Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 313 - Chương 314

Chương 314

Giản Tĩnh thêm hai nhân vật nữ vào [Thiếu nữ mộng du], một nữ cảnh sát và một nữ công tố viên. Nhưng vì muốn có xung đột kịch tính (thật ra là cố ý), cô đã thiết lập để hai người họ là chị em ruột nhưng không hợp nhau.

Liên quan đến trọng lượng của vụ án, lần này cô cũng có khuynh hướng khác.

Thiết lập trong [Bác sĩ ác quỷ] vốn thiên về huyền huyễn, khía cạnh suy luận cũng không quá chặt chẽ, [Hoa hồng hoàng kim và sát thủ] thì tập trung vào giải mã, điều tra, mạo hiểm hơn.

Cho nên, với [Thiếu nữ mộng du], cô định đưa ra một số suy luận thực tế, chú trọng vào mánh khóe trong vụ án.

Nhưng muốn giành thắng lợi bằng sự tinh tế thì không thể thiếu việc rèn luyện bản thân. Suốt hơn nửa tháng bảy, Giản Tĩnh đều ở nhà suy nghĩ nội dung.

Tuy nhiên, một buổi chiều nọ, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Tư Anh Kiệt.

“Tĩnh Tĩnh, em có nhà không?” Giọng điệu của Tư Anh Kiệt hiếm khi nghiêm túc.

“Có.” Giản Tĩnh cảm thấy kỳ lạ: “Đến tìm em à?”

Tư Anh Kiệt nói: “Anh đang gặp phiền phức, em đến giúp anh nhé.”

Giản Tĩnh lập tức cảnh giác: “Bị bạn gái đá muốn mượn em đi đòi lại danh dự thì tuyệt đối không được.”

“Không phải.” Có lẽ là chuyện quá cấp bách, Tư Anh Kiệt không quan tâm đến việc nói đùa, anh nghiêm túc nói: “Con trai của chị anh bị bắt cóc, bọn cướp không cho báo cảnh sát, anh không yên tâm.”

Những lời này dọa Giản Tĩnh giật mình, cô lập tức nói: “Tới đón em đi.”

Tư Anh Kiệt: “Mười phút nữa sẽ đến nhà em.”

Giản Tĩnh tranh thủ thời gian thu xếp, lại gửi tin nhắn Wechat cho Khang Mộ Thành, nhờ anh nuôi chó giúp hai ngày.

Vừa chuẩn bị xong, Tư Anh Kiệt đã cầm theo giấy phạt đến.

Giản Tĩnh theo anh lên xe, hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện ngày hôm qua.” Tư Anh Kiệt nhanh chóng nói rõ cặn kẽ từ đầu đến cuối.

Chị gái thứ hai của Tư Anh Kiệt gả cho con trai của một gia đình giàu có, hai vợ chồng đều khá tài giỏi, tiếp quản công ty của gia độc, cũng xem như là một gia đình có của ăn của để.

Dưới gối hai người chỉ có một đứa con, tên gọi ở nhà là Thông Thông, năm nay sáu tuổi, vẫn đang học ở nhà trẻ. Mỗi ngày đều có tài xế và bảo mẫu đưa đón. Vào cuối tuần, bảo mẫu sẽ dẫn cậu ra công viên giải trí chơi đùa.

Thứ bảy hôm qua, Thông Thông nghịch ngợm đòi đi chơi ván trượt. Gần đây thằng bé mê cái trò này, mặc dù chị hai Tư cũng không đồng ý cho con trai chơi trò chơi nguy hiểm như vậy, nhưng ba của thằng bé thương con trai nên lén đồng ý.

Bảo mẫu đành phải dẫn cậu nhóc ra công viên chơi ván trượt.

Đương nhiên, vì muốn an toàn cho tiểu tổ tông này, mũ bảo hiểm, nịt đầu gối, tất cả đều không thiếu. Lại có huấn luyện viên ở bên cạnh trông coi, bảo mẫu cũng không quá lo lắng.

Dù vậy nhưng vẫn xảy ra chuyện. Bảo mẫu đi vệ sinh, tổng cộng cũng chỉ mất mười phút, lúc bà ta trở về đã không thấy Thông Thông đâu, huấn luyện viên cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Bà ta nghĩ là huấn luyện viên đưa Thông Thông đi nơi khác tập, không ngờ mấy phút sau huấn luyện viên trở về, nói vừa rồi bạn gái anh ta đến, phải ra ngoài mấy phút.

Lúc đó, hai người vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bởi vì công viên trượt ván không phải là một công trình ngoài trời mà là sân tập trong nhà, người ngoài không thể vào được.

Nhưng sau đó bọn họ tìm khắp mấy sân tập cũng không tìm được người, lúc bấy giờ mới lo lắng, vội chạy đi xem camera giám sát.

