ngày hôm sau, anh đi vào đưa cơm hộp, thuận tiện tâm sự với cô ta: “Em trai cô từng làm công ở công ty của ông ta, sau này trở thành người đại diện pháp luật của công ty, kết quả người chết chạy ra nước ngoài trốn nợ, em trai của cô bị ép gánh chịu trách nhiệm, cuối cùng nhảy lầu tự sát.”

Trải qua mấy ngày thẩm vấn, vẻ mặt quản lý Mẫn tiều tụy già nua không ít.

Nghe vậy cô ta cười lạnh nói: “Các anh biết cả rồi, còn hỏi cái gì?”

“Tôi muốn nghe cô nói.” Quý Phong nói.

“Không có gì đáng nói.”

Quý Phong cười cười: “Tâm sự mà, đừng căng thẳng.” Anh đưa ra câu chuyện: “Em trai cô và cô thi cùng năm, hình như không học đại học?”

Ánh mắt quản lý Mẫn ảm đạm, rõ ràng có điều xúc động: “Ba mẹ mất sớm, điều kiện gia đình cũng không tốt, tôi và em trai thi đại học cùng một năm, tôi thi đậu đợt một, nó thi đậu đợt ba, nhưng trong nhà không có tiền cho chúng tôi đi học. Khi đó cũng không biết cái gì là cho vay hỗ trợ đi học, nó nói tôi thi tốt thì để tôi đi học, nó làm công để nộp học phí cho tôi.”

Quý Phong nói: “Giống với gia đình tôi, tôi có một đứa em gái, năm nay vừa thi đại học.”

“Ồ?” Quản lý Mẫn nửa tin nửa không: “Ba mẹ anh…”

“Đã qua đời.” Anh nói.

Trong phòng yên tĩnh một hồi, cô ta bắt đầu từ từ kể lại chuyện xưa của mình: “Chúng tôi trải qua mấy năm đó rất cực khổ, tôi vừa đi học vừa đi làm thêm, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, nó lại làm công ở một tiệm đồ cổ, chính là loại chuyên bán đồ cổ cho người già, mỗi tháng có thể kiếm được mấy nghìn đồng.

“Tôi biết nó muốn kiếm nhiều tiền hơn, để tôi không cực khổ như vậy, còn nói mình là đàn ông thì phải kiếm tiền nuôi gia đình, nói tôi không phải lo lắng gì cả.

“Có một ngày, nó vui mừng phấn khởi tìm tôi, nói ông chủ công ty rất quý nó, hiện tại do nghiệp vụ của công ty biến động, cần thay đổi người đại diện pháp luật, hỏi nó có đồng ý đại diện công ty hay không, còn có thể cho nó cổ phần. Lúc ấy tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu gì, tưởng rằng là chuyện tốt, còn đi ăn một bữa buffet hải sản để chúc mừng.”

Quý Phong gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe.

“Ai ngờ không bao lâu thì xảy ra chuyện.” Sắc mặt cô chuyển sang lạnh lẽo, oán hận nói: “Ông chủ bỏ chạy, cuỗm đi tất cả tiền bạc. Ông cụ mua đồ cổ quen thuộc tới làm loạn, nói muốn tìm ông chủ tính sổ, em trai tôi là đại diện pháp nhân, không tìm em trai tôi thì tìm ai? Mấy lần bị người ta đánh vào bệnh viện, sau đó bọn họ báo cảnh sát, em trai tôi không chỉ không có tiền bồi thường, còn phải ngồi tù. Nhất thời nó nghĩ quẩn, nhảy lầu.”

“Kế hoạch lần này của cô chuẩn bị rất lâu nhỉ?” Quý Phong hỏi.

Quản lý Mẫn nói: “Đúng, từ nửa năm trước khi thấy ông ta, tôi đã biết chính là ông ta hại chết em trai tôi. Cho nên tôi cố tình chuyển việc đến câu lạc bộ của ông ta, chính là muốn tìm cơ hội giết ông ta.”

