Bữa cơm tối vô cùng phong phú, Chúc Nhã Nam xuống bếp làm món tôm luộc, cá chua ngọt, đậu hũ Ma bà, rau non hấp, Lương Nghi mua chân gà kho, ngó sen thái, còn thêm nồi lẩu uyên ương, đầy đủ các món ăn.
Bật điều hòa không khí, mở bia lạnh, thoải mái quá chừng.
“Nào, ly này xin mời Quý Phong, cuối cùng cậu cũng làm được chuyện con người nên làm.” Lương Nghi khui bia xong, sảng khoái nói: “Thời buổi này, tìm bạn cùng phòng tốt không dễ mà.”
Chúc Nhã Nam cũng nâng ly lên: “Đúng, có Lương Nghi ở đây, ban đêm tôi đi ngủ cũng yên tâm hơn nhiều.”
Quý Phong bất lực nói: “Hai người khoa trương quá đi.”
“Anh không hiểu.”
Lương Nghi và Chúc Nhã Nam đều không phải là người ở thành phố này, trước mắt cũng đều là người độc thân. Bình thường ở một mình, khi tan ca về nhà chính là nhìn thấy gian phòng lạnh như băng đen như mực, cơ bản chỉ tắm rửa thay quần áo đi ngủ mà thôi.
Hơn nữa công việc của mỗi người đều bận rộn, thời gian nghỉ ngơi không cố định ở cuối tuần mà ngẫu nhiên một buổi chiều nào đó, căn bản không hẹn được bạn đi chơi.
Nhưng có bạn cùng phòng, tan tầm sớm có thể hẹn ra ngoài ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, như vậy quan trọng không? Còn những nhu cầu thiết yếu hàng ngày thì sao, tiện thể đặt chung một đơn hàng, còn có thể mang cho nhau một món gì đó để ăn.
Cực kỳ khó tìm chính là cùng làm ở Công-Kiểm-Pháp, hoàn toàn có thể hiểu và ủng hộ lẫn nhau.
Bạn cùng phòng như thế không dễ gì gặp được.
Lương Nghi khen ngợi Chúc Nhã Nam: “Nhã Nam có thói quen sinh hoạt rất tốt. Cậu không biết đâu, bạn cùng phòng trước kia của tôi thích vứt đồ đạc lung tung. Không dọn dẹp, trong phòng lộn xộn rối tung. Không giống Nhã Nam tí nào, trong tủ lạnh cũng gọn gàng ngăn nắp, còn nói cho tôi biết cái này mua trước thì dùng trước.”
“Lương Nghi mới tốt, ban đêm tôi tăng ca muộn, cô ấy còn đến cửa tiểu khu chờ tôi.” Chúc Nhã Nam có qua có lại: “Mà hàng chuyển phát nhanh của tôi rất nặng, lần nào cô ấy cũng mang lên giúp tôi.”
Quý Phong: “…”
“Tốt thật mà.” Giản Tĩnh buồn bã nói: “Chắc chắn là các cô rất vui vẻ, có thể ăn cơm với nhau, cùng đi xem phim, cùng nhau đặt hàng.”
Lương Nghi gật đầu thẳng thắn: “Đúng đó, thích mê.”
Chúc Nhã Nam kín đáo hơn: “Cũng tiện hơn.”
Giản Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn.
Quý Phong nhìn cô, nhịn cười: “Đừng nói nữa nào, nhìn mặt cô Giản chua như chanh rồi.”
Lương Nghi cười hì hì ôm vai cô: “Đêm nay cô Giản có thể ngủ lại, ngủ cùng với chúng tôi nha.”
“Không cần.” Cô hất cằm lên, lạnh lùng tuyên bố: “Tôi quyết định không lấy chị làm hình mẫu viết nữ phụ, chị làm tôi tổn thương sâu sắc.”
Lương Nghi gấp gáp: “Đừng mà, tôi cũng muốn lộ mặt, chuyện này về sau có thể đem ra khoác lác rất là lâu đó.”
“Ồ.” Giản Tĩnh gắp thức ăn uống rượu, kiên quyết không thay đổi ý định.
Lương Nghi ấm ức.
Giản Tĩnh trút được cơn ghen tỵ, cuối cùng có thể ôn hòa, bình tĩnh dùng bữa.
Ở đây có hai cảnh sát, một kiểm sát trưởng, một tiểu thuyết gia suy luận, món ăn đương nhiên phải có các loại thịt bò cuộn, thịt dê cuộn, tôm viên, dạ dày bò.