Camera cho thấy có một thiếu niên mười một, mười hai tuổi ôm ván trượt đi vào sân, nói mấy câu gì đó với Thông Thông, sau đó hai đứa cùng đi ra.

Xem thêm camera giám sát ở hành lang, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ cười cười nói nói đi ra cửa. Sau đó thiếu niên kia quay lại, Thông Thông chạy ra ngoài, lên một chiếc ô tô đen.

Bảo mẫu biết chuyện không ổn, lập tức báo cho chủ mình.

Sau khi ba mẹ Thông Thông biết chuyện vốn định báo ngay cho cảnh sát, nhưng họ lập tức nhận được điện thoại, báo rằng đứa trẻ đã ở trong tay bọn họ, yêu cầu hai người không được phép báo cảnh sát.

Chị hai Tư và anh rể cãi nhau một trận, anh rể cho rằng nên mau chóng báo cảnh sát, nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm con trai, chị hai lại sợ làm bọn cướp tức giận, không đồng ý báo cảnh sát. Ngược lại muốn tìm chuyên gia có kinh nghiệm để đi cứu sống người.

Hai hôm nay Tư Anh Kiệt ở thành phố Hòa Bình, sau khi nghe nói chị gái gặp phiền phức thì ngay lập tức nghĩ đến Giản Tĩnh.

Anh ra sức thuyết phục chị gái và anh rể: “Bọn bắt cóc chắc đã theo dõi Thông Thông một thời gian, nhất định đã hiểu rất rõ về gia đình của hai người, cảnh sát cũng được, công ty bảo vệ mà chị nói cũng được, nhưng dáng vẻ thế kia vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường rồi đúng không? Nếu bọn bắt cóc phái người theo dõi, hoặc là trong nhà có nội gián, chẳng phải là xong đời rồi sao?”

Chị hai Tư do dự: “Em nói cô gái kia được ư?”

“Chị cũng cảm thấy không giống, bọn bắt cóc sẽ cảm thấy cô ấy giống à?” Tư Anh Kiệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em đã tận mắt thấy cô ấy phá không ít vụ án, chị không tin cô ấy, chẳng lẽ cũng không tin em?”

Chị hai Tư ít nhiều cũng hiểu em trai mình, biết cậu ấy không phải là người thích khoác lác, cuối cùng cũng gật đầu.

Sau khi Giản Tĩnh nghe xong đầu đuôi câu chuyện, điều đầu tiên cô hỏi là: “Tại sao cậu nhóc kia lại gọi Thông Thông ra ngoài? Cậu ta có gặp bọn bắt cóc không?”

“Cậu ta nói đối phương nhờ cậu ta đi gọi người giúp, nói là dì của Thông Thông đến đưa bánh ngọt cho thằng bé.” Tư Anh Kiệt trả lời.

Giản Tĩnh gật đầu. Lời nhờ vả này rõ ràng có vấn đề, cũng chỉ có mấy bạn nhỏ mới tin, mà trùng hợp là vì người gửi lời nhắn chỉ là đứa nhóc choai choai, nên những người khác trong sân huấn luyện cũng không nghi ngờ gì.

“Cậu ta là khách quen sao?”

Tư Anh Kiệt gật đầu: “Chị gái anh đã điều tra, đó là con trai của một ông chủ nhỏ, đã học ván trượt nhiều năm.”

Giản Tĩnh lại hỏi: “Bọn bắt cóc muốn gì?”

“Năm chục triệu tiền mặt.” Tư Anh Kiệt nói.

Giản Tĩnh mù mờ: “Vậy là bao nhiêu tiền? Một xe tải chứa hết không?

“Gần 750 kilogam.” Tư Anh Kiệt nói: “Chắc chắn có vấn đề.”

Năm chục triệu đương nhiên một chiếc xe tải không chứa nổi, nhưng ai lại mang theo một chiếc xe tải toàn tiền mặt đi đường? Bọn cướp đưa ra yêu cầu này hoàn toàn không hợp với thực tế.

Vậy tại sao bọn chúng lại muốn làm thế? Một khả năng là, bọn chúng chưa từng làm việc này, tưởng là giống như phim cảnh sát bắt cướp, mấy chục triệu chỉ có một cái vali xách tay. Còn một khả năng nữa, đây chỉ là thăm dò, kiểm tra độ phục tùng của người nhà, sau đó tất nhiên sẽ thay đổi.

Giản Tĩnh nghiêng về khả năng sau.

“Chúng ta xem trước đã.” Cô nói.