“Kế hoạch của tôi rất cẩn thận. Đầu tiên, cần một con cừu thế tội, lúc đầu chọn lão Triệu, chuyện của anh ta tôi đã nhờ bạn bè điều tra rõ ràng, năm đó chính là tên kia tố cáo. Nhưng anh ta quá khôn khéo, hành động buổi tối cũng rất khó khống chế, tôi không thể làm gì hơn là tiếp tục chờ.

“Sau đó Tiểu Đàm xuất hiện. Anh ta tự cho là đúng, tính tình thối tha, nhân duyên rất tệ. Tôi không phí nhiều công sức đã thiết lập được mối quan hệ tối với anh ta. Anh ta dị ứng, còn bị bệnh lây qua đường tình dục, không biết là anh ta lây cho ông chủ hay là ông chủ lây cho anh ta, nhưng không sao, cái này đã đủ làm động cơ giết người.”

Cô ta từ tốn giảng giải, giọng điệu không khoe khoang, cũng không hối hận day dứt, tỉnh táo như thể đang nói đêm nay nên xử lý thịt cá mua được như thế nào.

“Tôi nghĩ là không có sơ hở nào, thuốc dị ứng, quần áo mốc meo, đồ gốm, vân tay đều chuẩn bị xong. Nào ngờ người tính không bằng trời tính. Ông chủ Vương lại đột nhiên tới. Lúc đầu, ông ta hẹn là ngày mai, tôi bị đánh trở tay không kịp. May mắn thay Tiểu Tiền giả câm giả điếc, tôi còn tưởng rằng có thể thoát, không nghĩ tới…”

Cô ta hít thở sâu, không hề nói tiếp.

Quý Phong nhìn thoáng qua đồng nghiệp đang ghi chép. Cô ấy in lời khai ra, đưa cho anh.

“Đây là lời khai, cô xem có vấn đề gì không, không có thì ký tên đi. Viết theo dòng cuối cùng một lần, đừng viết sai.” Quý Phong nói: “Cơm sắp nguội rồi.”

Quản lý Mẫn nhếch khóe môi, cầm bút viết tên mình lên.

Quý Phong hỏi: “Có muốn uống một chút gì hay không? Một lát đưa cô đến trại tạm giam.”

Quản lý Mẫn lắc đầu.

Anh cầm lời khai đi ra.

Đi vào văn phòng, lời nói bị chặn lại ở yết hầu. Anh nhìn vị trí làm việc của mình mà không thể tưởng tượng nổi, hỏi lão Cao: “Hôm qua chỉ có hai ly cà phê, hôm nay là cái quái gì?”

Nhìn vị trí của anh một cái, tài liệu bị thô bạo dồn qua một bên, ống đựng bút bị nhét vào trong góc, chiếm cứ hơn một nửa cái bàn lớn là một chiếc laptop thật mỏng, một đống bút lạ mắt dễ thương, giấy ghi chú siêu đáng yêu, đồ chơi xả stress, hai ly nước, một ly là soda còn bọt khí, một cái là cà phê ủ lạnh.

Trên ghế có thêm một cái gối tựa lưng, đệm lót và một người sống sờ sờ.

Giản Tĩnh, cô Giản đang mang tai nghe không dây gõ bàn phím, hết sức chăm chú.

“Gâu.” Một chú chó chăn cừu Đức lưng đen xông lại, quyện quanh chân anh chào hỏi.

“Dẫn cả chó đến?” Quý Phong hít một hơi khí lạnh: “Thế nào, Cục chúng ta gửi thư mời cho cô Giản, mời cô ấy đi làm chính thức à?”

Lão Cao hắng giọng: “Cô Giản là công dân nhiệt tình đấy. Buổi sáng hôm nay không chỉ mang trà sữa cho chúng ta, còn giúp chúng ta ổn định cảm xúc của một người bị hại.”