Làm sao có thể thiếu vụ án.
Mọi người ‘Phát huy sức mạnh và trí tuệ của tập thể’ cống hiến một bữa cơm bàn vụ án.
Đặc sắc!
Kích thích!
Đẹp đẽ!
Giản Tĩnh vừa nghe vừa ăn, vừa uống, nghe đủ rồi ăn no uống say.
Lương Nghi nện bàn ầm ầm, mượn lúc ngà ngà say mà giải tỏa phiền muộn: “Tôi vẫn muốn được gặp một cái mật thất, tại sao không bao giờ tới lượt tôi.”
Giản Tĩnh: “Mật thất không có gì tốt đẹp để chơi, mỗi lần đều là mật thất giả, tôi chưa từng gặp được mật thất có máy móc thật.”
Chúc Nhã Nam nghe vậy không nói nên lời. Cô ghét nhất là vụ án có tình tiết phức tạp, xét duyệt rất phiền phức, có là mất vài ngày.
Lương Nghi tiếp tục nói ra: “Hai tháng này là không may nhất, gặp phải toàn vụ bình thường. Cô Giản, vì sao cô luôn gặp được bản án đặc biệt tốt chứ?”
Giản Tĩnh nghiêng đầu, nghi ngờ nói: “Vụ án tôi gặp được đều không tệ à?”
“Đương nhiên rồi!” Lương Nghi nói: “Cô biết phần lớn thời gian chúng tôi phá án gì không? Người chồng về nhà phát hiện người vợ ngoại tình, cầm dao đâm gian phu, bị gian phu và người vợ trở tay giết hại, hàng xóm nghe được động tĩnh nên báo cảnh sát, lúc chúng tôi đến, hai người họ chỉ mới thu dọn được một nửa hành lý, còn bắt được quả tang.”
Chúc Nhã Nam không nhịn được tham gia theo: “Như vậy tốt biết bao nhiêu.”
Khởi tố đơn giản hơn, chứng cứ hoàn chỉnh hơn.
“Tốt cái gì?” Lương Nghi uất ức vô cùng: “Nếu như là cô Giản thì chắc chắn là người vợ bày kế hạ độc, để người tình bé bỏng của người chồng làm kẻ chết thay, gian phu có bằng chứng ngoại phạm…”
Giản Tĩnh vô tội chớp mắt: “Có sao? Tôi không có mà, tôi lại không phải là Edogawa.”
Lương Nghi quay đầu, tìm người làm chứng: “Quý Phong, cậu nói đi, tôi nói có đúng hay không?”
“Đúng cái gì, hai người các cô đều uống say rồi.” Quý Phong lấy ly rượu vang trong tay Giản Tĩnh, không thể để cô uống nữa, uống hết bia chưa đủ ghiền lại còn muốn uống thêm rượu vang.
Rượu này là do cô Giản mang đến, nói cái gì mà quà đến thăm, thì ra là có âm mưu từ lâu.
Nhưng nhìn như thế này, hẳn là bình thường cô Giản cũng cô đơn lắm.
Dù có cô đơn đến đâu thì cũng uống đủ rồi.
“Mười một giờ ba mươi.” Anh tận tình khuyên bảo thuyết phục: “Ngày mai, các cậu một người tăng ca một người trực ban, có chừng mực đi.”
Lương Nghi bỗng nhiên vỗ bàn, quát lớn: “Thật là thất vọng với cậu. Cậu muốn về thì về đi, cô Giản ở lại ngủ cũng được.”
“Ở nơi này của cậu?” Quý Phong liếc nhìn phòng nhỏ mười mét vuông của các cô ấy, không biết sợ mà nói: “Quá tủi thân cho công chúa hạt đậu người ta rồi.”
Lương Nghi giận dữ: “Cậu nói cái gì? Phòng tôi làm sao?”
Chẳng phải chỉ hơn bừa bộn chút, quần áo ở trên ghế hơi nhiều chút, dây sạc ném lung tung thôi sao?
“Ai là công chúa hạt đậu?” Giản Tĩnh trừng anh: “Anh lặp lại lần nữa.”
Quý Phong xua xua tay.
“Muốn chết!” Lương Nghi nổi giận đùng đùng đứng lên, sau đó lảo đảo cắm đầu ngã lên ghế sô pha, tứ chi khua loạn, sửng sốt dậy không nổi, cực kỳ giống con rùa đen nhỏ bị lật ngửa.