Đến biệt thự của chị hai Tư, Giản Tĩnh gặp được chị hai của Tư Anh Kiệt. Hai chị em trông rất giống nhau, nhưng so với vẻ phóng khoáng tùy ý của em trai thì chị hai Tư chính là kiểu phụ nữ mạnh mẽ điển hình.

Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Chắc Anh Kiệt đã nói ngọn nguồn với cô rồi, bây giờ cô có suy nghĩ gì?”

“Mọi người có suy đoán gì về thân phận của bọn bắt cóc không?” Giản Tĩnh cũng không khách sáo, lập tức đặt câu hỏi.

Chị hai Tư đáp: “Hoặc là đối thủ cạnh tranh trên phương diện làm ăn, muốn trả thù nhà chúng tôi, hoặc là nhìn trúng nhà tôi xem như có chút tiền, muốn một bước làm giàu.”

Giản Tĩnh hỏi: “Có danh tính cụ thể không?”

Hai vợ chồng đều lắc đầu.

“Đã điều tra biển số xe chưa?”

Anh rể Tư nói: “Đã nhờ bạn bè hỗ trợ điều tra, xe bọn bắt cóc chạy đến một con đường nhỏ không có camera giám sát thì không chạy ra nữa, đoán chừng là đổi xe.”

Giản Tĩnh suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp: “Theo sự hiểu biết của hai anh chị thì ai có thể lừa gạt con trai của hai người, để nó không chút nghi ngờ mà đi theo đối phương?”

Hai vợ chồng không hẹn mà cùng lộ ra vẻ bất lực.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là chị hai Tư trả lời: “Rất nhiều người.”

Giản Tĩnh: “?”

Bọn họ khó nói, nhưng Tư Anh Kiệt lại không để tâm, anh nói thẳng: “Đứa cháu này của anh chưa từng ra ngoài một mình, cũng không ở nhà một mình, bình thường bên cạnh không thể thiếu tài xế và bảo mẫu, thỉnh thoảng chị gái và anh rể anh cũng sẽ nhờ trợ lý, thư ký đến đón nó cho nên nó không sợ người lạ.”

Giản Tĩnh thở dài, cuối cùng nói: “Điện thoại có ghi âm không? Cho tôi nghe một lần.”

“Có, có.”

Đoạn ghi âm rất ngắn, chỉ khoảng mười giây, bọn bắt cóc dùng giọng điện tử, mỗi chữ nói ra đều quái dị: “Con của các người trong tay tôi, nếu muốn cứu sống nó thì chuẩn bị năm mươi triệu tiền mặt, không được báo cảnh sát, nếu không các người sẽ không bao giờ gặp lại con mình nữa.”

Chị hai Tư hỏi: “Anh là ai? Có thứ gì chứng minh được con trai tôi trong tay anh.”

Đầu bên kia điện thoại không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó, chị hai Tư nhận được một tin nhắn có kèm theo một tấm ảnh.

Trong ảnh là Thông Thông đang mê man, trên người mặc quần áo lúc mất tích.

Chị hai Tư nói: “Tôi đã hỏi bảo mẫu, quần áo là bộ mới mua gần nhất, cũng mới mặc lần đầu, ảnh chụp là thật.”

Giản Tĩnh phóng to bức ảnh, nghiên cứu chi tiết trong đó.

Không thể phân biệt qua quần áo của đứa bé, bối cảnh xung quanh cũng cực kỳ ít ỏi, chỉ có thể nhìn thấy chiếc ghế xô pha và bức tường trắng, nhưng cũng đều là đồ vật bình thường, không có điểm nào đặc biệt.

Trong trường hợp này, cô cũng chỉ có thể làm một chuyện.

“Tôi muốn nói chuyện với bảo mẫu nhà hai người.”

Anh rể hơi mất kiên nhẫn: “Anh Mi, anh thấy vẫn nên báo cảnh sát đi.”

Chị hai Tư cười lạnh: “Báo cảnh sát? Lỡ chọc giận bọn bắt cóc rồi chúng làm hại Thông Thông thì phải làm sao?” Sau đó lại quay sang nói với Giản Tĩnh: “Cô muốn hỏi thì hỏi, để Anh Kiệt đưa cô đi, cho dù như thế nào, điều quan trọng nhất là phải cứu con trai tôi ra.”

Có sự ủng hộ của nữ chủ nhân, quá trình hỏi thăm của Giản Tĩnh càng trở nên thuận lợi.

Đầu tiên, sắp xếp lại những người bên cạnh Thông Thông: Một tài xế, phụ trách đưa đón cậu bé; một bảo mẫu, phụ trách ăn uống, sinh hoạt thường ngày của cậu; một gia sư dạy kèm, chịu trách nhiệm dạy học.

Đầu tiên, Giản Tĩnh hỏi người tài xế.