Quý Phong: “…”

Quý Phong đi qua, muốn vỗ bả vai cô, nhưng mà mới đưa tay ra thì đã bị cô đánh mạnh vào mu bàn tay: “Làm gì đó?”

“Tôi nên hỏi câu này mới đúng.” Quý Phong lại hít một ngụm khí lạnh, rất giống mọc răng khôn: “Cô chờ không nổi đến lúc thay thế địa vị của tôi rồi sao? Tiền lương của tôi mới hơn tám nghìn đồng, có cho cô cô cũng không muốn mà.”

“Ai nói?” Cô đưa tay: “Đưa tiền sao lại không muốn, lấy ra đây.”

Quý Phong đập bản lời khai.

“Ôi.” Giản Tĩnh lập tức lấy tai nghe xuống: “Nhận tội rồi?”

Cô đọc qua nội dung, lúc nhìn thấy động cơ giết người thì im lặng.

Có vài vụ án giết người là như thế, phía sau mưu ma chước quỷ làm người nghe kinh sợ là một chuyện cũ tan nát cõi lòng.

Cô thở dài, ngửa người dựa vào chiếc ghế bành.

“Nhường một chút, thôi, được rồi.” Quý Phong từ bỏ việc đuổi người, ngược lại đi chiếm vị trí của lão Cao: “Chú không có việc nhỉ? Cháu viết cái báo cáo kết thúc vụ án.”

Lão Cao châm chọc khiêu khích: “Hiếp yếu sợ mạnh.”

Quý Phong lườm nguýt.

Giản Tĩnh cũng không nên làm tu hú chiếm tổ chim khách mãi, cô thu dọn đồ đạc: “Được rồi, quỷ hẹp hòi, tôi đi đây.” Cô nhìn đồ đạc đầy bàn, lười thu dọn, chỉ đem laptop và cái ly bỏ vào bên trong túi vải dày, xong việc.

“Kỵ Sĩ, đi học nào.” Cô gọi.

Quý Phong: “Ồ, con chó còn đi học không?”

“Chó cũng chưa học xong đâu.”

Đám người trong văn phòng: ‘Phụt…’

“Sợ nó ở nhà buồn đâm hoảng, đưa nó đến trường có thể chơi đùa với mấy con chó khác.” Giản Tĩnh giải thích: “Ở đó có sân huấn luyện và bể bơi, ban đêm có xe trường học đưa về nhà.”

Bình thường rảnh rỗi, mỗi ngày cô sẽ dẫn Kỵ Sĩ đi tản bộ ở công viên gần nhà, nhưng thời tiết nóng dần, cô lười đi ra ngoài, chó chăn cừu Đức lại có lượng vận động lớn, đành phải tìm một trường học quản lý.

Kỵ Sĩ vô cùng thích đi học, nghe xong hay chữ này, cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng.

Giản Tĩnh buộc dây thừng dắt chó lên cho nó, phóng khoáng rời đi.

“Những vật này thì sao?” Quý Phong ở phía sau gọi.

Giản Tĩnh: “Tặng anh…”

Quý Phong nhìn đồ vật rực rỡ muôn màu trên bàn, khóe miệng co giật: “Không phải cô ấy đang chọc tức tôi chứ?”

Sau một lát: “Cái con quay này thú vị thật nhỉ.”

Ừ, thật là thơm.

Giản Tĩnh đưa Kỵ Sĩ đi học, mình về nhà tiếp tục viết bản thảo.

Mặc dù hôm nay ở cục cảnh sát nhiều giờ, nhưng không khí thật sự khá tốt, linh cảm tuôn ra như suối. Dù sao trang bị đều ném ở chỗ đó, lần sau bí văn có thể cân nhắc đi cọ phong thủy một lát.

Dàn ý chuyện xưa thứ hai chính là vụ án lần này.

Đương nhiên, nơi thiếu hài hòa như câu lạc bộ quả thật không thích hợp cho học sinh cấp ba ra vào, đổi thành KTV thì hợp lý hơn nhiều.