Giản Tĩnh: “Ôi…”
Chúc Nhã Nam nhanh chóng dìu cô dậy.
Lương Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu, khoát tay ngăn lại: “Tôi không sao, tôi còn uống được.”
Giản Tĩnh: Say thật rồi.
Chủ nhà say rượu, khách cũng không tiện ở lại. Cô nói: “Cũng được, đừng uống nữa.”
Chúc Nhã Nam tự biết tửu lượng mình không tốt, hôm nay không uống nhiều, lúc này chỉ hơi choáng mà thôi.
Nhưng cô nhớ ngày mai còn phải tăng ca, không dám giữ khách lại: “Được, tôi tiễn mọi người.”
“Cô chăm sóc cho Lương Nghi đi thì hơn.” Quý Phong giúp một tay, kéo Lương Nghi dậy: “Dì nhỏ, giải tán rồi, đi ngủ đi.”
Lương Nghi chết sống không chịu, giữ chặt Giản Tĩnh: “Cô Giản, chúng ta tiếp tục uống, tiếp tục trò chuyện nha.”
Giản Tĩnh bị cô túm một cái lảo đảo, đen mặt: “Lần sau, lần sau đi.”
“Được rồi.” Lương Nghi lưu luyến không rời buông ra, lại tiếp tục hung hăng đến gần Quý Phong: “Đưa cô Giản về cẩn thận, tôi cảnh cáo cậu, không được lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Quý Phong suýt chút nữa hộc máu: “Cậu nghĩ gì vậy?”
“Không thể tin đàn ông được.” Lương Nghi nấc rượu một cái, nói nhảm: “Ê, Nam Nam đâu, cô ở đâu?”
Chúc Nhã Nam im lặng đỡ lấy cô ấy: “Cô ấy uống say thật rồi.”
Giản Tĩnh sắp chết cười.
Cuối cùng mọi người luống cuống tay chân, mới đưa được Lương Nghi say khướt nhét lên giường. Vừa chạm vào gối, cô ấy đã dang chân dang tay lăn ra ngủ.
Quý Phong đưa Giản Tĩnh về nhà.
“Cô Giản, cô tỉnh hẳn chưa?” Anh đỡ người vào chỗ ghế phụ lái: “Có muốn nôn hay không, nôn trước rồi lên xe.”
Giản Tĩnh lười biếng nói: “Tôi không sao, còn tỉnh táo.”
Tửu lượng của cô cũng tăng lên một mức nhất định theo khả năng miễn dịch, mặc dù không thể nói là nghìn chén không say, nhưng lúc này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng lần này cô không có ý định dùng thuốc giải rượu, tụ tập uống rượu với bạn bè, những gì cô muốn là thư giãn, tỉnh ngay thì coi như phí công uống rồi.
Quý Phong nhìn ánh mắt cô còn trong suốt tỉnh táo, cũng không kiên trì thêm, cài dây an toàn giúp cô rồi từ từ khởi động xe.
Tốc độ duy trì ổn định ở mức 60km/h.
Men say từ từ dâng lên, tay Giản Tĩnh nâng gương mặt, phàn nàn nói: “Khát quá, có nước uống không?”
“Chờ một chút.” Quý Phong nhìn đường xá xung quanh một lần, dừng trước cửa hàng tiện lợi 24 giờ, đi vào mua nước.
“Cho cô này.” Anh áp chai nước khoáng lạnh vào mặt cô: “Thoải mái hơn không?”
Cô thong thả gật gật đầu.
Xe lại lên đường.
Giản Tĩnh vặn nắp chai nước uống một hớp, hết khát rồi thì bắt đầu nói chuyện: “Sao lại không nói gì vậy?”
“Cô muốn tôi nói cái gì?” Anh hỏi.
“Tâm sự tùy thích, không thì tôi ngủ mất.” Cô lầm bầm.
Quý Phong cười, hỏi: “Được, trùng hợp tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Cái gì?”
“Trên cổ cô đeo mặt dây chuyền ngọc lục bảo, là thật à?” Quý Phong nói: “Chưa từng thấy cô đeo thứ quý giá như vậy, có lý do đặc biệt gì sao?”
Quen biết mấy năm, anh tự nghĩ hiểu khá rõ cô Giản. Châu báu cô mua đều đắt đỏ, nhưng cô thích đồ trang sức tinh xảo hơn, không thích mấy thiết kế rườm rà, ngại vướng víu.