Ông ta là tài xế gia đình, chịu trách nhiệm chính là đưa đón cậu chủ nhỏ đi học, đưa đón gia sư của cậu, thỉnh thoảng thì đưa đón khách đến nhà, cũng không cố định phục vụ một người nào cả.

Giản Tĩnh hỏi ông ta: “Gần đây ông có phát hiện bị ai theo dõi hay không?”

Tài xế cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Hình như có. Có lẽ là khoảng nửa tháng trước, tôi đụng một chiếc Volvo, lúc ấy cũng không để ý, nhưng sau đó hình như lại nhìn thấy hai lần, cho nên có chút ấn tượng.”

“Có nhớ biển số xe không?”

Ông ta lắc đầu cười khổ: “Volvo có đầy đường mà, nếu không phải vết xước hôm đó tôi để lại nhìn quen mắt thì thật sự cũng không để ý.”

Giản Tĩnh gật đầu, cũng không làm khó nữa, cô lại đổi chủ đề, hỏi tiếp: “Công việc bình thường của ông có tốt không?”

“Cũng tốt, cũng không có nhiều việc, ông chủ, bà chủ đều khá rộng rãi.” Câu trả lời của tài xế một giọt nước cũng không lọt.

“Đồng nghiệp thì sao?”

“Đều ổn.”

“Mọi người đã làm công việc này bao nhiêu năm rồi?”

“Chị Viên (bảo mẫu) chắc hơn bốn năm, Tiểu Tằng (gia sư) mới nửa năm, còn tôi thì chưa được ba năm. Những người khác thì tôi không quen nên không rõ lắm.”

“Bảo mẫu Viên, cô Tằng và bạn nhỏ thân thiết với nhau không?”

Tài xế gật đầu.

Đoán chừng đã hiểu được sơ bộ, lúc này Giản Tĩnh mới hỏi về hành trình của ông ta vào ngày xảy ra vụ bắt cóc.

Tài xế nói: “Tôi chở chị Viên và Thông Thông đến nơi thì trở về, bà chủ bảo tôi đi đón cậu Tư. Tôi chở cậu ấy đến đây, sau đó quay lại đón người mới biết đã xảy ra chuyện.”

“Tôi biết rồi.” Giản Tĩnh khép laptop lại: “Cảm ơn sự phối hợp của ông.”

Người thứ hai là cô Tằng.

Cô ấy hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, chuyên làm giáo viên dạy riêng cho những gia đình giàu có, ngoại hình và cách nói chuyện đều không tầm thường.

Giản Tĩnh hỏi cô ấy những câu hỏi tương tự như đã hỏi tài xế.

Cô Tằng nói mới làm việc được nửa năm, nhưng cũng khá thân thiết với người bạn nhỏ.

“Thông Thông rất thông minh, nhưng vì ba mẹ quá nuông chiều nên tính tình hơi tự đại, thích đùa ác.” Cô thản nhiên nhận xét: “Hôm đầu tiên tôi đi làm, thằng bé còn ném con rệp vào trong ly của tôi, tôi hỏi tại sao cậu nhóc lại làm thế thì cậu ấy đột nhiên khóc ré lên, ầm ĩ khiến tôi rất xấu hổ.”

Giản Tĩnh: “Bây giờ thì sao?”

“Sau khi tôi nói chuyện với ba mẹ của cậu bé thì bọn họ cũng hiểu cho công việc của tôi, dạo này đã tốt hơn nhiều, ít ra cũng không còn trêu cợt người làm trong nhà nữa.”

Giản Tĩnh nhíu mày: “Cậu nhóc bắt nạt người làm à?”

Cô Tăng rất khéo léo, gián tiếp thừa nhận: “Trước đây quả thật rất nghịch ngợm.”

Giản Tĩnh lại hỏi cô ấy nghĩ gì về gia đình này.

Cô Tằng nói: “Điển hình của kiểu ba hiền, mẹ nghiêm. Mẹ thì rất nghiêm khắc, thằng nhóc sợ chị ấy nhất, cũng nghe lời chị ấy nhất. Ba thì yêu thương hơn một chút, cảm thấy chỉ cần con trai vui vẻ, khỏe mạnh, những chuyện khác đều không quan trọng, từ từ dạy dỗ là được.”

“Thằng bé thích ba hơn à?”

“Đương nhiên rồi, hai ba con rất thân nhau.”

Sau đó lại hỏi về hoạt động của cô ấy vào ngày xảy ra vụ án.

Cô Tằng nói: “Công việc của tôi từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật không đến lớp, tôi ở nhà nghỉ ngơi.”

“Thời gian gần đây cô có để ý đến chuyện gì không?”

Cô Tằng ngẫm lại, chậm rãi gật đầu: “Có.”

Bình Luận (0)
Comment