Nữ chính tham gia tiệc sinh nhật của bạn học, lần đầu tiên uống rượu say, mơ màng ngủ thiếp đi, kết quả khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở ngoài cửa hiện trường vụ án.

Máu đỏ tươi rịn ra từ khe cửa dưới đất.

Cô ấy bị xem như người chứng kiến, kẻ tình nghi, bị cảnh sát đưa đi.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc trực tiếp với cảnh sát.

Không thể không nói, lần này xem thẩm vấn giúp Giản Tĩnh nắm chắc hơn bầu không khí đó, gần như liền một mạch.

Chỗ duy nhất cần sửa chính là nhân vật cảnh sát này. Nên viết là nam trung niên mộc mạc lo cho gia đình như cảnh sát Cao, hay là nữ tư thế hiên ngang như Lương Nghi.

Phân vân quá.

Quý Phong ư? Không viết anh ta thành mập mạp là cô đã nể tình nhẹ tay rồi.

Vì thế cô đặc biệt gọi điện thoại hỏi Khang Mộ Thành.

Khang Mộ Thành nói: “Hình tượng chính diện?”

“Đúng.” Không chính diện thì sau đó không có cách nào hợp tác được.

“Nữ đi.” Anh ấy nói: “Bằng không sẽ có thể dính hiềm nghi tình tay ba.”

Giản Tĩnh đột nhiên động lòng: “Tu La tràng…”

Khang Mộ Thành lập tức giội nước lạnh: “Nữ sinh cấp ba không thể mập mờ với đàn ông trưởng thành, nhất là nhân viên nhà nước.”

“À…”

Tóm lại sáng tác khó tránh khỏi gặp chuyện như vậy, quen là tốt ngay.

Đã xác định là cảnh sát nữ, Giản Tĩnh lập tức muốn trò chuyện với Lương Nghi một chút, xem có thể bổ sung một ít chi tiết vấn đề hay không.

Cô gửi Wechat hẹn ăn cơm, Lương Nghi hết sức vui vẻ, nói: “Tôi vẫn còn muốn tìm cô đây, tôi chuyển nhà xong rồi, cuối tuần các cô có rảnh không? Đến chỗ chúng tôi ăn cơm. Nhã Nam biết làm cơm, chúng ta ăn lẩu được không nào?”

Giản Tĩnh hoàn toàn đồng ý.

Kết quả cùng ngày còn có người thứ tư.

Trước khi ra cửa, Quý Phong gọi điện thoại tới: “Lương Nghi nói mua rượu, tôi tới đón cô.”

Anh đến đúng giờ, chở cô đến nhà thuê của Lương Nghi và Chúc Nhã Nam.

Phòng ở không rộng lắm, hai phòng ngủ một phòng khách và một phòng vệ sinh, được hai cô gái dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ấm áp.

Trong đó, thu hút sự chú ý của người khác nhất là bố trí trong phòng khách, có hai bộ bàn lớn và hai chiếc ghế tựa lưng vào nhau.

Trên bàn của hai người đều chất tài liệu thật dày, nhưng mặt bàn của Lương Nghi lộn xộn hơn một chút, ly nước, dây sạc, cặp tài liệu, bút bi, bên cạnh ghế là hai cái tạ tay nhỏ.

Còn mặt bàn của Chúc Nhã Nam sạch sẽ hơn, tài liệu được trưng bày thẳng chỉnh tề, cáp dữ liệu được mắc vào mép bàn, trên laptop có dán ghi chú, còn có một cái ấm thủy tinh, trong ấm ngâm trà hoa.

Giản Tĩnh đau xót.

Vì sao nhìn cái này giống như là hiện đại kết hợp với phố Baker ngoằn ngoèo thế?

Hai cô ấy trông rất hợp nhau.

Còn tôi chỉ có một con chó…

Bình Luận (0)
Comment