Nhưng lúc này không đeo nhẫn mà là một sợi dây chuyền xỏ nhẫn đeo lên, nhìn cực kỳ nặng.
Đeo vài ngày, cũng không thay đổi phối hợp với quần áo, thật là kỳ quái.
Giản Tĩnh lôi chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên dây chuyền ra khỏi cổ áo: “Cái này à?”
“Ừ.”
“Giấu kỹ như vậy cũng có thể bị anh phát hiện nhỉ.” Cô ngáp.
Quý Phong nói: “Điều này chứng minh tôi quan tâm cô.”
Giản Tĩnh vuốt vuốt chiếc nhẫn nguyền rủa, mơ hồ nói: “Xem như một cái bùa hộ thân đi, tôi gặp một chút phiền phức.”
“Nói nghe xem nào.”
“Không nói cho anh.” Cô nhét mặt dây chuyền trở lại, “Anh cũng không nói với tôi, tôi nói với anh làm gì.”
Quý Phong: “Đau đáu với vụ án của tôi như vậy à.”
“Ừ.” Cô nói: “Chính anh trải nghiệm.”
“Vậy thế này đi, chúng ta mỗi người một vấn đề, cô hỏi trước.” Anh rất dễ nói chuyện.
Giản Tĩnh hít một tiếng, thấy bất ngờ: “Hỏi gì đáp nấy à?”
Quý Phong: “Ừ ừ.”
Giản Tĩnh: “Tôi nghe cảnh sát Cao nói, anh đi xem mắt hai mươi mấy lần, lần nào cũng thất bại, vì sao vậy?”
“Cô Giản, không phải tôi đang nói tới vụ án sao?” Quý Phong vui vẻ: “Cô không có đạo đức nghề nghiệp à?”
Giản Tĩnh quay đầu, sợi tóc rơi lộn xộn xuống một bên má, hai má ngà ngà say, ánh mắt mê mang, vô tội như bé thỏ trắng: “Vụ án, vụ án gì?”
“Đừng dùng mỹ nhân kế, phạm quy.” Anh cười cười, trầm ngâm nói: “Được rồi, nói cho cô cũng không sao.”
Cô đợi nghe.
Quý Phong nói: “Vụ án của ba tôi đã phá được từ lâu, hung thủ bị bắt tại chỗ, thẳng thừng thú nhận tội ác. Sau khi tôi nhậm chức không lâu thì lục lại xem, xác nhận đúng như vậy.”
“Rồi?”
“Nhưng nguyên nhân khiến ông ấy bị sát hại, cho đến nay vẫn chưa được xác minh.” Anh nói: “Tôi cho rằng hung phạm còn lẩn trốn bên ngoài.”
Giản Tĩnh đỡ trán, cảm thấy khó sử dụng đầu óc: “Chưa được xác minh, không phải vụ án chưa giải quyết à?”
Quý Phong nhìn cô một cái, cười híp mắt nói: “Nói khá nhiều rồi, đến lượt cô.”
Không thừa dịp say rượu chơi xấu vậy thì quá lỗ. Giản Tĩnh vẫn mờ mịt nhìn anh: “Nói cái gì?”
“Quỷ keo kiệt.” Quý Phong mỉm cười, không tức giận cũng không thúc giục.
Giản Tĩnh không vui: “Tôi keo kiệt chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng keo kiệt.”
“Tôi không keo kiệt nhé.” Cô nói: “Anh lại nói xấu tôi, cẩn thận tôi đánh anh.”
“Nói cô hai câu cô đã uy hiếp người khác, còn nói không keo kiệt?” Anh cười: “Được được, cô không keo kiệt, tôi nói lung tung được chưa.”
Giản Tĩnh hậm hực rút tay lại.
Màn đêm thăm thẳm, trên đường không có một ai, hai người trò chuyện câu được câu mất, nhanh chóng đã về đến nhà.
Giản Tĩnh ở trên xe yên ả, sau khi xuống xe lại cảm thấy không đúng.
Trời đất quay cuồng.
“Ôi, bốc lên rồi chứ gì?” Quý Phong đỡ vai cô, thuận tay đè con chó đang nhào tới, đẩy người mất cảm giác phương hướng vào phòng ngủ.
Kỵ Sĩ úp sấp trên mép giường, điên cuồng quẫy đuôi.
“Đừng rung, đừng rung.” Giản Tĩnh ngã xuống giường, đau khổ cùng cực đè thái dương: “Em muốn chị ngất lịm à?”
Kỵ Sĩ cụp cái đuôi xù xuống, tủi thân hừ hừ.
Quý Phong lấy dép lê từ cửa, tiện tay cất kỹ đôi xăng-đan vừa bị đá bay, treo chiếc túi bị đánh rơi lên giá đỡ, đi vào phòng bếp rót một ly nước sôi, đi vào để lên đầu giường, còn hỏi: “Có cần thùng rác không?”
Cô lắc đầu, dùng mu bàn tay xoa mắt.
“Thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Có gì đó.” Cô dùng sức chớp mắt, cố gắng suy nghĩ: “Miếng dán mí của tôi bị bong rồi à?”
Quý Phong cúi đầu xem xét, bên trên mí mắt thật sự có dán cái gì đó, khóe mắt cũng có, sáng lấp lánh tạo điểm nhấn ở đuôi mắt, giống như nước mắt màu bạc.
“Con gái…” Anh thở dài, đi vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt ướt cho cô lau mặt.
Giản Tĩnh lườm anh, rồi nói với con chó: “Lấy giấy ướt trong phòng vệ sinh tới đây.”
Kỵ Sĩ quen cửa quen nẻo đi vào tha hộp khăn ướt ra.
“Anh còn không bằng chó của tôi.” Cô khinh bỉ.
Quý Phong lười so đo với con ma men, cướp đi hộp khăn giấy rồi rút khăn ướt ra.
Giản Tĩnh giận: “Anh làm gì vậy?”
Quý Phong vui vẻ: “Cô Giản, phía trên này viết là giấy vệ sinh ướt, nhất định cô phải dùng cái này lau mặt sao?”
Giản Tĩnh: “?” Cô cố gắng híp mắt, muốn nhìn rõ bao bì, nhưng hoa mắt chóng mặt chỉ nhận ra bao bì màu lam.
Đây là khăn ướt tẩy trang hay là giấy vệ sinh ướt? Cô bối rối nhớ lại.
Sau một lát, Quý Phong cầm một chiếc khăn ướt đi tới, xoa lên mặt của cô: “Xoa đi.”
Giản Tĩnh nghiêng mặt trên gối đầu, chậm rãi lau mặt.
Quý Phong nhìn cô một lát, chợt bật cười ngồi xổm xuống: “Có tâm sự?”
“Anh sợ chết không?” Cô hỏi.
Anh trả lời: “Đương nhiên sợ.”
“Anh cảm thấy người đã từng chết thì sẽ càng sợ chết hơn hay là không sợ?”
Quý Phong nói: “Chắc là sợ hơn đi, mỗi lần tôi tỉnh lại ở bệnh viện, đều nghĩ lại mà sợ không chịu nổi.”
Giản Tĩnh không lên tiếng, ném khăn ướt bẩn vào thùng rác.
“Gặp chuyện phiền phức gì, nói tôi nghe xem.” Anh nói: “Nói không chừng tôi có thể giúp một tay.”
Cô trợn trắng mắt: “Không cần anh giúp, tôi tự giải quyết được.”
“Cô Giản, cô thích so tài với tôi quá.” Quý Phong buồn cười: “Để làm gì chứ, bởi vì lúc vừa gặp mặt tôi hù dọa cô một lần, cảm thấy mất mặt à?”
Giản Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, xua tay đuổi người: “Anh có thể đi đi. Làm tôi đau đầu.”
“Trên mắt cô còn có vật gì.”
“Cái gì?” Cô buồn bực cực kỳ, giãy dụa muốn ngồi lên đứng dậy: “Dìu tôi.”
“Đừng nhúc nhích.”
Quý Phong nghiêng đầu qua, đưa tay kéo xuống một sợi màng mỏng trong suốt, bên trên còn dính một ít phấn mắt màu hồng đào, rất giống một cánh hoa đào tháng ba,
“Cái này là cái quái gì? Băng dính hai mặt?” Anh cầm nghiên cứu dưới ánh đèn, không thể hiểu được.
“Liên quan gì đến anh.” Không còn miếng dán mí, con mắt lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, Giản Tĩnh cầm khăn lông ướt lau mặt, dỡ hàng xong thì giết lừa: “Anh có thể lăn.”
“Được được.” Quý Phong từ bỏ việc tìm tòi nghiên cứu, kéo tấm thảm đắp lên người cô: “Tôi đóng cửa lại cho cô, ngủ đi.”
Cô ngáp một cái, rất buồn ngủ.
Quý Phong tìm công tắc, tắt đèn, rón rén rời khỏi.